Đế Vương Sủng Thần

Chương 82-2: Cô Độc Úy ngã xuống (2)




Editor: nhamy111

****************************************

Thanh âm khinh mạn, lạnh đến tận xương

Thủy Thu Tích nhắm mắt, bình yên vươn tay, bỏ đi hồng y bên ngoài, lộ ra một tầng hắc y, quần áo rơi vào tuyết, hồng kinh diễm! “Như vậy sao...” Bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Thủy Thu Liên.

Hôm nay Thủy Thu Tích là một lòng muốn chết, chỉ cần chết trong tay Thủy Thu Liên, đây là kết cục của Thủy Thu Tích, nàng vẫn thường nói tương lai nàng sẽ không phải chết trong tay Cô Nhật Quyết, mà là chết trong tay Thủy Thu Liên.

Giờ phút này, xem như chính là báo ứng của nàng, báo ứng cho sự ích kỷ của nàng.

Lúc trước là tỷ muội tình thâm, chưa từng nghĩ tới, hôm nay lại có tình thế như vậy. Nhiều năm qua các nàng cũng chưa từng nghĩ tới, vì một nam nhân, hai tỷ muội các nàng sẽ biến thành thù địch, phải có một người nằm xuống mới cam tâm.

“Ngươi cho như vậy có thể bồi thường cho sai lầm nhiều năm qua sao, ngươi có phải quá ngây thơ không, thời gian của chúng ta có thể lấy lại được không? Thủy Thu Tích, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng có thể chết dễ dàng như vậy, ta muốn ngươi sống trong hối hận...” Ngay khi đối mặt với Thủy Thu Tích, Thủy Thu Liên đã trở nên mơ hồ.

“Nếu như vậy có thể làm ngươi dễ chịu hơn một chút, ta cũng cam tâm tình nguyện...” Chỉ có thể ngươi phát tiết được hận ý trong lòng, thống khổ này đối với ta cũng không là gì cả.

“Hừ, Thủy Thu Tích, vì sao ngươi để cho chúng ta đau khổ như vậy, biết rõ sự tình sẽ tiến triển đến tình trạng này, vì sao còn cố ý muốn làm...” Thủy Thu Liên nhịn không được rơi lệ.

Thủy Thu Tích chưa bao giờ dễ dàng rơi lệ, cho dù đối mặt với Thủy Thu Liên như vậy, nàng cũng mang một thân lãnh khốc như khi còn trẻ.

“Ta yêu hắn không ít hơn so với ngươi” Cho nên, sáng sáng tối tối phải đối mặt với người mình yêu thương, sự ích kỷ của con người không thể làm cho nàng ẩn nhẫn được.

“A! Yêu?” Thủy Thu Liên nhìn nàng, nước mặt rơi xuống.

“Đúng!” Thủy Thu Tích trịnh trọng trả lời, “Cho dù giao tánh mạng của ta ra, cho dù một ngày nào đó, người giết ta không phải là ngươi, hết thảy cũng không thể thay đổi được...” Nếu vào một thời điểm nào đó Thủy Thu Liên muốn mạng của nàng, nàng cũng sẽ không có gì phản kháng.

“Ta không phải ngươi...” Cho dù biết ngươi làm sai, trong tâm người làm tỷ tỷ như nàng vẫn tồn tại một chút tình tỷ muội, nàng không đành lòng xuống tay giết chết muội muội ruột của mình.

“Cho nên đây là hậu quả do ngươi không nhẫn tâm, hiện tại, tâm của ngươi đã đủ ngoan độc hay chưa, ngươi có thể ra tay?” Dứt lời, trong tay hắc y đưa ra chủy thủ, đưa đến trước mặt Thủy Thu Liên.

Thủy Thu Liên tiếp nhận, nhìn chủy thủ trong tay, đôi mắt lãnh tình nâng lên.

“Ngươi muốn cho ta một đao chấm dứt ngươi, sau đó thì ngươi sẽ không thấy những thống khổ này nữa? Bao gồm gặp mặt con trai của ngươi...” Thủy Thu Liên bật cười tàn nhẫn.

Trong lòng Thủy Thu Tích chấn động, nghĩ đến mấy trăm vạn nhân mã vây công Thánh hoàng triều, đáy lòng lạnh băng, “Trước khi chết, ta không cầu gặp mặt con trai ta, chỉ cầu tỷ tỷ tha hắn con đường sống...” Đau đớn nói ra lời chua sót.

