Đế Sủng

Chương 9: Say rượu




Edit: Huyết Hoa Khuynh Thành

Tuyên Đế dừng bước lại, lông mày sắc bén khẽ động, tiểu cô nương trong lòng Từ ma ma không an phận, tựa hồ muốn phải cùng đi theo hắn.

Từ ma ma ngạc nhiên, “Cô nương mới gặp Hoàng Thượng vài lần, sao lại dính như keo vậy.” Bà ôm Tri Y dỗ dành, nhưng không có tác dụng mấy.

Tiểu cung nữ vén rèm, gió lạnh đánh úp lại làm nàng nhịn không được rụt cổ xuống, tò mò lén lút liếc trộm Tuyên Đế đang bất động đằng đó. An Đức Phúc nhìn thấy, căng khuôn mặt tươi cười, “Hoàng Thượng, cô nương đây là muốn đi với người, người xem…?”

Thái Hậu khẽ cười đi ra, lúc trước bà nghe được chuyện Tuyên Đế đút người uống thuốc liền nghĩ tiểu cô nương này và con trai duy nhất của bà thật hợp nhau.

Tuyên Đế khi còn bé kỳ thật cũng không lạnh nhạt giống như hiện tại, chỉ là so với người thường điềm tĩnh hơn chút mà thôi. Sau này phi tần tiến cung như ngựa chạy, tiên đế bị bọn họ mê hoặc, trở thành không vừa mắt người con trai trưởng trước kia từng yêu thích vạn phần này, khiển trách nặng nề rất nhiều, vậy nên Tuyên Đế dần dần nuôi dưỡng tính tình quả ngôn thiếu ngữ(1) ít tươi cười, dù là đối với mẫu hậu hắn, cũng rất khó biểu lộ thật lòng.

Sở dĩ vội vã để Tuyên Đế tuyển phi cũng là bởi vì, Thái Hậu nghĩ rằng tuyển vài nữ tử ôn nhu biết ý bầu bạn với hắn, giúp hắn thêm vài phần tình cảm vui vẻ. Ngôi vị chí tôn vinh sủng vô hạn, nhưng lại khó tránh khỏi cô tịch, nếu bên cạnh không có lấy một người biết nóng biết lạnh, bà thật lo lắng con trai mẫu mực đã quen này sẽ không thể tiếp nhận người ngoài thân cận đứng phía sau.

Nay Hàm Hàm đã có thể khơi mào một phần nhu ý khó có được kia của hắn, bà đương nhiên tán thành việc Tuyên Đế và tiểu cô nương ở chung nhiều hơn.

“Vừa vặn hôm nay Thư Dung đến đây, ai gia muốn cùng nàng trò chuyện, Hàm Hàm muốn đi theo Hoàng Thượng, cứ đưa nàng đi theo đi.” Thái Hậu dặn dò Tuyên Đế, “Chỉ là buổi chiều đừng quên cho nàng uống thuốc, mỗi ngày phải uống hai lần, không thể thiếu được.”

Từ ma ma há miệng, “Thái Hậu nương nương, nô tỳ…”

“Ngươi không cần đi theo.” Thái Hậu ôn hòa ngăn bà, “Cung nữ của Hoàng Thượng bên kia rất nhiều, có thể chăm sóc được tốt cho Hàm Hàm, ngươi nghỉ ngơi một lát đi.”

“Vâng.” Từ ma ma đành phải nghe theo.

Thái Hậu yêu cầu đương nhiên Tuyên Đế sẽ không cự tuyệt, chỉ hơi gật đầu, ra ý bảo An Đức Phúc đến dắt người đưa tới đây.

Tri Y được Từ ma ma buông xuống, nhưng do mặc quá dày, đi đứng lắc lư đảo đảo, làm tâm An Đức Phúc cũng theo lên theo xuống, vội vàng đi qua dắt, “Cô nương, để nô tài đi gọi người đến ôm ngài.”

Lắc lắc đầu nhỏ, Tri Y ngửa lên nhìn hắn nở ra nụ cười nhợt nhạt, “A… Phúc.”

Lần này thì chỉ nhớ rõ một chữ, An Đức Phúc cảm thấy buồn cười, cũng không bổ sung thêm, “Đúng rồi, là Phúc.”

“Không ôm.” Tiểu cô nương hơi cựa khỏi tay hắn, chân đạp đạp chạy đến bên người Tuyên Đế, níu lấy dải tơ hạ dài bên hông hắn, “Đi.”

Tròng mắt Tuyên Đế liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt hơi hòa hoãn, “Mẫu hậu, nhi tử cáo lui.”

“Đi đi.” Thái Hậu xua tay, đuôi mày chỉ xen chút nghiêm nghị, lộ ra dáng vẻ hiền mẫu, “Trước đêm đưa Hàm Hàm về đây là được.”

Tri Y ngoái đầu nhìn bà, cũng học theo bộ dạng xua tay, “A Ma, về.”

