Đêm Nay Rời Cảng

Chương 53: Yêu và không yêu




Không giống như mong đợi, Ôn Ngọc bị ném mạnh lên giường, lò xo bên trong lớp đệm giường Simmons dầy cộm nặng nề hoạt động dưới lực ép, dồn đủ lực, sau đó lại phản lực đẩy cô lên, chạm mặt bổ nhào vào thân thể phái nam, lồng ngực lửa nóng cứng rắn áp sát vào vú mềm mại yếu ớt, Ôn Ngọc bé nhỏ bị bao phủ ở dưới cái bóng kia, mở mắt ra, tất cả thế giới đều chỉ còn sót lại Lục Hiển mà thôi.

Đôi tay mịn màng vẫn bị trói quặt ở sau lưng, cô dùng chất giọng mềm nhũn cầu xin anh, "Cởi trói cho tôi được không?"

Vẻ mặt chuyên chú, anh vạch tóc rơi trước trán bị nước mắt thấm ướt trên gò má cô, khóe môi là nụ cười bất cần đời, vừa nắm lấy khuôn mặt của cô vừa nói: "Ôn tiểu thư em có nhớ không, từ lần gặp mặt đầu tiên lên, em chưa bao giờ chủ động hết."

Ôn Ngọc cảnh giác, "Anh muốn thế nào?"

Lục Hiển cúi đầu, môi mỏng khô ráo chỉ cách cô trong gang tấc, "Hôn anh —— làm xong lập tức mở trói."

Ôn Ngọc cắn chặt môi dưới, ngôn ngữ không cam chịu, anh thừa thắng xông lên, "Không hôn, thì tối nay không phải hai lần không xong."

"Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh có biết tới đạo nghĩa giang hồ không?"

Lục Hiển thản nhiên thừa nhận, "Anh nhớ ra anh bị buộc tội là kẻ cặn bã làm đủ thứ xấu xa ác độc, cầm thú, chưa từng nghe đến bốn chữ đạo nghĩa giang hồ."

Vẫn còn đang do dự, thời gian từng giây từng phút hối hả đuổi theo nhau, ban đêm vắng lặng chỉ thấy đèn đỏ bận rộn báo hiệu chuyến bay cất cánh hạ xuống khắp thế giới. Ánh đèn trên đầu mờ ảo mê ly, rọi ánh sáng mờ mờ lộ ra gò má khẽ ửng hồng của cô, kiều diễm ướt át.

Lục Hiển thúc giục, "Suy nghĩ rõ ràng chưa, hả?" Dĩ nhiên anh không dừng tay, váy dài bị ném ra giữa không trung rồi rơi xuống đất, nằm giữa cửa sổ sát đất nhìn ra phong cảnh non xanh nước biếc đẹp đẽ bên ngoài.

Mà trên giường, quanh thân cô chỉ còn sót lại một cái áo sơ mi trắng với phần cổ mở lớn và toàn bộ nút cài rơi sạch, rách tả tơi còn vắt trên đầu vai, càng hiện ra nửa kín nửa hở phong tình, ánh mắt oán hận thấm đẫm ngọt ngào, nghiêng đi, tựa như vuốt mèo cào vào lòng, Liễu Hạ Huệ cũng bị chữa khỏi.

Lại nói một đôi chân trơn bóng cân xứng, bị lồng ngực anh đè ép, uốn cong, uất uất ức ức để ngang trước ngực, đè xuống nhũ * phòng chưa trổ mã hết, nơi mềm mại trắng mịn ở bắp đùi, cánh hoa khép chặt, nhỏ đến đáng thương, nhưng kì lạ đang ở trước mắt anh, vô tâm mà rêu rao, tối nay bao nhiêu chuyện xưa bí mật lộ rõ trong màn đêm lạnh lẽo.

Do dự hồi lâu, cô nhắm mắt lại, sau khi chạm khẽ trên môi anh, không tới một giây đồng hồ lập tức nhanh chóng tránh ra, yêu cầu anh tuân thủ lời hứa, "Bây giờ có thể cởi trói cho tôi chứ?"

Lục Hiển buồn cười một lúc, nắm cằm tròn tròn của cô, nói: "Không phải em đã biết cái gì gọi là hôn môi chứ?"

Ôn Ngọc phản kích, "Dĩ nhiên anh có kinh nghiệm hơn ở phương diện này, hẳn là có thể đi phục vụ nhà giàu có cô đơn."

