Đế Tôn

Chương 2610: Thi hoàng ra biển máu (2)




Ba mươi ba trọng thiên nguyên tháp có lục giác, bát giác, tổng cộng hai trăm mười sáu điểm trận pháp quan trọng nhất, hiện tại tất cả bị phá mở.

Trên những điểm trận pháp tọa trấn các tồn tại cường đại nhất Huyền Châu trừ năm tổ ra, bọn họ là lãnh tụ Đại La Thiên quân.

La Ma Cổ Thần quát to:

- Những người khác kiềm chế đại trận. Các vị Tiên Quân, Tiên Vương, hãy phá trận cho ta! Tan rã đại trận nguyên tháp!

Côn Luân, Thiên Môn, Minh Đường, đám Tiên Quân cổ xưa bước lên các con đường lao vào các điểm trận pháp.

Mọi người bước trên các con đường. Cảnh Nguyệt Nữ Quân leo lên một con đường, nhìn giữa hư không, bỗng tim đập nhanh. Bên ngoài con đường là binẻ máu, vô số xác chết chìm nổi vùng vẫy trong biển máu, các cánh tay kéo nàng, muốn lôi Cảnh Nguyệt Nữ Quân vào biển.

Cảnh Nguyệt Nữ Quân cười khẩy nói:

- Con đường này đi thông điểm trận pháp chắc là một đại ma đầu giết vô số người!

Cảnh Nguyệt Nữ Quân lấy tiên châu ra, viên tiên châu có một ba ngàn đại đạo Đế và Tôn luyện ra. Nàng là Tiên Quân, lại gian díu với Ngọc Kinh Thiên Quân nên có tư cách vào đạo tràng Đế Tôn, lấy một tiên đạo.

Hạt châu tỏa tiên quang rực rỡ đẩy lùi bầy xác chết, Cảnh Nguyệt Nữ Quân đi đến cuối đường. Nhìn từ xa trên điểm đại trận nguyên tháp điện ngọc quỳnh lâu, tiên khí lượn lờ, tiên quang lấp lánh tựa như thánh cảnh.

Một vị đế hoàng ngồi trong điện ngọc quỳnh lâu khống chế các điểm trận pháp, khí tượng bất phàm, nhìn không giống thủ phạm tạo ra xác chết trôi trong biển máu.

Đế hoàng thấy Cảnh Nguyệt Nữ Quân đến, đứng lên chào:

- Xin chào Cảnh Nguyệt Nữ Quân.

- Ngươi là ai mà dám ngăn ta? Tà ma ngoại đạo tạo thành xác chết biển máu, không biết có bao nhiêu người chết trong tay ngươi!

Cảnh Nguyệt Nữ Quân vận chuyển tiên châu đập vào đế hoàng, cười khẩy nói:

- Môn hạ của Huyền Thiên giáo chủ toàn là yêu ma tai họa, thứ hung dữ như ngươi cũng được thu làm môn hạ, hèn gì tiên đạo không chứa, xứng đáng có kiếp này!

Đế hoàng cười phá lên, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện từng tầng địa ngục, tổng cộng mười tám tầng, có một ba ngàn đại đạo biến thành suối vàng xuyên suốt mười tám tầng địa ngục, nâng tiên châu lên.

Đế hoàng ung dung nói:

- Nữ quân sai rồi, cái này không phải biển máu xác nổi mà là mười tám tầng địa ngục. Xác chết trong biển máu không phải vong hồn chết trong tay ta mà là thuộc hạ của ta. Ta là Minh Thổ đại đế, thuộc hạ của Huyền Thiên giáo chủ. Vì thi thể của mình biến ra, cầu bộ hạ cầu trường sinh mà chủ động chìm xuống địa ngục! Nữ quân muốn phá giải đại trận nguyên tháp phải đánh một trận mới được, mời!

Cảnh Nguyệt Nữ Quân quát to, tay áo phấp phới lao lên. Tiên châu đến đi khó đoán trong tay áo, mỗi khi xuyên qua tay áo tập kích làm người ta khó đề phòng.

Minh Thổ đại đế nghênh chiến, hai người giao chiêu nhanh như điện, tốc độ siêu mau. Cuộc tranh đấu này kết thúc cũng nhanh. Lực lượng mười tám tầng địa ngục của Minh Thổ đại đế tán loạn, mặc dù có một ba ngàn đại đạo biến thành suối vàng xuyên suốt nhưng không ổn định bằng tiên châu, bị tiên châu xuyên thủng mười tám tầng địa ngục.

Cảnh Nguyệt Nữ Quân búng tay điểm vào trán Minh Thổ đại đế, xuyên thủng đầu gã, đá xác vào biển máu.

Cảnh Nguyệt Nữ Quân lạnh lùng cười:

- Điểm trận pháp này rốt cuộc bị công phá.

Cảnh Nguyệt Nữ Quân cất bước tiến lên, định phá hủy điểm trận pháp đột nhiên biển máu dậy sóng, vô số xác chết trồi lên. Các xác chết hò hát trong biển máu rất là vui.

- Sinh sinh tử tử, thảnh thơi thảnh thơi, năm nay tử hề, năm sau sinh hề!

