Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Chương 49: Gặp Rắc Rối




[VIP] Chỉ cần ngồi trước cái bàn này, thì trong đầu cô liền hiện lên một màn nóng bỏng tối qua.

Tiêu Tiêu không được tự nhiên mà ngồi ở trước bàn ăn, cô đang ăn sáng nhưng trên mặt thì lộ vẻ không tập trung.

Tối hôm qua hai người còn triền miên rất lâu trên bàn ăn, bây giờ đối diện với cái bàn này, hai má của cô nhịn không được mà nóng lên.

Rõ thật là, tối qua cô không nên chiều theo ý của Chung Thụy, bây giờ chỉ cần nhìn thấy cái bàn, trong đầu cô liền hiện lên một màn nóng bỏng tối qua, làm sao mà cô ăn cơm cho được?Tiêu Tiêu quay đầu trừng mắt với Chung Thụy đang ngồi bên cạnh, Chung Thụy ngẩng đầu, còn cười cười với cô.

Nhìn vào khuôn mặt vừa ngây thơ vừa dịu dàng kia, cho dù cô đang tức giận đầy bụng nhưng không thể nào mà phát tiết được…

Cảnh diễn tiếp theo là phân cảnh công chúa ở trong cung, mặc bộ cung trang nặng trịch, cả người Tiêu Tiêu rất khó chịu, đi chưa được vài bước đã đổ đầy mồ hôi, thợ trang điểm chỉ còn cách, cứ cách mười phút thì trang điểm lại một lần.

Không giống với vũ cơ, công chúa rất cao ngạo, trời sinh đã là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã được hoàng đế yêu thương, được người xung quanh nịnh nọt, khí chất cao quý và kiêu ngạo từ khi sinh ra đã có.

Nhưng từ nhỏ vũ cơ đã đứng ở tầng lớp thấp nhất, mặc dù giống về ngoại hình, nhưng vẫn có nhiều điểm không giống nhau.

Về phần khác biệt này, đúng là rất thách thức khả năng diễn xuất của Tiêu Tiêu.

Một người đóng hai vai, tỷ muội song sinh, nghe thì dễ, nhưng thực ra là nói dễ hơn làm.

Nhân vật công chúa của Tiêu Tiêu, trên người mặc bộ cung trang hoa lệ, ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt chứa đầy vẻ khinh thường với người xung quanh, chỉ khi đối mặt với Hoàng đế mới để lộ dáng dấp của một vị công chúa ngoan hiền.

Hiện tại nhân vật mà Tiêu Tiêu diễn ở trước ống kính, chính là vị công chúa may mắn kia, một cảnh này trôi qua rất suông sẻ.

Nhưng tới đoạn, sau khi vũ cơ đánh tráo thân phận với công chúa, tuy là công chúa đó, nhưng không phải là vị công chúa ban đầu, song Tiêu Tiêu lại không thể hiện ra một chút khác biệt nào.

Đạo diễn hô “Cắt” hết lần này đến lần khác, rõ ràng rất không hài lòng với biểu hiện của cô.

Từ trước tới giờ Tiêu Tiêu luôn cố gắng và tận tâm, đạo diễn đều nhìn thấy. Ông ta hi vọng Tiêu Tiêu có thể tiến xa hơn nữa, vì vậy yêu cầu đối với cô càng ngày càng cao.

Nếu đổi lại là nữ diễn viên khác, nói không chừng đạo diễn đã cho đoạn này PASS rồi, cũng chẳng cần gây sức ép để lãng phí mấy cuộn phim làm gì.

Có điều, đây là Tiêu Tiêu, đạo diễn không muốn để cho cô qua dễ dàng như vậy, dù sao ông cũng cảm thấy Tiêu Tiêu nhất định sẽ thể hiện xuất sắc hơn thế này nữa, làm cho vai diễn đặc sắc hơn, trở thành một nhân vật cực kì sinh động, và đây không còn là một nhân vật chỉ có trên kịch bản nữa.

Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói mong chờ của đạo diễn, chỉ có thể nói với ông ta để cô lấy kịch bản về nhà, rồi xem lại thật kĩ, sau đó sẽ tiếp tục, đạo diễn liền gật đầu đồng ý. A Sâm qua đây rất đúng lúc, nói cho cô nghe lịch làm việc.

“Nếu ngày hôm nay không quay phim, thì buổi chiều nay em phải đi thương lượng với nhà tài trợ quảng cáo, em thấy sao?”

Tiêu Tiêu còn đang đắm chìm trong vai diễn, thuận miệng ừ một tiếng, bỗng nhiên kinh ngạc mà ngẩng đầu: “Hôm nay? Anh ký hợp đồng xong rồi sao?”

