Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 4 - Chương 40: Chia để trị




Ráng chiều đỏ chói, Thiển Thủy Thanh một mình khoanh tay đứng trên một mảnh đất trống, phía sau hắn bất chợt một làn hương thơm phảng phất đưa tới.

Không cần quay đầu lại, Thiển Thủy Thanh cũng biết là ai đang tới.

- Ta biết rằng nàng sẽ là người đầu tiên tới tìm ta.

Cơ Nhược Tử bất mãn bĩu môi, từ phía sau ôm lưng Thiển Thủy Thanh thật chặt, tựa mặt vào lưng hắn, khẽ cắn môi nói:

- Chàng còn không biết xấu hổ, nhốt nữ nhân của mình chung một chỗ với một đám nam nhân, chính mình lại trốn mất!

- Tuy nàng chỉ là một nữ nhân, nhưng nam nhân nào muốn bắt được nàng hoàn toàn không dễ! Không phải nàng là người đầu tiên ra khỏi nghị sự đường sao?

Cơ Nhược Tử lại thở dài:

- Thiển Thủy Thanh, ta thật sự phục chàng rồi, ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, cuộc nổi loạn ở trấn Xích Thủy chính là do một tay chàng bày ra. Cũng chính vì vậy, ta mới không nghĩ ra được toàn bộ ý nghĩa tồn tại của Hộ dân quân. Nếu hiện tại ta đoán không sai, mục đích cuối cùng của việc Dịch Tinh Hàn chiếm thành Đại Lương là vì muốn giết chàng, có phải vậy không?

Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả.

Hắn quay người lại, ôm choàng lấy Cơ Nhược Tử:

- Nàng quả thật là một nữ nhân thông minh, vấn đề lớn nhất của Dịch Tinh Hàn và Hộ dân quân của hắn không phải là bản thân cánh quân của hắn, mà là căn bản bọn chúng không xác định mục tiêu và phương hướng chính trị. Bọn chúng căn bản không biết tương lai của bọn chúng sẽ ra sao, cũng không biết vì sao mà chiến!

Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, thiên hạ không hề có một cánh quân nào tồn tại mà không có mục đích ý nghĩa của nó.

Quân đội dưới đế chế phong kiến, ý nghĩa tồn tại của nó là bảo vệ quốc gia, bảo vệ Hoàng đế.

Có được mục tiêu cụ thể, có được phương hướng tấn công, có thể bảo vệ quốc gia, có thể bảo vệ dân chúng, đó chính là ý nghĩa tồn tại của quân đội. Nếu không có mục đích này, sự tồn tại của quân đội sẽ trở nên vô nghĩa.

Dịch Tinh Hàn tự cho là hắn hiểu rõ Thiển Thủy Thanh, nhưng hắn lại không hiểu rõ chính mình.

Rốt cục hắn vẫn xuất thân từ quân ngũ, chưa bao giờ trải qua cuộc sống của tầng lớp cao cấp trong xã hội. Trong hoàn cảnh sống của hắn, sinh tồn chính là toàn bộ ý nghĩa cuộc sống. Nhưng khi hắn trở thành thủ lãnh của một cánh quân, không đơn giản đem hai chữ 'sinh tồn' trở thành tư tưởng linh hồn của cả cánh quân được.

Xuất phát từ lòng oán hận Quốc chủ kém cỏi bất tài, Dịch Tinh Hàn dựng lên khẩu hiệu 'Hộ dân', hắn chỉ hộ dân mà không hộ quốc. Nhưng trong một quốc gia, có bao giờ sinh ra hình thức hộ dân?

Khi hắn giơ cao ngọn cờ hộ dân, lôi kéo mọi người bảo vệ đập Lý Quan đồng thời chống lại người Đế quốc Thiên Phong, hắn là thế lực thứ ba, nhưng lại thiếu một tôn chỉ để có thể vì nó mà phục vụ.

Nếu dùng cách so sánh đơn giản nhất chính là: Giống hệt như tư tưởng của Mao Trạch Đông đi theo con đường của Đảng Cộng Sản, nhưng không có được một chủ nghĩa Mác - Lê Nin.

Hộ dân quân thiếu đi đường lối tư tưởng để phát triển, căn bản không biết con đường phía trước ở nơi nào. Sở dĩ bọn chúng có thể tập trung lại với nhau, hoàn toàn chỉ là vì một người, một chuyện.

