Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 9 - Chương 12: Tương dương án_ chap 12




Kim điện tứ hôn kết nhân duyên

Vô tình hoá hữu ý đẩy thuyền

Trên Tử Vân điện, Kim Kiền thẳng người quỳ gối, tứ chi cứng đờ, cơ mặt tê liệt, toàn thân bất động.

Triển... Triển đại nhân mới nói cái gì vậy?

Hình như ta có loáng thoáng nghe thấy từ "ban hôn"?!?!?

Triển đại nhân xin Hoàng Thượng ban hôn?!?!?!

Đối tượng được ban hôn là ai?!?!?

Hình như là với một kẻ họ Kim tên Kiền!

Ah hơ hơ hơ... Cái tên Kim Kiền này nghe quen quá đi! Nhưng không nhớ ra nổi hắn là thần thánh phương nào, quê quán tại đâu, tính tình thế nào, tuổi tác là bao?!?

Mắt ai đó đảo về hướng bóng hồng y, chợt bắt gặp đôi mắt sáng ngời, vạn lời chứa chan...

Triển đại nhân à?! Nhìn ta chòng chọc có ý chi? Mặt này không nhẽ có dính gì?

Mắt nhỏ ngao ngán dời hướng sang Bao đại nhân, chỉ thấy vị Quốc tể tướng quốc mới phong mắt trợn tròn trắng dã. Còn cái vị đại học sỹ mới nhậm chức- Công Tôn trúc tử mắt không cố định, đảo như rang lạc. Tứ đại kim cang nãy giờ đứng như trời trồng, không khác gì bị sét đánh. Nhan Tra Tán há mồm, còn Vũ Mặc im lặng. Phía Bùi gia trang cũng không lấy gì bình tĩnh hơn. Bùi Thiên Lan, Trí Hoá, Phòng Thư An, Đinh thị song hiệp, Nhất Chi Mai, Đinh Nguyệt Hoa cùng Tiểu Dật, tất cả đều bị cái câu chấn thiên động địa của Triển Chiêu doạ cho chết đứng.

Thế rồi...

Mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng hướng về một nơi... Nơi mà ai cũng biết là nơi nào.

Ê! Nhìn gì mà nhìnnnnnnn!

Riêng Hãm Không đảo huynh đệ và Giang Ninh bà bà lại cảm thương nhìn sang một hướng khác...

Có một người, thân vận bạch y, sắc như thơ hoạ, đang lặng lẽ quỳ gối, đầu khẽ cúi khiến dung nhan hoạ thuỷ bị che lấp một phần, không thể thấy rõ. Duy chỉ ánh mắt phảng phất nét đầu xuân se lạnh, chứa đựng đắng cay.

Ơ Tiểu Bạch! Huynh làm gì mà nhìn ta trân trối vậy!?

Này này! Nếu có nhìn thì làm ơn nhìn cái người mà Triển Chiêu đòi ban hôn, chứ nhìn gì ta?! Đi tìm Kim Kiền mà nhìn cho đã nhé!!!!!! Đúng rồi! Kim Kiền nàng ở đâu? Nàng không phải là người bên cạnh Miêu Nhi sao!

Nghĩ đến đây, mắt nhỏ đột nhiên ngừng đảo. Có gì không đúng ở đây.

Hình như người đang bên cạnh Miêu Nhi là ta...

Vì lẽ đó, cái người họ Kim tên Kiền kia chính là ta?!

Cái người mà Triển đại nhân vừa xin ban hôn cũng là ta?

Ấy?!

Con người ngoài hành tinh đầu óc trì độn, trải qua một hồi đi vòng quanh trái đất, rốt cuộc cũng tìm được điểm đến. Sau khi đầu óc được tự chính mình khai thông, phản ứng đầu tiên của Kim Kiền là: mắt trợn mồm há người mềm nhũn, đầu hướng xuống đất chực ngã ra.Không!!!!!!!! Không thể đượccccc!!!!!

Ta giờ không ngất được! Giờ ta mà ngất thì Triển đại nhân phải làm sao!

Nhanh như cắt, trước lúc bị ngất đi tầm 0,01 giây, Kim Kiền bừng tỉnh, dùng ngón tay chống đất gượng mình bật dậy.

Tội khi quân...

Ban hôn = chết...

Triển đại nhân + Kim Kiền = ban hôn= nắm tay nhau đi khắp chốn Cửu tuyền?

Tiểu Miêu định dùng cái mạng của huynh ấy để cược lấy mạng của ta?

Không! Không được! Nhất quyết không! Vạn kiếp không!

Ban hôn, cho hôn, thưởng hôn cái gì cũng không được!

Mắt nhỏ mở to, ý chí hùng dũng, thề chết không sờn, lấy hết sức bình sinh hô lớn: "Hoàng Thượng..."

"Ấy! Bỏng chết Trẫm!"

Kim Kiền toan mở miệng thì đã thấy Nhân Tông bật dậy cắt ngang, thả ngay chén trà trên tay xuống, mồm miệng xuýt xoa.

Mọi người kinh hãi, càng kinh hãi hơn khi thấy Hoàng Thượng vì cũng kinh hãi chẳng kém mà đánh đổ trà lên long hài.

"Hoàng Thượng! Hoàng thượng! Xin Người cẩn thận!"

Mấy tên tiểu thái giám lúc này mới sực tỉnh, vội vội vàng vàng vàng, người đánh người chùi nơi Thánh ngự.

Nhìn cảnh binh hoảng mã loạn, tay chân luống cuống của đám nô tài, Nhân Tông vốn dĩ đã không quen, lại thêm lời xin ban hôn của Triển Chiêu mà càng thêm chấn động khiến cho sắc mặt càng lúc càng khó coi. Ánh mắt Hoàng Thượng đầy vẻ giận dữ, hung hăng trừng mắt về phía Triển Chiêu.

"Triển Chiêu... Ngươi..."

"THÁI HẬU GIÁ ĐÁOOOOOO"

"Hiếu Nghĩa vương gia tớiiiiiiii!"

"Liêu Quốc chu tước công chúa tớiiiiiiii!"

Ba tiếng hô lớn vọng từ ngoài vào bỗng chốc tràn ngập đại sảnh.

Chớp mắt đã thấy một đoàn nhân mã dát vàng, kim quang xán lạn, cờ chõng phần phật, uy nghi tiến vào. Thái hậu vận phượng bào dát cẩm tú bách hoa, đầu đội mão cẩn trân châu kim vũ, dáng vẻ khoan thai, ung dung đi tới đại điện. Tuỳ tùng hộ giá theo sát chân Người, cẩn thận nâng đỡ. Bên cạnh còn có Phạm Tiểu Vương Gia và Chu tước công chúa Da Luật Cận Ca không rời nửa bước.

Chúng nhân lập tức thận trọng, khấu hô vạn tuế, lễ bái dồn dập.

"Khấu kiến Thái Hậu! Thái Hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Bái kiến Hiếu Nghĩa vương gia, Chu tước công chúa!"

Nhân Tông hất tay ra dấu cho đám nô tài lui ra, đến trước mặt Thái Hậu thi lễ:

"Bái kiến Mẫu Hậu!"

Thái Hậu đỡ lấy Nhân Tông, cười nhân hậu:

"Hoàng Thượng không cần đa lễ!"

"Thần đệ bái kiến Hoàng huynh!", Phạm Dung Hoa cười rạng rỡ.

"Da Luật Cận Ca bái kiến hoàng huynh!", Da Luật Cận Ca thi lễ, môi đỏ khẽ cười.Da mặt Nhân Tông thoáng co rút, "Khụ! Đều là người nhà! Không cần quá khách khí! Cứ ngồi xuống trước đã!"

Lập tức, thái giám mang ghế đến kê thêm. Thái Hậu ngồi giữa, Hoàng Thượng cùng Hiếu Nghĩa vương gia và Cận Ca công chúa lần lượt phân toạ trái phải hai bên.

Cho đến khi các lãnh đạo hoàng thất cấp cao an toạ, Thái Hậu mới dời ánh nhìn về đám người đương quỳ nãy giờ, hiền từ nói: "Chư vị đều là những người công trạng hiển hách, can trung nghĩa đảm, diệt phản trừ gian nên không cần quá đa lễ! Đứng lên hết đi!"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi lần lượt đứng lên, nhưng vẫn không ai về chỗ ngồi.

Thái Hậu nhíu mày, đưa mắt sang hướng hai kẻ vẫn giữ nguyên dáng quỳ ngay chính giữa đại điện.

Một người trang phục hồng y như lửa, nét mặt cương nghị. Người áo xám tro thì đối lập hẳn, thần sắc tái mét, hốt hoảng hiện rõ. Điểm giống nhau duy nhất là lưng cả hai đều thẳng tắp. Có điều, một người thẳng vững chãi như thân tùng. Trong khi, kẻ còn lại thẳng đuột như nắp quan tài.

Khoé môi Thái hậu không kìm được nhếch ra mấy phần cười trộm, lên tiếng: "Triển hộ vệ, Kim giáo uý! Các người vì sao vẫn còn quỳ ở đây? Hay là...."

Mắt phượng khẽ liếc nhanh sang Nhân Tông, giọng điệu nhấm nháy khó hiểu: "Hay là có kẻ đang bắt nạt các ngươi?"

"Khụ khụ khụ!", Nhân Tông không hiểu sao ho khan kịch liệt.

"Phụt! Khụ khụ khụ..." Phạm Dung Hoa ngồi gần đó phun ra một ngụm trà, rồi cũng làm một tràng ho hưởng ứng.

Da Luật Cận Ca thấy vậy, vội vỗ nhẹ lên lưng Vương gia.

Bầu không khí đương căng thẳng trong tích tắc liền thay đổi. Chúng nhân cũng không khó để nhận ra sự khác biết này chỉ trong một thoáng đưa mắt nhìn nhau.

"Triển hộ vệ! Kim giáo uý! Chớ nên sợ hãi! Đã có Ai gia làm chủ cho các người!", Thái Hậu dịu dàng cười nói, khiến cho tinh thần mọi người cũng phấn chấn lên đôi ba phần.

Kim Kiền cảm kích nhìn vị Vương gia sắc nước hương trời mà lòng cảm thán, nước mắt lưng tròng như gặp người đồng hương.

Vương gia đến cứu nguy quả tình đúng lúc. Hiện tại, chỉ cần ta nhận tội, xin Thái Hậu ân chỉ tha mạng, thì Tiểu Miêu cũng không cần bất đắc dĩ dùng đến nước tứ hôn cược mạng cứu ta.

