Đen Ăn Đen

Chương 26: Cuộc chiến thứ hai sáu




Mạc Ninh không nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt lời đề nghị này.

Đối với Vương Tường Viễn và Mai Địch, Mạc Ninh chỉ mới gặp một vài lần, đối với cô mà nói, hai người này với cô chỉ là người xa lạ. Nếu như cô cùng Cố Chuẩn đi tiễn, thân phận đơn giản chỉ có một, người yêu của Cố Chuẩn.

Hai từ “người yêu” này xuất hiện trong đầu Mạc Ninh khiến cô cảm thấy không được tự nhiên. Quay đầu nhìn người bên canh, anh đang chăm chú lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bên mặt một độ cong hoàn mỹ, Mạc Ninh thích nhất ánh mắt anh, cái nhìn của anh luôn rất chân thành, một khi nhìn chính là rất chăm chú, như muốn hút đối phương chìm sâu vào trong đó…

Ý thức được điểm ấy, Mạc Ninh nhanh chóng quay đầu lại, trống ngực đập thình thịch, không thể bình tĩnh, cô nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.

“Đang nghĩ gì thế?”. Nhân lúc đèn đỏ, Cố Chuẩn quay đầu nhìn cô.

Mạc Ninh không muốn làm người bất lịch sự, có điều khi nhìn vào mắt anh, Mạc Ninh cam đoan mình sẽ không thể đối diện. Vì vậy cô nhất quyết một lần không lễ phép, vẫn nhìn phía cửa sổ.“Đang nghĩ không biết anh định giới thiệu tôi thế nào?”.

Cố Chuẩn nghe thế giật mình, khoé miệng lập tức cong lên “A? Vậy đã có đáp án chưa?”.

“Các hạ quá cao siêu, đoán không ra”.

Cố Chuẩn càng vui vẻ.“Em có thể thử đem vấn đề đơn giản hóa đi”.

“Gặp gỡ ngài, vẫn đề đơn giản cũng sẽ trở nên phức tạp, cho nên, đơn giản hóa là điều không thể”. Mạc Ninh hơi châm chọc nói.

Độ cong trên khóe miệng đột nhiên thu hồi, Cố Chuẩn nói.“Vấn đề tồn tại vì một đáp án không xác định. Mà vấn đề em đang tự hỏi cũng không phải là một vấn đề”.

“Ý anh là đáp án của vấn đề này đã có, đúng không?”. Mạc Ninh nhất thời không chú ý, cứ thế quay đầu nhìn anh.

Anh còn lái xe, lại dời tầm mắt nhìn cô.“Em cứ nói đi”.

Tình cảm của hai người đã sớm khuếch tán, vì vậy bất kể một ý tứ hàm xúc hay một ánh mắt không rõ ràng đều trở thành ngọn nguồn của sự mập mờ, bị ánh mắt kia nhìn một lần, cả người Mạc Ninh giống như bị điện giật, tê dại, rung động rung động, không cách nào tưởng tượng… một trải nghiệm kỳ lạ.

Cố Chuẩn liếc nhìn, sau đó ném một câu.“Vì an toàn khi, yêu cầu em không nói chuyện trong lúc tôi lái xe”.

Mạc Ninh oán hận nhìn anh, phát hiện chỉ số thông minh của mình ngày càng giảm, trong thế giới yêu đương vẫn là một lính mới. Chính là không biết tại sao, cô cũng không ghét cái cảm giác mình thành cô gái nhỏ bé, ngược lại, sự mạnh mẽ của anh lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn. Cô tinh thế thưởng thức hương vị đó, đột nhiên nghĩ đến, cô vốn có thể coi như một tiểu yêu tinh tinh nghịch, trên con đường tình yêu chưa từng bị kẻ nào đánh bại, bỗng một ngày có một vì đại thần tiên xuất hiện, không ngừng đánh thắng yêu thuật của cô, còn thu phục trái tim cô. Mà chính yêu tinh là cô cuối cùng lại cam tâm tình nguyện ở lại bên anh.