Tuyết Bảo Nhi thấy thế, chạy đến linh hoạt nhảy lên, được Tri Y ôm vào ngực một phen.

“Muội muội đi rồi?” Cảnh Mân nóng lòng muốn thử xin đi theo, “Con cũng muốn đi cùng hoàng thúc.”

Lúc này Cảnh Mân không sợ hoàng thúc nhà mình lạnh lùng, toàn dựa vào sự hiếu kỳ đối với muội muội mới xuất hiện này mà chống lại. Tín Vương Phi sao có thể cho hắn đi cùng gây sự, vỗ vỗ đầu làm Cảnh Mân phải ngoan ngoãn theo bên nàng.

Tuyên Đế xoay người bước ra, không biết có phải là vì Tri Y đi theo hay không, mà bước chân so với lúc trước thong thả hơn nhiều.

Sớm có ngự liễn chờ ở ngoài Kính Hòa cung, Tuyên Đế thân hình cao lớn, chân dài một bước liền lên được ngự liễn, Tri Y thì phải để An Đức Phúc cẩn thận ôm nâng lên. Chính là An Đức Phúc vóc dáng cũng không cao, hắn nỗ lực đưa người đẩy lên, không ngờ tiểu cô nương đứng không vững, lảo đảo một cái ngã xuống dưới chân Tuyên Đế. Cũng may lúc này là mùa đông, trong liễn lót một tầng thảm dày, ngã xuống cũng không đau chút nào.

Tuyết Bảo kêu ‘meo meo’ một tiếng, linh hoạt chạy tới bên cạnh, nhìn tiểu chủ tử đang ngã.

Tri Y nằm úp sấp trên sàn, một lát sau ngự liễn bị nhẹ nhàng nâng lên thì nàng mới ngẩng đầu, ánh mắt an ủi nhìn về Tuyên Đế đang nhìn mình, thanh âm nhỏ nhẹ, “Không đau.”

Tuyên Đế khóe môi hơi cong như đang cười, “Ừ” một tiếng nhìn nàng, cũng không đưa người đỡ dậy.

Hắn định để Tri Y thong thả mà tự dậy, ngự liễn tứ phía có rèm buông rất dày, gió lạnh không thể xâm nhập được. Một góc trong liễn bày lư hương nhỏ rất ấm, toát ra nhiệt khí nhè nhẹ, khiến người ta không cảm thấy lạnh chút nào.

Tri Y tự dìu mình chậm rãi đứng dậy, thỉnh thoảng níu lấy áo bào Tuyên Đế một chút, chờ đứng thẳng rồi thì khuôn mặt nhỏ nhắn phủ một tầng mồ hôi mỏng, trên mặt còn dính chút bụi, nhìn qua thật giống mèo nhỏ.

“Meo meo” Tuyết Bảo tiến lại leo lên liếm liếm trên mặt nàng, giúp Tri Y rửa mặt.

“Hoàng Thượng, không có sao chứ?” An Đức Phúc nghe được động tĩnh quan tâm hỏi.

“Không sao.” Tuyên Đế nhẹ nhàng nói, đưa Tri Y nhấc tới ngồi trên chỗ, “Mau chút.”

“A, vâng.” An Đức Phúc quay đầu nhỏ giọng nói, “Nghe được không, Hoàng Thượng phân phó chúng ta mau chút.”

Tám nội thị im lặng không lên tiếng gia tăng cước bộ, vì đều được huấn luyện cực kỳ nghiêm chỉnh, nên dù đi như vậy nhưng ngự liễn lắc lư biên độ rất nhỏ, chí ít người ngồi ở bên trong cơ hồ không có cảm giác.

Kính Hòa cung và Thần Quang Điện cách nhau ba điện một lầu và một hoa viên, đó là vườn mai mà Tuyên Đế thường qua mỗi khi đến Tĩnh Từ cung. Nay là lập xuân, hoa mai dần dần tàn lụi, rơi trên nền đất một thảm đỏ bừng, cái mũi nhỏ Tri Y khẽ nhúc nhích, ngửi được gì đó, “Thơm.”

An Đức Phúc tai thính nghe được chữ, cười nói: “Có phải cô nương sẽ ngửi thấy được hương mai, rừng mai hồng này, nghe nói có hơn nửa là do Tĩnh thái phi nương nương lúc trước tự mình chăm sóc…”

Hắn bỗng nhiên ngừng lại, khẽ vỗ lên mặt mình một cái, ảo não chính mình làm sao mà quên mất.

Quả nhiên, bên trong an tĩnh lại, An Đức Phúc vểnh tai, dường như muốn nghe Hoàng Thượng trầm giọng nói cái gì, thì đã đi đến Thần Quang Điện.

Tri Y được Tuyên Đế dắt xuống, mèo con nhu thuận đi theo bên chân, đại cung nữ Mặc Trúc bước ra chào đón cước bộ khựng lại một chút, rất nhanh khôi phục lại như thường nghênh tiếp Tuyên Đế vào điện. Chờ Tuyên Đế được Mặc Lan hầu hạ thay y phục thì mới nhỏ giọng hỏi An Đức Phúc: “An tổng quản, vị tiểu chủ tử này là từ đâu?” Mà có thể được Hoàng Thượng thân mật nắm tay như vậy.