Nghe nói những ngôi sao đang nổi đều tranh nhau giành giật bộ quảng cáo này, nhưng nhà tài trợ cũng khá gian xảo, yêu cầu các cô đi thử vai, xem coi vị nào phù hợp với quảng cáo, không nghĩ tới A Sâm lại ký hợp đồng nhanh như vậy.

“Cũng nhờ chúng ta tốt số thôi, vốn dĩ nhà tài trợ đã nhìn trúng Nguyễn Tình . Nhưng mà, những ngày gần đây scandal của Nguyễn Tình và đạo diễn Ôn rất ồn ào, do đó họ mới thay người. Vị trí này không thể để cho các diễn viên mới đảm nhận, bởi vậy chúng ta mới chiếm được lợi lớn như thế” A Sâm nhún nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối Nguyễn Tình.

Tiêu Tiêu sửng sốt, cô lại có thể giành mất quảng cáo của Nguyễn Tình sao?

Trước kia chỉ có Nguyễn Tình giành của cô, chắc đây là lần đầu tiên cô tự mình giành được.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Tiêu chế nhạo anh: “Anh Sâm, Angel không tìm anh gây rắc rối chứ?”

Cố tình đào hố để cho các cô nhảy vào, Tiêu Tiêu không tin Nguyễn Tình và Angel có thể nuốt trôi cục tức này!

A Sâm bật cười: “Cá lớn nuốt cá bé, đây chính là quy tắc trong giới rồi”họ không vui, nhưng cũng đành chịu, có thể làm gì được anh?

Tiêu Tiêu cầm kịch bản, cô và A Sâm vừa ra khỏi studio, thì thấy Nguyễn Tình hùng hùng hổ hổ đi tới.

“Thật không biết xấu hổ, dám dùng chiêu này với tôi sao. Cô cứ chờ đó, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Vẻ mặt của Nguyễn Tình khá tiều tụy, cằm gầy một vòng, lớp trang điểm rất dày cũng không che giấu được quầng thâm dưới mắt cô ta, rõ ràng mấy ngày gần đây cô ta sống không được yên.

Scandal ồn ào như vậy, hiếm khi đội chó săn đào bới được một tin tức cực lớn, nhưng mà nghĩ lại, Tiêu Tiêu cũng có thể tưởng tượng các phóng viên nhất định sẽ theo đuôi Nguyễn Tình 24/24.

Bên ngoài cửa studio, giọng nói cao vút của Nguyễn Tình rất chói tay, rất nhanh liền thu hút không ít các nhân viên trường quay và những diễn viên sát vách studio, vây đến xem.

Tiêu Tiêu thở dài, Nguyễn Tình chỉ lo phát cáu, chẳng lẽ cô ta không biết gây ầm ĩ ở nơi công cộng, sẽ làm cho hình ảnh cô ta vất vả duy trì từ trước tới nay bị phá hủy sao?

Lúc này quan trọng nhất là “Đánh nhanh thắng nhanh”, cô cũng không muốn bị cô ta lôi xuống nước đâu…

Tiêu Tiêu khoanh tay, thấp giọng hỏi Nguyễn Tình: “Angel nhờ vả anh Sâm, xin anh ấy tiết lộ tin tức của đạo diễn Ôn, có phải hay không?”

Nguyễn Tình mím môi, không hé răng.

“Bởi vậy anh Sâm mới đem tin tức nói cho các người, muốn đi hay không là chuyện của mấy người, bây giờ lại nói chúng tôi hãm hại các người, có ai cầm dao kề cổ bảo các người đi khách sạn không?”

Tiêu Tiêu giương mắt nhìn cô ta chằm chằm: “Không có đúng không? Chúng tôi không ép các người, hơn nữa Angel lại xin chúng tôi nói ra hành tung của đạo diễn Ôn. Chúng tôi nói đúng sự thật, nhưng sao đến cuối cùng, mọi tội lỗi là nằm ở chúng tôi hả?”

“Có trách thì trách cô, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, không hỏi rõ ràng liền vội vàng chạy tới”

Tiêu Tiêu nhìn Nguyễn Tình, bỗng nhiên cười to: “Hay là nói, những lần trước đây cô hưởng không ít lợi lộc, tiếp cận đạo diễn Ôn, sau đó nhận được không ít hợp đồng, cho nên lần này cô mới không suy nghĩ mà chạy tới, nhưng thật không ngờ là gánh nợ cho người khác phải không?”

Sắc mặt của Nguyễn Tình xanh mét, cô ta hiểu được Tiêu Tiêu đang châm chọc cô ta không có đầu óc, chỉ nghe người khác nói liền tin răm rắp, vội vàng chạy tới làm người thế mạng, tất cả đều là lỗi của cô ta. Cô ta không phục, nhưng có thể làm được gì nữa?

Tin tức Angel nhờ A Sâm mang tới, muốn đi hay không quyền quyết định nằm trên tay Nguyễn Tình.