Đêm nay, anh quyết tâm muốn mở ra tất cả giác quan mới của cô.

Đầu tiên chỉ là ngậm môi hồng ướt át đầy đặn của cô, nhẹ nhàng mút nặng nề mút, sau khi triền miên, bất ngờ khẽ cắn, dùng đau đớn kích thích thần kinh, rồi lại tiếp tục dịu dàng như nước, trong thế giới cô độc ôm chặt quấn lấy cô, tuy chỉ là một thành tựu huyễn hoặc nhưng lại là một giấc mộng anh hùng tha thiết chân thành. Ai nói anh không đọc sách, một cái hôn đủ để kể xong tiểu thuyết tình yêu đó.

"Đến, duỗi đầu lưỡi cho anh." Nói chuyện trên môi cô, mỗi một chữ rất nhỏ không có nửa âm rung động cũng truyền tới từ trên cánh môi chạm nhau, giọng nam trầm khàn tựa như một nhà thôi miên mê hoặc dụ dỗ, Ôn Ngọc không lưu loát, si ngốc ngơ ngác làm theo, Lục lão sư vừa khen một câu "Tốt ngoan" xong thì đã không thể vãn hồi chuyện xảy ra nữa rồi.

Anh dẫn dắt, dính lấy, dây dưa, nếm tận từng ngóc ngách trong miệng cô, tê tê buồn buồn, có chút đau, tiếp theo là đầu lưỡi bức bách hô mưa gọi gió, tham muốn giữ lấy xen lẫn cảm giác chinh phục khiến cô ngập tràn sợ hãi khắp trời đất, tuy do dự, nhưng bàn tay nâng ở sau ót lại không chịu buông ra, chấp nhất ấn cô về phía mình.

Ở cô hít thở không thông trước, anh kịp thời thu binh, đồng thời kết thúc hôn sâu. Sau khi hả hê hướng về phía cô, khóe miệng tản ra nụ cười không che giấu được, "Có học được không? Có cần biểu diễn lần nữa không?"

Lại đưa tay tìm kiếm một chút trước cơ thể xinh đẹp khả ái, bấm tay vuốt ve ra phía ngoài, cười đến là tà ác, "Mới một cái hôn đã mê mẩn đến như vậy. . . . . . . . . . . . Ôn tiểu thư cũng muốn rồi hả?"

Ngực Ôn Ngọc phập phồng, tham lam hấp thu dưỡng khí thiết yếu, chẳng biết hai tay bị trói chặt của cô được cởi ra từ lúc nào, vòng lên che gò má hồng rực, xấu hổ và giận dữ tới mức không muốn sống.

Lục Hiển mạnh mẽ kéo hai tay cô ra, rồi hôn đôi môi ướt át sưng đỏ không chịu nổi, nói nhỏ giọng mũi đương lúc nồng đậm, "Biến hôn môi thành học Anh văn, một đêm sáng sớm luyện tập với anh, cái này gọi là “khẩu ngữ”."

"Biến thái, ghê tởm, bệnh thần kinh." Nhấc chân đạp anh, chân nhỏ trắng mịn màng lại bị anh chộp gọn trong lòng bàn tay vuốt vuốt, móng tay cong cong như sò biển, từng chút trìu mến, thương yêu mu bàn chân, giáo dục cô, "Ở trên giường, không phải dùng chân như vậy, là như thế này ——" Một tay giữ lấy eo cô kéo về phía trước người, một đôi chân thon dài lập tức đổi thành quấn quanh hai bên hông anh, ngay tiếp theo kiều mỵ nhỏ bé đụng vào quái thú tráng kiện đáng sợ bên dưới quần lót, đang từng chút tiến gần vào, vốn là xông thẳng vào hành lang hoàn chỉnh trong thân thể cô, nhưng trở ngại trong đó chưa giảm, tựa như thuở ban đầu, khiến trên trán anh xuất hiện những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.

Không khỏi cảm thán, "Em siết chặt tới mức có thể giết người. . . . . ."

"Anh cút ra. . . . . . . . . . . . Đau chết mất. . . . . . Chết bị vùi dập giữa chợ, anh sớm muộn cũng biến tính vô năng. . . . . . . . . . . ." Ôn Ngọc đau tới mức phải rụt về phía sau, hai tay được tự do cào cả trước ngực lẫn sau lưng anh.

