Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 2: Tiền thân [2]




Chàng và ta, danh liệt tiên ban, vì vướng lưới tình mà rơi vào nhân gian.

Thần Khô Cốc, điểm dừng chân dành cho những chư thần phạm đại tội.

Chàng và ta vốn dĩ vô tội, nhưng vẫn chọn đây là điểm kết thúc tiên hành của bản thân. rơi xuống nhân gian, trở thành phàm nhân.

Nguyệt Lão nói, tình duyên thiên định giữa chàng và ta vẫn chưa trả dức, nhập nhân gian, kết mười lần nhân duyên, ta trả chàng là thứ duyên, dĩ nhiên sau khi hoàn trả sẽ quay về tiên giới, chàng tiếp tục làm chấn Thiên đại tướng quân Ô Nhiếp của chàng, còn ta tiếp tục làm cây mẫu đơn tiên tử Tử Như, từ nay về sau không còn liên quan đến nhau.

Nhập trần làm người phàm, trả tình cho chàng, giải trừ kết của ta.

Kiếp đầu tiên, chàng là Hạ Kiệt, ta là Muội Hỉ;

Kiếp thứ hai, chàng là Đế Tân, ta là Đắc Kỷ;



kiếp thứ năm, chàng là Phù Sai, ta là Tây Thi;

kiếp thứ sáu, chàng là Lữ Bố, ta là Điêu Thuyền;



Phân phân hợp hợp, thế nhân nói ta là hồng nhan gây hoạ, lầm lỡ một đời của chàng.

Hỗn loạn loạn thế, chàng cùng ta chẳng qua chỉ là một vết bụi nhỏ bé trong thời loạn thế. Chỉ là, chàng vì yêu ta mà làm hại chúng sinh, ta bởi vì yêu chàng rước lấy nhục danh.

Nhân thế tang thương, phong vân thay đổi, tự Nam Man xâm lấn bắc thượng, phía đông chiến loạn liên tục, hoàng đế triều đại đương thời nhát gan sợ phiền phức, nghe thấy quân Nam Man xâm lượt đã kéo đến cửa cung, muốn chạy vẫn chạy không thoát, muốn trốn cũng trốn không thoát, lại sợ bắt làm tù binh, nếm trải cực hình tàn khốc, sống không bằng chết. khi quân Nam Man thô bạo xông vào đại môn hoàng cung, phát hiện hoàng thượng đã treo cổ tắc thở trên sườn núi.

Vốn là vương triều danh chấn tứ hải nay thay tên đổi họ, chiến tranh liên tục nửa năm cứ như vậy kết thúc, không ai có thể nói là tốt hay xấu, bách tính không cầu phú quý, chỉ cầu an ổn, hay kết thúc như vậy cũng là một chuyện tốt.

Những tên Nam Man không tốn chút sức lực nào vẫn có thể xưng đế ở bình nguyên phương bắc này, thay đổi quốc hiệu thành Tố, sau được xưng là bắc tố. Cũng phải nói lại, tuy rằng Nam Man vốn là khơi mào mầm tai vạ thế nhưng lại dùng phương pháp nhanh nhất đưa cuộc sống bách tính đi vào quỹ đạo, thậm chí, quân vương tân triều còn đề xuất bồi thường các gia đình có người tham gia chiến dịch bị tử thương, phát ngân lượng hoặc ban ruộng đất. Cổ ngữ có câu, lấy được nhân tâm ắc giành được thiên hạ. Bách tính tín phục, dân tâm cùng một hướng, triều cũ điêu tàn cũng không thể làm được chuyện phục hưng gì nữa.

Sau đó không lâu, phía đông hưng thịnh một thế lực, tự lập môn hộ, xây mấy thành trì, dựng nên Đông Lỗi. Mà Bắc Tố bởi vì một đường thảo phạt gây tổn thất không ít, hơn nữa vừa yên ổn, vì mua dân tâm tốn không ít bạc, khó mà tiến hành tiến hành xây dựng rầm rộ như Đông Lỗi yên ổn cũng là chuyện hiển nhiên thôi.

Tây Phương vốn là một tiểu quốc nguyên danh là Dung, thấy Bắc Tố không có truy cứu việc làm này của Đông Lỗi liền liên hiệp mấy nước chư hầu bên cạnh thành một quốc gia có quy mô không nhỏ.

Một chư hầu phía nam, sớm có tâm tư tạo phản, khi Nam Man tiến hành xâm lượt thì giả vờ có lòng nhưng không đủ lực, mở đại môn để Nam Man tiến bắc thượng, bây giờ thấy nhiều địa phương đã kiến lập triều đình của mình, trong lòng bắt đầu bất an. Lập tức tiến hành xây dựng đất nước, sửa lại danh, nam thần.

Cứ như vậy một nước, bị diệt vong. Và bốn nước, được sinh ra.

Đối với chuyện như vậy, Bắc Tố cũng không có hành động gì. Nhưng ba nước này, cũng vừa bắt đầu xây dựng đất nước, dân tâm bất ổn, không tuyên chiến với Bắc Tố, bách tính quốc cũng cũng đều an nhàn tự tại.

Trong đó Bắc Tố cực mạnh, cho nên những nước khác theo quy định vài năm lại tiến cống bảo vật cho Bắc Tố nhằm duy trì yên ổn. Các nước cũng dùng phương thức kết thân kết chặt mối quan hệ, tương trợ lẫn nhau để tăng cường thực lực. Có lúc cũng tiến hiến mỹ nhân cho Bắc Tố, cầu an ổn.

Kỳ thực bề ngoài các quốc gia này trông bình tĩnh thong dong, nhưng thật chất bên trong sóng to gió lớn không ngừng nổi lên. Mặc dù không có gây chiến, nhưng các kiểu náo loạn vẫn nổ ra không dức. Thế nhưng cuộc sống bách tính trôi qua cũng coi là sung túc yên vui, quân vương các quốc gia cũng coi như đạt được đạo trị quốc, bách tính an khang.

Cứ như vậy, an an ổn ổn cũng vượt qua mấy thập niên u ám.

Câu chuyện của chúng ta cũng bắt đầu từ nơi này.