"Xin Thái Hậu ban hôn cho Triển Chiêu và Kim Kiền!"

Thanh âm trong sáng quen thuộc nào đó lại cất lên, vang vọng khắp đại điện.

Kim Kiền một lần nữa lại cứng đờ người, khó khăn lắm mới xoay được cái đầu trên cổ sang nhìn Triển Chiêu.

Triển đại nhân!

Ngài... Ngáo rồiiiiii!

Bất chấp tiếng lòng oán thán hiện rõ trên mặt Kim Kiền, Triển Chiêu vẫn giữ bộ dáng kiên định.

Ngó qua mấy vị vương tôn hoàng thất đương ngự trên cao. Ngoại trừ Gia Luật Cận Ca có vẻ bình tĩnh, còn lại, Hiếu Nghĩa Vương gia há hốc mồm ngạc nhiên không thể cất tiếng. Bầu không khí xung quanh Nhân Tông đã âm u nay càng âm u.Thái Hậu nheo mắt, đôi con ngươi lấp lánh. Khoé miệng vừa kéo nhếch ra thoáng cười, hỏi lại: "Ban hôn!?"

"Thỉnh Thái Hậu ân chuẩn!", Triển Chiêu khấu đầu.

"TRIỂN CHIÊU!", Nhân Tông gầm lên giận dữ cắt ngang, "Ngươi hẳn là đã quên Kim Kiền trên lưng còn gánh tội khi quân! Xin tứ hôn vào lúc này chẳng khác nào tự mình xin chết!"

"Thần biết rõ!", hồng y khẽ động. Đôi mắt tinh tú lấp lánh, phảng phất nguyệt quang, ý cười ôn nhu lay động lòng người, "Nhưng đó là Kim Kiền, và vì nàng thì thần dẫu chết cũng không hối!"

Kim điện bỗng vì một câu nói mà đột nhiên chìm trong yên ắng.

Trong một khoảnh khắc, chúng nhân ngưng thở, lạc nửa nhịp tim.

Thịch..

Thịch thịch...

Thịch thịch thịch...

Thứ đập trong lồng ngực Kim Kiền như phát ra mỗi lúc thêm dồn dập. Giữa đại điện tĩnh mịch lúc này, thứ âm thanh này trở nên đinh tai nhức óc và thốt nhiên khiến nàng hoảng sợ, toàn thân run rẩy, chấn động vô cùng.

Thần trí bất minh, đầu óc trống rỗng, hai tai ù đi...

Chỉ có một câu nói với giọng thanh sáng còn luẩn quẩn không buông trong trí óc Kim Kiền, khi rõ khi không, tựa như vang vọng từ một cõi xa xôi nào đó...

Dẫu chết không hối...

Vì Kim Kiền... Dẫu chết không hối...

"Hítttt"

Tiếng hít khí lạnh đột nhiên vang lên rõ mồn một. Mấy cung nữ trong đại điện bừng tỉnh, thốt nhiên đỏ mặt. Một số khác cùng mấy tên thái giám không chịu được, kêu "hức" một tiếng rồi ngã ngất ra.

Nhân Tông thở dài một hơi, thả mình rơi "bịch" trên ghế, vẻ mặt cụt hứng.

Thái Hậu vẻ mặt cười có ý đồ, quay luôn sang Hoàng Thượng, nói: "Hoàng nhi giờ tính sao?!"

"Mẫu hậu nhãn quang như đuốc, Hoàng nhi hổ thẹn không bằng!"

Lời vừa nói ra, khiến mọi người ngạc nhiên tột độ.

Hoàng Thượng nói mấy lời này là có ý gì?

"Ha ha ha! Ai gia đã sớm nói Kim Kiền là nữ cải nam trang, Hoàng Thượng hoài nghi. Ai gia nói nhất định Triển Chiêu sẽ vì Kim Kiền mà đồng sanh cộng tử, Hoàng Thượng lại bán tín bán nghi. Lại còn đòi cho kì được Mẫu Hậu phải đánh cược cùng... Giờ thì thắng thua đã phân định rạch ròi!"

Nhân Tông lắc đầu cười khẽ: "Trẫm tâm phục khẩu phục!"

Kim Kiền rùng mình, não bộ trong quá trình hồi phục, các tế bào thần kinh chạy hết công suất để kịp đáp ứng và xử lý sự việc diễn biến chóng mặt.

Chúng nhân cũng được thể trợn mắt há mồm.

Vì vậy, phải chăng, lời vừa rồi của Thái Hậu là...

Ngày hôm nay, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đánh cược cho vui vậy đó, chả có ý gì đâu???

Thật là biết đùa ha!Xém chút nữa doạ ta tim liệt mạch ngưng.

Mà đâu chỉ có Kim Kiền, những người khác cũng mang máng hiểu ra, cùng lúc lộ ra nét biểu cảm quỷ dị.

Thái Hậu vẫn tủm tỉm, hướng về phía Hiếu Nghĩa vương gia, gật đầu ra hiệu. Vương gia lĩnh ý, liền đi ra phía trước, rút từ tay áo ra thánh chỉ, mở ra, dõng dạc đọc:

"Khai Phong phủ Kim Kiền Kim giáo uý tiếp chỉ!"

"Phụng Thiên thừa mệnh, Hoàng đế chiếu viết: Khai Phong phủ tòng lục phẩm giáo uý Kim Kiền, tuy thân nữ tử, nhưng tâm chứa thiên hạ, lòng son dạ sắt, mẫn cán thi hành công vụ tại Khai Phong phủ, tận trung chức trách, luôn lập kỳ công, thiên hạ xưa nay hiếm, xã tắc vẫn luôn cần! Liền sắc phong Kim Kiền làm "Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ", thăng hàm tứ phẩm, vàng năm trăm lượng, trân bảo mười hòm. Từ này về sau, càng phải phấn đấu công tác mẫn cán, trung quân ái quốc hơn nữa! Khâm thử!"

Thánh chỉ vừa dứt, ai nấy cả kinh.

Tội khi quân được miễn đã đành, được phong tước hàm tứ phẩm cũng thôi đi, thế mà còn thêm cả tước danh: "Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ!". Cái này mới thực là long ân cuồn cuộn, ân sủng không vừa.

"Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Kim Kiền vừa tiếp chỉ vừa run rẩy. Cả đầu giờ chỉ còn duy nhất một ý nghĩ.

Thăng quan phát tài, danh lợi lưỡng toàn, nhân sinh tột đỉnh!

"Chúc mừng Kim Hộ vệ!"

Ai đó vừa hô lớn một câu.

Tức khắc, cả đại điện hân hoan, hướng Kim Kiền dồn dập chúc tụng.

Kim Kiền, mặc dù đang ngập tràn trong lời hoan hỉ của mọi người xung quanh, vẫn không quên quay sang thanh niên hồng y bên cạnh, miệng kéo đến mang tai.

"Triển đại nhân! Thuộc hạ bây giờ cũng đạt hàm tứ phẩm hộ vệ! Thật quá tốt rồi!"

Triển Chiêu lẳng lặng nhìn Kim Kiền, ý cười trong suốt in lên tuấn nhan như ngọc... Song đâu đó trong ánh mắt lại phảng phất nét quạnh hiu.

"Uhmmm khụ khụ!", Hoàng Hậu đột nhiên ho khan kì lạ.

Bên trong điện lại một lần nữa nín thở chờ đợi.

Lúc này Thái Hậu mới vui vẻ nói với Nhân Tông:

"Phải chăng Hoàng Thượng còn quên gì đó!?"

"Khụ khụ! Chưa quên chưa quên!", Nhân Tông cười gượng hai tiếng, hắng giọng nói tiếp, "Triển Chiêu, Kim Kiền tiếp chỉ!"

Uy uy uy! Gì nữa!? Không nhẽ vẫn muốn phong thưởng thêm nhà và xe!?

Kim Kiền hân hoan quỳ ngay lập tức.

Mắt đen của Triển Chiêu loé lên, chàng cũng nhanh chóng khấu đầu.

Nhân Tông nhìn cả hai, hài lòng tiếp lời: "Ngự tiền tam phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, nhân phẩm cao quý, tận trung ái quốc! Tứ phẩm hộ vệ Kim Kiền, trung dũng trượng nghĩa, cực phẩm anh thư. Hai người quả tình là nhân duyên trời định, nay ban chỉ tứ hôn! Mong hai người có thể bách niên giai lão, đầu bạc răng long, đồng cam cộng khổ, trung quân ái quốc, chớ phí hoàng ân!"Ồ tô kề? Chực cừ lế? Mì chọt xố!!!! (*)

------

(*) Gì cơ? Muốn chết không? Ngài điên à!?

Trên thực tế thì Kim Kiền dùng tiếng Nhật, nhưng giờ dịch qua tiếng Hàn cho thời thượng:">

------

Kim Kiền ngẩng phắt đầu, mắt nhỏ mở to.

Tứ hôn!?

Lại tứ hôn!? Giờ ta không còn tội khi quân... Lại còn muốn tứ hôn làm gì cho thừa thãi!?

"Triển Chiêu tiếp chỉ! Khấu tạ long ân!"

Ô hay ô hay!

Triển đại nhân đừng tiếp chỉ! Huynh tiếp chỉ thì Bạch Thử bé bỏng gả cho ai!?

Không nhẽ muốn cho cái thân ta trơ trẽn làm tiểu tam đam mỹ, chen vào cuộc sống lứa đôi nhà các vị!?!?!?

Đừng đùa đừng đùa.

Lương tâm của một bánh bèo hủ nữ trỗi dậy, Kim Kiền trợn mắt, bặm môi, khí thế hừng hực, tính kháng thánh chỉ: "Muôn tâu Hoàng Thượng..."

"Thưởng thêm phủ đệ, lấy tên là Hộ vệ phủ!", Nhân Tông nhướn mày nói thêm.

Phủ đệ?! Biệt thự?!?!

Kim Kiền đột ngột dừng lại.

Mày phong nhíu chặt, Triển Chiêu đột nhiên có dự cảm không lành.

"Ban thêm vàng năm trăm lượng...", Hoàng Thượng cố che giấu khoé môi vừa nhếch ra cười.

Vàng! Vàng! Vàng!

Mắt Kim Kiền long lanh, phớt lờ đi cái trừng cháy mắt bên cạnh của Triển Chiêu.