Nói tới đây, mọi trách nhiệm đều do Nguyễn Tình và Angel gánh vác, không thể nào mà trách người khác được.

Nguyễn Tình cười lạnh: “Nhờ đi theo Ảnh đế mới giành được hai bộ phim, cánh cũng cứng quá hả*? Cũng không biết, ai trước kia lăn lộn năm năm trời, lộ mặt trên màn ảnh chỉ được vài lần. Sao, bây giờ giỏi rồi, cho nên không đặt người khác vào trong mắt chứ gì?”

*Ý chỉ: cao tay

Tiêu Tiêu nhíu mày, người này nói chuyện đúng là khó nghe.

“Ai không đặt người ở trong mắt? Cô đừng có mà nói lung tung, chúng ta cũng đâu có quen thuộc gì lắm, không phải sao?”

Vốn dĩ chẳng có liên quan gì đến nhau, trong vòng lẫn quẩn này có ai thật lòng muốn khoét tim khoét phổi của người khác đâu? ( ý gây khó khăn cho người khác)

Nhưng mà vẫn phải hùa theo, nói không chừng họ còn đang cười nhạo phía sau lưng mình!

Nguyễn Tình im lặng, nói không nên lời.

Dừng một chút, cô bỗng nhiên vung tay, không vui nói: “Đem những thứ đó đưa ra đây, nếu không đừng trách tôi xé rách mặt cô. Tôi không yên, cô cũng đừng mong sống tốt. Đến lúc đó, cùng lắm thì cá chết lưới rách, tôi cũng chẳng sá gì nữa!”

Tiêu Tiêu nghe không hiểu gì cả: “Tôi có lấy đồ của cô đâu, vậy phải trả cái gì?”

“Cô đừng làm bộ ngây thơ, ngày hôm qua đạo diễn Ôn bị người ta bịt mặt đánh cho một trận ở bãi đậu xe, đồ vật trên người đã bị cướp đi rồi? Ở đây, trừ cô ra, còn ai muốn gây khó dễ cho ông ta?” Trên mặt Nguyễn Tình lộ vẻ không kiên nhẫn.

Tiêu Tiêu liếc cô ta một cái: “Đạo diễn Ôn đắc tội rất nhiều người trong giới, cô không phải không biết, sao có thể vu oan cho tôi được?”

Nguyễn Tình cười nhạo: “Đúng là đạo diễn Ôn đắc tội với nhiều người, nhưng mà người dám động tay động chân với ông ta thì không nhiều? Nghe nói, đêm đó Ảnh đế vì cô mà đánh đạo diễn Ôn, nếu tôi nói ra, vậy không biết hình tượng của Ảnh đế có bị ảnh hưởng gì không đây?”

Bây giờ giới truyền thông cho rằng đạo diễn Ôn giành Nguyễn Tình với một người đàn ông khác, quản lý Nghệ Long đã phủ nhận ở trước mặt phóng viên, còn nói vào lúc đó anh ta đang ở cùng một người bạn. Có người ở đó làm chứng, anh ta đã không còn dính líu với chuyện này từ sớm rồi.

Hiện tại Nguyễn Tình nói lung tung ở trước mặt phóng viên, quả thật Chung Thụy sẽ bị ảnh hưởng.

Tiêu Tiêu có thể phủ nhận, nhưng lại lo lắng Nguyễn Tình sẽ bất chấp tất cả, chuyện gì cũng dám làm.

Mặc dù fan hâm chắc sẽ không tin, nhưng mà chỉ cần nghe Chung Thụy cùng đạo diễn Ôn, hai người xâu xé vì Nguyễn Tình, trong lòng cô rất không thoải mái.

“Tôi biết, cuối cùng cô muốn gì đây?”

Lúc này Nguyễn Tình lại ấp a ấp úng, nhìn những người xung quanh đang làm việc, nhưng thực ra họ đang vểnh tai lên để nghe động tĩnh bên này, túm Tiêu Tiêu trốn vào góc, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy: “Trên người đạo diễn lúc nào cũng mang theo đĩa CD”

Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức sửng sốt.

Rõ ràng băng ghi hình đêm đó là hình ảnh của cô vào đạo diễn Ôn, sao Nguyễn Tình lại tìm mình mà đòi vậy?

Tiêu Tiêu ngửi thấy mùi vị bất thường, dứt khoát đi tới phòng trà gần phim trường, trực tiếp kéo ghế ra.

