Đế Vương Sủng Thần

Chương 12: Mời người lên đài




Thử hỏi, trong thiên hạ, ai không thích mỹ nhân?

Dưới đài, tiếng người ồn ào, thiếu niên lẳng lặng đạp đất cười yếu ớt, nhưng là chính là một cái đứng yên vô cùng đơn giản như vậy, một phần khí chất thần tiên siêu thoát lại càng tăng lên. Một đôi ánh mắt như hàn tinh rạng rỡ sinh huy, lộ ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút ý tứ cự nhân ngàn dặm.

Hắn vẫn chói mắt như thế, như cái ngày tuyết kia. Khuôn mặt lãnh tuấn của Cô Độc Hồng mang theo ám ẩn lạnh lùng, suy nghĩ bay về cảnh tượng cái ngày tuyết hôm ấy lần đầu tiên nhìn thấy người này.

Không ai có thể chống cự được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cho dù đại bộ phận khuôn mặt đã bị mặt nạ che đi, không thể thấy rõ gương mặt thật. Có đôi khi, sự tồn tại của thần bí ngược lại khiến người ta lớp lớp theo đuổi, chính là vì thứ không chiếm được, vĩnh viễn là tốt nhất!

Đối mặt với tình cảnh khó khống chế được như vậy, Vân Thiển khoanh tay mà cười, dáng môi hơi cong kia, càng khiến người vì đó mà điên cuồng!

Tây Lâu Mạch lần đầu tiên phát hiện một nụ cười đơn giản của một người lại có ma lực lớn như thế, ngay cả ánh sáng bên ngoài dường như nháy mắt hơi lờ mờ, dưới cái dạng mỉm cười này, chính mình cũng trong nháy mắt mất phương hướng. Người này, trời sinh chính là từ nhỏ đã hấp dẫn người.

Bên cạnh, Doanh Doanh sớm vì Cô Độc Úy chuẩn bị một cái ghế dựa, Cô Độc Úy rất tự nhiên (gốc: đại đại phương phương) ngồi xuống ở một bên, không coi ai ra gì nhìn người kia. Trên mặt giương lến ý cười tà tứ, một bộ duy ngã độc tôn mà ngồi ở đó. Cho dù ở trước mặt Vân Thiển trong cái dạng chói mắt kia, hắn khiến cho người khác liếc mắt một cái liền thấy hắn như chủ nơi này.

Lãnh đàm hắc mâu hơi hơi quét qua, mọi người chậm rãi phát hiện, ở bên cạnh đệ nhất mỹ nhân còn có một thái tử điện hạ. Mà dưới đài còn có một Thánh Triều đệ nhất vương gia, hai người này đồng thời xuất hiện ở chỗ này, mọi người đều có chút tự giác ngậm miệng lại.

Lam y nam tử bên cạnh Tây Lâu Mạch kinh ngạc thu hồi tầm mắt, “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cư nhiên là cái nam tử?” Nói không kinh ngạc là giả. Một người được công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là một người nam nhân, đối với bọn họ mà nói có điểm kinh thế hãi tục, một người nam nhân đẹp đến như vậy, không biết là phúc hay là họa.

Người cao to hơn mười thước kia ở bên cạnh mặc kệ, trên mặt bày ra một bộ dáng ‘bị lừa’, “Một cái nam nhân như thế nào có thể xem như mỹ nhân, ta thấy, nhiều lắm chính là một tên ẻo lả thích ra ngoài đặt chuyện lừa đảo!” Hắn không giống những người khác, nói chuyện lòng vòng, cứ thế thẳng tính.

Tây Lâu Mạch chỉ cười mà không nói, mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, dường như muốn xuyên qua mặt nạ thấy rõ dung nhan bên trong.

Cảm giác được một cỗ khí âm lãnh hướng về phía mình, Vân Thiển sắc bén ngước mắt, con ngươi đạm nhược vô vị nhè nhẹ tỏa ra hàn ý.

Tây Lâu Mạch thu hồi thần sắc, nâng chén gật đầu về phía Vân Thiển ở dưới, cầm tới bên môi nhấp một ngụm.

Dường như không có gì động tác hơi hơi gật gật đầu với nam nhân trong nhã gian, hai người cùng không biết ý nghĩ trong lòng của nhau.

Trên đài, Doanh Doanh khôi phục tươi cười thường ngày của nàng, nữ tử mỹ mạo như sen như vậy, ở trước mặt Vân Thiển cũng ảm đạm thất sắc. Doanh Doanh vì Vân Thiển bài bố tốt vật phẩm nàng bình thường cần, sắp xếp tốt hết thảy, đứng ở một bên lẳng lặng vì nàng mài mực. Giống như chỉ cần có Vân Thiển ở bên cạnh, cái gì Vương gia, thái tử đều không cần phải sợ hãi.

Vân Thiển hơi nghiêng người, khẽ gật đầu với cái nam nhân đang cười đến tà ác kia, ý cười trên mặt Cô Độc Úy càng sâu hơn.

Nhìn hai người trên đài hỗ động ăn ý như thế, trong ưng mâu hiện lên tia lửa nhè nhẹ không rõ, cái chén trong tay Cô Độc Hồng lại bị bóp nát, nheo mắt nhìn về phía hai người bên trên không coi ai ra gì. Cho dù, hắn chiếm được nhiều hơn, cho dù, hắn ra khỏi chính hoa cung. Ở trước mặt hai người bọn họ, hắn vẫn như cũ là cái hoàng tử bị nhốt trong chính hoa cung kia.