"Thưởng thêm châu báu mười hòm...", Nhân Tông gần như đã không còn giấu được ý cười lộ liễu.

Châu báu! Châu báu! Châu báu!

Mặt Triển Chiêu bỗng chốc đồng màu với Bao đại nhân.

"Thưởng thêm bạc ngàn lượng!",

Bạc! Bạc! Bạc!

Kim Kiền nuốt ực nước dãi, hoàn toàn quên mất Triển Chiêu đang nổi gân xanh trên trán nãy giờ.

Nhìn Kim Kiền hoan hỉ, trong khi bên cạnh, hồng y thanh niên sắc mặt Triển tám lạng Bao nửa cân, Hoàng Thượng cố nén cười đến mức eo thắt lưng quặn thắt, gắng sức nói:

"Kim Kiền! Còn không mau tiếp chỉ?"

"Ơ dạ! NGÔ HOÀNG VẠN TUẾ VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ!"

Mặt Kim Kiền toả sáng, dập đầu hô to.

Toàn bộ kim điện chúng nhân cứng đờ hoá đá.

Liền sau đó....

"Phụt!", Thái hậu phun cười ra tiếng trước tiên.

Chỉ đợi có thế. Sự im lặng vỡ oà.

Phạm Dung Hoa đỡ trán. Da Luật Cận Ca cười nhẹ.

"HA HA HA", Nhân Tông cười lớn tiếng, "tốt! Tốt lắm!"

Thiên tử bây giờ mới được dịp cười bù, kéo theo mọi người cũng hỉ hả cười theo.

"Nghe đồn Kim hộ vệ tham tài hám danh, ta cứ tưởng lời chỉ như đồn, bây giờ mới biết hoá ra danh bất hư truyền!""Ai dza! Ngươi xem cái sắc mặt Triển Chiêu kìa!"

"Cười chết ta đi!"

Cả kim điện bỗng chốc lại náo nhiệt rộn ràng. Bao đại nhân hắc diện hiện vẻ hài lòng, Công Tôn tiên sinh vuốt chòm râu trông có vẻ: "Mọi thứ trong dự đoán của tại hạ!", riêng Nhan Tra Tán lén thở dài một hơi.

Bạch Ngọc Đường thì vẫn lặng lẽ, ý cười hé ra giống như mây trôi gió thoảng...

Cùng lúc đó, đôi mắt đen tinh tú của Triển Chiêu loé lên, nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp gió xuân, làm say lòng người. Dù vậy, hàn ý vẫn không thể kìm chế, nhằm thẳng Kim Kiền mà phóng.

Tuy vậy, cái con người xác tại địa giới hồn du thiên đàng kia cũng không mảy may biết mình đang ở tình trạng băng hoả lưỡng trùng thiên. Nàng đang bận hoá thân cục đá, đứng như trời trồng, tự vấn bản thân.

Ta vừa làm cái gì vậy?! Cái nhảm nhí gì ta vừa làm vậy?!

Tiếp chỉ?

Nhận ban hôn!?

Cùng Triển đại nhân nhận ban hôn?!?!?!

NOOOOOOOOOO WAYYYYYYYY!

***

Ngự tiền tam phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu được Hoàng Thượng ban hôn?

Tin tức này lập tức gây ra một chấn động lớn tại Biện Kinh. Sóng gió cũng bắt đầu từ đây mà dồn dập.

Có tin rằng, đến tám phần những khuê các đại tiểu thư, trâm anh cành vàng khóc ngất trong khuê phòng. Hai phần còn lại, kẻ thì muốn tuẫn tiết, kẻ thì muốn "tuẫn tóc" làm ni cô.

Riêng những chị gái thường dân lại có vẻ bình tĩnh cứng rắn hơn chút. Mấy ai biết rằng bọn họ ngoài mặt nở hoa trong lòng dông tố, không biết tự lúc nào đã bí mật tập hợp một tổ chức sát thủ bán chuyên nghiệp, đi ám sát người bị cho là được ban hôn cùng Triển Chiêu.

Riêng đám nam tử chưa vợ khắp Biện thành, không phân biệt sang hèn, già trẻ, lớn bé... khắp nơi đều mừng vui ra mặt, lạy trời vái đất, cúng dường tổ tông vì đã phù hộ cho tình địch lớn nhất cái cuộc đời này rốt cuộc cũng đã chịu chấm dứt cuộc đời độc thân, và cũng là mở ra cho chính bọn hắn con đường thoát khỏi phận ế muôn kiếp.

Đương nhiên, lời cũng chỉ là đồn không đáng tin.

Cái chính mà bách tính quan tâm chính là:

Khuê nữ giấu mặt kia, mặt mũi ra sao, gia thế thế nào, tuổi tác là bao mà được đặc biệt tứ hôn cùng Triển đại nhân vậy?

Thần kỳ ở chỗ, tin tức ban hôn cho Triển đại nhân phát tán đã lâu, nhưng thân phận người con gái nọ vẫn được giấu kín. Tin tức chính thức không có, nhưng các thể loại truyện truyền thuyết dân gian, bình thư, đoản truyện lại dày đặc, nhan nhản khắp đầu chùa cuối miễu.

Phiên bản 1: Triển đại nhân cùng Liêu Quốc công chúa tình cờ gặp gỡ tại ngự hoa viên, mới lần đầu gặp nhưng đã ngàn năm nhung nhớ, hẹn hò bày tỏ dưới ánh trăng, rằng kiếp này nguyện bách niên giai lão, thề đến bạc đầu cũng chỉ có nhau.Phiên bản 2: Triển đại nhân trong lúc đi tuần, vô tình gặp thiên kim tiểu thư nơi rạp hát Ô Long, vừa gặp đã nhất kiến chung tình, đầu mày cuối mắt.

Phiên bản 3: Triển đại nhân gặp giang hồ nữ hiệp, hợp lực đại chiến ma vương quỷ giáo. Kháng chiến thành công, mỹ nhân lấy thân báo đáp.

Thông tin đa chiều, trống xuôi kèn ngược, mỗi người một phách, lá cải một rừng, vỉa hè ngàn lối.

***

Mặt trời đổ bóng, ánh nắng dát vàng...

Buổi trưa, chợ vãn người thưa. Những tiểu thương buôn lái phần đông đã tìm chỗ ngủ. Một số khác liền tụ tập nơi trà quán để nghe bình thư...

Hôm đó, chương cuối cùng của "Giang hồ Nam hiệp định tình" chính thức ra lò, mang tên "Luận võ định nhân duyên"

"Lại nói vị nữ hiệp kia, váy li quần lụa, thêu hồng hoa đỏ thắm, đầu cài trâm ánh ngũ sắc, quyến rũ vạn phần, thướt tha không tưởng. Triển đại nhân đứng đó, chỉ một tiếng "Mời", thì hai người liền lao vào giao đấu. Chiêu tiếp chiêu, kiếm tiếp kiếm,..."

Vị tiên sinh đang say sưa kể chuyện nom ngoài bốn mươi, ba chòm râu nhấc lên hạ xuống theo từng nhịp kể, ngũ quan đoan chính. Tuy vậy, dễ dàng nhìn ra rằng, người này chẳng mấy am hiểu các thể loại giang hồ hí kịch này cho lắm.

Nói được một lúc, rốt cuộc vị tiên sinh nọ trán tuôn mồ hôi, miệng phì nước miếng. Tâm huyết là vậy nhưng dăm ba chục người nghe thì ngáp ngắn ngáp dài, không có vẻ gì là buồn theo dõi tiếp.

"Được rồi đó Tuân tiên sinh!", một vị đại hán vừa nói vừa ngáp chảy nước mắt, "Đừng kể nữa! Bọn ta cũng buồn ngủ lắm rồi!".

Người vừa nói này, chẳng ai xa lạ, chính là Chu Đại Tráng bán thịt heo đầu ngõ.

"Thật ra, mấy chương đầu vẫn còn miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng càng về sau... cốt truyện càng nhạt nhẽo đi dần! Nghe xong chẳng thấy đã mà còn thêm mệt a!", một phụ nữ đứng tuổi lên tiếng. Đây là bà chủ Nam Gia quán bán mằn thầu, Nam Tam Nương.

Tiên Sinh kể chuyện mặt mũi tối sầm, ngưng bặt. Đoạn, tiên sinh nọ thở dài: "Ây! Đừng nói mấy vị. Chính ta còn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị nữa là...!"

"Thôi ra đây làm chén trà đi tiên sinh! Ngài nói non nửa ngày chắc cũng khát rồi! Phỏng chừng miễng đắng lưỡi khô rồi đó!", Tô Chưởng quầy dáng người to béo, núng nính lắc lắc mình nói vui vẻ. Tuân tiên sinh cũng chẳng buồn chối từ, xoay người an tọa ngay cạnh lão Tô, nhanh chóng tự châm tự thưởng cho mình hớp trà nóng.

"Ai dza ta nói này Tuân tiên sinh! Những tác phẩm trước đây của ngài, cái gì Ngũ Thử nháo Đông Kinh, Khai Phong tróc quỷ án, Ngự Miêu đại chiến Cẩm Mao Thử nghe đã thiệt là đã! Cớ sao đến cái này thì nghe không lọt tai nữa vậy!??", Chu đại tráng ướm hỏi.

"Thật ra cái này cũng được tính là không tệ!", Nam tam nương lừ mắt, "Các ngươi phải nghe cái gì mà Triển đại nhân đêm khuya thả thính thiên kim kì nữ, Nam hiệp định tình Ngự hoa viên, quả thực mới là thảm họa giới bình thư!""Đúng vậy! Đúng vậy!"

Mọi người nhất mực tán thành.

"Ài! Mấy cái kia làm sao so sánh được!", Tuân tiên sinh thở dài, "Triển đại nhân của chúng ta là người thế nào cơ chứ! Đường đường là ngự tiền hộ vệ, trên giang hồ có thứ có bậc, ai lại đi làm cái trò gặp gỡ Thiên kim nhạt nhẽo vậy!"

"Lại còn nhất kiến chung tình cùng công chúa Liêu Quốc... Hừ trừ phi công chúa nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành... Chứ không thì sao khiến Triển đại nhân vừa gặp đã yêu!", Nam tam nương lườm nguýt.

"Ây! Nếu như Công chúa đẹp cỡ Bạch Ngũ gia thì cũng có thể lắm chớ!", Chu đại tráng mơ màng.

