Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Chương 25: 7 giờ tối




- Tối nay? - Nó sửng sốt

- Đúng vậy - Anh thở dài

- Vậy chuyến bay của anh là lúc mấy giờ? Có thể em sẽ đến tiễn anh được

- 7 giờ tối - Anh vừa nói vừa cười khổ

- Không sao mà, em nghỉ học một buổi tới tiễn anh cũng được mà - Nó cười

- Nghiêm cấm. Cấm em không được bỏ học dù chỉ là một buổi, nghe rõ chưa - Anh nói nghiêm khắc

- Nhưng....

- Không phải lo cho anh, lo cho bản thân mình ý - Anh cười

"Reng reng"

- A... đến giờ vào học rồi, thôi em cúp máy nhé lát gặp anh sau. Tạm biệt ông xã - Nó nói nhanh gọn lẹ rồi cúp máy . Ở bên này anh chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi cười cười " ông xã ư, nghe thật tuyệt"

Vậy là cả buổi sáng đi "nhặt chữ" làm nó mệt lừ, đầu óc toàn chữ với số làm nó đau hết cả đầu. Nhưng biết làm sao được, chữ trong đầu nó rất dễ bay. Chính vì vậy nên lúc nào nó cũng phải nhẩm đi nhẩm lại những thứ đã học, khoảng 10 phút lại nhẩm một lần. Về đến nhà, nó uể oải vươn vai, lắc lắc cái đầu hai lần rồi lại vỗ vỗ mặt cho tỉnh. Bước chầm chậm vào nhà, ngửi thấy có mùi đồ ăn thơm nghi ngút nó lần mò theo hướng hương thơm mà đến. Đến rồi, là bếp chính là ở bếp. Thì ra là anh đang nấu ăn. Suýt nữa nó quên mất mẹ anh từng nói với nó anh là một người nấu ăn vô cùng giỏi. Mặc dù vẫn chưa trực tiếp được nếm thử mùi vị do anh làm nhưng nó tin chắc chồng mình làm bất cứ việc gì cũng đều hoàn hảo.

- Thơm quá thơm quá - Nó chạy lon ton đến chỗ anh

- Em về rồi à, lên thay đồ rửa tay sạch sẽ rồi xuống dùng bữa - Anh quay sang nó cười cười

- Cái này anh khỏi nhắc, đã nói đến ăn thì cứ để em tự nhiên - Nó nói rồi cười hì hì chạy lên lầu. Anh nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu

Suốt bữa ăn nó ăn uống một cách ngon lành,tuy nhiên anh chỉ ngồi chống cằm nhìn nó. Ban đầu nó không để ý thấy nhưng về sau có cảm giác có gì đó không ổn, thức ăn cũng vì thế mà trở lên hơi hơi mất vị, ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn nó chăm chú lại còn cười rất gian. Nó bất giác rùng mình

- Ngắm em mãi thì anh sẽ no sao? - Nó nhăn nhó

- Ừ - Nó còn tưởng anh sẽ nghe lời nó mà ăn cơm, ai ngờ anh còn phách lối hơn nó tưởng

- Mau ăn, anh còn có nhiều việc phải lo, không ăn thì lấy sức đâu mà làm. Anh đâu phải con nít, mấy việc này đáng lẽ ra em không nói anh cũng phải tự túc chứ - Đặt chén cơm xuống nó ngồi nhìn thẳng vào mắt anh "lên lớp"

Anh bị bộ dạng bà cụ non của nó làm cho phì cười.

- Bộ mắc cười lắm hả? Nghe lời em mau mau ăn cho chóng lớn - Nó bực lắm chứ nhưng chỉ biết cố nhịn mà quay sang dỗ dành

- Em thế này, anh chẳng muốn xa chút nào - Anh nhẹ nhàng áp hai bàn tay vào hai bên má nó

- Anh... Để em đi tiễn anh nhé - Nó nhìn anh nói nhỏ

- Anh cũng muốn vậy lắm, nhưng không được rồi - Anh thở dài

- Anh vẫn lo về chuyện học của em sao? Đừng lo em.... - Nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị ngón trỏ của anh chặn lại. Rồi thật nhẹ nhàng, anh ôm chặt nó vào trong lòng ngực như thể sợ mất

- Đó là một chuyện - Anh nói đều đều

- Còn lí do nào khác sao? - Nó quay mặt sang phía bên phải -nơi phát ra tiếng nói của anh thì lúc này môi đã chạm môi. Nó tròn xoe hai mắt sửng sốt, ngược lại thì anh cảm thấy thích thú với động tác vừa rồi của nó, thật đúng ý anh. Đến khi nó không thể thở nổi , anh mới miễn cưỡng buông nhẹ người nó ra cười gian rồi lại nhanh chóng ôm chặt nó vào lòng, vùi mặt trên vai nó, ghé sát vào tai thì thầm " Anh chỉ sợ đến lúc đó anh lại không chịu được mà đưa em đi cùng mất, vợ yêu ạ".