Tựa hồ cảm nhận được Cô Độc Hồng ở dưới đài tức giận, thiếu niên đang cười đến thấm đẫm gió xuân kia chuyển tầm mắt đến trên người hắn.

Ở trước mặt hai người bọn họ, hắn vẫn như cũ là cái hoàng tử bị nhốt trong chính hoa cung kia.

Tựa hồ cảm nhận được Cô Độc Hồng ở dưới đài tức giận, thiếu niên đang cười đến thấm đẫm gió xuân kia chuyển tầm mắt đến trên người hắn.

Không có bất kì dấu hiệu báo trước nhận lấy ánh mắt nàng quăng tới, Cô Độc Hồng trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Chưa cho hắn hoàn hồn cơ hội, Vân Thiển quang minh chính đại hướng Cô Độc Hồng hơi khom người, giơ tay nhấc chân đều ẩn ẩn một cỗ anh khí nam tử nên có, “Nhã Các có thể nghênh đón Thánh Triều đệ nhất vương gia cùng Lô Quốc thái tử,” ngừng một chút, nâng mắt nhìn thoáng qua nhã gian phía trên, “Là vinh hạnh của quý các!”

Cô Độc Hồng không biết dùng tâm tình gì để hình dung tâm tình lúc này trong lòng mình, hắn cũng không cần nàng làm vậy.

Vân Thiển không cho hai người có cơ hội phản ứng, liếc mắt ra hiệu một cái với Doanh Doanh đang mài mực.

Doanh Doanh rất ăn ý ngừng động tác trong tay, nói một câu với hai thị nữ đang chờ đợi phía dưới đài, hai người đều gật đầu rời đi.

Trong chốc lát, hai thị nữ đều tự mang hai cái ghế dựa đặt hai bên, một cái ở đối diện Cô Độc Úy, mà một khác tự nhiên là ở bên cạnh hắn. Đối với phong cách của Vân Thiển, đã sớm sáng tỏ, Cô Độc Úy cũng không có động tác gì, Vân Thiển làm cái gì tự nhiên có quyết định của nàng, hắn cũng không can thiệp.

Đợi hai thị nữ rời khỏi đài, Vân Thiển tiến một bước, hướng tới hai người dưới đài cùng nhã gian làm một cái thủ thế ‘thỉnh’, “Hồng vương gia, Lô Quốc thái tử, xin mời ngồi!”

Tuy rằng đã nhìn ra cử động của nàng, nhưng thấy nàng thỉnh bọn họ lên đài như thế, hai người vẫn trong nháy mắt sửng sốt một chút.

Cô Độc Hồng thân hình vút qua, đã nhảy lên đài, chọn chỗ đối diện Cô Độc Úy lạnh lùng ngồi xuống. Từ đầu đến cuối, hai người này lẫn nhau không chào hỏi, giống như người xa lạ. Vân Thiển thản nhiên nhìn quét hai người, trong đôi mắt đen tràn đầy bất đắc dĩ.

“Lô Quốc thái tử, thỉnh!” Vân Thiển tựa như không hề tức giận lại một lần nữa thỉnh Lô Quốc thái tử lên đài, bày tỏ đạo đãi khách của Nhã Các.

Tây Lâu Mạch xuống khỏi nhã gian, mặt sau là ba cái người hầu vẻ mặt phòng bị.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân nở nụ cười chói mắt, bề ngoài phóng đãng không câu nệ thực dễ làm người ta bỏ qua tinh quang hắn lơ đãng toát ra trong đôi mắt hoa đào. Áo trắng tóc đen, trong đôi mắt hoa đào tràn ngập đa tình, nam nhân như thế này thực dễ làm nữ nhân luân hãm rơi vào. Cùng là một thân áo trắng, áo trắng mặc trên người Vân Thiển cùng hắn là mỗi người một vẻ (gốc: các hiển thiên thu).

Đợi Lô Quốc thái tử đến gần, Vân Thiển âm thầm đánh giá nam tử xuất sắc này.

Ra hiệu ba cái thủ hạ tìm vị trí, bóng trắng chợt lóe, cũng sử xuất ra công phu tuyệt đỉnh, “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay vừa thấy, có thể đảm nhận mỹ danh này!” Tây Lâu Mạch cũng không nói láo, gần gũi tiếp xúc, hắn mới có thể chân chính cảm nhận được khí chất thần tiên phát ra trên người nàng, nhất ngôn nhất cử (mỗi lời nói cử động) đều có thể làm lòng người vui vẻ thoải mái! Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thế gian này, cư nhiên có nam tử như thế!

“Lô Quốc thái tử quá khen, Lô Quốc thái tử thỉnh nhập tọa (mời ngồi)!” Này đã là lần thứ ba Vân Thiển mời, bên môi là một cái lúm đồng tiền.

Tây Lâu Mạch có chút hoảng thần, đến khi hoàn hồn, chính mình đã dừng ở ghế dựa bên cạnh Cô Độc Úy.

Liếc mắt nhìn Cô Độc Úy bên cạnh đang tà cười không ngừng, ánh mắt lại không khỏi dời về phía kia bạch y thiếu niên trên trung tâm vũ đài, trên cái mặt nạ tinh xảo có khắc hoa văn phức tạp, tựa như nàng, vô cùng phức tạp khó hiểu!

Bên cạnh, tà tiếu trên mặt Cô Độc Úy thu liễm, nhìn lướt qua người bên cạnh cùng người đối diện, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện lạnh lẽo hiếm gặp.