Đế Vương Công Lược

Chương 152-2: Phiên ngoại 2 – Niên thiếu [ tây nam có ta, ngươi có thích hay không]




Đầu hạ, hương sen thoang thoảng, gió nhè nhẹ đưa.

Bên trong Đông Cung, Sở Uyên ngồi sau bàn đọc sách, tiện tay lật xem một chồng sách tiêu khiển—-là do lúc trước thị vệ xuất cung mang về, trong đó đều là những tin đồn thú vị lan truyền trong dân gian, xem qua cũng thấy rất thú vị.

Qua buổi trưa, tiết trời dần trở nên oi bức, Tứ Hỉ đẩy cửa nhẹ nhàng ló đầu nhìn vào trong, dè dè dặt dặt nói: ” Thái tử, có cần phải truyền chút thức ăn ngọt thanh giải nhiệt tới đây không?”

” Không ăn.” Sở Uyên thả sách trong tay xuống: ” Hôm nay bên phía phụ hoàng mở tiệc chiêu đãi Tây Nam Vương, chắc lúc này cũng đã bắt đầu rồi đúng không?”

” Đã bắt đầu mở tiệc nửa canh giờ trước rồi.” Tứ Hỉ nói: ” Cao Ly Vương cũng ở đó, còn mang theo vũ cơ tới trợ hứng, nghe nói rất náo nhiệt. Vừa rồi Hoàng thượng còn sai người tới thông truyền, nói nếu Thái tử cảm thấy thân thể thoải mái hơn rồi thì cũng tới đó tham dự đi.”

Vũ cơ: gái đẹp nhảy múa

Sở Uyên bĩu môi: ” Ta không đi.”

Tứ Hỉ đương nhiên cũng biết hắn không bị cảm nắng, nhưng cũng không biết rốt cuộc hắn đang giận dỗi chuyện gì. Điểm tâm sáng không ăn, cơm trưa cũng không chịu ăn, cũng không đi dự tiệc, chỉ ngồi một chỗ trên ghế trong thư phòng không nói lời nào lật sách suốt từ sáng đến giờ. Suy nghĩ một chút, vẫn lấy hết can đảm nói: ” Vừa rồi lão nô có hỏi thăm, lần này chỉ có một mình Tây Nam Vương tiến cung, Đoạn Tiểu Thế tử không có ở đây.”

Sở Uyên nghe vậy nhíu mày, ngẩng đầu lên hỏi: ” Lần này hắn không theo tới vương thành sao?”

” Tới thì có tới, nhưng không tiến cung.” Tứ Hỉ nói: ” Theo Đoạn Vương gia nói thì Thế tử phải đi gặp vài vị bằng hữu trên giang hồ.”

” Bằng hữu trên giang hồ?” Sở Uyên đứng dậy: ” Là ai?”

” Chuyện này lão nô không biết.” Tứ Hỉ bối rối nói.

Sở Uyên lại hỏi: ” Đi nơi nào?”

Tứ Hỉ cười trừ: ” Chuyện này, cũng không biết.”

Sở Uyên: “….”

Sở Uyên: ” Hừ!”

” Thái tử, Thái tử, đi từ từ thôi.” Tứ Hỉ thở hồng hộc chạy theo phía sau: ” Coi chừng té.” Thế này là sao vậy a..

Sở Uyên đi thẳng về tẩm cung.

” Thái tử?” Tứ Hỉ cười ha hả thử dò xét hỏi.

” Ai tới cũng không được làm phiền ta.” Sở Uyên kéo chăn che đầu.

” Dạ.” Tứ Hỉ thấy hắn như vậy cũng sốt ruột, trời nắng nóng oi bức lại trùm cả người như vậy, thành bệnh luôn thì phải làm sao?

Một lúc lâu sau, Sở Uyên đẩy chăn qua một bên, nằm úp sấp trên giường tiếp tục ngủ.

Tứ Hỉ lén lút thò đầu vào cửa.

Sở Uyên dùng ánh mắt sâu kín nhìn thẳng hắn.

Tứ Hỉ vội vàng lui về, đứng ở cửa tiếp tục khó hiểu, còn tưởng Tiểu Thế tử không vào cung là chuyện tốt, vì sao nhìn Thái tử lúc này, tâm tình ngược lại còn không bằng những lần trước Thế tử vào cung.

Một canh giờ nữa trôi qua, lại có thị vệ bên phía Hoàng thượng tới thông truyền, nói yến hội đã tan, đoàn người Tây Nam Vương cũng đã trở về, Hoàng thượng bảo Thái tử hãy nghỉ ngơi thật tốt, không cần qua đó nữa.