Mọi người nghe thấy thế, không nhịn được cười hô hố.

"Ai dza lão Chu! Lời này tốt nhất đừng để truyền đến tai Bạch Ngũ gia không thì cả đời ngươi khó sống yên ổn!"

"Không chừng Bạch Ngũ gia còn đem đầu ngươi ra treo chung với đám thủ lợn ngươi bán á!"

"Ấy ấy! Chỉ là ta thuận miệng nói chơi! Các vị đại gia nghe xong liền thủ khẩu như bình, tuyệt đối đừng truyền ra ngoài!", Chu đại tráng đổ mồ hôi hột, gấp gáp nói.

Chờ mọi người cười xong, Tuân tiên sinh mới đưa ra nhận xét: "Tuân mỗ cảm thấy, công chúa hay thiên kim tiểu thư đều chẳng phải đối tượng được ban hôn cùng Triển đại nhân đâu! Từ khi dấn thân vào Khai Phong phủ, bao lần nằm gai nếm mật, vào sinh ra tử... Làm sao có thể hợp với những trâm anh thế phiệt liễu yếu đào tơ cho được!"

Chúng nhân lập tức tán thành.

"Tuân tiên sinh nói chí lí!"

"Bởi vậy, Triển đại nhân không thể được ban hôn cùng công chúa thiên kim mà!"

"Nếu vậy thì là ban hôn cùng ai được nhỉ!?"

"Triển đại nhân dẫu sao cũng xuất thân giang hồ, vậy nên giang hồ hiệp nữ chẳng phải xứng đôi vừa lứa hơn hay sao!?"

"Ngươi chẳng hiểu gì! Triển đại nhân giờ đây là là quan tam phẩm! Quan lại giang hồ trước nay, nước sông không phạm nước giếng! Không thể ăn nói hàm hồ!"

"Nói như vậy thì không nhẽ Công chúa Liêu Quốc mới xứng!?"

"Ta đồ rằng là thiên kim tiểu thư mới là hợp lẽ nhất!"

"Công chúa!"

"Hiệp nữ!"

"Thiên kim tiểu thư!"

Lời qua tiếng lại ồn ã. Mọi người phân phe chia phái mà ỏm tỏi với nhau.

Vào lúc cuộc cãi vã bắt đầu lên cao trào, Tuân tiên sinh mới thở dài một hơi, lên tiếng nói: "Tuân mỗ cảm thấy, bất luận thế nào, với tính tình Triển đại nhân, nhất định nên cùng với người hoạt bát lanh lẹ thì mới gắn bó lâu dài cùng nhau được!"

"Tuân tiên sinh nói chí phải! Ít nhất thì nên biết chút võ công thì mới cùng Triển đại nhân chồng tung vợ hứng được!", chủ tiệm Tô gật đầu đồng ý, "với lại, Triển đại nhân ngày lo công vụ khó tránh thương tích, phu nhân ngài chắc chắn phải rành chút y thuật mới được!""Ha ha ha! Vậy thì lão nói Tôn tiên sinh cũng hợp lý!", Nam tam nương phụt cười một tiếng chế nhạo, khiến Tô chưởng quầy mặt mày xám ngoét.

"Nếu đã nói nói như vậy, có nên chăng nên cho Triển phu nhân thân thủ lanh lẹ, võ nghệ cao cường, tinh thông y thuật, vậy thì dứt khoát ở luôn Khai Phong phủ với Triển đại nhân cho toàn vẹn trăm ngả ha!", Nam tam nương đắc ý bỏ thêm dăm câu bình luận nữa.

"Ấy! Chờ đã! Mấy người nói đến đây cứ thấy quen quen nè!", Chu đại tráng hốt hoảng.

Ánh mắt chúng nhân phóng ngay về hướng Chu đại tráng. Đặc biệt Tuân tiên sinh, Tô chưởng quỹ, Nam tam nương hiện rõ vẻ mặt chờ mong.

"Rõ ràng là đang nói Bạch ngũ gia mà!", Chu đại tráng vỗ đùi đen đét.

Mọi người tay nâng trán, lắc đầu ngán ngẩm.

"Chậc chậc lão Chu à! Ngươi nha! Trăm lần vạn dịp mà khai khẩu, độc nhất nhắc tên chỉ một người! Nói đi! Ngươi đối với người ta là tích trữ tà dâm ý nghĩ hay trong sáng tương tư đây hả?", Chúng nhân nhân cơ hội xúm vào trêu chọc.

"Chớ nói hàm hồ! Chớ nói hàm hồ! Câu này nếu để Bạch Ngũ gia nghe được thì cái mạng này của ta khó bảo toàn!", Chu đại tráng đỏ mặt, lớn tiếng chống chế.

Mọi người cười như được mùa, nhất quyết không ngưng.

Hồi lâu sau, chờ cho tiếng cười đã ngớt, Tuân tiên sinh mới đưa mắt nhìn vòng quanh, đâm thở dài chán nản: "Àiiiii! Nếu là Kim giáo úy ở đây thì quá tốt rồi!"

Mọi người thốt nhiên im bặt. Bốn bề yên tĩnh.

"Vậy thì chẳng phải những tin tức này chúng ta đã được rõ chi tiết hơn là ngồi đây phí công phỏng đoán hay sao!", Nam tam nương vẻ mặt tiếc hận nói.

"Đúng đấy! Nếu là Kim giáo úy, vụ Kim điện tứ hôn của Triển đại nhân chắc chắn đã sớm trở thành bình thư truyền đi khắp kinh thành", Tô chủ tiệm góp lời.

Ý kiến không thể nhận được sự tán đồng sâu sắc hơn. Mọi người dồn dập đồng ý.

"Mà kể cũng lạ nha! Mọi khi, Triển đại nhân, dù là kiếm tuệ mới hay thay y phục khác, Kim giáo úy cũng đều có thể biên ra bình thư chương hồi, ba phần thượng trung hạ đầy đủ đặng mà cho chúng ta có thứ mà hóng hớt. Bây giờ, đại sự hôn nhân của Triển đại nhân như vậy mà Kim giáo úy lại án binh bất động, một chữ cũng không có như vậy?", Tuân tiên sinh đâm ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Đâu chỉ có không có bình thư! Non nửa tháng nay, có ai trong chúng ta thấy qua mặt Kim giáo úy đâu cơ chứ!", Chu đại tráng than thở, "Kim giáo úy không tơi chém giá, buôn bán độ này thấy thật vô vị đó mà!"

"Phải phải phải phải!"

"Ngày thường, vắt óc lên đối đáp chống đỡ chém giá đại pháp của Kim giáo úy. Nay thiếu hắn, bỗng dưng thấy trống vắng gì đâu!"

"Đúng vậy đúng vậy! Bỗng dưng thấy ngày tẻ tháng nhạt hẳn đi chứ không đùa!"

Nói đến Kim Kiền, đông đảo tiểu thương, mối lái, bỗng dưng không hẹn mà cùng rôm rả. Mỗi người góp một câu, chẳng mấy chốc câu chuyện bỗng trở nên rôm rả."Mà không ai thấy lạ sao? Mấy ngày nay, Triển đại nhân mỗi khi đi tuần, cũng chỉ bị mấy tiểu cô nương hay mấy tiểu tức phụ vậy quanh! Sao cứ thấy cái gì đó không đúng!", Nam tam nương nhíu mày gợi nhớ.

"Ủa cái gì không đúng cơ!?", mọi người nhao nhao.

"Ài! Chính là cảm thấy bên cạnh Triển đại nhân cứ thiếu thiếu đi cái gì đó!"

"Nhớ lại thì cũng thật là...."

"Quả tình cũng chẳng sai..."

Đám đông ngớt bình luận. Ai nấy ra chiều đăm chiêu, suy nghĩ hồi lâu. Trên mặt mọi người cùng hiện ra câu hỏi: Bên cạnh Triển đại nhân thiếu đi vật gì?!

Đột nhiên, Chu đại tráng vỗ đùi đánh đét một cái, ra chiều đắc chí: "Ta biết rồi! Hoá ra thiếu mất một Kim giáo uý bên cạnh Triển đại nhân!"

Mọi người đột nhiên khai sáng, dồn dập đồng ý:

"Sao không ai nghĩ ra sớm hơn nhỉ! Đúng là Kim giáo uý!"

"Không sai không sai! Rõ ràng ngày thường bên cạnh Triển đại nhân vẫn là Kim giáo uý! Tự nhiên dạo này không thấy nữa nên cứ thấy thiếu thiếu!"

"Này này! Các ngươi có để ý không! Không có Kim giáo uý bên cạnh, Triển đại nhân suốt ngày toàn thân phóng hàn khí"

"Ây dzô! Hồi có Kim giáo uý, Triển đại nhân tươi cười suốt! Nhìn ai cũng bằng ánh mắt thân thiện hà!"

"Trước còn mượn cớ chào hỏi Kim giáo uý mà nhân dịp tán gẫu với Triển đại nhân đôi ba câu! Giờ thì Triển đại nhân cứ thế lướt nhanh như một cơn gió, mới nháy mắt đã đi xa cả dặm..."

"Hồi Kim giáo uý bên cạnh, Triển đại nhân cũng luôn chịu khó đi cùng vào các tiệm. Kim giáo uý chém đến đâu, lòng chúng ta đau như cắt nước mắt đầm đìa đến đó. Mà thoáng thấy xuân phong nhất tiếu của Triển đại nhân... Tim nát lòng tan cũng cam lòng"

"Ai dza bây giờ Kim giáo uý không ở đó thì hàng không quán trống tiệm đìu hiu quá mà... Triển đại nhân chẳng bước vào quán nào luôn!"

"Cũng không còn tươi cười..."

"Lại còn đi nhanh như gió..."

"Cũng chẳng nói năng chi..."

Người nói tới kẻ bàn lui, rốt cuộc vấn đề cũng là...

Không còn Kim giáo uý bên cạnh...

Triển đại nhân cũng không còn là chàng trai năm ấy...

Tuân tiên sinh ung dung thong thả nhấp ngụm nước trà, nhìn vào cốc một lát... Chợt... Trong mắt ông loé lên điểm sáng quỷ dị. Ngước nửa đầu lên, ông nói:

"Nói đến việc này..., Tuân mỗ bỗng nhớ ra một tin tức chưa xác thực nhưng không kém kì lạ!"

"Tin tức gì vậy!?",Mọi người nhao nhao.