Thiển Thủy Thanh và hành động huyết hương tế đại kỳ của hắn.

Nếu không phải hung danh của Thiển Thủy Thanh vang khắp thiên hạ, với uy vọng của Dịch Tinh Hàn căn bản không thể nào tập hợp được một cánh quân khổng lồ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy.

Có thể nói tất cả những gì Dịch Tinh Hàn có được hôm nay, hoàn toàn là do một tay Thiển Thủy Thanh bồi dưỡng mà ra.

Cho nên chính Thiển Thủy Thanh hiện giờ là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của Hộ dân quân.

Nói theo một cách khác, nếu như Thiển Thủy Thanh chết đi, có lẽ không được bao lâu, Hộ dân quân sẽ không đánh mà tự tan rã!

Bởi vậy Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Muốn đánh hạ thành Đại Lương, trước hết phải đánh bại Hộ dân quân, muốn đánh bại Hộ dân quân, trước hết phải đánh bại Dịch Tinh Hàn, nắm chắc suy nghĩ về hướng đi của hắn, ắt nhất cử nhất động của hắn không thể nào ra ngoài dự liệu của chúng ta. Một khi hai bên đối chọi với nhau, ắt Dịch Tinh Hàn sẽ bị chúng ta nắm mũi dắt đi.

Phía sau bỗng vang lên giọng của một người:

- Đây chỉ là vấn đề thứ nhất, vấn đề thứ hai chính là, Dịch Tinh Hàn vốn xuất thân thấp hèn, chỉ với thân phận một tên tiểu tốt nho nhỏ mà đứng đầu hàng chục vạn đại quân, từ trước tới giờ lại chưa từng chỉ huy hàng chục vạn người tham gia đại chiến. Lấy thân phận thấp hèn mà đứng đầu hàng chục vạn quân như vây, quá khứ lại chưa từng trải, hết thảy đều vượt qua thuận lợi, giống hệt như biểu hiện của Thiết Phong Kỳ ta lúc mới vừa tiến vào Chỉ Thủy. Lúc khởi đầu thường thì thuận buồm xuôi gió, nhưng về sau thì lực bất tòng tâm!

Quay đầu nhìn lại, quả nhiên Bích Không Tình là người thứ hai đi ra. Thiển Thủy Thanh cười nói tiếp:

- Cho nên muốn đánh thắng Dịch Tinh Hàn, làm cho âm mưu quỷ kế của hắn trở thành vô dụng, biện pháp đơn giản nhất là đánh bại hắn trong cuộc chiến đối đầu trực tiếp trên chiến trường, giống như khảo nghiệm mà ngươi đề ra cho Mộc thiếu ở trận chiến điếm Trú Mã ngày trước.

Bích Không Tình ngửa mặt lên trời cười nói:

- Binh pháp lấy chính đạo làm chủ, hiện giờ Dịch Tinh Hàn ngang trời xuất thế, chính là ngược dòng mà lên, quân ta lấy chính đạo đón đánh chính là phù hợp với ý trời, là thuận thế mà xuống. Tuy địch có hàng chục vạn đại quân, nhưng khuyết điểm nhiều vô kể, chỉ cần lợi dụng khéo léo, ắt quân ta thắng chắc!

Phía sau lại vang lên một giọng nói khác:

- Vấn đề thứ ba chính là, mặc dù quân của Dịch Tinh Hàn đông, nhưng sĩ quan chỉ huy trung cấp trở xuống quá ít, số Tướng quân có thể một mình đảm đương một mặt lại càng ít hơn. Tuy có quân sĩ hàng ngàn hàng vạn, nhưng lại thiếu người phân ra chỉ huy điều động.

Mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại, chính là Sở Hâm Lâm.

Nếu nói về năng lực chỉ huy tác chiến, rốt cục mấy người này rõ ràng nổi trội hơn số còn lại.

Sau Sở Hâm Lâm một chút, rốt cục đám Mộc Huyết cũng xuất hiện, hiển nhiên cuối cùng cũng đã hiểu ra ý nghĩa trong câu hỏi của Thiển Thủy Thanh.

