Đế Trụ

Chương 13: Loạn đảng của thái tử




Trong lòng Lư Sâm se lạnh, thủ đoạn của Lưu Lăng lão rất hiểu. Sau khi Hiếu Đế Lưu Trác đăng cơ, ba ngày máu tanh khắp nơi vẫn còn hiện lên trước mắt mồn một, mấy chục đầu người bị chém xuống không chút dông dài. Người thân tín của Thái tử Lưu Tranh bị giết sạch sẽ, tịch thu tài sản và giết chết cả nhà. Loại chuyện này kỵ binh của đại doanh Kinh Kỳ đã làm riết thành quen rồi.

Nếu nói Lưu Lăng muốn làm lại cảnh giết người không chớp mắt lần nữa, không biết lại sẽ có bao nhiêu người đổ máu, bao nhiêu người lệ rơi.

Lưu Lăng nói:
– Lão Thừa tướng, trong triều đình ta và ngài bất hòa ai cũng biết. Chuyện này ta và lão liên hợp lại tất làm ít công to.

– Trung Thân Vương, ý của ngài là?

Lư Sâm thận trọng hỏi lại.

Đối với vị Trung Thân Vương nhanh chóng thăng chức làm người chỉ dưới Hoàng đế Bắc Hán này, trong lòng Lư Sâm kỳ thực vẫn có chút kiêng nể. Mặc dù sát nhân ma vương này không phải là loại người không biết phân biệt thị phi thông thường. Nhưng, tác phong hung dữ của hắn vẫn khiến cho Lư Sâm không thể không có chút lo lắng.

Sở dĩ lão có biểu hiện ngông nghênh trước mặt Lưu Lăng chẳng qua là giả bộ mà thôi.

Lưu Lăng vừa đi đi lại lại trong phòng vừa nói:
– Có chuyện cần lão Thừa tướng phối hợp với ta. Chuyện này lão Thừa tướng làm người tốt, người xấu để ta làm.

Lư Sâm nghiêm nghị nói:
– Xin Trung Thân Vương nói rõ.

Lưu Lăng bước tới trước mặt Lư Sâm, cúi người xuống nói nhỏ một hồi. Cùng với lời nói của Lưu Lăng, sắc mặt của Lư Sâm cũng càng trở nên thú vị. Cuối cùng, Lư Sâm lúng túng mỉm cười nói:
– Trung Thân Vương, chuyện này hạ quan….

Lưu Lăng ngang nhiên nói:
– Dưới ta, một cũng không thể thiếu.

Lư Sâm thấy sự nghiêm nghị của Lưu Lăng, cũng chắp tay nói:
– Quốc phá thì gia vong, lật tổ thì không có trứng lành, Trung Thân Vương yên tâm, chuyện này hạ quan sẽ cố gắng đi làm.

Lưu Lăng bật cười ha hả, chắp tay vái chào nói:
– Như vậy thì ta cảm ơn lão Thừa tướng trước.

Lư Sâm vội vàng đứng dậy đỡ lấy Lưu Lăng. Hai người tiếp tục bàn luận về chuyện mà Lưu Lăng vừa nói rất lâu, mãi cho tới khi đã đem tất cả những trở ngại có khả năng xuất hiện suy tính lại một lượt. Lư Sâm lúc này mới đứng dậy cáo từ ra về. Lưu Lăng vốn muốn giữ Lư Sâm ở lại ăn một bữa cơm rồi đi, còn có một số tình tiết của sự việc cần cân nhắc. Lư Sâm nói:
– Ta ở phủ Trung Thân Vương cũng đã lâu rồi. Nếu còn ăn cơm trưa mới đi thì sẽ khiến cho nhiều người thêm nghi ngờ.

Lưu Lăng nghĩ thấy cũng đúng. Lần này Lưu Lăng tới chính là vì chuyện của con gái lão Lư Ngọc Châu. Hơn nữa với quan hệ giữa hai người, nếu Lư Sâm ở trong phủ của hắn cả ngày, chỉ e là sẽ có nhiều người đưa ra đủ lời phán đoán. Bách quan văn võ ai nấy đều nhìn ra vẻ đạo mạo, thực sự thì vẫn là chui vào trong núi mà vẫn muốn thè cái lưỡi ra thôi.

– Như vậy cũng tốt. Chuyện này xin nhờ vào lão Thừa tướng.

Lư Sâm cáo từ, Lưu Lăng cố ý không tiễn, chỉ là sai quản gia lão Ngô tiễn Lư Sâm ra ngoài phủ. Lưu Lăng tin chắc, chưa tới sáng ngày mai văn võ toàn triều sẽ có một số kẻ tiểu nhân đồn thổi lung tung rồi.

