Đen Ăn Đen

Chương 49: Cuộc chiến thứ bốn chín




Tiết mục lần đầu tiên của Mạc Ninh rất thành công.

Lúc đi ra cô đã hít một bụng khí lớn, Khâu Tuân ở bên cạnh nới lỏng cổ áo, cười không ngớt đi về phía cô “Cảm giác thế nào? Đại chủ trì!”.

Mạc Ninh liếc nhìn anh ta một cái.“Chỉ cần anh tạm thời đưa cho tôi mấy vấn đề quan trọng, tôi sẽ thấy tốt hơn nhiều”.

Khâu Tuân lại cười ha ha.

Đợi Mạc Ninh thay đồ xong, dặn dò xong mọi chuyện, Khâu Tuân đã ở phòng tiếp khách đợi Mạc Ninh hơn bốn mươi phút, thời gian lâu như thế cũng khiến Mạc Ninh cảm thấy có lỗi, lúc hai người rời khỏi đài truyền hình, Mạc Ninh vẫn kiên trì nói.“Dù có như thế nào, cái này cũng là tôi mời anh”.

Khâu Tuân cười nói “Cô mời, cô mời. Không ai tranh với cô”.

“Không cho phép anh lén trả tiền”.

Khâu Tuấn nhún vai vui vẻ nói.“Chắc chắn không”.

Hai người cùng cười vui vẻ.

Đến Bắc Kinh cũng gần nửa năm, Mạc Ninh đã quen với thời gian ở đây. Khác với ở thành phố G, thời gian ở đây không rõ ràng như thế. Dù sao khi trước lúc cùng đường, cô đã rất nhanh yêu nơi này.

Công việc khiến cô bận rộn, cũng làm cô tự tin lên. Nhờ quan hệ của chủ biên Lý, cô đã vào đài truyền hình làm việc, lão đại bên kia đã rất nể mặt cô, coi trọng kinh nghiệm làm việc lúc trước của cô, đem bản thảo tiết mục này giao cho cô, bởi vì tiết mục này vốn có nhóm khán giả nhất định, tăng thêm hay sửa đi, MạcNinh cũng không quá khó khăn.

“Chờ bọn họ ‘chém gió’ xong, tôi thật muốn mình là độc nhất vô nhị”. Mạc Ninh chậm rãi lắc nhẹ ly rượu, nhướn mày nói với Khâu Tuân.“Anh ôm hòa đều tự nói”.

Khâu Tuân đã ăn rất nhiều, một mực không ngừng dao nĩa, nghe Mạc Ninh nói xong, anh cầm khăn tay lau miệng cười nói.“Tôi xử lý, Dịch Tự… Cô phải tìm Tô Dã Nghi”.

Mạc Ninh bất đắc dĩ thở dài.“Anh và Tô Dã Nghi đều không có biện pháp? Tôi chắc là… anh cùng với cô ấy song kiếm hợp bích cũng chưa thấy hiệu quả”.

Khâu Tuân gật đầu.“Dịch Tự quả thật là khó đối phó”.

“Cho nên Tô Dã Nghi mới là dê vào miệng cọp, cả đời cứ như thế bị lừa bán”.

Khâu Tuân cười ha ha.“Ai lừa ai còn chưa biết nhé”.

Mạc Ninh không cười không nói.

Bổi tối trở về, bị kiẹt xe, xe bị chìm trong dòng xe cộ, Khâu Tuân làm như lơ đãng hỏi cô “Còn muốn thử không?”.

Mạc Ninh còn không phản ứng kịp.“Chuyện gì?”.

“Còn có thể thử không?”. Khâu Tuân dùng ngữ khí lúc trước hỏi lại lần nữa. Quay đầu nhìn thấy Mạc Ninh đang nhìn anh, vừa cười vừa bổ xung.“Còn có thể thử phản ứng của anh ta không?”.

Còn có thể thử sao?

Mạc Ninh hiểu ý của Khâu Tuân, quả thật cô cũng thường xuyên hỏi mình.

Thật sự muốn anh nhìn thấy, muốn nói cho anh biết mình vẫn sống tốt. Chưa từng nói chia tay, cô không cách nào nghĩ anh là “bạn trai cũ” được, thực tế trong lòng vẫn luôn nhớ đến anh. Mỗi ngày làm việc, bận rộn, phấn đấu… Bắc Kinh rất lớn, đi một vòng cũng phải mất cả tiếng, người đến đi không ngừng, cảm giác cô đơn cũng đi theo.

Buổi tối đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy, hệ thống sưởi ở Bắc Kinh rất tốt, thế nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh. Sau một thời gian dài, cô từ chối gặp Chu Nhất Nặc, cũng không muốn gặp Tô Dã Nghi luôn. Đơn giản bọn họ đều có người ở bên, đơn giản bọn họ đều có một cánh tay để khoác vào.