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Cho nên lần này muốn đánh Dịch Tinh Hàn, tôn chỉ của chúng ta chính là...

Mọi người đồng thời kêu lên:

- Xuất quân nhiều đường, chia ra dụ địch, một đường chủ động, đánh từng phần một, ắt dù cho quân địch đông hàng chục vạn, cũng chỉ cần một trận chiến là xong!

- Đúng vậy!

Ngay sau đó, mắt Thiển Thủy Thanh chợt lóe lên vẻ hung dữ:

- Tuy nhiên trước đó, có một người chúng ta cần phải thu thập, có một cánh quân chúng ta cần nắm được!

O0o

Ngày Ba Mươi tháng Giêng, thư Thiển Thủy Thanh đáp lại thư cầu viện của Chu Chi Cẩm hôm trước đã nhanh chóng đến tay Chu Chi Cẩm.

Trong thư Thiển Thủy Thanh ngỏ lời cảm tạ Chu Chi Cẩm đã cứu mạng Đông Quang Chiếu và hơn ba trăm tử sĩ Thiết Sư Doanh. Hắn tỏ ra hết sức chú ý tới tình huống của đám hơn ba trăm người Đông Quang Chiếu, đồng thời tỏ ra xúc động, tỏ vẻ bằng lòng hợp quân cùng với Chu Chi Cẩm, cùng nhau phát binh dạy dỗ tên tiểu tử Dịch Tinh Hàn không biết trời cao đất rộng kia một phen. Truyện được copy tại

Để thương thảo việc hợp quân, Thiển Thủy Thanh dẫn theo ba trăm cận vệ đi gặp Chu Chi Cẩm để thảo luận chi tiết. Địa điểm gặp nhau cách cả hai quân không xa, chính là ở thôn Lý Gia.

Thôn Lý Gia chỉ là một thôn trang nho nhỏ tầm thường ở Chỉ Thủy, nhưng lưng nó dựa vào núi Ngưu Giác, rất dễ che dấu phục binh ở đó.

Chu Chi Cẩm vốn bản tính cẩn thận hơn người, lời lẽ trong thư của Thiển Thủy Thanh càng tỏ ra khách sáo, hắn càng tỏ ra hoài nghi đây là kế nghi binh của Thiển Thủy Thanh. Trong trận chiến phá vây thành Đại Lương khi trước, chính là vì hắn khoanh tay đứng bàng quan làm cho Thiển Thủy Thanh thất bại. Lỗi lầm lớn như vậy nếu đem so với công lao nghĩ cách cứu viện đám Đông Quang Chiếu, căn bản không thể lấy công bù tội. Nếu lúc đầu Chu Chi Cẩm hắn thắng được Dịch Tinh Hàn, tọa trấn thành Đại Lương, như vậy hắn sẽ có thực lực hùng hậu, không hề sợ hãi Thiển Thủy Thanh, nhưng bây giờ sau khi thực lực của hắn đã bị tổn thất nặng nề, Chu Chi Cẩm không còn đủ can đảm tranh phong với Thiển Thủy Thanh nữa.

Suy đi nghĩ lại, Chu Chi Cẩm quyết định vẫn đi thôn Lý Gia để đàm phán cùng Thiển Thủy Thanh, nhưng khi đi hắn mang theo chừng năm ngàn cận vệ, để bảo đảm an toàn.

Ngày Một tháng Hai, Chu Chi Cẩm đến thôn Lý Gia, nhưng phát hiện ra nơi này không có một bóng người, hiển nhiên Thiển Thủy Thanh vẫn chưa tới, Chu Chi Cẩm càng cảm thấy lo lắng không yên.

Sau khi chờ đợi hết một ngày, rốt cục Chu Chi Cẩm nhận được tin tức, kết quả là sau khi hắn tới thôn Lý Gia không lâu, đặc sứ bí mật từ cảng Vọng Thiên tới đại doanh của Chu Chi Cẩm, phụ trách tiếp kiến chính là Phùng Nhiên, Hàn Thành và Chương Tú Dịch.

Hai canh giờ sau, Phùng Nhiên chính thức tuyên bố kéo quân đầu nhập Thiết Phong Kỳ, tất cả hai vạn tám ngàn tướng sĩ không còn thuộc quyền chỉ huy của Chu Chi Cẩm nữa.