Lục Hiển không trốn không né, thẹn mặt nói: "Vậy tốt hơn hết là anh nên nắm chặt ngay lúc này, tận hưởng lạc thú trước mắt."

Nhưng mà anh cũng chỉ mạnh miệng, cần hít sâu bình tâm tĩnh khí, mới chịu đựng được không bị tiểu yêu tinh phía dưới ép nộp khí giới đầu hàng.

Tiếp tục di chuyển tay, cầm thịt mềm dao động phách lối trước mắt, bóp mạnh gãi nhẹ, khiến cho cô buông lỏng hơn nữa, cho đến khi xụi lơ vô lực, hóa thành một vũng Xuân Thủy nhàn nhạt, dục vọng mới có lại sức sống, đột nhiên xông vào trong cơ thể cô, tình cảnh thu hẹp căng đầy, đền đáp lại trong khi hai chân đã sớm không nhịn được, động tác theo anh đi tới lui về phía sau, lảo đảo không thể an ổn.

Ôn Ngọc dựa vào chút sức lực còn lại, móng tay sáng nhọn, khiến trên cổ và cằm anh lộ ra từng vết máu, anh nắm cổ tay cô, cô há mồm cắn, anh thúc vào nặng hơn, cô lại cắn anh mạnh hơn, hai người hóa thân thành dã thú, chém giết trên giường, cả hai cùng tiến cùng lùi. Chỉ là Lục Hiển đã biến thái từ nhỏ, đau đớn sẽ chỉ làm anh tăng kích thích gấp bội, túi xuân này đụng cô đều xô ra tiếng động rất lớn.

Cô kiệt lực, buông tay phải đã chồng chất vết thương của anh ra, anh dùng mu bàn tay chảy máu quệt xuống người cô, cười nói: "Chảy máu, tiểu A Ngọc của anh, rất đẹp."

Cái giường này, rộng ba mét, anh chính là trời và đất, anh chính là đấu sĩ cầm kiếm trầm trầm đong đưa hông và mông, quản anh khỉ gió là Trương Dực Đức, Triệu Tử Long hay là phu bếp khuân vác vô danh tiểu tốt, chỉ truy cầu sâu hơn, nặng hơn, nhanh hơn, mạnh hơn.

Chân bị khép lại cong lên, tách ra ở trước ngực, Lục tiên sinh càng già càng dẻo dai, trải qua ba mươi phút cũng không thấy mệt mỏi, ngược lại càng đánh càng hăng, khiến cho Ôn Ngọc tiếp tục khóc hơi sức đều dùng hết cả rồi, còn lại chỉ là kêu cứu mềm nhũn, van xin anh chậm một chút, chậm một chút nữa, mà anh thì sao, thế tất yếu dùng cái này chứng minh quyền sở hữu, muốn in dấu hạ ấn ký ở trong cơ thể cô, viết rõ quyền sở hữu.

Đêm ấy ướt nặng, dính ngán, như gió biển tanh chát, thân thể cô mềm mại dễ vỡ hoàn toàn thỏa mãn gã đàn ông đột nhiên muốn leo lên phá hư, thế tất yếu đập nát cô, bổ ra, tiến tới nuốt chửng hầu như không còn.

Hồi tưởng lại vừa rồi, cô khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh, luôn miệng nói với anh muốn kết hôn sống chết với người khác, quả thật nằm mơ, anh chỉ cần suy nghĩ một chút cô ôm hôn với một gã đàn ông diện mạo mơ hồ đã lập tức lửa giận ngút trời không thể tự động điều chỉnh được, huống chi từ kết hôn đến sống chết, giữa lúc ở trên giường phạm phải bao nhiêu tội giấu kín.

Trán dán trán, bao nhiêu mồ hôi nóng cũng truyền cho cô, động tác phía dưới không ngừng, cũng có thể nói không chút kiêng kỵ, tệ hại hơn, anh chủ đạo cô mỗi một lần hô hấp, mỗi một giây nhịp tim, sau khi trầm mặc nhìn gần lại xé rách từng lớp lòng phòng bị của cô, đúng, đúng vậy, cô không còn chỗ có thể trốn.

Anh nói Ôn Ngọc, vĩnh viễn không cho rời đi.

Cô giọng nói khàn khàn, hỏi lại anh, "Vậy nếu như mà tôi vẫn đi?"