“Chuyện đĩa CD, cô nên kể đầu đuôi ngọn nguồn cho tôi biết đi”

Nguyễn Tình nghiêm mặt, một chút cũng không phối hợp: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho cô biết”

“Cô không nói, đừng mong lấy được đĩa CD” Tiêu Tiêu dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Cô đừng tưởng chỉ có đĩa CD, đạo diễn Ôn còn đem những hình ảnh này lưu trong USB đấy”

Nguyễn Tình đập bàn, vẻ mặt tức giận: “Chết tiệt, người này quá vô sỉ, chỉ nói với tôi về đĩa CD”

Nhìn mắt Tiêu Tiêu, Nguyễn Tình cũng chẳng ngại ngùng gì nữa, băng ghi hình này chính là “Mệnh môn” của cô, thật sự nếu không lấy lại được, cả đời cô cũng không cần bước ra khỏi cửa.

*Mệnh môn: cánh cửa vận mệnh.

“Không có gì hay để nói, đạo diễn Ôn nhân lúc tôi ngủ, lén quay những hình đó để uy hiếp tôi, chỉ đơn giản vậy thôi”

Tiêu Tiêu buồn bực: “Tôi nghe nói đĩa CD này là của tôi với đạo diễn Ôn, sao bỗng nhiên lại biến thành cô?”

Nguyễn Tình nhíu mày: “Cô đã xem nội dung của đĩa CD?”

“Chỉ nhìn một chút liền tắt” Vẻ mặt của Tiêu Tiêu rất chán ghét, ai muốn xem thân hình ghê tởm của đạo diễn Ôn đó chứ, không vóc dáng, không tướng mạo, một chút hứng thú để xem cũng không có!

Chuyện đã tới nước này, Nguyễn Tình cũng lười tìm lý do: “Cô đưa CD cho tôi, những chuyện trước kia của chúng ta coi như xóa bỏ”

Tiêu Tiêu khẽ nhếch miệng, giọng điệu của người này sao giống như cô có lỗi với cô ta.

“Tôi biết rồi, CD để ở chỗ tôi. Yên tâm đi, gần đây tôi không thiếu tiền, sẽ không lấy nó bán cho đội chó săn đâu, chẳng qua…”

Nguyễn Tình nhìn cô, không dám thả lỏng chút nào, chỉ sợ việc này sẽ có chuyển biến.

“Nếu cô biết nghe lời, đừng làm ra những chuyện lộn xộn làm phiền đến cuộc sống của tôi, tôi sẽ suy nghĩ đến việc đem đĩa CD trả lại cho cô”

Nhìn thấy Nguyễn Tình sắp nổi cáu, Tiêu Tiêu cũng không để ý đến cô ta nữa, dứt khoát “Bỏ của chạy lấy người”.

Dọc đường đi, Tiêu Tiêu nghĩ tới việc Chung Thụy lấy lại đĩa CD, người bên trong đồng sàng cộng chẩm với đạo diễn Ôn, sao bỗng nhiên lại biến thành Nguyễn Tình?

Sau khi trở về, đúng lúc Chung Thụy lại có một hợp đồng cần tiến hành, ngay cả cơm trưa cô cũng bỏ qua, bớt chút thời gian trước khi quay quảng cáo, bay nhanh tới thùng rác lấy cái đĩa CD ra.

Cũng không ngại CD bẩn, cô lấy ra rồi nhét vào trong đầu DVD.

Tối hôm qua chỉ nhìn màn mở đầu một chút, dáng vẻ to mập của đạo diễn Ôn đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của người phụ nữ bên dưới, ống kính lại ở xa, quay cũng không rõ lắm.

Tiêu Tiêu nhìn chăm chú từ đầu đến cuối, mặt của nữ chính vẫn không thấy rõ, nhưng mà trên bàn chân có một nốt ruồi màu đen, còn cô thì không có.

Rõ ràng, người phụ nữ này rất có thể là Nguyễn Tình.

Nếu không phải Nguyễn Tình nói cho cô biết trước, Tiêu Tiêu nhìn thật kỹ các dấu vết đặc trưng trên người phụ nữ đó, thì một nốt ruồi nhỏ kia, căn bản cô không thể phát hiện được.

Đạo diễn Ôn lấy cái này để uy hiếp cô, Tiêu Tiêu đúng là bị hù dọa, lại không nhìn kỹ, rất có thể cô sẽ nhảy vào bẫy của con người cặn bã này.

Cái bẫy của đạo diễn Ôn rất độc, thậm chí ngay cả Chung Thụy nhìn cũng không ra, lấy lại băng ghi hình, nhưng cái này là của người khác…

Tiêu Tiêu nhíu mày nghĩ, bị cú điện thoại thúc giục của A Sâm cắt ngay, đành đi làm việc trước đã.

Việc này khi trở về cô phải hỏi Chung Thụy một chút, có CD trong tay, không thể để Nguyễn Tình dễ dàng chiếm lợi được. Nắm được nhược điểm, nói không chừng còn có thể làm cho Nguyễn Tình ở yên một chút, quả thực cũng có chỗ hữu dụng!