Sở Uyên nói: ” Bữa tối cũng không cần chuẩn bị nữa.”

Tứ Hỉ nói: ” Hả?”

” Ai cũng không được phép đi theo.” Sở Uyên xoay người xuống giường: ” Ta tới ngự hoa viên đi dạo một chút.”

Tứ Hỉ nhận lệnh tiếp tục canh giữ tẩm cung, liên tục thở dài, Tiểu Thế tử của Tây Nam Phủ này cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vì sao mỗi lần mỗi lần dù có vào cung hay không vào cung, thì cũng đều có bản lĩnh chọc giận Thái tử.

Bóng đêm đã bao phủ mọi vật nhưng cảnh tượng náo nhiệt trong thành lại chưa vơi đi phần nào. Trong tửu lâu yến tiệc linh đình, hai dãy đèn lồng đỏ treo trước cửa đung đưa theo gió, trên đường dân chúng cười cười nói nói, khách thương tới từ trời nam biển bắc gì cũng có, chỉ cần xé cổ họng gào một tiếng thôi thì chắc chắn sẽ có đồng hương trả lời, sau đó lôi kéo nhau vào quán bên đường ăn một chén chè đậu xanh giải nhiệt, thế là lại có thêm một bằng hữu rồi.

Tư Không Duệ nói: ” Chậc chậc, quả thật là vương thành.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Thật sự muốn xen vào chuyện vớ vẩn này ư?”

” Làm sao có thể gọi là xen vào chuyện vớ vẩn được!” Tư Không Duệ nói: ” Giải cứu tỷ tỷ xinh đẹp ra khỏi nơi nước sôi lửa bỏng là việc thiện, viết vào gánh hát cũng có thể xướng ba ngày.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn mái hiên tòa thanh lâu trang hoàng xanh xanh đỏ đỏ trước mắt, hỏi: ” Cửa sau ở đâu?”

” Cũng không phải là không có bạc, đi cửa sau cái gì.” Tư Không Duệ kéo kéo đai lưng: “Chúng ta nghênh ngang đi vào.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi nhìn qua cũng chỉ mới mười hai tuổi.”

Tư Không Duệ nói: ” Vốn là ta cũng chỉ mới mười hai tuổi a.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.

Tư Không Duệ trầm tư chốc lát, nói: ” Hay là ngươi đi diễn khách làng chơi đi, tuổi ngươi lớn hơn, sang năm là có thể tròn mười lăm rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi lại một lần nữa: ” Cửa sau ở nơi nào?”

Tư Không Duệ phẫn nộ đưa ra một ngón tay chỉ, vẫn rất là muốn đi cửa chính.

Đoạn Bạch Nguyệt tung người nhảy lên, hai bước bay qua hẻm nhỏ, Tư Không Duệ theo sát phía sau, chỉ trong nháy mắt hai người đã biến mất trong bóng đêm. Chỉ để lại một tiểu nam hài khoảng chừng sáu bảy tuổi, trắng trẻo non mềm bụ bẫm, trong tay nắm một đường nhân xiên vào que trúc, đứng tại chỗ vẻ mặt mờ mịt.

Đoạn Dao: “….”

Đoạn Dao gọi: ” Ca!”

Một kẻ chuyên buôn người đi tới, thấy bốn bề vắng lặng, cười ha hả ôm Đoạn Dao chạy đi.

Đoạn Dao: “??????”

Tư Không Duệ hậu tri hậu giác nhớ ra, nói: ” Hình như chúng ta bỏ quên Dao nhi đâu mất rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không sao.”

Tư Không Duệ: ” Ờ…”

Bên trong Túy Hương Lâu tương đối rộng, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Người ngươi muốn cứu ở nơi nào?”

Tư Không Duệ nói: ” Theo các tình tiết phát triển trong vở kịch thì tám phần mười là ở sài phòng.”

Sài phòng: phòng chứa củi.

Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay kéo một người lại, hỏi: ” Sài phòng ở đâu?”

Người nọ say khướt ánh mắt lờ đờ nói: ” Tiểu Nguyệt nhi ~~, múa một khúc cho bổn đại gia xem nào ~~~.”

Đoạn Bạch Nguyệt vung lên một quyền, người nọ bay theo đường cong đáp vào chum nước ở góc tường, sau một tiếng rầm vang lên chính là tiếng gào rú như heo chọc tiết: ” Giết người aaaaaa.”