Chu Chi Cẩm giống như bị nện một gậy vào đầu, lúc này mới biết được quỷ kế của Thiển Thủy Thanh không phải là muốn bắt hắn, mà là muốn đến bản doanh chỉ huy của hắn.

Do tâm tính quá mức tham lam, tính cách hay dao động, thiếu quyết đoán đã làm cho nội bộ Chu Chi Cẩm lục đục. Sau khi bọn Hà Văn phản bội, bọn Phùng Nhiên cũng lần lượt phản bội, dưới tay Chu Chi Cẩm không còn thực lực gì đáng kể.

Đêm hôm ấy, Chu Chi Cẩm dẫn số quân ít ỏi còn lại lẩn trốn như chuột, sau khi hắn chạy tới cướp bóc ở thôn Tiểu Lâm, bị tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ mai phục chờ sẵn bất ngờ đánh úp. Dùng hơn một vạn tinh binh đánh với năm ngàn tàn binh, Thiết Phong Kỳ thắng trận nhẹ nhàng như đi dạo.

Ngày Hai tháng Hai, sau khi trận chiến ở thôn Tiểu Lâm chấm dứt, thế lực của Chu Chi Cẩm bị diệt vong hoàn toàn trên lãnh thổ Chỉ Thủy. Đến lúc này, chung quanh thành Đại Lương lại khôi phục cục diện hai phe Thiển Thủy Thanh và Dịch Tinh Hàn giằng co với nhau.

Lúc này, Quân đoàn Trung Ương ở bình nguyên Tam Sơn vừa mới hoàn thành một công tác có khối lượng khổng lồ là chỉnh đốn hàng binh, đang chuẩn bị lên đường kéo tới thành Đại Lương. Vì muốn tránh vết xe đổ lúc trước của Thiển Thủy Thanh, Quý Cuồng Long quyết tâm đi bước nào vững bước đó. Sau khi Thiển Thủy Thanh và Dịch Tinh Hàn chia cắt xong thực lực của Chu Chi Cẩm, binh lực của mỗi bên đều thay đổi rất nhiều.

Sau khi Dịch Tinh Hàn vào thành Đại Lương, hắn vẫn ra sức chỉnh đốn quân đội và việc trị an bên trong thành Đại Lương. Mặc dù trong quãng thời gian ngắn chưa thể có hiệu quả ngay được, nhưng vẫn thu được một số thành quả nhất định. Hiện giờ Hộ dân quân sau khi được Dịch Tinh Hàn cải tổ từng bước một, binh lực đã không dưới năm mươi vạn, gạt bỏ hết phần lớn binh sĩ yếu ớt ô hợp, lực lượng có thể dùng chiến đấu thật sự có khoảng chừng hai mươi vạn. Trong đó bao gồm đội thân binh của Hà Văn và Thạch Dung Hải mỗi người có năm ngàn, bọn Hà Văn mang tới ba vạn quân Chỉ Thủy, bốn vạn người này trở thành chủ lực của Hộ dân quân, còn lại khoảng mười sáu vạn người chính là những binh sĩ từ khắp nơi tập trung lại lúc trước.

Còn Thiển Thủy Thanh sau khi đánh bại Chu Chi Cẩm, hợp nhất thêm binh lực ba vạn hai ngàn, rốt cục tổng binh lực của Thiết Phong Kỳ cũng lên tới quy mô hơn bốn vạn.

Ngày Bốn tháng Hai lịch Thiên Phong, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, Thiết Phong Kỳ chính thức xuất binh. Lần này bọn họ triển khai một trận quyết chiến khổng lồ với Dịch Tinh Hàn, trước khi Quân đoàn Trung Ương kéo tới, quyết tranh trước một bước quyết định quyền sở hữu tòa thành này, thậm chí là quyền sở hữu của cả Chỉ Thủy.

Sáng ngày Năm tháng Hai, Thiết Phong Kỳ tiến vào phạm vi vòng ngoài của thành Đại Lương, lọt vào trong tầm nhìn của quân thủ thành Đại Lương.

Một trận đại chiến tranh chấp đế đô của Chỉ Thủy đã không thể nào tránh khỏi.

Từ sau khi quân Đế quốc Thiên Phong tiến vào Chỉ Thủy, cuộc chiến tranh này trước sau đã kéo dài bốn tháng.