Tuân tiên sinh quét một vòng ánh mắt thần bí đi khắp lượt, mặt nghiêm trọng, giọng hạ thấp.

Ai nấy đều vểnh tai trông hóng.

"Ầy mà thôi! Chuyện này không thể bạ gì cũng nói được lung tung!", Tuân tiên sinh đột nhiệt ngửa cổ ra sau, bày ra bộ dáng đánh chết không khai.Tứ phía dậy lên phản đối:

"Đừng đùa thế nha!"

"Tuân tiên sinh! Không phải là bình thư nữa đâu! Đừng nói nửa mất nửa còn như thế! Thật khiến người ta nuốt không trôi!"

"Có gì mau nói đi! Đừng thả thính rồi phủi tay a!"

Tuân tiên sinh chúi người về phía trước, nuốt nước miếng đề hơi, giọng càng lúc càng nhỏ: "Cái này Tôn mỗ cũng chỉ vô tình nghe được nên mấy người đừng truyền ra ngoài tam sao thất bổn!"

Mọi người gật đầu ra chiều nghiêm trọng: "Được được! Thề không nói lung tung!"

"Tuân tiên sinh phải tin chúng ta! Sống để bụng chết mang đi, thủ khẩu như bình!"

Lúc này, vị tiên sinh nọ mới an tâm gật đầu, sắc mặt trầm xuống, nói: "Tuân mỗ nghe nói, mấy hôm nay không thấy Kim giáo uý là do... Do giáo uý phạm phải tội khi quân!"

Dứt lời, Tuân tiên sinh cũng giơ tay lên dấu một đường ngang cổ.

Bốn bề tĩnh mịch.

"Bậy! Thật vô căn cứ!"

"Kim giáo uý mới cùng Bao đại nhân cùng Triển đại nhân lập công lớn diệt Tương Dương vương! Chuyện ngài nói hoàn toàn là vô căn cứ!"

"Kẻ nào phao tin vậy!? Bộ điếc không sợ sấm?"

"Đúng đó! Kim giáo úy là người tốt! Sao có thể phạm tội khi quân tày đình gì đó được!"

Mọi người lắc đầu bĩu môi, tỏ vẻ không tin chuyện Tuân tiên sinh vừa nói.

Duy chỉ có Nam Tam nương, dường như vẫn còn lưu tâm đến điểm lạ lùng này, buông miệng hỏi:

"Tội khi quân? Khi quân gì mới được chứ!?"

Mấy cái miệng mới nãy còn nhao nhao ra vẻ không tin, đột nhiên im bặt. Lỗ nhĩ chúng nhân dường như kéo ra mấy phần nghe ngóng.

Tuân tiên sinh trợn trắng hai mắt, nói: "Nghe đâu là bởi vì, Kim giáo úy nữ phẫn nam trang, mạo hiểm dấn thân vào quan trường!"

Mọi người im bặt, hết há mồm rồi trợn mắt. Bao trùm lên gương mặt tất cả là một nỗi kinh hãi không biết gọi tên thế nào cho đúng.

"Nữ phẫn nam trang???

"Không thể nào!"

"Kim giáo úy rõ ràng chỉ là một thiếu niên!"

"Có điểm nào trên người hắn mà giống với nữ nhân đâu!?", Tô chủ tiệm lẩm bẩm.

Nhốn nháo một phen chưa tới thì ai nấy đã trầm lại, như thể chợt nhớ ra điều gì đó.

Hình tượng một giáo úy nào đó xoay mòng mòng trong đầu chúng nhân.

Vóc dáng nhỏ con, mày rậm mắt nhỏ, vừa thoáng thấy bạc, cả người phát sáng.

"Này... nói chứ, Kim giáo úy không phải hơi gầy quá sao?"

"Vóc dáng không cao lớn..."

"Tay chân cùng khẳng khiu.."

"Mắt nhỏ..."

"Lúc nói chuyện, thanh âm dường như..."Từng dòng hồi tưởng lướt qua...

Hẳn là... mỗi lần gặp được Kim giáo úy, đa phần đều căng đầu nát óc suy nghĩ cách ứng đối nên đến tám phần không hề để tâm vấn đề hình dáng Kim Kiền.

Thanh âm của Kim giáo úy đúng là... có chút hơi the thé so với một thiếu niên... chứ đừng nói đến một trang nam tử bình thường.

Không phải nữ phẫn nam trang thật đó chứ?

Mọi người nghĩ đến đây đều thoáng rùng mình.

"Nữ phẫn nam trang?!"

"Tội khi quân?!"

"Khi quân là tội đáng muôn chết, tru di cửu tộc đó..."

Câu cuối cùng kia, không biết do ai nói ra, nhất thời làm mọi người thay đổi sắc mặt, từ hồng sang trắng, từ trắng sang xanh, từ xanh thành xám.

"Chết? Tội chết?!"

"Không thể nào! Kim giáo úy là người tốt mà!"

"Kim giáo úy vì bách tính chúng ta đã làm bao chuyện như vậy, không thể chết được!"

"Lúc trước tiền của lão bị tên tiểu tặc nọ giựt mất, là Kim giáo úy giúp lão lấy về chứ ai!"

"Tay ác bá nọ muốn cướp vợ ta nạp làm tiểu thiếp, vẫn là Kim giáo úy đi ngang qua, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ!"

"Lại còn con gà trống nhà ta phi thân lên nóc nhà không xuống được... Là Kim giáo úy... lôi Triển đại nhân đến bắt cháu nó xuống!"

"Lần trước... blah blah"

"Lần trước... bloh bloh"

"Kim giáo úy đích thực là rất tốt!"

"Nữ nhân thì đã sao!?"

"Kim giáo úy đâu hại đến ai?!"

"Kim giáo úy không thể chết được!"

Kim giáo úy nào đó được một phen tưởng nhớ, thành kính phân ưu, sâu sắc hoài niệm bởi chúng nhân Biện Lương. Đâu đó, có người không kìm được, còn rưng rưng nước mắt cay cay khóe lệ.

...

Ngay lúc mặc niệm cảm động này, đột nhiên một tiếng nói vang lên lanh lảnh, xé nát bầu không khí hoài niệm của chúng nhân.

"HOÀNG BẢNG TỚI!"

Một tiểu tử chạy việc trong trà quán vừa chạy vừa thở hồng hộc vừa hét đến hụt hơi: "Hoàng bảng... Hoàng bảng... hoảng bảng tới rồi!"

"Hoàng bảng?!"

"Vậy là có tin tức về Kim giáo úy sao?"

"Kim giáo úy không sao chứ?!"

Ai nấy lo lắng ra mặt, mồm năm miệng mười thi nhau hỏi.

"Ah? Kim giáo úy?", tiểu tử nọ vừa thở hôn hển vừa hỏi lại, nhìn mọi người chốc lát, mãi sau mới ngẩn người lắc đầu, "Không có Kim giáo úy!"

"Cái gì?!"

"Trời ạ!"

Câu này nghe như sấm sét giữa trời quang. Mọi người ra vẻ mặt như đưa đám nhị vị song thân.Tiểu tử thấy vậy, cười hề hề: "Bởi Kim giáo úy giờ đã trở thành tứ phẩm hộ vệ rồi!"

Mọi người thình lình trợn tròn mắt, trăm con mắt một mực bám riết không buông kẻ vừa nói. Còn hắn được mọi người chú ý, liền đắc chí nói thêm: "Hoàng thượng còn ngự phong Kim hộ vệ làm Đại tống đệ nhất nữ hộ vệ!"

Mọi người lại tiếp tục mở to mắt hơn.

"Đã thế, Hoàng Thượng còn ban hôn cho Kim hộ vệ và Triển đại nhân, đồng thời tặng thêm phủ đệ, danh xưng Hộ vệ phủ, hoàng kim bạch ngân châu báu cả gia tài. Hiện Người đang kén ngày lành tháng tốt liền cho hai người thành thân!", tiểu tử vừa nói vừa ra chiều đắc ý.

Đám đông bùng nổ, lời ra tiếng vào, hoan hoan hỉ hỉ:

"Trời ơi quá tốt đi! Kim giáo úy không chết!"

"Kim giáo úy gì nữa! Người ta giờ là Kim hộ vệ!"

"Là Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ!"

"QUá tốt rồi! Ơn Trời ơn Đất!"

"Hóa ra là Kim hộ vệ là người được Hoàng Thượng ban hôn cùng Triển hộ vệ a!"

....

Một hồi tĩnh mịch sau câu nói vừa rồi....

Sau đó...

"Kim hộ vệ giỏi thật!"

"Dù sao cũng hơn mấy công chúa thiên kim hay giang hồ hiệp nữ!"

"Kim hộ vệ là thích hợp nhất với Triển đại nhân rồi!"

....

Rốt cuộc, nhờ cái đám vườn cải bình thư, cùng vỉa hè tin tức "Kim Kiền phạm tội khi quân đáng trảm"... Bỗng chốc cái tin đáng lẽ nói ra sẽ gây giật gân là Triển Chiêu được ban hôn với Kim Kiền lại nhanh chóng được quần chúng tiếp nhận.

Tuân tiên sinh, Tô chủ tiệm lén lau mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn sang Nam tam nương. Nam tam nương liền rón rén tới gần đám mấy tiểu tức phụ, dỏng tai nghe ngóng.

"Hóa ra là Kim Kiền!"

"Kim Kiền đó!"

Đám nữ nhân giương mắt, hồn thả về nơi xa lắm, gắng thử tưởng tượng nếu hai người đó về chung một nhà thì sẽ ra sao.

"Kim Kiền! Tối nay vác tỏi đứng tấn nửa canh giờ!"

"Kim Kiền! Luyện công hai canh giờ đêm nay!"

"Kim Kiền! Hôm nay đi tuần cớ sao bê trễ công vụ?!"

"Kim Kiền!" *Hàn khí nghi ngút*

"Kim Kiền!" *Gió lạnh hung hăng*

"Kim Kiền!" *Dông tố thét gào*

Ai dzô mấy mẹ ơi! Không đố kị! Ta hoàn toàn không đố kị nữa.

Hơn nữa...

Chẳng biết vì sao, đám nữ nhân kia tự nhiên trao nhau một ánh mắt ngàn ngôn vạn ngữ đồng thấu hiểu.

"Kim Kiền còn chẳng giống một nữ nhân!"

"Các ngươi liệu có nghĩ cái ta đang nghĩ không?", một tiểu cô nương nháy mắt tinh nghịch.Đám nữ nhân không hẹn mà gặp, cùng toét ra ý cười giống hệt nhau.

