Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 60: Đánh nhau




Quân Tiên Nhi ngã trên mặt đất, lại nghe Liễu Y Y làm nhục mình như thế, vô cùng tức giận , lập tức trách móc nha hoàn sau lưng.

“Các ngươi đều là người chết à?”

Hai nha hoàn lập tức tiến lên đỡ Quân Tiên Nhi, hai người khác hung hăng nhào tới Liễu Y Y muốn bắt nàng.

Liễu Y Y là hậu nhân tướng gia, mặc dù bình thường quần là áo lượt, nhưng vẫn có chút bản lĩnh, lúc này lại có thêm hơi men, càng thêm càng rỡ.

Ngay tại trong tửu lâu tràn đầy khách nhân, trước mặt dân chúng đánh nhau với hai nha đầu của Quân Tiên Nhi.

Mà hạ nhân Quân gia ai cũng đều biết chút bản lĩnh, hơn nữa đi theo sau lưng Nhị tiểu thư Quân Tiên Nhi đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Vì vậy, còn chưa qua mấy chiêu, Liễu Y Y đã rơi xuống hạ phong, trên người bị đánh trúng mấy cái, cả người bị đánh nằm sấp trên đất, sau đó bị hai nha đầu đè lên, đợi chủ nhân Quân Tiên Nhi xử lý.

Lục Vô Song bên cạnh nhìn trợn tròn mắt, bình thường ba tỷ muội bọn họ hoành hành ngang ngược, hôm nay cũng có lúc gặp hạn, nàng muốn giúp một tay, thế nhưng chân nhũn, lại ngã ngồi trên cầu thang.

Lúc này, nàng nhớ tới Úy Tuệ trên phòng bao, vội vàng kêu lên: “Tuệ, cứu mạng.”

Úy Tuệ? Vốn Quân Tiên Nhi định ở trước mặt mọi người dạy dỗ Liễu Y Y một chút, thu lại mặt mũi vừa rồi bị đẩy ngã.

Vừa nghe tiếng la của Lục Vô Song, tầm mắt không khỏi nhìn lên, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh.

Nữ tử không biết xấu hổ thật sự ở trên? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Mà trên lầu, Úy Tuệ đang uống đến choáng váng, đột nhiên nghe thấy tiếng hô cứu mạng phía dưới, còn tưởng là ảo giác, nhưng liên tục nghe vài tiếng như thế, hơn nữa còn phát ra từ miệng của Lục Vô Song.

Nàng kinh ngạc, tỉnh rượu hơn phân nửa, vội vàng tóm lấy vò rượu, lảo đảo đi ra ngoài.

Vừa tới lan can cầu thang, chỉ thấy phía dưới vây đầy người.

Nàng nheo mắt lại, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng nhìn rõ hai người Lục Vô Song và Liễu Y Y, lúc này đang bị nữ tử xa lạ bắt lại, dáng vẻ hết sức nhếch nhác.

“Tuệ, bọn họ khi dễ người.” Nhìn thấy Úy Tuệ, Lục Vô Song uất ức khóc lên.

Bên cạnh Liễu Y Y trừng mắt nhìn nàng: “Khóc cái gì?” Sau đó nhe răng cười, khinh thường nhìn chằm chằm Quân Tiên Nhi: “Hừ, hôm nay bản tiểu thư uống khá nhiều, nếu không, sao lại mắc bẫy của ngươi?”

Quân Tiên Nhi mới lười để ý tới hai người này, chỉ ngửa đầu nhìn lầu hai, ánh mắt tràn ngập đắc ý và khiêu khích.

“Ơ, thì ra thật sự là Úy Nhị tiểu thư. Không trách được, dám uống rượu gây sự, trừ ngươi ra cũng thực khó tìm được người thứ hai rồi.”

“Ta nhổ vào, người nào gây sự, là ngươi đánh Lục muội muội trước.” Liễu Y Y không phục phun nước miếng.

Sắc mặt Quân Tiên Nhi càng thêm khó coi, chỉ vào Lục Vô Song: “Chứ không phải nàng nôn lên người ta à.”

“Ai bảo ngươi không có mắt, muốn thừa dịp ta nôn mà chạy tới.” Lục Vô Song cũng nghẹn ngào phản kích.

“Các ngươi?” Quân Tiên Nhi hung hăng trừng mắt nhìn các nàng, thở sâu một hơi, lạnh giọng cười nói: “Ta không tính toán với các ngươi.”

Dứt lời, lại nhìn trên lầu: “Úy Nhị tiểu thư, có phải hai vị này là tỷ muội tốt của ngươi không? Ta cho ngươi biết, các nàng đắc tội với ta, ngươi muốn giải quyết như thế nào?”

Úy Tuệ đỡ tay vịn cầu thang, từ từ đi xuống, đẩy đám người ra, đi tới trước mặt Quân Tiên Nhi, ánh mắt mê mang dùng sức nhìn chằm chằm gương mặt nàng ta.

“Ngươi là ai? Ngăn cản trước mặt bản tiểu thư để làm gì? Bộ dạng xấu cũng không cần ra ngoài dọa người có được không?”

Nói xong, chán ghét phất tay, đưa tay đẩy Quân Tiên Nhi ra, đi tới trước mặt Liễu Y Y và Lục Vô Song.

Ánh mắt bị rượu nhuộm đỏ mang theo vài phần âm lãnh (âm u lạnh lẽo), âm trầm nhìn chằm chằm bốn nha hoàn: “Buông ra.”