” Này này này!” Tư Không Duệ cuống quýt kéo Đoạn Bạch Nguyệt đi, trước khi quy nô chạy tới thì tung người nhảy lên một tòa tiểu lâu cao ba tầng: ” Đừng quấy rối a, đã nói là tới cứu vị tỷ tỷ hôm nay bị bắt nạt rồi mà.”

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay gạt hắn sang một bên, vắt người lên lan can nhìn xuống bên dưới.

Tư Không Duệ ung dung nói: ” Ta nhìn thấy sài phòng rồi.”

” Ta ở chỗ này canh chừng giúp ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn: ” Ngươi đi nhanh lên, chưa biết chừng vị tỷ tỷ kia hôm nay bị người khi dễ, hiện tại đang khóc thảm thiết chờ ngươi tới cứu nàng.”

Tư Không Duệ nghe vậy quả nhiên bùng cháy, xắn tay áo chạy nhanh về phía sài phòng, bừng bừng khí thế.

Đoạn Bạch Nguyệt sửa sang lại y phục, từ trên lầu cao nhảy xuống, vững vàng rơi vào một hẻm nhỏ cực kì yên tĩnh.

Sở Uyên bị kinh hãi một chút.

Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: ” Sao ngươi lại tới đây?”

Sở Uyên ngẩng đầu nhìn lên tòa tiểu lâu hắn vừa nhảy xuống, nói: ” Ta đi thanh lâu chơi.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi nghe ta giải thích.”

” Cần ngươi giải thích làm chi.” Sở Uyên vòng qua hắn tiếp tục đi về phía trước: ” Muốn làm gì cứ tự nhiên, đừng đi theo ta.”

” Ta là bị bằng hữu cứng rắn kéo tới đây, hắn muốn cứu một tỷ tỷ xinh đẹp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vị tỷ tỷ kia hôm nay ra phố bị người khi dễ, Ui~~~ Được được được, ta sai rồi sai rồi sai rồi.”

Sở Uyên buông tay ra: ” Không-được-đi-theo-bổn-Thái-tử.”

” Ta vốn định đêm nay tới tìm ngươi a.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng chắn trước mặt hắn: ” Ban ngày trong yến hội kia có Cao Ly Vương, ta biết chắc chắn ngươi sẽ không đi, đúng lúc Dao nhi mới tới vương thành lần đầu, cho nên ta mới dẫn nó đi xung quanh một vòng xem náo nhiệt.”

” Đệ đệ ngươi?” Sở Uyên hỏi: ” Nó đâu rồi?”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn nhìn xung quanh, nói: ” Tìm không ra nữa rồi.”

Sở Uyên: “….”

*********

Đoạn Dao nói: ” Ta muốn ăn cái kia.”

Kẻ buôn người chỉ nghĩ mình bắt được nhi tử ngốc của một gia đình quyền quý nào đó, sợ không ăn được sẽ khóc nháo ngay trên đường khiến người chú ý, vì vậy mò trong túi ra một đồng tiền mua cho Đoạn Dao. Ai biết mua một lần là mua mãi chẳng chịu ngừng, dọc đường thấy cái gì cũng đòi phải mua cho bằng được, nào là đồ ăn nào là đồ chơi, thậm chí ngay cả một xâu ớt quả phơi khô cũng phải mua, khó khăn lắm mới che che giấu giấu ôm tiểu tử này về tới nhà, trong lòng vô cùng tiếc nuối số bạc vừa chi ra, suy nghĩ một chút, trên người các tiểu công tử nhà giàu thường sẽ có lắc vàng móc bạc vòng tay, vì vậy mò trên người hắn thì mò ra một bao bố nhỏ, cho tay vào xem thử là cái gì.

Đoạn Dao cắn một miếng bánh, vừa nhai miệng vừa ậm ờ nói: ” Sẽ cắn người.”

Kẻ buôn người kia hét thảm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, nhìn con rắn nhỏ hai màu đỏ đen quấn trên cánh tay, cơ hồ tê liệt nửa người.

Đoạn Dao nuốt bánh trong miệng xuống, giọng nói non nớt lặp lại một lần nữa: ” Có độc, sẽ cắn người.”

Bên ngoài, sát thủ Tây Nam Phủ không nhịn được nữa loảng xoảng loảng xoảng gõ cửa, thầm nghĩ người này ôm Tiểu Thế tử nhà ta về nhà làm chi, còn tưởng là nhân vật khó lường nào đó, kết quả đi theo nửa ngày trời cũng không thấy có hành động nào.

Đoạn Dao lạch bạch chạy ra, trong tay nắm một xâu ớt quả phơi khô, phất tay một cái nói: ” Đi, trở về!”

Sát thủ dạ một tiếng, ôm hắn xoay người lên ngựa, nhanh như tia chớp chạy về hoàng cung.

