Đêm Thao Thức

Chương 37




Anh gặp Ken Tanaka trong một quán ăn nhỏ tọa lạc trên con đường hẹp bên cạnh quảng trường Union. Ken bảo rằng cái chốn bé như lỗ mũi này lại phục vụ bánh ngọt bánh nướng ngon nhất khắp San Francisco. Sau khi cắn vài miếng bánh sừng bò mình vừa kêu, Luke quyết định là Ken nói phải.

Ken vừa phết bơ lên bánh sừng bò của mình vừa hất đầu về phía những ghi chép viết tay mà anh vừa dàn ra trước mặt Luke.

“Cậu hiểu vì sao tớ không muốn dấu vết email truy đến một trong hai chúng ta rồi chứ?” Ken hỏi.

“Hiểu rồi,” Luke đáp.

Anh chăm chú quan sát Ken đang ngồi bên kia bàn đối diện mình. Anh chưa khi nào chủ ý suy nghĩ xem một thám tử tư thường phải trông ra sao, nhưng không hiểu sao Ken lại chẳng có vẻ gì là thám tử tư cả. Nhưng thôi, Ken cũng đâu có giống một người có bằng đại học về ngành giám định tài chính.

Ken rất dễ bị đánh giá thấp. Cung cách luôn khiến người khác an tâm, hòa nhã, trầm lặng của anh khiến người ta lơ là cảnh giác. Anh rất giỏi thẩm vấn những thường dân xui rủi sao đấy mà bị bắt trong vùng chiến. Không ít hơn một lần anh đã lấy được thông tin từ một thằng bé con hay một phụ nữ sợ sệt giúp Luke và cả đội không đi lạc vào ổ phục kích.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, Ken rất giỏi điều khiển người khác. Nhưng tài năng vĩ đại nhất của anh lại là bản năng gần như siêu phàm trong việc lần theo dấu tiền. Công ty của Ken chuyên về bảo an tập đoàn, nhưng Luke biết đám điều tra liên bang cũng hay ghé đến nhờ vả khi họ muốn sử dụng chuyên môn của Tanaka để lần ra các quỹ đầu tư của bọn khủng bố hay buôn ma túy.

Luke nhìn qua mấy tờ ghi chú. “Tóm gọn cho tớ biết xem nào.”

Ken cắn một miếng bánh sừng bò tơi xốp. “Trong bốn tháng qua đã có bốn khoản tiền lớn được chuyển vào một tài khoản nước ngoài mà lần ngược trở lại thì hóa ra thuộc về Hoyt Egan.”

“Sao cậu làm được thế?”

Ken nhướng một bên mày. “Cậu chẳng muốn biết làm gì đâu.”

“À phải. Nói tiếp đi.”

“Theo thiển ý của tớ, hoặc là Egan đang được một nguồn không rõ trả lương cho một lý do chẳng biết nào đó, hoặc là hắn đang thu gom tiền chuộc. Linh tính tớ mách bảo rằng chúng ta đang nhìn thấy một chuỗi chi trả cho một vụ tống tiền đấy.”

“Tiền to nhỉ.” Luke uống ngụm cà phê.

“Hay hắn biết gì đấy về tay thượng nghị sĩ nhỉ?”

“Trong hoàn cảnh này thì theo tớ đấy là khả năng cao nhất. Kẻ đang ứng cử làm tổng thống thường có nhiều điều phải giấu. Nhưng cũng có những khả năng khác nữa.”

“Bà hôn thê à? Alexa Douglass chăng?” Ken với tay lấy lọ mứt. “Tớ đã hỏi quanh rồi. Cô ta và Webb bắt đầu hẹn hò nhau sáu tháng trước. Nói chung Alexa Douglass là một phụ nữ tham vọng nhất mực muốn cưới Webb cho bằng được. Nếu Egan phát hiện ra điều gì về quá khứ của cô ta mà có thể khiến cho Webb phải hủy đám cưới, thì có thể hiểu được là có lẽ cô ta đang trả tiền cho hắn câm miệng.”

“Egan đang đùa với lửa và đã vượt quá khả năng của bản thân rồi. Tống tiền là một trò nguy hiểm.” Luke ngả người ra sau ghế. “Tớ thắc mắc là trong chuyện này Pamela dính dáng thế nào đây.”

“Cậu bắt đầu nghĩ là cô ta thực sự bị sát hại à?”

“Các điểm dữ kiện đang dần xâu chuỗi lại với nhau.”

Ken phết thêm mứt lên miếng bánh sừng bò. “Cậu khi nào cũng giỏi xâu chuỗi các sự kiện. Giờ thì đến gì đây?”

“Tớ phải suy nghĩ chuyện này một chút đã. Tớ cần phải nói chuyện với Irene. Đây là sứ mệnh của cô ấy. Tớ chỉ đang phụ giúp thôi.”

Ken mỉm cười. “Tớ rất mong được diện kiến cô nàng Irene này đây. Nghe thú vị đấy.”

“Cậu sẽ thích cô ấy thôi.”

“Suýt thì quên.” Ken cho tay vào túi chiếc vest đặt may. “Đây là chiếc chìa khóa cậu đã nhờ tớ lấy này.”

“Tớ ấn tượng rồi đấy nhé.” Luke với tay qua bàn lấy chiếc chìa khóa. “Tớ có báo trước cho cậu được bao nhiêu lâu đâu.” Ken cố tỏ ra là mình bị xúc phạm lắm. “Đấy chỉ là một khu căn hộ. Một thằng cha làm việc trong văn phòng quản lý đang buồn chán. Cậu nghĩ việc tạo ra chút phân tâm để có thể lẻn vào trong sao chép chiếc chìa khóa là chuyện khó đến mức nào chứ hả?”

“Chẳng khó gì, tớ hiểu rồi.”

Ken chẳng đáp lại lời nào để đề cao câu trả lời này. Thay vào đó anh nhấc cái bọc nhựa mà lúc mới ngồi vào anh đã để xuống ghế.

“Quần áo của cậu đây,” Ken bảo.

“Cảm ơn nhiều lắm.” Luke đón lấy cái bọc. “Cậu đã nhìn qua khu căn hộ đó khi đến lấy chìa khóa rồi đấy. Có lời khuyên nào không?”

“Có đấy. Đừng để bị bắt.”