Có lẽ cô cũng giống như Độc Cô Cầu Bại, thắng quá nhiều đâm ra mệt moit, muốn thua một lần. Cô miên man suy nghĩ.

Lúc này cô không đã không nghĩ đến, thứ Độc Cô Cầu Bại thua là cả đời. Mà thời gian cả đời đúng là quá dài.

Lúc đến sân bay, Vương Tường Viễn đã đến, Cố Chuẩn và Mạc Ninh xuất hiện cùng lúc, trên mặt anh ta cũng không tỏ ra kinh ngạc lắm, chỉ là theo thói quen, ánh mắt lưu luyến trên người Mạc Ninh. Hôm nay đi vội vàng, cô cũng không buộc tóc, tóc dài tự nhiên buông xuống vai, lúc đầu là đi thăm người bệnh nên cô ăn mặc cũng tuỳ ý, một chiếc áo khoác rộng thùng thình, một chiếc áo T-shirt màu đen, một chiếc quần Jean bình thường, mặc dù thế, Vương Tường Viễn nhịn không được phải thốt lên lời khen.“Có người nào đã từng nói chưa, Mạc tiểu thư, trên người cô luôn phát ra một loại hấp dẫn, đặc biệt… nói thế nào nhỉ, đặc biệt… làm cho người ta nhịn không được nghĩ sao mình có thể nhìn thấy điều đẹp đẽ đó”.

Mạc Ninh lắc đầu cười.“Vương tổng là người đầu tiên nói thế, cảm ơn”.

Bên cạnh Vương Tường Viễn có một trợ lý nam, một trợ lý nữ, cả hai đang chăm chú nhìn Mạc Ninh, sau đó, trợ lý nam đột nhiên hé mắt, gật đầu cung kinh nói.“Cố tiên sinh, xin chào”.

Nữ trợ lý cũng nói.“Cố tiên sinh, xin chào”.

Vương Tường Viễn nhìn Cố Chuẩn cười ý vị thâm trầm, lời nói càng thâm trầm hơn “Thì ra là thế”.

Cố Chuẩn cười cười, không nói tiếp chủ đề này, đưa tay nhìn đồng hồ.“Sắp đến giờ bay, Mai Địch không ở cùng với cậu sao?”.

Vương Tường Viễn “Mình nghĩ cậu sẽ đưa cô ấy đến”. Rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó, Vương Tường Viễn cười và bồi thêm một câu “À, mình quên mất, cô ấy không có số điện thoại riêng của cậu nhỉ”.

Cố Chuẩn.“Cô ấy cũng không tìm mình”.

Nghe hai người nói đến đây, Mạc Ninh chợt nhớ ra.“Đúng rồi, buổi chiều Mai tiểu thư có đến bệnh viện thăm dì”.

Cố Chuẩn cùng Vương Tường Viễn đồng loạt nhìn cô, Mạc Ninh bị ánh mắt của hai người tập kích làm không tự nhiên, cười cười nói.“Tôi cũng không có giấu Mai tiểu thư”.

“Thật đáng tiếc nói cho cô biết, cô có lẽ chính là nguyên nhân khiến cô ấy biến mất”. Vương Tường Viễn nói thẳng.

Mạc Ninh đưa ngón tay chỉ vào mặt mình “Tôi ư?”.

Vương Tường Viễn gật đầu, thần sắc đột nhiên nghiêm túc. Mạc Ninh không thể không nhìn Cố Chuẩn, anh đang cau mày, nhìn thấy ánh mắt thăm dò của cô, anh tự nhiên kéo cánh tay đang chỉ vào mình của cô xuống, trước mặt ba người cầm tay cô nói.“Không liên quan đến em”.

Chứng kiến cảnh này, Vương Tường Viễn đột nhiên thấp giọng cười, lúc này, sau lưng vang lên tiếng loa báo của sân bay, nữ trợ lý đi lên khẽ nói.“Nên lên máy bay rồi, Vương tổng”.