“Chính là ban đầu ở trong cung với vị Tĩnh thái phi kia, nay đi theo Thái Hậu nương nương. Tín Vương phi tiến cung, Thái Hậu để cho Hoàng Thượng đưa cô nương về đây trông nom nửa ngày.”

Mặc Trúc gật đầu, trong lòng hoài nghi không bớt, Thái Hậu tại sao không chọn ra ma ma nào trong cung đến chăm sóc, thế nào lại để nàng đi theo Hoàng Thượng trở về.

Chờ khi nàng thấy khung cảnh chủ tử nhà mình và tiểu cô nương dùng bữa, thì mới hiểu rõ.

Hoàng Thượng từ trước đến nay kiệm lời ít nói, cả người thường có khí tức lạnh lùng quanh quẩn làm người thường không thể tiếp cận, vị Mộ cô nương này có thể đối diện với Hoàng Thượng như với người bình thường mặt mày nhu hòa, hơn nữa lại làm người tự mình gắp thức ăn cho, chẳng trách Thái Hậu nương nương muốn đem người “đưa” đến đây.

Tuyên Đế không thích uống rượu, hôm nay ngoại lệ cho ngự thiện mang bình rượu lên. Bên ngự thiện cân nhắc nửa ngày, không biết Hoàng Thượng hợp loại rượu nào, bèn dựa theo sở thích của thế gia quý tộc thông thường, đưa lên một bình rượu hoa mai, ủ cùng lá trúc xuân tươi sạch.

Rượu hoa mai vị đậm nồng, lại mang theo một hương thơm mát lạnh, lập tức làm Tri Y chú ý, một ngón tay nhỏ bé chỉ sang bên cạnh, nhìn Tuyên Đế, mềm mại nói: “Muốn.”

Tuyên Đế ra ý để Mặc Trúc cho nàng một chén nhỏ, chén làm từ ngọc lành lạnh, rượu hoa mai rót vào trong đó màu gần như trong suốt, lại có điểm chút hồng nhạt, làm Tri Y tò mò nhìn một lúc rồi uống cạn một hơi.

Mọi người không ngờ tới, ngự thiện nghĩ rằng rượu là cho Tuyên Đế uống, loại rượu này so với nước quả ngâm dịu ngọt Tri y thường uống rất khác biệt. Vừa thấm môi thì Tri Y vẫn còn nếm thấy một chút ngọt, đợi rượu vào họng mới cảm giác được vị cay lan tràn, cay quá làm nàng trong nháy mắt trở nên choáng váng.

Thế nhưng Tri Y càng say, biểu hiện lại càng nhu thuận, trừ bỏ nói chuyện ít chút đi, Mặc Lan gắp cho nàng cái gì nàng đều ngoan ngoãn ăn, khăn nhỏ trên cổ cũng không dính chút nào.

Nhưng là sau khi dùng ngọ thiện xong, Mặc Lan tiến lên đưa nàng đi rửa tay, nàng té lăn một cái, thiếu chút nữa ngã vào trong chậu nhỏ bằng kim loại đầy nước.

“Ối” Mặc Lan khẽ kêu một tiếng đỡ được người, cẩn thận xem xem lưỡi và hai má Tri Y, cười nói, “Cô nương uống say rồi.”

“Say?” An Đức Phúc thở phào nhẹ nhõm, đưa bình rượu hoa mai lên ngửi một chút, quay lại phía Tuyên Đế, “Hoàng Thượng, rượu hoa mai này có chút nặng.”

Tuyên Đế bước tới nhìn, tiểu cô nương thường ngày mắt mở to tròn nay híp lại phân nửa, cứ cười ngây ngốc, mèo con lủi sang một bên bị nàng ôm lấy, vuốt lông trên đuôi.

“Đưa nàng vào đi, để cho nàng ngủ.” Tuyên Đế ý bảo vào trong nội điện, Mặc Lan tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn theo lệnh ôm người đi vào, chỉ là trước khi lên tháp thì tách mèo con ra, dù sao đây cũng là long sàng, đâu thể cho nó đi lên trên.

Long sàng ấm áp mềm mại, Tri Y không kiềm được lăn vài vòng trên giường, chui vào giữa đệm chăn, mang theo chút buồn ngủ.

Trong tẩm điện bố trí một thư án bằng gỗ lim, Tuyên Đế sai người đi lấy tấu chương, trước khi duyệt tấu thì liếc mắt nhìn về noãn tháp, chỉ có thể thấy nửa cái đầu nhỏ của Tri Y vùi vào chăn, trong ánh mắt thoáng hiện nhu hòa, rồi quay đầu chuyên tâm phê duyệt tấu chương được đưa đến.

Chú thích:

Quả ngôn thiếu ngữ: Kiệm lời ít nói.