Đế Tôn

Chương 2555: Cường cường gặp nhau (2)




Vô Cực Thiên Tôn cười nói:

- Huyền Thiên giáo chủ là người sắp chết, không đáng cho ta để trong lòng. Mặc dù ta tức giận điều Huyền Thiên làm nhưng hắn không phải người ta dốc sức đối phó.

- Lần này ta chịu thiệt lớn, ngày sau kiếp số Huyền Thiên đến, ta sẽ trả lại cho hắn, bảo đảm khiến hắn thân chết đạo tiêu. Điều ta quan tâm hơn hết là tiểu tử Huyền Thiên làm hỏng kế hoạch của ta, khiến ta xuất thế trước mấy ngàn năm.

- Đại đạo nhân quả của ta không thể đặt Tiên giới mà Đế và Tôn mở mang vào lưới nhân quả, sau này chiến đấu với Đế và Tôn sẽ để lại chút sơ hở. Nếu không lấp đầy sơ hở này, e rằng sẽ bị Đế và Tôn bắt lấy, chưa chắc ta bước vào tận cùng đại đạo. Ta vào Tiên giới chủ yếu là vì bù đắp thiếu sót này.

Vô Cực thư đồng phục sát đất, cười nói:

- Đại đạo nhân quả của lão gia bao phủ nguyên Tiên giới, ngày Tiên giới bị hủy là lúc đại đạo nhân quả viên mãn. Thủ đoạn như thế hơn Tịch Diệt đại nhân rất nhiều. Hèn gì trong Đạo Quân điện địa vị của Tịch Diệt đại nhân thấp hơn lão gia một bậc.

Vô Cực Thiên Tôn phất tayh nói:

- Thực lực của Tịch Diệt không tầm thường, ngươi không ước đoán được. Ngươi hãy hạ giới, tầng hư không thứ bảy sắp mở ra, hãy đi tranh giành. Chờ kiếp số của Huyền Thiên giáo chủ đến ta cũng sẽ hạ giới tiễn hắn lên đường, để Huyền Thiên đi sớm.

Vô Cực thư đồng vâng dạ. Vô Cực Thiên Tôn cầm Lưu Ly Ngọc Như Ý phất một cái cắt vỡ tầng hư không thứ chín, Vô Cực thư đồng bay ra ngay.

Vô Cực thư đồng bay đến tầng hư không thứ tám, hướng tới tầng hư không thứ bảy. Vô Cực thư đồng đến chính giữa đột nhiên tịch diệt kiếp vô biên dâng lên, tịch diệt ma nhãn, tịch diệt thiên hỏa, kiếp lôi kiếp quang vọt đến. Lại có các quan tài màu đen bay tới chặn đường đi của Vô Cực thư đồng.

Vô Cực thư đồng giật mình kêu lên:

- Tịch Diệt đại nhân!

5ttrấn đạo đỉnh khom người nói:

- Tại sao Tịch Diệt đại nhân ngăn đường ta đi?

Trong quan tài màu đen phát ra tiếng cười âm trầm:

- Ha ha ha ha ha ha!

Quan tài đen khác cũng phát ra tiếng cười vọng lại từ bốn phương tám hướng, càng thêm âm u quỷ dị.

- Thư yêu nho nhỏ do Đại Thiên Tôn viết trốn ra Đạo Quân điện? Làm ta ngạc nhiên hơn là Đại Thiên Tôn chuyển thế, bị dân bản xứ Tiên giới nho nhỏ đánh tè ra quần phải trốn đi liếm vết thương. Thật là thú vị, thú vị!

Trong các quan tài màu đen phát ra tiếng cười sung sướng của Tịch Diệt Đạo Nhân:

- Tiểu thư yêu, ngươi làm một chuyện giúp ta, rồi ta thả ngươi đi.

Vô Cực thư đồng thầm cảnh giác, hỏi:

- Tịch Diệt đại nhân muốn ta làm gì?

Tịch Diệt Đạo Nhân cười to bảo:

- Mở một nắp quan tài.

Vô Cực thư đồng giật nảy mình, lắc đầu nguầy nguậy. Tịch Diệt Đạo Nhân tuy từng là điện chủ nhưng gã sớm phản bội Đạo Quân điện, thả gã ra để gã hủy Tiên giới chẳng phải làm hỏng mưu tính của Vô Cực Thiên Tôn sao?

- Ngươi dám cãi lại?

Vô Cực thư đồng vội nói:

- Không phải ta cãi lại đại nhân mà vì ta làm gì có thực lực đó? Cường đại như đại nhân còn không thể mở quan tài ra, ta giục ngựa cũng không đuổi kịp đại nhân!

Tịch Diệt Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng:

- Được rồi, coi như ngươi nói có lý. Ngươi đi Đạo Quân điện mang Tịch Diệt đạo thư của ta ra đây.

Vô Cực thư đồng cười khổ nói:

- Ta khó khăn lắm mới trốn ra khỏi đó, nếu lại vào Đạo Quân điện chắc chắn sẽ bị Nguyên Mẫu đại nhân bắt, không trốn ra được. Đại nhân yêu cầu làm khó ta quá.