Bốn người đều nhìn về Quân Tiên Nhi.

Quân Tiên Nhi quay đầu, nhìn Úy Tuệ không có sợ hãi, tức giận mi tâm nhảy dựng.

Dám giả bộ không biết nàng? Còn nói nàng xấu?

“Úy Nhị tiểu thư, ngươi là người mù hay là kẻ điếc? Không nghe rõ lời ta mới vừa nói sao? Hai người tỷ muội này của ngươi mạo phạm ta, muốn thả người? Hừ, có thể, trừ khi ngươi có thể ở trước mặt mọi người dập đầu với ta ba cái, bản tiểu thư người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, thả các nàng.” (Thấy ghét con này rồi đó)

“Ta nhổ vào.”

“Ngươi nằm mơ.”

Liễu Y Y và Lục Vô Song đồng thanh mắng.

Úy Tuệ nở nụ cười cổ quái, quay đầu nhìn Quân Tiên Nhi, khóe môi hơi nhếch: “Ta nói, ngươi là ai? Đắc tội có thể dập đầu?”

Lời còn chưa dứt, đập bình rượu trong tay về phía Quân Tiên Nhi.

Quân Tiên Nhi tránh theo bản năng, bình rượu kia đập lên cái bàn bên cạnh, bể thành mảnh vụn.

“Ngươi?” Quân Tiên Nhi hoảng hốt.

Nhưng không ngờ động tác của Úy Tuệ cực nhanh, thân thể nhảy lên, một tay túm cái cổ của Quân Tiên Nhi, tay kia cầm mảnh sứ vỡ đặt trên cái cổ mềm mại của nàng ta.

Khi mảnh sứ vỡ sắc bén dán trên cổ của mình thì da đầu Quân Tiên Nhi run lên, giọng nói cũng run rẩy: “Úy Tuệ, ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì?” Dường như Úy Tuệ có chút mơ hồ: “Lão tử muốn làm gì? Lão tử muốn đánh ngươi, có được hay không?” (Ặc xưng lão tử luôn, haizzzz, uống rượu loạn tính, cơ mà ta thích, hắc hắc)

Nói xong, chụp một cái tát vào cái ót của Quân Tiên Nhi, một cái tiếp một cái, lại vừa mắng.

“Không phải lão tử thất tình sao? Không phải lão tử muốn sảng khoái uống rượu sao? Không phải lão tử muốn yên lặng nhớ về mối tình còn chưa kịp nở đã héo tàn sao? Mẹ nó lại muốn xuất hiện làm mất hứng. Còn bắt lấy hai tỷ muội của lão tử, thảm hại như vậy? Lão tử không đánh ngươi, ông trời cũng nhìn không được nữa.”

“Ngươi, Úy Tuệ, ngươi buông ra. A, Minh Nguyệt Thải Hà, các ngươi đều là người chết đúng không? Còn không mau kéo người đàn bà chanh chua này ra cho ta?”

Tóc của Quân Tiên Nhi bị Úy Tuệ túm trong lòng bàn tay, chỉ cần giẫy giụa thì da đầu bị kéo đau, mà bàn tay của nàng ta vẫn còn đánh vào trên đầu nàng, mặc dù không phải rất nặng, nhưng quá mất mặt rồi.

“Thả tiểu thư của chúng ta, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.” Minh Nguyệt buồn bực trừng mắt Úy Tuệ như nổi điên.

Kỳ thật không phải đánh không lại, mà là trong tay Úy Tuệ còn cầm mảnh sứ vỡ, vẫn đặt trên cổ Quân Tiên Nhi, nàng lại đang trong trạng thái điên cuồng, nếu có sai lầm, cắt trúng tiểu thư, vậy thì phiền phức to rồi.

“Ơ, không khách khí? Thế nào là không khách khí?” Lòng bàn tay Úy Tuệ đều đau, lúc này mới lắc lư mảnh sứ vỡ, khoa tay múa chân trên mặt Quân Tiên Nhi.

“Khuôn mặt này thật là khó coi, theo bản tiểu thư thấy, hủy dung cũng tương đương với chỉnh dung (giải phẩu thẫm mỹ), không bằng bản tiểu thư chỉnh cái mặt cho ngươi, có được không?” Đột nhiên Úy Tuệ ấn Quân Tiên Nhi xuống ghế, đè nửa người lên, mảnh sứ vỡ trong tay muốn rạch xuống mặt nàng ta.

“A.” Quân Tiên Nhi sợ hãi hét thảm một tiếng, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê. (Hừ cọp giấy)

“Tiểu thư.” Bốn nha hoàn vội vàng buông người trong tay ra, nhào tới.

Úy Tuệ vô tội vọt qua một bên: “Như vậy đã sợ đến hôn mê rồi à? Không mạnh mẽ gì cả.”

“Tuệ.” Hai người Liễu Y Y và Lục Vô Song chạy tới, cười hì hì nhìn nàng.

Úy Tuệ cũng nhếch miệng cười: “Thôi, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh uống tiếp đi?”

“Chạy đi đâu?” Đám người Minh Nguyệt đợi Quân Tiên Nhi yếu ớt tỉnh lại, bốn người tản ra, vây ba người Úy Tuệ lại.

“Mẹ nó, còn muốn đánh nhau?” Liễu Y Y nóng nảy đạp cái ghế bên chân, vung quả đấm lên, muốn giải quyết một lần, rửa sạch nhục nhã lúc trước.