Sở Uyên từ xa xa nhìn thấy, hỏi: ” Là người của Tây Nam Phủ sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, tựa người trên lan can hóng gió ngắm cảnh đêm. Lúc này hai người đang ở trên một tòa tháp cao ăn đồ vặt mua được, từ đây nhìn xuống bên dưới là cả tòa vương thành rực rỡ ánh đèn lấp lánh, giống như thời đại thịnh thế hoàng kim.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho Sở Uyên một con cá nướng nhỏ.

Sở Uyên nói: ” Không ăn, cay.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tây nam món gì cũng cay.”

Sở Uyên nhìn xa xa: ” Có quan hệ gì đến ta đâu.”

Đoạn Bạch Nguyệt lầm bầm lầu bầu trong miệng một câu gì đó.

Sở Uyên nâng tay lên tát hắn một cái.

Sao lại dữ như vậy a…Đoạn Bạch Nguyệt ngậm nửa cái cánh gà trong miệng, vẻ mặt đau khổ.

” Vết thương lành rồi chứ?” Một lúc sau, Sở Uyên lại hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt vén tay áo lên cho hắn xem —-trên cánh tay có một vết sẹo màu đỏ dữ tợn, tuy vết thương đã khép miệng nhưng vẫn làm cho người nhìn cảm thấy sợ hãi.

” Mạng lớn, xương cốt không đứt.” Đoạn Bạch Nguyệt đút cho hắn một viên kẹo ngọt. Tiết trời quá oi bức, bột đường bọc bên ngoài đã chảy nước hơn phân nửa, nước đường sánh sánh dính lên ngón tay, Đoạn Bạch Nguyệt mút mút ngón tay mình, lại hỏi: ” Còn muốn ăn gì nữa không? Ta mua cho ngươi.”

Sở Uyên kéo tay hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, còn chưa kịp nắm tay hắn lại thì cũng đã bị kéo nhảy xuống tòa bảo tháp cao chín tầng, bên tai là tiếng gió rít gào, chỉ trong chốc lát đã rơi xuống mặt đất.

” Làm ta sợ muốn chết.”Đoạn Bạch Nguyệt thở dài một hơi, nhẹ nhàng thả người đang ôm trong lòng xuống đất: ” May là ta phản ứng nhanh, nếu không ngươi ngã xuống thì làm sao bây giờ?”

Sở Uyên: “….”

Hắn vẫn cho rằng võ công mình không tính thấp, nhưng vì sao người này cư nhiên có thể chỉ trong chớp mắt đã ôm lấy mình, đó là đang ở giữa không trung a, quả thực thấy quỷ.

” Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào hắn, cẩn thận hỏi.

” Không có gì.” Sở Uyên có chút không được tự nhiên, né tránh đường nhìn của hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt cười.

Sở Uyên nhíu mày: ” Cười cái gì mà cười!”

” Cười thì còn có thể là vì sao.” Đoạn Bạch Nguyệt có chút đanh đá nói: ” Vui vẻ thì cười.”

” Đi thôi.” Sở Uyên nói: ” Dẫn ngươi đi xem một thứ.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Xem cái gì?”

Sở Uyên nói: ” Ra khỏi thành.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: ” Giờ này mà ra khỏi thành?”

Sở Uyên cũng không trả lời, một mình đi về phía cửa thành.

Có thủ vệ kiểm soát cửa thành nên tất nhiên không thể quang minh chính đại ra ngoài được, có điều hai người đều là cao thủ, dễ dàng nhảy ra khỏi tường thành. Trên sơn đạo cực kỳ vắng vẻ, khoảng chừng một canh giờ sau thì hai người mới tới một chỗ sườn núi. Gió lạnh thổi từng cơn từng cơn, xung quanh đều là mùi hôi thối.

Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu gì: ” Vì sao phải đưa ta tới bãi tha ma?”

” Nằm ở chỗ này, chính là những người lúc trước làm ngươi bị thương.” Sở Uyên nói: “Mười tám người, một người cũng không thiếu.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: ” Đã nói ngươi không được phép nhúng tay vào chuyện này mà, nếu để Hoàng thượng biết được thì sao? Đây cũng không phải chỉ là một sai lầm nhỏ.”

Sở Uyên nói: ” Lần đó ta không nhận được thư hồi âm của ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, muốn viết thư cũng không viết được.

Sở Uyên nói: ” Cho nên bọn chúng đều phải chết.”

Đoạn Bạch Nguyệt trầm mặc.

” Ngươi không sao thì tốt rồi.” Sở Uyên thản nhiên nói: ” Hồi cung đi.”