Các xác chết mặt đầy máu vui vẻ hát:

- Hoàng quá cố, sinh trong thi, hoàng trong thi, minh thổ trúc chân thân hề, tử tử sinh sinh tuân vãng phục hề!

Răng rắc!

Biển máu nứt ra, một xác chết to lớn vĩ đại dâng lên, tràn ngập thi khí, huyết tương quanh thân tuôn ra như thác, vươn bàn tay to xanh đen chộp Cảnh Nguyệt Nữ Quân.

Thanh âm ồm ồm nói:

- Ta luôn dùng một lũ phân thân thần hồn gặp người. Nữ quân buộc ta lộ ra chân thân, đúng là kình địch của ta.

- Thì ra thi thể giấu trong biển máu mới là chân thân của ngươi.

Cảnh Nguyệt Nữ Quân cười nói:

- Hôm nay chém luôn chân thân.

Một con đường khác, Côn Luân Tiên Quân ung dung bước đi. Hai bên đường thấp thoáng ma quang, kỳ lạ, lấp lánh chiếu ra hình ảnh đại thế giới.

Côn Luân Tiên Quân không quan tâm, mỉm cười nói:

- Môn hạ của Huyền Thiên đa số là ác đồ, chắc đây là thằng nhãi Tu luyện ma đạo? Giết chết xem như trừ ma vệ đạo, trả lại lanh lảnh Càn Khôn cho Tiên giới.

Côn Luân Tiên Quân đi đến tận cùng, giương mắt nhìn. Phía trước cung khuyết thâm trầm, nghê hồng treo nơi chân trời, phượng hót rồng ngâm, đẹp không sao tả xiết.

Trên cầu vồng, một thiếu niên đứng ở đầu cầu, mặt mày thanh tú, như thần như ma như tiên, một tay cầm quyển sách đọc say sưa.

- Tiểu đạo hữu, ngươi là ma đầu điểm trận pháp này?

Côn Luân Tiên Quân nhìn thiếu niên, bất giác có chút hảo cảm, cười nói:

- Tuổi ngươi còn rất nhỏ, đừng tự lầm. Lui xuống đi, đừng vì Huyền Thiên bỗng dưng mất mạng.

Thiếu niên khép sách lại, mở mắt ra, mỉm cười nói:

- Côn Luân đạo hữu không nhận biết ta sao? Ta là Hỗn Nguyên Tam Thánh Nhân cảnh dưới tay Huyền Thiên, Thiếu Hư. Lúc hạ giới ta đối địch với Huyền Thiên giáo chủ vạn năm mà không bị hắn giết, sau này trợ giúp hắn thống nhất bảy vũ trụ, gầy dựng tam giới.

Nét mặt Côn Luân Tiên Quân sa sầm, nâng một ngọn núi tiên, trong núi có một ba ngàn đại đạo.

Côn Luân Tiên Quân bình tĩnh nói:

- Thì ra là trộm cướp dưới tay Huyền Thiên, đáng tru!

Thiếu Hư nâng sách lên, một ba ngàn đại đạo hiện ra, tiên uy tràn ngập.

Thiếu Hư cười nói:

- Được làm vua thua làm giặc, ta thua Huyền Thiên, tôn hắn làm đế nhưng không có nghĩa là ta sẽ phục người khác. Côn Luân Tiên Quân, mặc dù ngươi là đệ tử của Đế và Tôn, hôm nay ta quyết chém lão già cứng cổ không biết thiên thời nhà ngươi!

- Không biết thiên thời? Nông dân xuất thân từ hạ giới đúng là tầm nhìn hạn hẹp!

Côn Luân Tiên Quân vận chuyển Côn Luân tiên sơn, Côn Luân tiên sơn to lớn không gì sánh bằng, tiên đạo trong núi ầm vang, rồng bay phượng múa. Các tiên đạo như xiềng xích xuyên suốt không gian bay hướng Thiếu Hư.

Côn Luân Tiên Quân cười nói:

- Huyền Thiên giáo chủ chỉ là sinh linh dân bản xứ vũ trụ hạ giới thấp kém, không tính là sinh linh tiên thiên, giúp hắn xứng gọi là thiên thời sao? Tiểu đạo hữu, hãy để ta nói cho ngươi nghe cái gì gọi là thiên thời. Bảy mươi hai đệ tử Đế và Tôn sinh tiên thiên, chứng kiến Đế và Tôn khai thiên, khai sáng Tiên giới. Là chúng ta nhìn Tiên giới lớn lên, ngươi xem Huyền Thiên là thiên thời, buồn cười quá!

Quyển sách trên đầu Thiếu Hư mở ra, vô số tiên văn khuếch trương chắn hoặc phong từng tiên đạo.

Côn Luân tiên sơn đập xuống, vô số phù văn tiên đạo bộc phát. Dưới núi hình thành ức vạn loại dị tượng bao trùm Thiếu Hư.

Mắt thấy tòa núi tiên sắp đè Thiếu Hư đột nhiên Tiên vực mênh mông bay ra từ đỉnh đầu gã. Côn Luân tiên sơn đè xuống, Tiên vực bị nghiền nát.