Vương Tường Viễn một lần nữa nhìn hai người thật lâu nói.“Chỉ mong sau này có cơ hội tham dự hôn lễ của hai người, thẳng thắn mà nói, hai người rất xứng đôi. Có điều” thái độ đột nhiên thay đổi, anh ta nói “Tôi không phải rất xem trọng hai người”.

Cố Chuẩn phản ứng rất nhanh “Dựa vào kinh nghiệm đầu tư bao năm, xin phép cho mình không nói, cậu xem tốt, bình thường là không tốt”. Lời nói ra anh còn hào phóng tặng cho Vương Tường Viễn một nụ cười.

Vương Tường Viễn cười cười vỗ vai Cố Chuẩn.“Mình đi, Mai Địch… chăm sóc cô ấy tốt nhé”.

“Cảm ơn đã quan tâm”. Cố Chuẩn đứng nguyên tại chỗ.

Vương Tường Viễn gật nhẹ đầu, xoay người nhìn vào nơi tay hai người đang giao nhau, sau đó nhanh đi về phía trước, hai trợ lý lễ phép khon người nói “Tạm biệt” sau đó theo sát.

Đợi bọn họ đi xa, Mạc Ninh hướng ánh mắt dò xét nhìn người bên cạnh nói.“Hai người thật sự là bạn sao? Ý tôi là… bạn tốt ấy”.

Cố Chuẩn cúi đầu nhìn cô.“Ai nói bọn tôi là… bạn tốt?”. Hai chữ “bạn tốt” kia thoát ra khỏi mồm Cố Chuẩn có chút quái dị, Cố Chuẩn không tự giác hơi nhíu mày.

Tay anh vẫn nắm tay cô, xoay người kéo cô rời đi, Mạc Ninh không cam lòng quơ quơ tay đang bị anh nắm nói.“Đây là đáp án của anh sao?”.

Cố Chuẩn không nói gì, thật lâu sau trả lời thắc mắc của cô bằng một chữ “ừ” với ngữ khí dịu dàng.

Trái tim Mạc Ninh rất nhanh bị vui mừng theo cấp số nhân xâm chiếm.

Trước kia cô chưa bao giờ phát hiện mình đối với tình yêu lại dễ thoả mãn đến vậy, có điều không có biện pháp, một chữ “ừ” đối với cô đã lãng mạn như câu nói.“Anh thích em, anh yêu em”.

Cửa thủy tinh trong suốt tại đại sảnh sân bay phản chiếu bóng dáng hạnh phúc của hai người, hai người trên kính thủy tinh đang nhìn nhau cười hạnh phú.

Có một loại hạnh phúc, không cần nói cũng biết.

Buổi tối Cố Chuẩn có việc, hai người không ăn cơm cùng nhau, Cố Chuẩn đưa Mạc Ninh về nhà liền rời đi. Lúc anh đi, Mạc Ninh thờ phào nhẹ nhõm, đứng trước cửa dưới tầng đón gió cười ngây ngốc rồi mới xoay người vào nha.

Chu Nhất Nặc không ở nhà, Mạc Ninh gọi điện cho bạn, thật lâu không có người nhấc máy, có lẽ cô ấy đang đi ra ngoài dạo phố nên không nghe thấy, Mạc Ninh không gọi nữa, vừa tắt điện thoại lại thấy điện thoại của Cố Chuẩn gọi đến.

Mạc Ninh nhấc máy, một tay cởi áo khoá, tìm điều khiển mở hệ thống sưởi hỏi.“Đến công ty rồi sao?”.

“Còn trên đường”.

“Sao thế?”.

“Ngày mai… bận không?”.

Động tác cởi áo của Mạc Ninh dừng lại, ngay sau đó nói “Không có”. Lại mặt dày bồi thêm một câu.“Muốn hẹn tôi?”.