Trong đó, tuyệt đại đa số các trận chiến đều xảy ra giữa Thiết Phong Kỳ và người Chỉ Thủy. Nếu đem ra so sánh, Quân đoàn Trung Ương tiến quân nơi trung lộ có tác dụng chủ yếu là hấp dẫn đại quân chủ lực của Chỉ Thủy, khiến cho Thiết Phong Kỳ của Thiển Thủy Thanh thừa dịp xông vào.

Mà hiện giờ, xem ra Thiển Thủy Thanh đã định sớm chấm dứt trận chiến này, để cho tất cả mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo mà hắn đã dự định từ trước.

Nghĩ vậy, Dịch Tinh Hàn nở nụ cười khổ. Thiển Thủy Thanh, lần này ngươi lại định giở trò gì nữa đây?

Có một tên binh sĩ báo lại:

- Quân tiên phong của Thiết Phong Kỳ đã tiến vào Tổ Gia lĩnh ở phía Nam thành!

- Bọn chúng có khoảng chừng bao nhiêu người, đầu lĩnh là ai?

- Bọn chúng giơ cao cờ Hữu Tự, đầu lĩnh đương nhiên là Mộc Huyết, nhân số khoảng chừng trên dưới một vạn, tuy nhiên theo hành động của bọn chúng, dường như không định tiến thêm một bước nữa!

- Ủa?

Dịch Tinh Hàn nhướng mày:

- Không định tiến thêm một bước nữa? Vậy là có ý gì, vì sao lại nói như vậy?

- Sau khi bọn chúng tới nơi bắt đầu gia cố công sự phòng ngự nơi ấy, xem ra có ý định đóng quân lâu dài ở đó!

Trong lòng Dịch Tinh Hàn dâng lên một cơn tức giận.

Phải nói rằng Tổ Gia lĩnh chỉ là một nơi nhỏ bé, không có chỗ nào hiểm trở có thể thủ được, khắp nơi trống trải, càng không có chỗ để ẩn nấp phục binh, lại thêm cách thành Đại Lương chỉ chừng mười hai dặm, có thể nói là ở ngay dưới mắt Dịch Tinh Hàn.

Quân tiên phong của Thiết Phong Kỳ tới thành Đại Lương lại không công thành, mà nghênh ngang giở trò cố thủ ngay dưới mắt hắn, chuyện này là có ý gì? Khiêu khích hay sao?

- Gọi hai vị Tướng quân Thạch Dung Hải và Lâm Trung Hưng tới đây!

Dịch Tinh Hàn thản nhiên hạ lệnh.

Một lát sau, Thạch Dung Hải và Lâm Trung Hưng đã tới, đối với hành động này của Thiết Phong Kỳ, hai người cũng hoàn toàn mê hoặc, không biết Thiển Thủy Thanh đang muốn giở trò gì.

Thạch Dung Hải trầm giọng nói:

- Thiển Thủy Thanh dùng binh xưa nay vô xùng xảo quyệt, vì cầu thắng lợi mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Hắn đã dám xuất binh tấn công chúng ta một lần nữa, nhất định đã sắp xếp kế hoạch sẵn sàng. Nói về binh lực, Thiết Phong Kỳ tuy mạnh nhưng không thể nào so sánh được với hàng chục vạn đại quân của ta, cho nên nếu hắn muốn thắng chúng ta trong trận chiến này, vậy chỉ có thể dùng mưu mẹo nham hiểm nào đó. Hiện giờ quân của Mộc Huyết đóng quân ngay trước mắt chúng ta, không chịu chủ động tấn công quân ta, hiển nhiên là đang chờ quân ta tấn công. Ta nghi ngờ hắn có thể giấu phục binh ở gần Tổ Gia lĩnh, cho nên ta đề nghị án binh bất động là thượng sách.

Lâm Trung Hưng lập tức lắc đầu:

- Nếu án binh bất động, chẳng phải là để cho quân địch tùy ý hung hăng làm loạn dưới mắt chúng ta hay sao? Hộ dân quân ta lấy sĩ khí làm đầu, nếu như trơ mắt nhìn quân địch tùy tiện như vậy, chúng ta lại không kéo quân đánh, không phải là vô duyên vô cớ tiêu diệt uy phong của mình sao? Ta thấy để mặc bọn chúng như vậy là không được!