Mà cô, lại chỉ có một mình.

“Lần đầu tiên thấy hai người tôi đã cảm thấy không thích hợp”. Khâu Tuân từ lâu đã nói điều này với cô. Khi đó Mạc Ninh còn rất thù địch với anh, hận anh nói những điều như thế, hận anh không thương cô, hận anh không đến tìm cô… Thế nhưng đến bây giờ, những hận ý đều đã giảm đi, cô đã bình tâm đứng ở lập trường của anh để suy nghĩ, tự hỏi vì sao anh lại giận, tự hỏi vì sao anh lại tuyệt tình như thế…

Tình yêu như một chiếc gương, luôn phản chiếu bản chất thật và khuyết điểm. Có người thông minh, khi tình yêu cuồng nhiệt phát hiện ra chuyện này, có người ngu ngốc, đến khi thất tình mới chợt phát hiện ra.

Mạc Ninh đã đặt mình vào anh.

“Có lẽ nên đổi một hướng đi khác, con đường này sợ không thông được”. Phía trước có rất nhiều xe, Khâu Tuân đột nhiên nói.

“Đổi thế nào?”. Mạc Ninh tự giễu cười.

“Đi đến một chỗ thông thoáng. Cô nhìn tôi, tôi là một thanh niên tốt đầy hứa hẹn, rất nhiều cô gái ngưỡng mộ tôi đấy nhé”.

Mạc Ninh bị những lời này chọc cười, hỏi lại.“Vậy Tôn Ninh trở về thì thế nào?”.

Nụ cười của Khâu Tuân thu lại “Cô ấy sẽ không về”.

“Sao thế?”.

“Tôi nhận được thiếp mời kết hôn của cô ấy, đang ở Canada, béo lên rất nhiều, nhìn có vẻ rất hạnh phúc”. Biểu hiện và ngữ khí của Khâu Tuân rất lãnh đạm, thế nhưng Mạc Ninh vẫn nhìn ra anh đang che dấu cảm xúc.

Cùng bệnh, cùng hiểu nhau. Tôn Ninh là thanh mai trúc mã của Khâu Tuân, nói đến cả chuyện cưới xin, cuộc đời như một… Thế nhưng hai người giờ đã chia tay, những điều trên đã bị ông trời thu lại cả rồi. Những thứ bọn họ đã từng trải qua đều như nước chảy mây trôi, không thể đến đích, Mạc Ninh vẫn có thể hiểu rõ, Khâu Tuân đã có một khoảng thời gian như thế nào.

Cô còn nhớ lần đó ở trên đảo Tahiti, khi đó bọn họ đã chia tay hai năm, Khâu Tuân vẫn không bỏ được thói quen gọi tên những vật của mình là “Sunning”.

Tình yêu thật sự, cũng không phải nói bỏ là có thể bỏ.

“Ai?”. Mạc Ninh vỗ vai anh.“Anh thật không thích hợp với biểu hiện chán nản thương cảm như thế”.

“Đừng… Đừng động thủ với người đang chuyên tâm lái xe nhé”.

“Đi chết đi”.

“Nói thật, thật sự không được, chúng ta góp lại thành đôi. Nhưng người không tim không phổi kia thật không xứng với chúng ta”.

“Được rồi. Anh là người sâu sắc, lại kiếm được tiền, lại được các cô gái yêu mến… Cùng anh thành một đôi, tôi chính là đã tu ba kiếp”.

“Tình cảm tốt, chúng ta giờ đến cục dân chính, Khâu Tuân, Mạc Ninh…” vừa nói, Khâu Tuân còn đưa một tay lên vuốt cằm “Hai chữ này nghe cũng rất vợ chồng nhỉ”.

“Ha ha”. Mạc Ninh cười đến khom người trên ghế.

Trên thực tế, Mạc Ninh lúc này là người chỉ đạo của “Nửa giờ với Hàng Phỉ”, cũng đã có chút ít hiệu quả.

Một tuần sau, chi nhánh của Thần Thị ở Bắc Kinh chính thức thành lập, đồng thời, Cố Chuẩn tại nơi công cộng đã tỏ ý, sáu tháng cuối năm sẽ đem mọi chuyện quan trọng tập trung dời đến Bắc Kinh.

Mạc Ninh là người đầu tiên biết rõ tin tức này, bởi vì mỗi một giây một phút cô đều chú ý anh. Biết rõ tin tức này, cô càng có nhiều cảm nhận hơn, không chỉ kích động và kinh ngạc, mà là hưng phấn… tràn đầy ý chí chiến đấu.