"Nếu là Kim Kiền thì... cũng được mà!"

Bầu không khí xung quanh đám nữ nhân dày đặc hắc sắc. Trong không khí như vậy, thân phận Triển phu nhân của ai kia cũng được đón nhận một cách kì quái.

Nam tam nương ngoái đầu nhìn Tuân tiên sinh và Tô chủ tiệm, nở một nụ cười khó hiểu. Hai người nhìn thấy, như hiểu ý, cùng thở phào một cái.

Ở đám người xa xa, tay tiểu thái giám mặt mày nhẵn nhụi cùng tay tiểu nô bộc đồng thời liếc nhanh người kia một cái rồi chẳng nói chẳng rằng đi về hai hướng ngược lối nhau.

Tiểu thái giám đi thẳng một mạch về hướng hoàng cung...

....

Kim điện, long ỷ, Nhân Tông ngoạ

Đống than toạ dưới cũng chẳng ngoa

Ngồi xuống chẳng hay chưa ấm chỗ

Đứng lên cũng chỉ có xuýt xoa...

Và... Kia... Tên tiểu thái giám mà Người mong ngóng lúc này còn hơn cả gặp phi tần đã xuất hiện. Mới nhác thấy hắn, Nhân Tông đã mừng rỡ như trời hạn gặp mưa, gấp giọng hỏi:

"Sao rồi!?"

Tên tiểu thái giám nọ sau khi hành lễ, dập đầu bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng! Mọi sự đều thuận lợi như dự định!"

Sắc mặt Nhân Tông dãn ra, phấn khởi nói: "Được! Khai Phong phủ có công an dân, ổn định lòng người, trên dưới có công! Tuyên thưởng một tháng bổng lộc!"

"Tuân chỉ!", Thái giám lồm cồm bò dậy, vội vã lui mất.

Nhân Tông vẫn toạ tại long ỷ, bất giác đưa tay thấm thấm mồ hôi, liếc mắt sang vị thái giám thân cận Trần Lâm, nói:

"Trần Lâm! Lo lắng phiền muộn bấy lâu của trẫm cuối cùng cũng được giải toả!"

Trần Lâm cười nói: "Cung chúc Hoàng thượng đã trút được gánh nặng trên người!"

Nhân Tông nghe vậy, lắc đầu cười khổ, "Ai dza cái tay Triển hộ vệ này được lắm... May là chính hắn mở lời xin tứ hôn cùng Kim Kiền, cũng là người của Khai Phong phủ... Bằng không Trẫm nào dám tuỳ tiện tự quyết hôn sự của hắn!"

"Hoàng Thượng anh minh! Chuyện này đâu chỉ có mỗi văn võ bá quan để ý, mà ngay cả bách tính Biện Lương cũng đứng ngồi không yên! Vạn nhất chỉ một sự không như ý, khéo rằng sai một ly vội đi một dặm...", Trần Lâm rùng mình tưởng tượng đến viễn cảnh nào đó, thở hắt ra, "Vẫn là Hoàng Thượng sáng suốt! Chuyện của Khai Phong phủ, vẫn nên là tự để họ tìm biện pháp ứng phó...!"

"Hâhhaha!", Nhân Tông tự đắc, "Cũng may có Thái Hậu chỉ điểm! Lại còn khéo léo phối hợp tấu ra cái vở kịch hợp tình hợp cảnh trên kim điện. Bỗng chốc, cái hôn sự đáng tranh cãi mấy năm trời của Triển hộ vệ tự nhiên được giải quyết... Hầy! Từ nay trẫm có thể an tâm mà ăn no ngủ kĩ rồi!"

"Hoàng Thượng vì đại cục mà đã lao tâm khổ tứ rồi!", Trần Lâm bỏ vào đôi ba câu phụ hoạ.

Nhân Tông mặt mày hớn hở, đứng lên, hô lớn: "Đi! Trẫm muốn sang Từ Ninh cung một chuyến đặng mà vấn an Mẫu hậu!"Trần Lâm khom người: "Thỉnh Hoàng Thượng khởi giá!"

******

Cùng lúc đó, tại Khai Phong phủ...

Phòng khách Phu Tử Viện có chút đông đúc hơn ngày thường. Hơn mười tiểu nha dịch lần lượt báo cáo. Công Tôn tiên sinh điềm tĩnh ngồi nghe, nghe đến đâu, mắt sáng rực rỡ đến đó, bất giác nở nụ cười.

"Tất cả đều đã lo thoả đáng chứ!?"

"Là vô cùng thuận lợi!", cả mười tiểu nha dịch, bách khẩu nhất ngôn.

"Tốt! Mỗi người được thưởng một tháng bổng lộc!"

"Đa tạ Công Tôn tiên sinh!", mấy tiểu nha dịch vui vẻ đồng thanh.

Công Tôn tiên sinh vuốt râu mỉm cười, chậm rãi lôi ra một quyển sổ, bên trong dày đặc những dãy tên người. Ngay hàng đầu, hạ bút ghi: "Đồng Hoa Môn thị tập, thuyết thư tiên sinh Tuân Trường Mật, Bánh bao Nam gia, Nam tam nương, Trường Tô Cẩm Tú trang, Tô chưởng quỹ, mỗi người lĩnh thưởng 30 lượng bạc.

Ngay sau ba người đó, còn có một dãy trăm cái tên khác, đều là những bách tính tiểu thương, ngụ ở khắp ngả trên đất Biện Kinh.

"Phải nhắc Bao đại nhân chuẩn bị chút hậu lễ sang Hiếu Nghĩa vương phủ, đặng mà tạ ơn vương gia và công chúa.

Công Tôn tiên sinh vừa lẩm bẩm vừa nhẩm tính, khoé miệng cơ hồ nhếch lên vừa khéo một nụ cười. Đột nhiên, cây bút đang ghi chép trên tay Công Tôn tiên sinh đột nhiên dừng lại, mắt phượng nhướng lên, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mày khẽ nhíu:

"Hiện đã không còn gì đáng lo ngại... Chỉ không biết Triển hộ vệ và Kim hộ vệ ra sao... Lần này tại hạ coi như là hữu tâm vô lực rồi..."

...

Nơi cửa lớn trước Khai Phong phủ, một Kim Kiền, thân vận quan phục đỏ hãy còn mới tinh tươm. Trái ngược với màu đỏ đầy sức sống là thái độ của kẻ mặc nó đang ra chiều ủ ê, đầu hướng vách tường, cúi mặt, sụp vai, cơ hồ thấy mây đen giăng kín, lác đác mưa rơi,...

"Hôm nay, ngày này, tháng này, ta! Kim Kiền nhất quyết đem chuyện ra mà nói với Triển đại nhân cho rõ rõ ràng ràng. Không thể để Triển đại nhân lỡ dở hạnh phúc vì kẻ như ta được. Không thể để Triển đại nhân và Bạch ngũ gia chia lìa đôi lứa, uyên ương cách trở, di hận một đời, oán trời vạn kiếp như thế đượccccccc!

"Kim hộ vệ?!", bỗng từ phía sau lưng Kim Kiền truyền đến một giọng nói, "Triển đại nhân đến rồi!"

Kim Kiền đột nhiệt dựng người thẳng tắp, đằng sau quay lại như quân đội, lông mày dựng đứng, mắt nhìn trừng trừng.

Dưới ánh nắng vàng chói lọi, một bóng hồng y thẳng tắp đi tới, mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân quen thuộc.

Trái tim ai đó dường như trật mất nửa nhịp...

Không! Không không không không!

Người Kim Kiền chao đảo không đứng vững trong giây lát rồi vội vã lấy lại thăng bằng, gắng gượng đem chút lực tàn nửa lạng ra đối kháng cùng sắc đẹp ngàn cân.Nhất định ta không để sắc đẹp mê muội, nhất quyết không vì sắc bán mình nữa T^T

Nghĩ tới đây, Kim Kiền hít sâu một hơi lấy khí thế, ngẩng đầu ưỡn ngực, "Triển đại nhân, thuộc hạ hôm nay có lời nhất định... ớ!"

Mắt nhỏ mở to, thanh quản ngưng bặt, Kim Kiền bỗng dưng thấy mình choáng váng đờ đẫn.

Tuấn nhan nào đó chẳng biết tự lúc nào chỉ cách người nàng có nửa thước. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén một mớ tóc xõa xuống bên má Kim Kiền.

"Lóng ngóng hệt gà mắc tóc vậy..." (*)

------

(*) Nguyên văn câu này là 毛 手 毛 脚, trong đó từ 毛 vừa có nghĩa là tóc, vừa có nghĩa là cẩu thả. Và câu này, lại là trùng trùng 3 lớp ý nghĩa =))))))))))

Lớp 1: Đây là 1 câu thành ngữ có nghĩa là vụng vụng về về, lóng nga lóng ngóng.

Lớp 2: Trong văn cảnh tóc Kim Kiền bị vương ra này, nếu hiểu chữ mao 毛 là tóc, thì có nghĩa là: "Tóc nàng rối này", *đưa ra ra vén bén* *ánh mắt ngàn ngôn vạn ngữ: để tự tay ta vén lên cho nàng* (nói chung cũng chỉ là một cái cớ đặng mà đưa tay lên vén tóc, sờ má).

Lớp 3: Cũng là câu đấy, nhưng nếu hiểu từ 毛 là lung tung, lộn xộn, thì lại có nghĩa là "Tay chân sờ mó lung tung". Dám hỏi các vị, trong trường hợp này, có phải tay Kim Kiền sờ mó không? Không! Đương nhiên. Thế thì còn tay ai? Tay ai? =)))

Cộng cả 3 tầng này lại, 1 câu này là: Tại nàng lóng ngóng, nên tóc nàng rối, khiến ta động thủ:-". Thấy không các mẹ! Cứ nói Triển Chiêu hiền nữa điiiiiiii! Kiệm lời, ít nói mà một khi đã nói là nhất ngôn bình thiên hạ =)). Chỉ có Tiểu Bạch của toy là hiền thoyyyyy =))))) Hãy thương lấy Bạch =)))))

Tất nhiên, ý nghĩa chính của câu thì chỉ có lớp 1, 2 lớp kia là do cách chơi chữ ko chính thống mà hiểu nên:> Giải thích này hi vọng sẽ không bị mang đi đâu khi chưa có sự cho phép:"> Mình cảm ơn:">

------

Giọng nói thanh sáng, mỗi cử động đều toát ra mùi cỏ xanh nhàn nhạt, mê đắm lòng người.