"Anh sẽ giết chết em." Một chữ cuối cùng rơi xuống đất, đột nhiên Lục Hiển nổi giận, thô bạo trong lồng ngực phun trào ra kết hợp với nỗi sợ hãi về tương lai không cách nào nắm trong tay đã thúc giục sai khiến anh, giục giã anh, tựa như ma quỷ nhập vào thân, đụng cô không có hơi sức nói thêm nữa, chỉ còn lại khóc thút thít, vì mình cũng vì Lục Hiển.

Khúc mắc rối rắm mang theo máu triền miên như thế.

Cho tới khi phía chân trời sáng dần, anh mới bắt đầu hưởng thụ chuyện yên tĩnh của anh sau đó, cánh tay vẫn ôm chặt vắt ngang sau thắt lưng cô, không có một phút buông lỏng.

Anh uể oải lay tỉnh Ôn Ngọc, ép buộc cô mở mắt.

"Em muốn ra nước ngoài, đến lúc đó anh sẽ cùng đi với em."

"Tôi yêu quê hương của mình, tôi đã hạ quyết tâm, sẽ không đi đâu hết, sinh lão bệnh tử đều ở nơi đây." Khóc nhiều quá, mí mắt sưng đỏ, chỉ còn lại nước mắt đau thương chua chát, không còn tâm trạng ứng phó với tưởng tượng mặc sức lúc rạng sáng của anh.

"Chờ kiếm đủ tiền, trước chín bảy# chúng ta di dân nước ngoài, em thích Anh quốc hay là Canada?"

# Năm 1997: ngày 1.7.1997, TQ tiếp nhận Hongkong từ Anh.

"Không có cái gọi là, nhưng mà Anh quốc và Canada chỉ thi hành chế độ bình đẳng nhiều nhất một vợ một chồng, luật pháp quên cho phép vĩ nhân Lục tiên sinh thiết lập cái chế độ “Di phu nhân”# này."

# Di phu nhân (姨太太, Di thái thái): vợ bé, vợ lẽ.

Anh co cánh tay lại, cô lập tức giống như một con mèo nhỏ mới sinh, mềm mại bám vào trước ngực anh, đôi mắt còn ngái ngủ mông lung. Anh yêu thương hôn xuống khóe mắt cô, trách cứ, "Tâm tựa như kim nhỏ."

Ôn Ngọc tiếp lời, "Mệnh tựa như giấy bạc."

"Em đừng có giống như đi tham gia cuộc thi hùng biện."

"Bảo em phải nói gì? Cách sinh tồn cho di phu nhân, hay là bí mật tình sử bà hai người tình? Thực ra hiểu biết chính xác, tôi chỉ biết những thứ này."

Lục Hiển nói: "Sẽ không quá lâu đâu."

Ôn Ngọc trợn trắng mắt, "Phần nhiều là mạng của tôi sẽ không quá lâu dài."

"Có anh ở đây, nhất định A Ngọc sẽ sống lâu trăm tuổi."

"Đúng rồi, cám ơn anh nhắc nhở, tôi còn muốn mở mắt nhìn thấy anh ——"

"Im lặng, nếu không tiếp tục gia hình."

Ôn Ngọc nhấc chân, đạp vào bộ phận nửa mềm của anh, không ngờ lại thành công đánh lén lúc anh lười biếng, anh đau đến cắn răng, hung dữ nói: "Muốn chết sao, xảy ra vấn đề em lấy cái gì bồi thường?"

"Bồi thường một cây hot dog cho anh."

"Hot dog không đủ cứng."

"** cũng có thể?"

"Chế phẩm plastic không có nhiệt độ."

Ôn Ngọc định bảo anh biết, "Đi đốt than củi đi, đồ kém cỏi."

"Đốt than củi? Làm sao anh nỡ bỏ em. Anh vừa đi, ngàn vạn gã đàn ông sẽ nhào tới."

"Anh cho tôi là “Đại Kim bò tót" (1), người người yêu thích sao?"

(1) Đại kim bò tót: đồng HK $1000 đô la (Xem thêm tại: https://en.wikipedia.org/wiki/Hong_Kong ... ollar_note)

Lục Hiển đưa tay sờ một chút sưng đỏ giữa đùi cô, cười đến mặn, "Tiểu A Ngọc của anh vẫn chưa biết mình có bao nhiêu quý hiếm."