“Ta thích chuyện giày vò, hắn thì tối nay nhất định phải chết...” Thủy Thu Liên thị huyết cười lạnh, “Ngươi hết là chuyện sớm hay muộn, nhưng mà trước hết phải để cho ngươi xem con trai ngươi chết trước mặt ngươi, thời điểm đó nhất định là rất thống khổ!” Nói xong điểm trụ huyệt đạo Thủy Thu Tích, giơ tay lên, hai hắc y nhân trong bóng tối nhảy ra, mang Thủy Thu Tích không có năng lực phản kháng đi.

“Muội muội, tận hưởng buổi biểu diễn tỷ tỷ đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đi! Ha ha ha...” Âm thanh rơi, Thủy Thu Liên phi thân đi cùng hắc y nhân

Tuyết... vẫn rơi như cũ.

Cuộc chiến... vẫn tiếp tục như cũ.

“Hoàng thượng...” Hạ Ký Phong khó khăn quay đầu, một phen xả kiếm cắm trên người hắn ra, hét lớn một tiếng.

Cô Độc Úy một thân đầy máu, rơi xuống vào vũng máu, lại gắt gao chống đỡ thân thể của mình, ánh mắt ngày càng mơ hồ, vẫn nhìn ba người đứng như cũ.

Tuy nói ba người bọn họ đánh cho Cô Độc Úy rơi vào thế chật vật như vậy, nhưng bọn họ cũng không thể may mắn tránh thoát, dưới tình huống như vậy, Cô Độc Úy còn có thể làm bọn họ bị thương thành như thế, nếu một người đối kháng căn bản không phải đối thủ của Cô Độc Úy, bọn họ thắng do số đông, mặc kệ là bọn hắn có ba người, nhưng phía sau vẫn còn đại quân, vẫn còn Vân Thiển...

Ba người bọn họ đã sớm thua hoàn toàn.

“Cô Độc Úy, ngươi cái hỗn đản này...” Là âm thanh của Vân Thiển.

Màu hồng cùng màu trắng đập vào mắt Cô Độc Úy, bông tuyết rơi vào người trong lòng làm cho hắn mừng rỡ như điện. Cho dù một thân nhiễm đầy vết máu, nhưng Thiển nhi của hắn vẫn đẹp như thiên thần!

Thiển nhi của hắn! Rốt cuộc cuối cùng vẫn được như ý nguyện. Có thể thấy được nàng, như vậy... hắn đã an tầm rồi!

Có lẽ... hắn đã quá mệt mỏi, có lẽ... hắn đã chống đỡ lâu lắm rồi, thân thể Cô Độc Úy chậm rãi rơi vào vũng máu.

Phanh....

Máu rơi, ngươi đổ!

Liều lĩnh nhắm về phía bóng dáng đầy máu đột nhiên dừng lại, thân thể nàng chưa bao giờ run lợi hại như vậy.

“Hoàng thượng...” Thiên thiên vạn vạn tiếng kêu thống thiết vang lên, một hơi thở bi thống chậm rãi bốc lên trong trái tim mỗi người.

Bông tuyết rơi, nam tử đeo mặt nạ kia làm cho người ta có cảm giá đau thương bi tuyệt, làm cho người nhìn thấy đau lòng.

Bầu trời tối đen, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến, từ trên cao có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình chiến đấu bên dưới, xe ngựa dừng, phía sau, có người nhấc mành vải lên, hồng y nhảy xuống, đem người đặt lên nền tuyết, chỉnh tầm mắt của nàng về phía trước để nàng có thể nhìn thấy rõ ràng

“Thấy được chứ, người ngã xuống phía kia là con của ngươi! Như thế nào! Tư vị dễ chịu chứ!” Thủy Thu Liên tàn nhãn cười một tiếng bên tai Thủy Thu Tích.

Thủy Thu Tích không thể nói, không thể cử động, chỉ có thể hình thấu qua màn đêm hắc ám nhìn về phía người đang nằm ngã trong vũng máu, cái loại đau xuyên tim tập kích nàng, bông tuyết bay xuống làm tầm mắt nàng mơ hồ, không bao giờ nhìn thấy rõ người nào mới chính là con mình nữa.