Đối với người khác thì là như vậy,... nhưng đối với Kim Kiền mà nói thì là thụ sủng nhược kinh.

Tiểu Miêu đại nhân! Ngài mới tu luyện được cái đại pháp tà công nào mà làm gì cũng mang theo mùi yêu nghiệt vầyyyyyyyy!?

Không! Cái này không phải trọng điểm. Trọng điểm là hôm nay ta nhất định phải...

"Nàng muốn nói gì?", Triển Chiêu đột ngột nở nụ cười.

Mày kiếm sắc sảo ngự tuấn nhan

Khuynh thành quốc sắc hận không bằng

Ôi thôi xong! Tinh thần vực dậy chẳng mấy tí, nhất tiếu xuân phong đã xuất chiêu.

Kim Kiền thận trọng thối lui một bước.

Bình tĩnh! Hết sức bình tĩnh! Không thể để bản thân dấn sâu thêm vào động bàng tơ của con mèo này nữa!

Nhìn Kim Kiền mặt cứ thoáng xanh thoáng đỏ như vậy, Triển Chiêu không nhịn được cười. Khóe môi khẽ động nhẹ, nhưng nụ cười cũng chỉ như gió thoảng mây trôi, chỉ thoáng qua chứ không khiến ai phát hiện được.Thế rồi, trong chớp mắt, bóng hồng y đã phất gió tiến thêm một bước đến sát Kim Kiền, hơi cúi xuống một chút, môi mỏng kề sát bên tai Kim Kiền, khẽ nói: "Triển mỗ vẫn còn có công vụ bên người... rồi sau đó vẫn phải đi tuần..."

Tiếng nói nhẹ tựa lông chim, cảm giác như vừa quét một vòng quanh người khiến Kim Kiền rùng mình nhột nhạt.

Kim Kiền lập tức bịt tai lại, lùi một bước nữa, tự thấy người mình đang nóng ran lên không khác gì vỉ bánh chưng đang hấp trong nồi.

Trái với vẻ lúng túng của Kim Kiền, Triển Chiêu vẫn y như thế, vẫn nụ cười say nồng ý tửu toát ra trên khuôn mặt tuấn lãng, thanh cao như trăng rằm tháng tám, mát lành tựa gió sớm bình minh.

Không biết đây đã là lần thứ mấy Kim Kiền phải choáng váng trước con người này đến mức mồ hôi vã ra như trúng cảm.

"Rầm!", mặt đất rung nhẹ, kéo theo tiếng động truyền tới.

Kim Kiền giật mình hoàn hồn, định thần nhìn cho rõ. Một bổ khoái cao to lực lưỡng nhìn nom rắn rỏi... Ấy vậy mà bổ nhào ra đất đầu tiên... Ngất lịm!

Ấy!?!?

"Ai dza! Không xong rồi! Không xong rồi!", một bổ khoái khác chạy đi, mặt mũi đỏ bừng, tay bưng máu mũi.

Những bổ khoái nha sai khác, tình trạng cũng chẳng khá hơn là bao. Trong ánh mắt đều lộ ra vẻ mê mệt lộ liễu.

Ơ kìa!

"Triển đại nhân! Bớ Triển đại nhân! Chúng ta mau đi tuần thôi!", Vương Triều mặt đỏ như gấc, bất chấp hình tượng, vừa chạy tới vừa kéo Triển Chiêu đi, vừa ngoái lại nói một thôi một hồi: "Kim hộ vệ! Kim đại nhân! Kim đại tổ tông à! Ngài có thể đừng nhằm cái giờ đi tuần của phủ ta mà tới tiễn Triển đại nhân có được hay không hả!? Tới tiễn không phải là vấn đề mà vấn đề là Triển đại nhân mỗi lần xuất chiêu nhất tiếu tất sát, là bao nhiêu sinh linh như chúng ta chịu trận! Tháng này có tám người ngất xỉu rồi đó!"

Hả? Tiễn? Tiễn Triển đại nhân!?!? Hồi nàoooooo?!

Kim Kiền ngoác mồm toan phản kháng.

"Kim Kiền! Triển mỗ chỉ đi một lát rồi sẽ về ngay!", Triển Chiêu sắc mặt bừng sáng, lại nở nụ cười khác...

*Phì phụt*

Vương Triều hít sâu dằn khí, mặt mày thê thảm, không ngừng than vãn: "Lại thêm người thứ hai hôn mê! Triển đại nhân! Phiền đại nhân đi nhanh lên!"

Dứt lời, liền tay chống chân chèo lôi tuột Triển Chiêu đi mất.

"Không... Ta không có ý... Ơ..."

Kim Kiền với tay ra như muốn níu kéo cái gì đó nhưng vô vọng. Gió lạnh từ đâu ào đến cuốn chiếc lá bay vù qua.

Và...

Hôm nay, hôm qua, hôm kia nữa

Ta nói mà họ không có cho...

Nhưng quan trọng hơn là, ta lại vì sắc mà quên thân, vì mỹ nhân mà bỏ mình!

Ối dời ơiiiii khôngggggggg!

Kim Kiền điên cuồng cào đầu bứt tóc.

"Tiểu Kim Tử! Ngươi làm cái trò gì thế kia?! Không lẽ là do Công Tôn tiên sinh..."Tiếng nói quen thuộc nào đó vang lên. Kim Kiền bỗng thấy run run, vội vàng quay đầu nhìn.

Dưới bóng cây, một lãng tuấn thanh niên, vận bạch y trắng muốt tựa mây, đứng đó tĩnh tại như bóng hàn nguyệt giữa bầu trời đêm cô tịch.

Mới thoáng thấy người này, mắt Kim Kiền như rưng rưng sắp khóc, rồi bất thần gào lên:

"Xin lỗi! Xin lỗi! Ngàn vạn lần xin lỗi! Xin lỗi Triển đại nhân! Xin lỗi Bạch ngũ gia! Xin lỗi bách tính thiên hạ, đồng xin lỗi người dân Biện Kinh! Ta thực sự là không còn mặt mũi nào mà mong Trời tha tội Đất dung thứ! Không dám ngửng mặt lên nhìn Giang Đông phụ lão ahuhuhuhuhhuhhhuuuuuu!"

Nước mắt xối xả, nước mũi ầm ì, Kim Kiền bưng mặt thảm thiết, chạy một mạch không ngoái đầu lại.

Vèo vèo gió lạnh thổi qua

Bạch Thử đứng đó mắt hoa sững sờ

Mãi một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường mới kịp hoàn hồn, lắc đầu cười khổ: "Hai cái tên này! Thực không khiến người ta yên ổn cho được!"

***

Bóng trăng mờ ảo, cảnh đêm tĩnh mịch.

Đêm xuống, tại nóc phủ Khai Phong, nếu ai còn thức đến giờ này thì hẳn sẽ thấy một bóng tố lam tĩnh toạ trên đó.

Gió lạnh bủa vây, quấn lấy bóng lam. Dưới ánh trăng, vạt áo phất phơ dường vờn gió, thoạt nhìn khá sinh động.

"Tiểu Miêu! Quả nhiên là ngươi ở đây!"

Tiếng nói pha chút chòng ghẹo phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm. Tuyết ảnh như nương theo gió cuốn tới chỗ Triển Chiêu.

"Bạch huynh!", Triển Chiêu ngước lên.

Bóng trăng soi tỏ, tuấn lãng dung nhan hiện ra, mang theo một thoáng ý cười trong lành.

Bạch Ngọc Đường lén thở dài, ánh mắt không giấu được buồn bã, vén bào ngồi xuống, cười hỏi: "Tiểu Miêu ngươi sắp trở thành tân lang, mà vì sao mà vẫn khổ sở thế kia?"

Triển Chiêu vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng tắp, mất nhìn xa xăm, giọng nói hoà vào với nền trời thăm thẳm: "Bạch huynh... Phải chăng Triển mỗ đã làm gì sai?"

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường loé lên: "Sai cái gì?"

"Triển mỗ... Phải chăng không nên xin Hoàng Thượng tứ hôn cùng Kim Kiền hôm đó!?"

"Là sao!?", Bạch Ngọc Đường nhíu mày mím môi, "Không nhẽ, ngươi không thật lòng?!"

"Sao!?", Triển Chiêu đột ngột quay lại, tự tự rõ ràng: "Những lời trên Kim điện ngày hôm đó, từng lời từng chữ đều xuất phát từ chân tâm! Triển mỗ..."

"Được được được được!", Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu ra vẻ cảm thông, "Kẻ sáng suốt khắp thiên hạ đều thấy ngươi đối với Tiểu Kim Tử là một lòng một dạ!"

Rèm mi phủ đôi con ngươi tinh tú khẽ run lên, không nén được cái thở dài vốn định giấu sâu trong lồng ngực.

Bạch Ngọc Đường nhướng mắt, hướng tầm nhìn nơi cảnh tượng Biện Kinh đang say giấc, chậm rãi nói: "Nếu là thật lòng, cớ gì hối hận?""Triển mỗ đến chết cũng không hối... Chỉ sợ Kim Kiền mới hối..."

Triển Chiêu cụp mắt, lắc đầu buồn bã: ""Kim Kiền, từ lúc từ Kim điện trở về, ngày thở ngắn, đêm than dài, ưu tư khó ngủ. Ngày nào cũng đến tìm Triển mỗ như muốn nói điều gì đó. Chỉ là... Triển mỗ... Triển mỗ không đủ can đảm để nghe... Sợ nàng sẽ nói với Triển mỗ, rằng nàng không muốn bị tứ hôn, khống muốn gả cho Triển mỗ, rằng nàng đối với Triển mỗ... không có tình cảm!"

Nói đến đây, Triển Chiêu không khỏi lắc đầu cười khổ: "Triển mỗ càng không biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là mưu hèn kế bẩn, lợi dụng một đạo thánh chỉ toan trói một kiếp thanh xuân của nàng hay sao..."

"Này! Gượm chút!", Bạch Ngọc Đường chen ngang, "Tiểu Miêu! Ý ngươi là... Tiểu Kim Tử không có chút tình cảm gì với ngươi... ờ... nên mới không muốn gả cho ngươi!?"