Sau khi Lư Sâm đi rồi, Lưu Lăng ở trong thư phòng viết một bản tấu chương, mãi cho tới khi Liễu Mi Nhi tới ba lần thúc giục hắn mới đứng lên dùng cơm trưa. Lưu Lăng ăn trưa rất đơn giản. Hắn ăn uống vẫn luôn rất tốt, ba bữa đều không có yêu cầu gì quá nhiều, chỉ cần rau dưa là có thể ăn được hai bát cơm rồi. Một đĩa rau cải xanh xào trứng, một đĩa thịt dê xào hành, một đĩa sườn xào cải thảo, một bát thịt kho. Lưu Lăng thực sự là đói, ăn như hổ nuốt mồi, ăn liền hai bát cơm.

Rau cải xanh biếc, thịt dê xào hành thơm lừng, rau cải thảo trắng như ngọc, thịt kho tàu bóng nhoáng, khiến người ta càng muốn ăn hơn.Liễu Mi Nhi này không riêng gì dáng vẻ xinh đẹp, mà tài nấu nướng cũng ít ai sánh bằng. Nàng là người sống cực kỳ đơn giản, chỉ cần Lưu Lăng vui vẻ là nàng vui rồi. Thấy Lưu Lăng ăn ngon như vậy, còn hơn là chính nàng đang ăn hương vị ngọt ngào đó.

Liễu Mi Nhi đứng bên cạnh hắn, cười hi hi nhìn Lưu Lăng ăn cơm. Nàng thỉnh thoảng lại lấy thêm rau vào bát cho Lưu Lăng. Đôi mắt đẹp ẩn tính, hai gò má đỏ ửng lên làm say lòng người. Lưu Lăng vừa ngẩng lên nhìn, đúng lúc thấy Liễu Mi Nhi đang lén nhìn hắn. Hắn cười hỏi:
– Ngày nào cũng nhìn cái mặt này của ta, sao mà vẫn nhìn chăm chú thế? Nhìn thế cũng thấy mệt mỏi.

Liễu Mi Nhi nói:
– Không phiền chán đâu, nô tì nhìn cả đời cũng không biết chán.

Lưu Lăng liền đặt bát đũa xuống, bật cười ha hả nói:
– Vậy nàng nói xem, trên mặt ta có gì để nhìn? Để nàng cả đời cũng không biết chán?

Liễu Mi Nhi cũng buông nhanh đôi đũa trên tay xuống, lấy cho Lưu Lăng một bát canh, khẽ hé môi đỏ đặt bên miệng bát thổi thổi, đặt xuống trước mặt Lưu Lăng nói:
– Chỗ nào cũng đều tốt cả không đúng sao? Cái mũi như cái mũi, con mắt giống con mắt.

Hai người về cơ bản khi ở bên nhau đều không câu nệ, cho nên những khi riêng tư Liễu Mi Nhi cũng dám trêu đùa với Lưu Lăng vài câu.Nàng biết Lưu Lăng sẽ không trách tội nàng, nhiều lắm thì cũng chẳng qua chính là … chính là đánh vào mông vài cái.

Lưu Lăng cười nói:
– Gia pháp lần trước xem ra vẫn còn nhẹ, bây giờ gan của nàng đã ngày càng lớn lên rồi đấy.

Liễu Mi Nhi thấy Lưu Lăng giơ tay lên, liền vừa trốn vừa xin tha nói:
– Vương gia đại nhân đại lượng, nô tì biết tội rồi!

Dáng người nàng yểu điệu, chiếc váy dài màu xanh biếc thể hiện đường cong tinh tế, gợi cảm của cơ thể. Váy áo tung bay khi cười chạy trốn, chiếc eo thon tuyệt mỹ cũng theo đó mà vừa ẩn vừa hiện dưới làn váy. Quả thật giống như Cửu thiên tiên tử đang nhảy múa vậy. Lúc này lại che miệng cười, khuôn mặt tinh xảo như hoa đào lại càng xinh đẹp.

Lưu Lăng nhất thời không khỏi ngây người ra, liền cười khổ.

Cô bé này mới 16, 17 tuổi, đã làm rung động lòng người như vậy rồi. Nếu thêm vài năm nữa thì cơ thể phát triển hoàn mỹ, đó chẳng phải là một yêu tinh hại nước hại dân sao.