Chung quy.. chính nàng đã hại bọn chúng

“Nhìn một màn kịch bên dưới, có phải ngươi đang có cảm giác muốn chết hay không? Nói cho ngươi biết, cảm giác bị chính muội muội ruột thịt của mình phản bội cũng chính là như vậy, muội muội thân ái của ta, tư vị này...” Lời nói giày vò luôn luôn vang bên tai.

Thủy Thu Tích đau đến chết lặng, hiện tại, nàng tình nguyện người nằm trong vũng máu kia là chính nàng chứ không phải Cô Độc Úy. Cô Độc Úy không nên chịu tội như vậy, tất cả lỗi là do chính nàng gây ra.

“Ta chỉ xin ngươi buông tha hắn, điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, chỉ cần hắn còn sống...” Thủy Thu Tích sao lại có thể lãnh tình như vậy, nàng không muốn con trai của nàng chịu nhiều cực khổ như vậy

“Ngươi không rõ sao, hắn gần như đã chết ....” Lời nói lãnh khốc của Thủy Thu Liên từ bên cạnh truyền đến, Thủy Thu Liên đứng bên cạnh nàng giữ nàng nhìn xuống tràng huyết vũ bên dưới.

Hai tỷ muội các nàng không bao giờ có thể đứng chung một chỗ, chỉ là lúc này đây, các nàng đều mang theo cảm giác đau đớn không giống nhau mà đứng nhìn trận chiến đang diễn ra.

Vân Thiển rốt cuộc cũng tìm lại được tri giác của mình, vọt đi lên, nâng Cô Độc Úy từ trong vũng máu dậy, quỳ gối dưới thân hắn, gắt gao nâng đầu hắn, trên khuôn mặt bình tĩnh không gợn lên tia bi thống nào, ôn nhu ôm thân hình đầy máu của Cô Độc Úy, như là gặp lại hắn lúc bình thường.

Vân Thiển nhìn vết thương đầy người Cô Độc Úy, tay không tự giác run lên, ngay cả thân thể cũng chẫm rãi lung lay, nhưng trên mặt lại không nhìn ra cảm xúc gì.

“Úy ca ca...” Nhưng mà, thanh âm của nàng rất run rẩy.

Có lẽ nghe được tiếng kêu của Vân Thiển, Cô Độc Úy khó khăn mở mắt, đập vào mắt hắn, là mặt nạ mơ hồ, môi không khỏi giơ lên nụ cười thoải mái, tiếp theo là lâm vào bóng tối khôn cùng, nặng nề chiềm vào hôn mê.

Tay ngọc của Vân Thiển cứng đơ giữa không trung, nhìn Cô Độc Úy từ từ gắt gao nhắm hai mắt, tay kia khó khăn dời đi xuống. Nàng muốn tìm kiếm hơi thở của hắn, nhưng nàng sợ, sợ mạch của hắn sẽ không còn đập, sợ hắn vĩnh viễn nhắm mắt lại mà không thèm nhìn nàng nữa...

“Thiển nhi...” Mọi người vây quanh bọn họ không tự giác dừng giết chóc, lẳng lặng nhìn về phía nàng đang ngồi trong vũng máu ôm người đầy huyết.

“Thiển nhi, hắn...” Lạc Song khó khăn mở miệng, hy vọng mình có thể nói điều gì đó an ủi nữ nhi, nhưng lời vừa ra lại phải nuốt trở vào.

Chẳng lẽ một thế hệ đế vương cứ như vậy mà chiến tử sa trường? Có người không thể tin vào hai mắt mình, Cô Độc Úy cường hãn như vậy mà nằm trong vũng máu không thể đứng dậy.

Trong nháy mắt toàn thân nàng lạnh như băng, vươn tay đỡ lấy vai hắn, làm cho hắn thoải mái tựa vào người nàng, trái tim Vân Thiển cảm thấy mệt mỏi, nhìn Cô Độc Úy thoải mái nhắm hai mắt, lệ không khỏi tuôn rơi.

Đây là lần thứ nhất trong cả hai kiếp người, Vân Thiển rơi lệ, trên mặt nạ toàn là máu, không người nào có thể thấy rõ đâu là lệ, đâu là máu, đâu là bông tuyết...