Đế Vương Sủng Thần

Chương 76-1: Nửa năm sau lại cưới (1)




“Nương có ý gì?” Vân Thiển nghe rằng có người truyền xuống, nhưng cũng chưa từng nghe Cô Độc Úy nói qua, cho nên đây là lần đầu tiên nàng nghe nói điều này.

Lạc Song kinh ngạc nhìn Vân Thiển, “Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này? Ngươi cả ngày bên cạnh hắn mà không biết à?” Chuyện này thật không hợp lẽ thường a.

Vân Thiển trợn trắng mắt, nàng không chuyên hầu hạ sau lưng hắn, bọn họ cũng không thường gặp mặt, hắn là hoàng đế, nàng là nhàn thần, tự nhiên cả ngày không thể đi theo hắn làm phiền cái này gây rối cái kia rồi.

“Người còn không nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...” Chẳng lẽ hắn muốn dùng thân phận nam tử để cưới nàng tiến cung? Vân Thiển nhíu mày, không dám tưởng tượng ra sau khi hắn rước nàng tiến cung thì Thánh hoàng triều sẽ xảy ra phiền toán gì nữa đây.

Đại quân hai nước tiếp cận, hắn còn nhàn rỗi đến mức muốn làm việc này, tuy nói việc này nàng không phản cảm, nhưng nàng cũng không đồng ý cho hắn thực hiện.

Lạc Song nhìn biểu tình kia của Vân Thiển tự nhiên đã hiểu đây chỉ là kế hoạch của riêng Cô Độc Úy, Vân Thiển cũng không kích động nên không khỏi thở dài, “Hắn cũng sốt ruột quá đi, nữ nhi của ta trưởng thành xinh đẹp nha vậy, nghe nói đâu thái tử Lô Quốc vì người mà hợp tác cùng Thuật quốc vây hãm Thánh Hoàng triều, hắn chính là sợ mất đi ngươi...”

Tâm Vân Thiển chợt giật nảy, nhớ đến Tây Lâu mạch, bất an trong lòng nàng càng mãnh liệt.

“Muốn dùng ta uy hiếp Thánh Hoàng triều? Tây Lâu mạch có phải quá mức buồn cười rồi hay không?” Vân Thiển cười lạnh, chuyện như vậy cũng chỉ có Tây Lâu Mạch mới nghĩ ra được.

Lạc Song dùng ánh mắt quái dị nhìn Vân Thiển, lạnh nhạt đáp, “Thiển nhi ngươi thật đã quá xem thường sức quyến rũ của mình rồi, thân nam nhi của ngươi lừa gạt cả thiên hạ mà cũng không ai nhận ra...”

“Đây đều là công lao của mẫu thân đại nhân ngài!” Nàng vô cùng vô tội trong chuyện này a

Lạc Song nở nụ cười lấy lòng, “Cái này không phải suy nghĩ vì hạnh phúc của mẫu thân ngươi sao, “con trai” ngươi ủy khuất một chút đi!” Lạc Song căn bản không nghĩ tới Vân Thiển bị sự tình này gây ra cho Vân Thiển biết bao phiền toái.

Nhìn biểu tình của mẫu thân, Vân Thiển cảm thấy có mẫu thân như vậy thật là thất bại kiếp này của nàng, “Nửa năm...” Vân Thiển nói ra một thời gian.

“Nửa năm gì?”

“Thời gian nửa năm, con mặc kệ trong vòng nửa năm người có thu phục được lão nhân gia hai người hay không, bức màn này con nhất định gỡ bỏ, người đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, đây là nhân nhượng lớn nhất của con..” Cũng không còn biện pháp nào khác.

“Nửa năm có quá ít hay không?” Lạc Song nhíu mày, không đồng ý với quyết định của Vân Thiển.

“Con nói rồi, nửa năm là nhân nhượng lớn nhất rồi!” Thời gian nửa năm, hẳn là có thể đánh bại đại quân Thuật quốc cùng Lô quốc, Vân Thiển là hy vọng như vậy, nhưng sự tình phát triển như thế nào còn phải xem ý trời, còn phải chờ lòng người muốn làm như thế nào.