Thạch Dung Hải cả giận:

- Thiển Thủy Thanh chính là đoán chắc chúng ta sẽ nghĩ như vậy cho nên mới xuất binh, chỉ cần chúng ta xuất binh, hắn sẽ có cơ hội để lợi dụng!

Lâm Trung Hưng cũng quát:

- Quân ta đang thế mạnh đối mặt với quân bọn chúng đang ở thế yếu, lại để cho bọn chúng vây trong thành, chỉ biết trơ mắt nhìn bọn chúng kiêu ngạo, chuyện như vậy, Quốc chủ Chỉ Thủy đã từng làm một lần, kết quả thì sao? Không phải bị Thiển Thủy Thanh bắt giữ để chiếm thành ư? Nếu chúng ta không dám xuất binh đánh Thiển Thủy Thanh, vậy chúng ta cũng yếu đuối có khác gì Quốc chủ?

Thạch Dung Hải gân cổ cãi lại:

- Trước khác nay khác, lúc trước Quốc chủ còn ở đây, trong lòng sợ sệt, cho nên Thiển Thủy Thanh một lòng phát huy hiệu lực uy hiếp, chỉ sợ quân ta xuất binh. Thế nhưng hiện tại, sự uy hiếp của hắn hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ có thể đánh thắng chúng ta trực diện mới có thể chiếm được thành Đại Lương. Lúc này hắn chỉ sợ chúng ta không xuất binh, không sợ chúng ta xuất binh!

Lúc ấy hai người tranh chấp đến mức nảy lửa, mỗi người một câu không ngừng, cuối cùng phải cần tới Dịch Tinh Hàn quyết định.

Dịch Tinh Hàn cảm thấy hết sức đau đầu

- Dung Hải, ta biết lời ngươi rất có lý, chỉ là sở dĩ Hộ dân quân có được quy mô như ngày hôm nay, ngoại trừ nhờ vào uy vọng của ta và ngươi ra, quá nửa phần đều là nhờ Thiển Thủy Thanh dựng nên. Nếu như đánh với quân của người khác, tự nhiên chúng ta phải đứng vững đánh chắc, nhưng đánh với quân của Thiển Thủy Thanh thì không được! Lần trước Thiển Thủy Thanh phá vây, chúng ta vì bận cứu hỏa, lại có Chu Chi Cẩm ở bên kềm chế, cho nên phải tạm thời buông tha cho Thiển Thủy Thanh một phen. Nhưng hiện tại, Thiển Thủy Thanh mang theo khí thế ép người mà tới, bất kể như thế nào chúng ta cũng không thể né tránh chiến đấu, nếu không...lòng quân ắt sẽ tan rã!

Nói đến đây, hắn nghiêm mặt nhìn Thạch Dung Hải:

- Quân tiên phong của Thiết Phong Kỳ lúc này đã tới ngay trước mặt, lại thêm có hành vi nghênh ngang kiêu ngạo, xem quân ta không ra gì. Nếu như chúng ta không xuất kích, vậy sẽ không còn đường lui! Dung Hải, ta biết xưa nay ngươi dùng binh cẩn thận, cho nên lần này phải nhờ ngươi đi đối phó Mộc Huyết. Ta cho ngươi năm vạn người, đối phó với một vạn người của Mộc Huyết, thiết nghĩ cũng đã đủ rồi. Ngươi có chắc chắn dạy cho hắn một bài học hay không?

Thạch Dung Hải thở dài một tiếng:

- Nếu chỉ là đối phó với Mộc Huyết, vậy ta nắm chắc, nhưng vấn đề bây giờ là Thiển Thủy Thanh! Ai biết được hắn sẽ xuất hiện vào lúc nào, ở chỗ nào?

Dứt lời, hắn quay lưng đi ra khỏi điện.