Bệnh thần kinh, cô coi như anh đã bệnh thời kỳ cuối không chữa được. Cô lật người mở radio ở đầu giường lên, đêm khuya có nhiều tiết mục tư vấn cuộc sống, chỉ còn dư một đài phát âm nhạc, người đàn ông dẫn chương trình có giọng nói khàn khàn, trầm trầm tâm sự, giống với Lục Hiển đến mấy phần.

Ôn Ngọc quay sang anh đòi một điếu thuốc, Lục Hiển thắc mắc, "Anh nhớ là em đã cai thuốc mà?"

Cô nhận lấy điếu thuốc, ngậm ở trên môi, "Không đủ kiên định, một dạng giống anh, từ bỏ rồi lại hút."

Cái bật lửa hoạt động, trong bóng đêm yên tĩnh đốt vang lên trong trẻo, ngọn lửa xanh lét xinh đẹp bùng lên, đốt điếu thuốc lạnh lẽo không nhiệt độ. Cô hít sâu một cái, nicotin vào phổi tựa như người tình gặp lại lần nữa sau xa cách, tình ý kéo dài, khó lòng dứt bỏ.

Lục Hiển nhấn diệt khói, nói: "Anh vẫn không chạm tới túi bột kia."

Đã từng giãy giụa, do dự, trong những ngày cai nghiện cắt cơn dù chỉ là bột vôi trắng trộn lẫn với heroin cũng vẫn hấp dẫn trí mạng, cảnh tượng tương tự với lữ khách tuyệt vọng bước đi giữa sa mạc, rốt cuộc gặp được một mảnh ốc đảo chân thật không phải là ảo tưởng.

Phải dựa vào bao nhiêu nghị lực mới chế ngự được, khát vọng trong lồng ngực điên cuồng kêu gào, vượt qua bột tuyết trắng bày tại trước bàn, từng trận mùi thơm lạ lùng kích thích tim phổi, ma quỷ nói đốt nó, hút nó, mặc kệ ngày mai như thế nào, mặc kệ sống hay chết, cho dù còn sống cũng mất đi tôn nghiêm.

Có lẽ là ảo giác, đang lúc ở trong tầng hầm âm u chật hẹp ngập tràn mùi hôi đó, anh nhớ tới bóng lưng thất vọng xen lẫn cô đơn lúc gần đi của cô, một cơn đau bất ngờ tập kích trái tim, giống như khoét thịt, lăng trì, trằn trọc khó yên.

Đã từng đau đớn trước khi lùi bước.

Ôn Ngọc lại nói tới một đề tài khác, "Lục tiên sinh, anh có có yêu người nào không?"

"Yêu?" Lục Hiển khinh thường kéo khóe miệng ra, "Đâu còn là thời kỳ trưởng thành, mở miệng ngậm miệng sinh ra vì tình."

"Thích Mỹ Trân?" Cô thử dò xét.

"Trí tưởng tượng của tiểu nữ sinh. . . . . . . . . . . . Anh và cô ta, ngày trước là “được chăng hay chớ”, bây giờ là “cô chết tôi sống”."

"Mẹ của anh thì sao?"

"Chết sớm, sớm giải thoát."

Cô rút ra kết luận, "Anh chỉ thích chính anh."

Lục Hiển quay mặt lại nhìn cô, trầm giọng nói: "Chờ em trải qua sống chết sẽ hiểu rõ, trên đời người không bao giờ phản bội mình chỉ có chính mình."

"Triết Học Gia."

"Lúc anh bảy tuổi thì giành ăn với bầy chó hoang ở đống rác, mười bảy tuổi bị đánh tới mức chảy máu trong vì ba vạn đồng, không có tiền tới bệnh viện trị thương, sống sót qua ngày nhờ vào ma túy trong một phòng khám nhỏ. Hai mươi bảy tuổi thì sao? Em cũng biết rồi, anh nhảy xuống biển bị gãy tay, bạn bè xa lánh. Ôn Ngọc, em bảo anh phải yêu ai đây?" Anh tự tay vò rối tóc dài của cô, cười yếu ớt, "Em sao? Thậm chí em vẫn còn là vị thành niên, tạm thời chỉ như vậy."

Những câu nói của anh hết sức chân thực, nhưng Ôn Ngọc vẫn không cam lòng, chỉ có một mình cô vào cuộc trong lượt trò chơi này, hơi bị bất công quá mức.