Nếu tam quốc không ai nhường ai, như vậy kế tiếp chính là thiên hạ đại loạn, không một ai có thể trốn thoát.

“Trong khoảng thời gian này, phụ thân ngươi đều phải trấn thủ tại biên cảnh, lấy năng lực hiện tại của người kia, thiên hạ này đại loạn cũng là chuyện sớm muộn, ngươi cũng nên chuẩn bị con đường sau này một chút, qua hai ngày nữa ta cũng phải rời khỏi Thánh thành, trên người ngươi còn vết thương, đừng có chạy loạn...” Lạc Song dặn dò nói.

Vân Thiển nhẹ nhàng gật đầu, “Nương là muốn đi trợ giúp phụ thân một tay? Như vậy được sao? Dù sao các người cũng từng là sư huynh tỷ muội, nếu cảm thấy khó đối mặt, cứ để cho lớp hậu bối làm đi” Có Hạ Ký Phong cùng tam tướng kia là đủ rồi.

“Sớm hay muộn cũng phải đối mặt, đã hơn hai mươi năm, cũng nên có sự chấm dứt rồi” Lạc Song vỗ vỗ vai Vân Thiển, cảm thán nói.

Cuối cùng Vân Thiển nghĩ lại, bọn họ như vậy cần phải giải quyết dứt điểm, nếu cứ để mặc thì sự việc sẽ ngày càng nghiêm trọng, “Con biết rồi, nếu sự tình có biến, phụ thân cùng nương phải chiếu cố mình thật tốt...” Vân Thiển cũng không biết bọn họ còn chuyện tình gì ở phía sau.

“Cô Độc Úy thông minh hơn Cô Nhật Quyết, lựa chọn hắn cũng là hạnh phúc của ngươi!” Nói xong Lạc Song ngồi ở bên giường, thay Vân Thiển gỡ mặt nạ xuống, hé ra dung nhan kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu, có một khắc kia, khi nhìn gương mặt này, Lạc Song không biết Vân Thiển giống ai. Có đôi khi nàng thật hoài nghi đứa nhỏ này có phải từ bụng nàng đi ra, trưởng thành như vậy rồi, có khi nào không phải con nàng. Nhớ tới nam nhân vì nữ nhi của mình điên cuồng, nàng không khỏi thở dài, lẳng lặng vì Vân Thiển cởi dây cột tóc, dùng lược gỗ nhẹ nhàng chải.

Vân Thiển thoải mái dựa vào giường, tùy ý để Lạc Song chải tóc.

“Nếu ngươi cảm thấy mang thứ này thật phiền toái, không cần phải đeo đâu, nữ nhi của ta lớn lên xinh đẹp như tiên nữ, sao có thể che khuất dung nhan như vậy chứ!” Có nữ nhi xuất sắc như vậy, người làm mẹ như nàng thật vô cùng cao hứng!

“Nương đây là muốn con ra ngoài hại người sao!” Vân Thiển cười khổ.

“Bộ dạng nữ nhi của ta xuất sắc như vậy, nói sao lại thành hại người!” Nữ nhi nàng đi ra ngoài không biết có bao nhiêu người hâm mộ, không biết có bao nhiêu người mơ ước có nữ nhi như vậy, Lạc Song làm mẹ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tự nhiên cảm thấy vô cùng tự hào.

Vân Thiển xoa xoa mặt, đợi Lạc Song chải đầu xong, liền nhặt mặt nạ đã sớm rửa sạch đeo lên, “Hay là đã trở thành thói quen rồi!”

“Aiz!” Có nữ nhi không thể đem ra ngoài khoe, chỉ có cảm giác có “con trai” a.

“Nương có thể nói cho con nghe sự tình trước kia...” Dường như cảm nhận được mất mác trong mắt Lạc Song, Vân Thiển vội vàng dời lực chú ý của Lạc Song.