Vừa bắt đầu trận chiến đã bị địch nhân nắm mũi dắt đi, Thạch Dung Hải nhớ lại những lời nhận xét của Dịch Tinh Hàn về Thiển Thủy Thanh:

"Tên Thiển Thủy Thanh này giỏi về mưu lược, giỏi về bày mưu sắp kế, từ lúc hắn nhập ngũ cho tới bây giờ, mỗi trận chiến của hắn đều do hắn tỉ mỉ bày ra kế sách mà tiến hành. Sở trường lớn nhất của hắn là bày mưu xong rồi hành động, nhìn qua thì lớn mật nhưng thật ra rất cẩn thận. Bởi vì thường là hắn nắm quyền chủ động tiến công, kẻ không giỏi tác chiến thường bị hắn thừa cơ, từ đó làm cho bại trận, biểu hiện rõ ràng nhất chính là mấy trận chiến đánh hạ Tam Trùng Thiên và Lam Thảo pha. Cho nên nếu muốn thắng được Thiển Thủy Thanh, điểm thứ nhất là chúng ta tuyệt không thể để cho hắn nắm được quyền chủ động và quyền quyết định tác chiến."

Mà hiện tại, rất hiển nhiên Thiển Thủy Thanh lại nắm được quyền chủ động trận chiến này trong tay hắn.

Từ lúc hắn bắt đầu khơi lên trận chiến này, hắn cũng đã nắm chặt nhịp độ trận chiến, bước đầu tiên chính là bức bách Dịch Tinh Hàn xuất binh.

Hết thảy cũng giống như lời Dịch Tinh Hàn vừa nói, đối với sự khiêu khích của Thiết Phong Kỳ, bất cứ cánh quân nào cũng có thể nhẫn nhịn được, duy chỉ có Hộ dân quân là không thể nào nhịn được.

Bởi vì toàn bộ ý nghĩa tồn tại của bọn chúng chính là để đối phó với Thiết Phong Kỳ cùng thủ lĩnh của Thiết Phong Kỳ: Thiển Thủy Thanh.

Sau khi quân của Mộc Huyết tới đóng tại Tổ Gia lĩnh, Thạch Dung Hải lập tức lãnh binh xuất chiến, thề quyết không cho phép đám Mộc Huyết nghênh ngang ngay dưới mũi mình một cách yên lành như vậy.

Nhưng đường lối phát triển của trận chiến này lại có vẻ bình thản lạ kỳ.

Trên thực tế, trong trận chiến này, Thiển Thủy Thanh không có sử dụng bảo bối gì cả.

Tổ Gia lĩnh bốn bề trống trải, cho dù Thiển Thủy Thanh có tài năng thông thiên triệt địa cũng không thể nào bày phục binh ở vùng này. Thạch Dung Hải dùng binh cẩn thận, đối mặt với một vạn quân địch cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi trải qua đại bại trong trận chiến Lam Thảo pha, Thạch Dung Hải không muốn hành động điên cuồng mạo hiểm là dẫn đại quân xông thẳng tới.

Bởi vậy, chiến sự giữa hai bên trong lúc nhất thời rơi vào tình trạng giằng co, Thạch Dung Hải dựa vào ưu thế về binh lực chiếm được thế thượng phong, Mộc Huyết lợi dụng ưu thế về tổ chức thận trọng phòng thủ. Tuy rằng hai bên giao chiến nhưng thương vong lại không nặng nề gì, duy chỉ có chiến tuyến càng ngày càng kéo dài ra.

Ngày Năm tháng Hai, hai bên vẫn còn giao chiến tại Tổ Gia lĩnh, trải qua hai ngày sau, các tướng sĩ dưới trướng Hữu Tự Doanh đã thối lui cách xa chỗ đầu tiên đóng quân hơn mười dặm.

Tới ngày Bảy tháng Hai, giao chiến vẫn còn đang tiến hành như trước, Hữu Tự Doanh thối lui từng bước về phía sau, vừa lui vừa bố trí phòng thủ chặt chẽ, không cho đối thủ có cơ hội đánh trực diện, nhưng cũng không để đối thủ tránh thoát.