Bạn phải trải qua, mất đi một lần, rồi mới biết được cái gì là đau.

Giữa lúc trầm tư, thuốc lá trên môi lại bị Lục Hiển cướp đi, dập tắt, môi của anh lại sáp tới lần nữa, hoán đổi trên môi răng cô vẫn còn vương lại một tầng nicotin ngọt ngào.

Là si mê, là xâm nhập và đoạt lấy không bao giờ chán nản.

Không đi tìm hiểu xem ai thích ai, ai lại nợ ai, chỉ trong đêm nay, ôm chuyện vui vẻ trọn vẹn.

Trong radio, người đàn ông dẫn chương trình đang nói về một bài bài hát cũ thường được thính giả trước đây yêu thích, gợi nhớ tới tuổi trẻ điên cuồng, vì vậy có “Đều trong đêm nay”, cùng hòa nhịp với thành giường lắc lư, phập phồng phập phồng, xuân thủy tràn đầy.

Thiếu nữ khép chặt thân thể lại một lần nữa bị xé rách, vỏ trai ngọc hàm chứa châu, khổ sở nhưng lại là bài văn rực rỡ động lòng.

Sau khi nhạc mở đầu khá dài kết thúc, giọng nói mềm mại rung động màng nhĩ ——"Xin lộ ra, xin lộ ra, nhưng thế giới anh sẽ rộng mở lần nữa. Xin mở ra, xin mở ra, nhưng đôi mắt anh lại tiếp tục nhìn quanh. Khuôn mặt hé ra, là vui mừng sầu khổ. Nằm mơ thấy sẽ lại trở về nơi nào, người nào khua chuông vang lên, xua tan hoảng hốt đang dâng lên. Cầu mong hai cánh tay anh ôm lấy em đêm nay, mà lúc này anh lại hướng về hư không, đêm càng khuya tâm lại càng trống trải."

Cửa khép hờ, anh và cô vô cùng lo lắng hô hấp nặng nề, tiếng thân thể phát ra, anh hung mãnh, cô mềm mại đáng yêu, có phần bất thường đi sâu vào thăm dò người giữa cảm xúc chìm nổi khó xác định.

Yêu một người, có lẽ bởi vì gấp gáp lúc anh nói xin lỗi, có lẽ bởi vì hạnh phúc lúc anh cười, có lẽ là bởi vì dựa vào sau thắt lưng gầy nhưng tràn đầy mạnh mẽ của anh.

Hừ —— bạn khó mà nói rõ được.

Đêm hôm sau, trong phòng trà Nhàn Vân, Lục Hiển ứng phó với hầu hết người văn phòng di dân, nghe người đàn ông đầu bóng thổi phồng, Canada là Thiên đường nhân gian, tại sao cộng sản và giải phóng lại là ác quỷ đáng sợ như thế nào, hình như trước chín bảy không tuyển chọn di dân, chờ tới khi cách mạng đỏ bao phủ toàn cảng, thì chỉ có một con đường chết thôi.

Sau đó Cố thiếu và anh bàn bạc công việc, Lục Hiển hỏi: "Theo dõi người của cô ta, có tin tức chưa?"

Cố thiếu lắc đầu, "Cô ta quá thận trọng."

"Năng lực Song Phiên Đông kém, ngay cả thứ nửa tàn phế cũng không quản được."

Cố thiếu nói: "Anh ta thích chơi, kẻ thù cũng lấy ra chơi, chỉ không đùa chết, mà là cho anh ta cơ hội để chạy trốn."

Đại Bình gõ cửa đi vào, "Đại ca, tới rồi, quan đức mẫn cán và vợ Song Phiên Đông đi Song Thù Đảo thuê phòng."

Lục Hiển chậm rãi uống trà, nói: "Bảo người bán cho bọn họ một túi bột."

"Sau đó?" Đại Bình hỏi.

Cố thiếu nhận lấy nói: "Sau đó sẽ báo cảnh sát, ngu ngốc. Chẳng lẽ muốn mày đi bắt gian?"

Hai con hồ ly nhìn nhau cười một tiếng, liên thủ ép trả nợ.

(1) Tác giả ghi (chú thích) ở đây, nhưng bản raw & convert đều không có dấu vết... Hic, khi nào tìm đc chú thích, ta sẽ biên tập sau. ---> Tks Chiplonton.