Lạc Song thay Vân Thiển đeo lại mặt nạ, nghiên người qua, cùng ngồi ở cạnh giường cùng Vân Thiển, suy nghĩ đột nhiên bay đến nơi thật xa. Nhớ tới khúc mắc của ba người kia, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần, may mắn thay người nàng yêu là Vân Phi mà không phải là Cô Nhật Quyết, tuy nói nàng quen biết Cô Nhật Quyết sớm hơn, nhưng chính nàng tự hiểu, mình và nam nhân đó không thích hợp.

“Ngươi muốn nghe cái gì!” Thần kỳ thay, Lạc Song hôm nay lại có vẻ phiền muộn, nói chuyện cũng có chút thở than.

“Nương và phụ thân gặp nhau như thế nào?” Vân Thiển tự nhiên sẽ không hỏi những chuyện mẫn cảm trước kia, chuyện tình khúc mắc của ba người kia nàng đã sớm được Vân Phi kể cho rõ ràng rồi.

Nhắc tới chuyện cũ, môi Lạc Song hé cười, hai gò mó hồng hồng một mảnh như cô nương tuổi mới lớn, bắt đầu nhẹ giọng nói qua đủ loại chuyện mà nàng cùng Vân Thiển đã trải qua, “Lúc ấy a...”

Hai mẹ con nằm trên giường, thấp giọng nhỏ nhẹ, kể chuyện cũ trước kia!

Ngoài phòng, tuyết trắng mờ mịt, trong bóng đem giống như tản ra nhiều đóm tinh quang!

Nghe Lạc Song nhỏ nhẹ nói, Vân Thiển dần dần tiến vào giấc ngủ, có lẽ hôm nay đánh một hồi, lại do bị trọng thương, cảm giác toàn thân đau nhức, ngay cả sau đó Lạc Song nhẹ nhàng hỏi nàng một vấn đề nàng cũng lười trả lời, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Sau khi tỉnh lại, ngoài trời đã sáng, bông tuyết nhẹ nhàng rơi rơi.

Vân Thiển thầm nói không biết bây giờ là giờ gì. Nàng vừa mới tỉnh, toàn thân còn đắm chìm trong trạng thái thả lỏng, ánh mắt cũng chỉ nửa mở. Đau đớn toàn thân trải qua một đêm cũng đã tốt lên nhiều, mà ngoài trời rất lạnh thật đúng là thời tốt để nằm trên giường, nhưng hôm nay Vân Thiển dậy sớm một cách thần kỳ, Lạc Song bên cạnh thì không biết đã về phòng từ khi nào.

Hôm nay không cho phép Vân Thiển suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống giường, mặc quan phục mà Cô Độc Úy đã sớm chuẩn bị cho nàng, áo trắng bên trong cũng không thèm cởi mà trực tiếp khoát lên bộ quan phục! Tại thời tiết này, mặt thêm một bộ quần áo cũng không thành vấn đề gì, cho dù thường ngày Vân Thiển mặc hai bộ quần áo cũng không có vẻ mập lên, mà ngược lại càng tôn thêm vóc dáng gầy gầy của nàng.

Vừa lòng sửa sang lại quần áo, tháo mặt nạ xuống, dùng từng vốc nước trong trẻo nhưng lạnh lùng rửa lên gương mặt không hề có tinh thần, hôm nay nàng không có thông báo cho hạ nhân trong phủ nàng muốn vào triều sớm, bọn hạ nhân tuy rằng thức dậy sớm, nhưng cũng không được thiếu gia thông báo nên tự nhiên không dám quầy rầy giấc ngủ của Vân Thiển.

Vân Thiển một thân nhẹ nhàng khoan khoái mở cửa đón gió tuyết, mùa đông năm nay cũng lạnh lẻo giống mùa đông năm rồi, Vân Thiển cầm lấy ô dù, vội vàng ra khỏi cửa phủ.