Giống như một tấm lưới bao phủ người ta, mặc dù không đả thương người, nhưng lại luôn luôn cận kề quấn quít, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Từ lúc Thạch Dung Hải xuất kích, các lộ binh mã của Thiết Phong Kỳ xuất hiện khắp nơi chung quanh thành Đại Lương. Nó giống như những miếng thịt thơm ngon được Thiển Thủy Thanh ném ra, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn mê người, luôn luôn mời gọi ngay dưới mắt Hộ dân quân, khoảng cách không xa nhưng cũng không gần, chỉ cần là người bình thường ắt phải xông ra một phen. Nhưng dường như quân Thiết Phong Kỳ ai nấy đều được bôi mỡ dưới chân, chạy trốn rất nhanh, một khi đối thủ xông tới, bọn họ lập tức bỏ chạy tứ tán. Nếu như Mộc Huyết chống lại Thạch Dung Hải còn giữ phong độ của quân nhân một chút, vừa đánh vừa lui, đám người của Thiết Phong Kỳ này toàn là một bọn không hề biết xấu hổ là gì.

Bọn họ không đánh với Hộ dân quân, nhưng lại quấy rầy làm cho dân chúng xung quanh đó không được sống yên ổn. Dù sao thành Đại Lương cũng không phải là một thành thị cô lập, nói là một thành thị, thật ra trong thời đại này, tác dụng của thành thị chủ yếu nhờ vào những vùng xung quanh. Một khi thành Đại Lương mất đi khu vực xung quanh, bị cô lập hoàn toàn, vậy sẽ không thể có được một ngày yên ổn. Thiển Thủy Thanh đánh trận này giống như nhà ảo thuật, lúc thì biến ra chỗ này một cánh quân, lúc thì biến ra nơi khác một cánh quân, quấy phá làm cho Dịch Tinh Hàn không được bình yên một phút giây nào.

Vì thế Dịch Tinh Hàn không thể không phái binh lực ra chung quanh tìm kiếm và công kích tướng sĩ Thiết Phong Kỳ hết lần này đến lần khác.

Vốn Dịch Tinh Hàn hy vọng sẽ đánh một trận quyết chiến trực diện với Thiết Phong Kỳ, tìm cơ hội tiêu diệt toàn quân của đối thủ, thế nhưng gặp phải chiến thuật du kích vô sỉ của Thiển Thủy Thanh, Dịch Tinh Hàn cảm thấy hết sức đau đầu.

May mắn là tin tức bên phía Thạch Dung Hải báo về trước sau vẫn khiến cho Dịch Tinh Hàn phấn khởi, thí dụ như lại đánh đuổi địch nhân được hơn hai mươi dặm, dự tính ngày mai sẽ tiêu diệt toàn quân đối thủ, vân vân và vân vân...

Dịch Tinh Hàn xem thư báo tin xong chỉ nở nụ cười khổ, thầm nghĩ Thạch Dung Hải làm quan triều đình đã lâu, tuy rằng có chân tài thực học, nhưng cũng lây nhiễm tính giảo hoạt không biết từ khi nào.

Ngày Chín tháng Hai, Bích Không Tình và Sở Hâm Lâm dẫn theo một vạn quân xuất hiện ở một vùng hoang vu hẻo lánh cách thành Đại Lương hai mươi dặm về phía Tây. Dịch Tinh Hàn kịp thời quyết đoán, quyết định đích thân dẫn đại quân tới bao vây tiêu diệt. Chỉ cần diệt được cánh quân này, nhất định Thiển Thủy Thanh sẽ rất đau lòng.

Thế nhưng Lâm Trung Hưng đã khuyên can hắn, nói hắn là lãnh tụ trong quân, không thể khinh xuất cầm quân đi đánh trận như vậy, sau đó đích thân mang theo năm vạn người đuổi đánh Bích Không Tình.

Lúc này Dịch Tinh Hàn đã phái ra mười hai vạn đại quân, rốt cục cũng nằm trong dự liệu của Thiển Thủy Thanh. Hiện tại Hộ dân quân ngoài số quân ô hợp lấy thêm cho đủ số, số quân có khả năng chiến đấu thật sự trong tay Dịch Tinh Hàn hiện tại chỉ còn lại không quá tám vạn người.

Ngày Mười tháng Hai, rốt cục Dịch Tinh Hàn nhận được một phong thư khiêu chiến từ ngoài thành bắn vào.

Thư do Thiển Thủy Thanh tự tay viết ra, trên đó có một hàng chữ to nhìn thấy rợn người:

"Trưa mai, ta và ngươi quyết chiến ở Long Kiều phía Bắc thành!"

Giây phút ấy Dịch Tinh Hàn vỗ bàn hét lớn:

- Ta chờ giây phút này đã từ lâu!