Lưu Lăng cũng không phải là Liễu Hạ Huệ luôn ra vẻ đạo mạo. Đối với người đẹp hắn vẫn luôn thích thú trong lòng. Chuyện nắm giữ quyền thiên hạ Lưu Lăng thực sự cũng không hứng thú lắm, nhưng còn say đắm nằm gối đầu lên mỹ nữ hắn dù một chút cũng không từ.Nếu không phải vì giữ gìn phần tình thân không dễ có được ở thời đại này, với tính tình của hắn có lẽ thật sự có thể làm một tay chơi bời lêu lổng, cũng có thể là một Vương gia nhàn nhã dọa nam nạt nữ. Nếu Nhị ca của hắn cho hắn tình thân ấm áp, hắn sẽ cố gắng để giữ lấy sự ấm áp này. Ai muốn phá hủy hắn tuyệt đối không thể cho phép, thần cản sát thần, Phật cản giết Phật.

Cho nên, vì Nhị ca của hắn, hắn đối với Bắc Hán quốc cũng có thể tận tâm tận sức bảo vệ, là một người thời hiện đại đi sâu vào nghiên cứu lịch sử, Lưu Lăng có được trí tuệ chắt lọc từ lịch sử mấy nghìn năm. Nếu không phải Bắc Hán quốc thực sự quá suy yếu, xếp phía sau Tây Hạ Hậu Chu, thậm chí là đại quốc Khiết Đan thực lực hùng hậu như vậy. Nếu hắn muốn, tất sẽ có thể làm ra chuyện long trời lở đất.

Liễu Mi Nhi bị ánh mắt của Lưu Lăng nhìn khiến tim nàng như đập loạn xạ. Nàng và Lưu Lăng suốt ngày bên nhau bầu bạn, đương nhiên là hiểu được ý tứ trong ánh mắt Lưu Lăng. Ánh mắt đầy nhiệt huyết đó đã không chỉ xuất hiện một lần trong mắt Lưu Lăng. Nàng sao có thể không hiểu được tâm tư của Lưu Lăng chứ? Chỉ là nàng có chút nỗi khổ, Lưu Lăng rõ ràng là có ý với mình, sao lại vẫn luôn dừng lại ở thời khắc quan trọng? Chính là không lấy thân thể của nàng. Thời cổ đại, con gái thường là lấy chồng sớm, bằng tuổi Liễu Mi Nhi,thường thì đã được hứa hôn rồi.

Đôi khi nàng nghĩ, liệu có phải vì mình xuất thân thấp hèn, nên Lưu Lăng không thèm để ý tới nàng không? Ý nghĩ này mỗi lần xuất hiện đều bị nàng kìm nén xuống. Nàng không cho phép có chút ý nghĩ không hoàn mỹ nào về Lưu Lăng. Người khác không có được, nàng cũng không thể có được. Trong suy nghĩ của nàng, không có người đàn ông nào hoàn mỹ hơn Lưu Lăng. Nhưng, tâm tư của con gái người ta vẫn luôn rất mâu thuẫn, có những ý nghĩ xuất hiện trong đầu dù cố lái đi cũng không được.

Nàng nào biết tâm tư của Lưu Lăng. Nếu nàng lớn hơn 3, 4 tuổi nữa, chỉ e là Lưu Lăng sớm đã giống như hổ đói vồ mồi rồi. Lưu Lăng dù sao cũng là người hiện đại, luôn cảm thấy ra tay với một cô bé 16 – 17 tuổi có chút xấu xa. Ở thời hiện đại, tuổi tác như vậy còn đang học trung học cơ sở hoặc trung học phổ thông.

Lưu Lăng thấy vẻ mặt của Liễu Mi Nhi đỏ ửng lên, nhìn mình với ánh mắt vừa muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Trong lòng lại thở dài cô bé này vừa mới qua tuổi 16 mà đã có tâm thái như vậy, thật không biết sau này còn khuynh quốc khuynh thành thế nào nữa đây.

Liền thu lại tâm thần, Lưu Lăng sợ mình không kìm chế được sẽ phạm tội. Khi mỗi lần ở riêng với Liễu Mi Nhi, Lưu Lăng đều phải cố gắng kiềm chế. Mỗi lúc như vậy, trong đầu hắn đều xuất hiện hai người tí hon PK (*) đến khí thế ngất trời. Một người tí hon mặc áo trắng,một người tí hon mọc hai sừng ….
(*) PK: thuật ngữ trong game, ý chỉ giao đấu, giết nhau.

Người tí hon áo trắng nói:
– Tuyệt đối không thể làm như vậy, Lưu Lăng! Ngươi thân là một người hiện đại đương nhiên hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, bát vinh bát sỉ (*)….Ngươi làm như vậy là phạm tội!
(*) Tám điều lấy làm vinh quang, tám cái xem là sỉ nhục. Luận thuyết xây dựng quan niệm vinh, nhục của Hồ Cẩm Đào.