Tịch Diệt Đạo Nhân cười nói:

- Vậy cho ngươi một nhiệm vụ đơn giản, đi Hỗn Độn thiên quốc tìm Ma Kha Thiên Quân đến đây. Nhiệm vụ này rất dễ đúng không? Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ thả ngươi đi ngay, còn từ chối? Chết ngay tại chỗ!

Vô Cực thư đồng thở phào, gật đầu, nói:

- Xin đại nhân yên tâm, chút chuyện nhỏ này cứ giao cho ta.

Đột nhiên một luồng tịch diệt kiếp quang bay vào trán Vô Cực thư đồng. Tịch diệt kiếp tán đi, các quan tài đen ẩn vào tầng hư không thứ tám, giọng Tịch Diệt Đạo Nhân văng vẳng từ xa cười nói:

- Nếu ngươi không làm tốt chuyện này thì kiếp quang sẽ bộc phát cho ngươi chết ngay.

Vô Cực thư đồng cứng cổ bay ra tầng hư không thứ tám, nhìn xung quanh, lao hướng Hỗn Độn thiên quốc ngay.

Vô Cực thư đồng thầm nghĩ:

- Không biết Ma Kha có quan hệ gì với Tịch Diệt đại nhân, tại sao đại nhân muốn gặp hắn?

Lúc này Vô Cực Thiên Tôn đi trong vùng đất nguyên thủy, nơi này tràn ngập các tiên khí, năng lượng huyền diệu ùa vào người gã. Khi Vô Cực Thiên Tôn đi hết vòng ngoài vùng đất nguyên thủy thì vết thương trong người đã lành bảy, tám phần, chỉ còn lại đạo thương Giang Nam gây ra là chưa bị luyện hóa.

Không lâu sau Vô Cực Thiên Tôn nhẹ nhàng huơ Lưu Ly Ngọc Như Ý cắt hư không vùng đất nguyên thủy, bước vào nơi đầy tiên đạo linh căn. Giây lát sau Vô Cực Thiên Tôn vận dụng Lưu Ly Ngọc Như Ý miễn cưỡng mở ra đại điện tận cùng đại đạo, bước vào trong.

- Tận cùng đại đạo... Đế và Tôn bỏ vốn gốc lớn thật.

Vô Cực Thiên Tôn leo lên một cây cột đá leo thẳng lên trên, mặc cho cây cột bắn ra tiên quang đánh vào người không thể ngăn bước chân của gã, không làm gã bị thương.

Thật lâu sau Vô Cực Thiên Tôn leo lên đỉnh, ngước mặt nhìn ảo ảnh cánh cửa to lớn dựng đứng trước mắt. Vô Cực Thiên Tôn giật mình ngẩn người thật lâu mới nhúc nhích.

- Tận cùng đại đạo sao? Chỉ dựa vào một khung cửa không xem như tận cùng đại đạo, chỉ là pháp bảo đến tận cùng.

Vô Cực Thiên Tôn nhảy lên cây cột đá khác, ngước nhnìn bảo tháp ba mươi ba trọng thiên, lòng rung động.

Vô Cực Thiên Tôn lắc đầu, nói:

- Cũng là pháp bảo đến tận cùng, không đáng lo.

Vô Cực Thiên Tôn nhảy lên cây cột đá cuối cùng, thấy thần ma đứng thẳng, người rung động mạnh.

- Đạt đến rồi, có người đi tới tận cùng đại đạo thật... Không, không đúng, ảo ảnh thần ma vẫn kém hơn một bậc. Thân thể đến tận cùng đại đạo, nguyên thần cũng vậy, nhưng đại đạo thì chưa, không xem như viên mãn thật sự.

Ánh mắt Vô Cực Thiên Tôn rất cao minh, nhìn thấu thân thể, nguyên thần, pháp bảo của người này đến tận cùng nhưng đại đạo thì chưa, còn kém một bậc mới hoàn toàn viên mãn. Dù vậy Vô Cực Thiên Tôn vẫn rất rung động.

Chưa từng có ai đến cảnh giới này, người đó làm được, thần, thân, bảo đều tới tận cùng, cảnh giới tối cao.

- Đây là vũ trụ hồng hoang nơi xuất thân của Đế và Tôn sao? Hèn gì bọn họ rời khỏi đó, có nhân vật như thế tọa trấn rất khó vượt qua.

Vô Cực Thiên Tôn nhảy xuống cột đá, cầm Lưu Ly Ngọc Như Ý rạch một đường, đi vào Đạo Quân quả vị thần điện, bước qua các bia đá trôi nổi. Trên bia đá không có Đạo Quân quả vị của Vô Cực Thiên Tôn, gã Tu luyện là đại đạo nhân quả chứ không chuyển tu tiên đạo, gã khinh thường làm điều đó.

Giây lát sau Vô Cực Thiên Tôn đi trong vườn hoa, xuyên qua khu vườn đi lên tế đàn, nhìn vô số đại đạo vọt vào người Đạo Nhân áo đen trên tế đàn.

Vô Cực Thiên Tôn rung động, hành lễ:

- Bất Không Đạo Nhân.

Đạo Không Đạo Nhân ngước lên chào lại:

- Vô Cực điện chủ.