Triển Chiêu nghe tới đó, ánh mắt đau đớn dại đi, tinh tú trong đôi con ngươi vụt tắt. Đôi mắt đen thăm thẳm thấm đẫm cay đắng. Ánh trăng đêm quang vằng vặc là vậy nhưng dường như không thể xen bóng phải chiếu trong mắt chàng.

...

"Phụt!", Bạch Ngọc Đường ho sằng sặc, chân đạp tay đập, cười đến trào cả nước mắt. Lại nhìn sang phía Triển Chiêu, lại cười, cố mãi mới nói được tròn tiếng: "Tiểu Miêu... ôi trời ơi là Tiểu Miêu! Ngươi và Tiểu Kim Tử đúng là trời sanh một cặp! =)))))))))))))))))))))))"

Sắc mặt Triển Chiêu xám lại, gằn giọng: "Ý Bạch huynh là gì?"

"Thì... hihi.. ngốc cả đôi chứ sao!", mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường lúng liếng.

"Bạch Ngọc Đường!" Triển Chiêu nhăn mặt gọi đầy đủ tên họ của kẻ đối diện.

"Á há há há há.....", Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục cười không ngừng nổi. Mãi đến khi sắc mặt Triển Chiêu chuyển màu kẻ tám lạng người nửa phân với Bao đại nhân thì Bạch ta mới gắng gượng cố nín cười để nói: "Ấy thôi! Thương! Không đùa nữa! Khụ khụ! Nói chung thì... e hèm..", đoạn vuốt vuốt ngực, vừa để nuốt cơn cười, vừa để diễn đạt, "Ta hiểu Tiểu Kim Tử!"

Mày kiếm Triển Chiêu dựng đứng. Quanh thân bỗng đâu hàn khí lan tỏa.

Bạch Ngọc Đường trợn mắt đanh đá: "Này Xú Miêu! Ngũ gia ta đây đang giúp ngươi nhé! Đừng hồ đồ giết nhầm bằng hữu!"

Ánh mắt Triển Chiêu lóe lên, từ từ đè hàn khí xuống. "Rốt cuộc Bạch huynh biết những gì!?"

"Ài! Ta biết tại sao Tiểu Kim Tử bỗng nhiên xử sự khác thường... ", Bạch Ngọc Đường ướm mắt nhìn sang, hơi dè chừng, mãi mới nói tiếp, "Đó là bởi vì... ờm..."

Thần sắc Bạch Ngọc Đường vẫn ngập ngừng, nhìn Triển Chiêu cân nhắc một hồi, cơ hồ ánh nước trong đôi mắt hoa đào rung chuyển dữ dội.

"Tiểu Kim Tử... chẳng là... vẫn cho người mà Tiểu Miêu ngươi tâm nghi... là Ngũ gia ta đó.."

Mắt Triển Chiêu trợn tròn, cả người chòng chành chao đảo, không giữ nổi thăng bằng. Chẳng mấy khắc sau, đường đường cái thế võ công, đại danh đỉnh đỉnh Triển đại hiệp bỗng rơi bịch xuống đất, không quên kéo theo luôn một đám mái ngói Khai Phong phủ rớt xuống theo ầm ầm."Ha ha ha! Tiểu Miêu a Tiểu Miêu! Kém cỏi quá đi!", Tiếng cười xé vải của Bạch Ngọc Đường cứ thế dội vang, xé tan hoang màn đêm yên ắng.

Trong lúc đó, Triển Chiêu vừa ngã xuống đất, sắc mặt trắng xanh bất định, đôi mắt khẽ nhíu. Bất chợt, lòng bàn tay đập xuống nền đất một cái, trong thoáng chốc đã phi thân lên lại nóc nhà, đùng đùng nổi giận: "Hoang đường! Đích thị là hoang đường!", Triển Chiêu gắt lên, "Triển mỗ cùng Bạch huynh rõ ràng là huynh đệ chi giao, sao thoáng cái đã biến thành... thành..."

Triển đại nhân, một đời đoan chính, nghĩa cử cao đẹp, trung với vua, hiếu với dân, nước nhà ghi nhận, Tổ quốc báo công... Không may, trên con đường trải đầy chiến công, đồng chí đã vướng phải một nương tử không biết nên tả thế nào. Chuyện lành thành dữ, hỷ sự hóa đau thương, Triển Chiêu nghẹn ngào, nói nửa câu rồi ai oán không nói cho nốt nổi nửa câu còn lại. Thương thay, gương mặt tuấn tú hết chuyển từ đỏ sang đen, giống như cuộc đời tuy suốt ngày được mặc áo đỏ mà vẫn đen tựa tiền đồ hôn sự của chàng vậy:v

Bạch Ngọc Đường bình tĩnh, nhìn Triển Chiêu, ánh sáng lưu lại trong đôi mắt hoa đào loé lên. Gương mặt bỗng tràn ra ý cười trong như ngọc ấm, sáng tựa trăng rằm, nghiêng thành nghiêng quốc, nói: "Đúng! Chúng ta đều là bằng hữu sinh tử, huynh đệ chi giao!"

"Nhưng mà... Sao... Kim Kiền lại hiểu nhầm ra đến mức này!?", Triển Chiêu đỡ trán, chán nản.

Bạch Ngọc Đường nhấm nháy, ý cười ranh mãnh treo bên khoé miệng: "Cái sự cố tai hại của huynh đệ ta, âu cũng xuất phát từ Nhan đại nhân đó!"

"Nhan đại nhân!?", Triển Chiêu khó hiểu.

"Nhan đại nhân từng nói với Tiểu Kim Tử rằng, người mà Tiểu Miêu ngươi tâm nghi... Chính là kẻ bên ngươi sớm chiều, đồng sanh cộng tử, lửa gần rơm bén, lâu ngày sinh tình...", Bạch Ngọc Đường ung dung giải thích.

"Có gì không hợp lý!?", Triển Chiêu nhăn trán.

"Nhưng mà...", Bạch Ngọc Đường cười quỷ dị, vẻ mặt hiện rõ vẻ muốn bán đứng vị đại nhân nào đó có lòng làm chuyện tốt nhưng không thành nên đành hữu tâm vô lực, "Nhan đại nhân khi nói, lại không hề chỉ mặt điểm tên, càng không nêu rõ thân phận, báo hại ma xui quỷ khiến Tiểu Kim Tử một lòng nghĩ quẩn cho ta và cái con mèo thúi nào đó a..."

Triển Chiêu mất bình tĩnh, khắp người toả hàn khí không kiềm chế nổi.

Được cả Bạch Ngọc Đường cũng đổ thêm dầu vào lửa, bồi thêm: "Tiểu Kim Tử tâm tư đơn thuần, đối với lời Nhan đại nhân nào đó thì lại càng tin tưởng, không có nửa điểm nghi ngờ!"

Triển Chiêu nhắm mắt dưỡng thần, hàn khí dày đặc bọc quanh người.

"Vì lẽ đó mà, bất luận ngươi ở trước mặt Tiểu Kim Tử, bày tỏ tình ý... Thì mấy hành động đó cũng sẽ bị xuyên tạc thành... Úi chà!", Bạch Ngọc Đường được thể càng thêm mắm dặm muối.

Nghe đến đây, Triển Chiêu không chịu thêm nổi, đứng bật dậy, quay đầu dợm bước. Thấy vậy, Bạch Ngọc Đường gọi giật lại: "Tiểu Miêu! Ngươi định đi đâu vầy?!", nụ cười tinh ma thoáng hiện ra trên môi.Triển Chiêu quay phắt lại, mím môi, nghiến răng, gằn từng chữ: "Triển mỗ còn nhớ ra mình có công vụ chưa bẩm báo Nhan đại nhân!"

Bạch Ngọc Đường không cười nữa, đổi thành một mặt nghiêm túc, vẫy tay: "Công vụ gì mà gấp gáp! Tiểu Miêu! Ngồi xuống đây rồi chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng lại đã!"

Sắc mặt Triển Chiêu nãy giờ vẫn thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo Bạch thử mà ngồi xuống.

"Tiểu Miêu ơi là Tiểu Miêu! Ngươi thật sự cho rằng, Tiểu Kim Tử đối với ngươi, một chút tình cảm cũng không có hay sao?", mắt hoa đào pha chút ngạc nhiên khi hỏi.

Triển Chiêu đưa mắt sang liếc người đối diện, rồi lặng lẽ trầm mặc gật đầu.

"Á há há há há!", một lần nữa Bạch Ngọc Đường lại đập chân bình bịch mà cười.

"Bạch huynh...", Triển Chiêu nói giọng bất đắc dĩ.

"Ai dza! Hai ngươi thiệt tình... Không phải người một nhà, không vào chung một cửa mà!

"Bạch huynh có gì xin hãy nói thẳng!", Triển Chiêu mất hết nhã nhặn.

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, nụ cười càng lúc càng quỷ dị, nói: "Đơn giản! Bây giờ chỉ cần Xú Miêu ngươi làm theo những gì Ngũ gia ta nói thì liền biết ngay Kim Kiền đối với ngươi thế nào mà!"

Triển Chiêu nhìn sang kẻ bên cạnh, mắt thấp mắt cao, toàn bộ cơ mặt như muốn xếp chữ: "Ngươi đáng tin sao?"

"Làm sao? Không tin Ngũ gia ta hả?", Bạch Ngọc Đường phủi áo đứng dậy, gõ nhẹ tay một cái. Bạch cốt phiến nhanh chóng xoè rộng, trên đề mấy chữ "Phong lưu thiên hạ một mình ta", lấp lánh dưới ánh trăng tỏ.

Đánh giá hồi lâu, rốt cuộc Triển Chiêu vẫn đứng dậy, ôm quyền hướng Bạch Ngọc Đường mà nói: "Vậy mong Bạch huynh chỉ giáo!"

Bạch Ngọc Đường như chỉ chờ có thế, lập tức bày ra bộ mặt quân sư, thâm niên lâu năm, kinh nghiệm đầy mình, dùng ánh mắt soi tà chiếu yêu đem quét qua Triển Chiêu một vòng, ngầm đánh giá, mãi một lúc mới buông lời: "Tư chất mèo con nhà ngươi, xem ra cũng chỉ có một cách có thể dùng được!"

Ánh mắt tăm tối nãy giờ của Triển Chiêu bất ngờ bừng sáng, hỏi luôn: "Cách gì?"

Nụ cười Bạch Ngọc Đường nham hiểm lộ liễu, thốt ra mấy chữ: "Mỹ nhân kế!"