Còn người tí hon mọc sừng vừa đánh người áo trắng vừa nói:
– Thối tha! Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. Đừng nói là sờ sờ nắn nắn cô ta không có nguy hiểm, ngay cả một đêm phong lưu dù có giảm tuổi thọ một năm cũng được. Lưu Lăng, mau ra tay đi, nói không chừng ngươi muốn cô ta, cô ta còn cảm tạ ngươi nữa đấy.Ngươi nghĩ mà xem, giai nhân như vậy ở dưới thân ngươi uyển chuyển hầu hạ. Bộ dạng sướng khoái đến muốn sống muốn chết cũng bán hồn rồi, cơ thể cô ta trắng ngọc, tiêu nhũ bờ mông….

Lưu Lăng lạnh cả người, tát một cái bốp đánh bay người tí hon có sừng, miệng lẩm bẩm:
– Ta là người tốt, ta là người tốt ….

– Ách … thu dọn đi, lát nữa theo ta ra ngoài một chuyến.

Lưu Lăng ho khan một tiếng để che giấu ý nghĩ xấu xa trong lòng.

– Dạ! Mi Nhi lâu rồi không cùng Vương gia ra ngoài.

Liễu Mi Nhi vui vẻ đáp lại một tiếng, chân tay nhanh lẹ thu dọn bát đĩa, sau đó trở về phòng ngủ của mình. Lưu Lăng uống vài ngụm trà,cũng đã khoảng nửa tuần hương Liễu Mi Nhi mới như cánh bướm lao nhanh vào. Nàng thay một bộ váy áo màu ánh trăng, mái tóc buộc sau gáy, trong tay cầm một túi thơm nho nhỏ, bên trong đựng một chút bạc vụn. Y phục của con gái thời này về cơ bản giống với thời Đường. Váy áo trễ ngực để lộ ra bờ ngực trắng nõn, Lưu Lăng vừa thấy mà như choáng váng ….

– Vương gia, chúng ta đi đâu?

Liễu Mi Nhi đi sau Lưu Lăng cười hỏi.

Lưu Lăng nói:
– Ra phố dạo một chút, tiểu Lưu Lập đã gần được hai tuần tuổi rồi, đi xem xem có thứ gì hay ho không, mua về làm quà.

Tiểu Lưu Lập là con trai duy nhất của Hiếu Đế Lưu Trác, sắp đầy hai tuần tuổi, rất đáng yêu. Lưu Lăng kính trọng Nhị ca của mình, nên cũng càng thấy yêu quý Tiểu Lưu Lập hơn.

Lưu Lăng cũng cho gọi Triệu Nhị và Hoa Tam Lang tới, mang theo hai tuấn nam và một người đẹp ra ngoài, có chút thu hút sự chú ý của người khác. Về phần Triệu Đại, kể từ ngày đó Lưu Lăng vẫn luôn bí mật ẩn giấu, tung tin ra bên ngoài nói là Triệu Đại đã chết, thi thể không tìm thấy. Về việc vì sao lại làm như vậy, Lưu Lăng đương nhiên là có thâm ý rồi.

Bốn người cùng đi dạo trên phố một hồi, mua được một khối ngọc chạm khắc thành hình xâu kẹo hồ lô, cũng không thấy có thứ gì hay ho.Ngoài cô bé Liễu Mi Nhi vẫn luôn thích thú ra, mấy người đàn ông còn lại đều có chút cảm thấy vô vị. Lưu Lăng dẫn người ta đi, đương nhiên là không thể vừa mới đi được một lát đã làm mất hứng của người ta được.

Đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng trên con phố trước mặt có một cảnh rối loạn, bốn tên kỵ binh đi trước mở đường, vừa hét lên vừa dùng roi ngựa xua đuổi đám người.

Một tiếng chiêng vang lên, hai hàng nha dịch mặc đồ đen áp giải mấy xe tù đi qua.

– Mau nhìn xem, Hình bộ lại muốn giết người rồi!

– Chắc chắn lại là loạn đảng của Thái tử, giết cũng không tiếc!

– Xuỵt! Ngươi nói nhỏ chút, không sợ người ta nghe thấy sao!

Người dân hai bên đường xì xào bàn tán. Bốn người Lưu Lăng và Liễu Mi Nhi trà trộn vào trong đám người, bị chen lấn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây. Nghe người dân nói là Hình bộ chặt đầu phạm nhân, đám người Lưu Lăng cũng không suy nghĩ nhiều. Đang lúc định rời đi, bỗng thấy trong một xe tù đầu tiên, một phạm nhân bẩn thỉu uể oải trợn trừng mắt lên nhìn, nét mặt cũng trở nên vui sướng bất ngờ.

– Đại Tướng Quân Vương cứu tôi! Tôi không phải là loạn đảng của Thái tử!

Tù nhân này không ngờ lại nhận ra Lưu Lăng!