Sơn đạo rất hẹp, Đoạn Bạch Nguyệt che chở phía sau hắn, vừa đi vừa nói: ” Lại không vui sao?”

Sở Uyên không nói gì.

Đoạn Bạch Nguyệt luống cuống, nói: ” Cũng không phải ta cố ý không trả lời thư của ngươi, lần sau, lần sau cho dù bị chặt đứt cánh tay, ta cũng—–Cẩn thận!”

Sở Uyên nắm chặt áo Đoạn Bạch Nguyệt, ôm hắn nép sát vào vách núi đá.

” Lão Thiên a!” Hai tay Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng Sở Uyên, dùng lực để hai người thay đổi vị trí, che chở hắn giữa vách núi và cánh tay của mình, rồi mới thở phào nhẹ nhõm: ” Bên dưới là vách núi đó, ngươi không muốn sống nữa sao?”

Sở Uyên nhìn thẳng hắn, giữa đất trời ánh trăng sáng tỏ, đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao.

Đoạn Bạch Nguyệt sửng sốt, cảm thấy có lẽ là mình bị hoa mắt, muốn kề sát vào nhìn kĩ một chút thì Sở Uyên cũng đã nghiêng đầu tránh đi, chỉ chừa cho hắn một bên sườn mặt: “Buông ra.”

Chân tay Đoạn Bạch Nguyệt có chút luống cuống, toàn bộ đầu óc đều là những gì vừa mới nhìn được. Lúc trước hắn chỉ cho rằng mình chọc giận người ta, chỉ cần đem mặt da dày ra dụ dỗ là được, nhưng không ngờ lại làm người nọ vành mắt đỏ bừng, hiện giờ lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Xung quanh rất an tĩnh, Sở Uyên nhẹ nhàng tránh khỏi lồng ngực hắn, nói: ” Sau này ngươi đừng để bị thương.”

” Ta sẽ không để mình gặp chuyện không may nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt đi theo phía sau hắn, cuống quýt nói: ” Ta phải sống lâu trăm tuổi, tương lai, tương lai còn muốn mang theo…quay về tây nam.” Câu cuối cùng thanh âm cực thấp, cũng không biết đối phương có nghe được hay không.

Sở Uyên tăng nhanh cước bộ.

Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: ” Tây nam tốt lắm.”

Sở Uyên hỏi: ” Tốt cỡ nào?”

” Cảnh trí ở ven bờ hồ Nhĩ Hải còn đẹp hơn tháng ba ở Giang Nam.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Muốn ăn cái gì cũng có, thường xuyên diễn ra lễ hội, dân chúng khắp mười dặm xung quanh đều sẽ kéo tới tham gia, vừa múa vừa hát vô cùng náo nhiệt, thế nào, có thích hay không?”

Sở Uyên nói: ” Không thích.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội hỏi: ” Tây nam còn có ta, có ta, ngươi có thích hay không?”

Sở Uyên dừng bước.

Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt mừng rỡ.

Một lát sau, trên sơn đạo gà bay chó sủa, Thế tử gia của Tây Nam Phủ ôm đầu chạy khắp nơi.

” Coi như ta chưa nói, coi như ta chưa nói gì được chưa? Ui ui chỗ này là bụi táo gai a, chỗ này có hồ nước….AAAA!”

Một tiếng “Ùm” giòn giã vang lên, bọt nước văng cao cỡ một người đang đứng. Đoạn Bạch Nguyệt quệt nước trên mặt xuống, bơi về phía bờ hồ khóc không ra nước mắt: ” Đã nói có hồ nước rồi mà.”

Sở Uyên: “….”

” Cùng xuống tắm đi?” Đoạn Bạch Nguyệt vươn tay: ” Nước rất mát.”

Sở Uyên nói: ” Nghĩ thật đẹp.”

Đoạn Bạch Nguyệt bất thình lình hướng hắn làm mặt quỷ.

Sở Uyên: “Phụt.”

” Chịu cười rồi ư?” Đoạn Bạch Nguyệt dùng tay bắn bọt nước lên mặt hắn: ” Ngốc!”

Sở Uyên ném cho Đoạn Bạch Nguyệt một chiếc khăn tay, xoay người đi xuống chân núi. Đoạn Bạch Nguyệt bước nhanh tới đuổi theo hắn, y phục ướt đẫm dính sát vào người có chút chật vật, nhưng cũng không hề bận tâm, trong đầu ngược lại cực kỳ vui sướng.

Ánh trăng ôn nhu như nước, kéo hình bóng của hai người rất dài rất dài.