Mấy gã sai vặt cùng nha hoàn thấy nàng đều có chút kinh ngạc, thiếu gia này hồi lâu đã không có vào triều, như thế nào hôm nay lại trở nên chịu khó như vậy? Lại còn mặc quan phục nữa chứ? Thiếu gia không phải luôn luôn chỉ mặc đồ trắng hay sao, năm rồi vào triều đều dùng một thân thường phục, hôm nay làm sao mà lại mặc quan phục?

Bọn hạ nhân phía sau vội vàng mang thức ăn nóng hầm hập lên sớm một chút, mời Vân Thiển ăn trước sớm một chút lại đi, Vân Thiển chỉ khoát tay, ăn cũng không ăn mà trực tiếp bước ra khỏi cửa, xe ngựa cũng không chuẩn bị mà đi bộ trên tuyết, hướng về hoàng cung.

Tay che dù, chân đạp tuyết, nhẹ nhàng bước tới, suy nghĩ về những lời Lạc Song nói đêm qua. Nguyên lai Tử Kim điện là vì nàng kiến tạo, hôm nay Cô Độc Úy lại muốn công bố thiên hạ, dán bố cáo trên hoàng bản muốn cưới nàng làm “nam hậu”

Nghĩ đến cái từ kia (cái từ nam hậu ý), khóe miệng Vân Thiển không khỏi giật giật. Đường đường chính chính làm hoàng hậu không đi làm, mà lại làm “nam hậu” sao. Cho nên, để tránh Cô Độc Úy dùng sai từ thì nàng phải ngăn chặn trước hành động của hắn.

Vân Thiển không biết, ngay khi nàng vừa bước ra khỏi cửa phủ, Lý công công đã sai người ra dán Hoàng bảng, cước bộ của Vân Thiển thủy chung đã chậm một bước.

Vào trời đông, sắc trời có vẻ vô cùng tối, cho nên, vì loại thời tiết này, người đi lại trên đường cũng không nhiều, chỉ là một ít người làm ăn bày hàng quán của bọn họ, ngẫu nhiên có một hai chiếc xe ngựa lướt qua người nàng, cũng như nàng, tiến vào triều. Giờ phút này Vân Thiển che dùng cùng mặc quan phục, lại để lại bóng dáng sau lưng, nên tự nhiên không có người nào nhận ra nàng.

Nhìn bọn quan viên lướt qua mình, Vân Thiển lại thoải mái đạp tuyết hướng về cửa cung.

Trời đã sáng hơn, rốt cuộc Vân Thiển cũng đã đi đến cửa cung.

Người giữ cửa khi nhìn đến Vân Thiển không khỏi xuất thần, nàng mặc quan phục như vậy thật có một phong vị khác, không thể kém hơn so với một thân bạch y cho nên người người đều trừng mắt nhìn.

Hôm nay là ngày gì a, đại nhân luôn luôn không muốn vào triều thế nhưng lại mặc một thân quan phục xuất hiện ở cửa cung.

Quan viên đi ngang qua thấy Vân Thiển một thân quan phục, không khỏi kinh ngạc liên tục quay đầu lại nhìn nàng, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân khó có khi đến vào giờ lâm triều, bọn họ chờ đợi nhìn thấy đại nhân tự nhiên là cổ dài hơn thân.

Nhìn các vị quan thần như vậy, Vân Thiển bất đắc dĩ rút rút vai, lắc lắc tuyết đọng trên dù.

Nàng vào triều sớm thì có cái gì ngạc nhiên đâu, nàng cũng không phải không có khi vào triều sớm, tuy nói là số lần chỉ có thể đếm trên một bàn tay, nhưng mỗi một lần đều nghe âm thanh tấu chương nhàm chán, liền ngủ gục một phen, Cô Độc Úy cũng không nói cái gì, nên nàng cuối cùng cũng lười biếng vào triều.

Cho nên, toàn bộ Thánh Hoàng triều, vị quan viên không đứng đắn nhất là nàng, một binh bộ thị lang nho nhỏ, toàn bộ công việc đều giao lên đầu lão cha, chính mình lại là một thanh quan nhàn nhã đẹp mặt.