Khoé môi Cố Chuẩn khẽ cong lên.“Cố lão tiên sinh muốn gặp em”.

Mạc Ninh leo lên giường “A, thì ra là bác Cố muốn hẹn tôi, thật sự không ý tứ, là tôi tự mình đa tình”.

Cố Chuẩn “Ô, Cố lão tiên sinh không tiện nói chuyện lâu, cho nên, ông hẹn em sau mười giờ”.

“A?”.

“Tôi ngày mai cũng vừa hay… không có việc”.

Có tiếng Mạc Ninh nhịn cười, lại nhịn không được ý cười trong lời nói “Cố tiên sinh nói rõ ý đi”.

“Không bằng cùng ăn một bữa cơm, Mạc tiểu thư thấy sao”. Cố Chuẩn thản nhiên nói.

“Cố tiên sinh vẫn đang lái xe sao?”.

“Ừ”.

“Không lo an toàn sao? Cuộc điện thoại này có thể đợi đến công ty rồi gọi cũng được mà”.

“Không có Mạc tiểu thư ngồi bên cạnh, tôi tin tưởng tôi lái xe rất an toàn”.

Trước mắt Mạc Ninh pháo hoa nở rộ. Cô nhắm mắt cho bình tĩnh, pháo hoa vẫn bay đầy trước mắt “rầm rầm rầm”, mơ hồ còn nghe thấy tiếng.

Đêm hôm đo Chu Nhất Nặc không về. Hơn chín giờ, Tô Dã Nghi đã lâu không xuất hiện lại gọi điện cho cô, mở miệng nói.“Điện thoại của mình mới khoá hơn một tháng, vừa mở máy”.

Mạc Ninh ngước mắt nhìn trời “Cậu nhớ đến mình chứng tỏ bệnh nguy kịch rồi? Khởi động máy chuyện đầu tiên là gọi cho mình, đúng là thụ sủng nhược kinh nha”.

“Mình… mình thực sự là có chuyện quan trọng muốn nói. Trưa hôm nay…Chu Xung tìm mình”.

Đã lâu Mạc Ninh không nghe đến cái tên “Chu Xung”, đối với cái tên này ấn tượng của cô luôn dừng lại ở một đêm nào đó hai năm trước, Chu Nhất Nặc mặt đầy xuân ý nói với cô “Cậu biết không? Thì ra mình luôn gọi nhầm tên anh ta, anh ta không phải là Chu Vũ Trung, mà là Chu Xung. Cậu biết chữ Xung nào không? Chính là cái chữ rất lạ, là sự kết hợp của chữ Vũ trong Mao Vũ, Trung trong Trung Quốc đó, cái tên bị cấm từ lâu”. Tô Dã Nghi không dám nói, Mạc Ninh cũng không dám nhắc đến. Cho nên, hôm nay lúc Tô Dã Nhi nói, Mạc Ninh chỉ cảm thấy lạ lẫm.

Mạc Ninh nói “Cậu từ từ rồi nói”.

Tô Dã Nghi khẽ thở dài nói.“Anh ta tới công ty tìm mình, đúng là điên rồi, còn hỏi Chu Nhất Nặc giờ ở đâu, công ty mình ai cũng nhìn mình, làm mình hoảng. Cậu biết không, cấp trên là đồng nghiệp đều ở gần đó anh ta vẫn cứ lôi kéo mình, mình bị hù chết, chưa từng gặp qua…”.

Mạc Ninh nhắm mắt lại.“Nói vào trọng tâm”.

Tô Dã Nghi khẽ dừng một chút, kế tiếp nói nhỏ.“Quan trọng nhất là, mình đã cho anh ta biết”.

Mạc Ninh.“Nói cho anh ta biết gì?”.

“Nói cho anh ta biết Chu Nhất Nặc đang ở thành phố G, thuận tiện đưa cái địa chỉ…”.

Mạc Ninh trầm giọng cắt lời cô.“Chu Nhất Nặc đã bị cậu hại chết rồi”.