Dĩ Ác Chế Ác

Chương 14




CHƯƠNG 14

Không khéo hôm nay, cái mạng nhỏ sẽ đứt đoạn tại đây. Quý Gia Hoành cúi đầu, đột nhiên liếc thấy di động trong túi quần, trượt ra gần phân nửa.

Báo cảnh sát!

——

Kết thúc công việc trời đã tối, Quý Gia Hoành lái xe về nhà, trên xe di động bắt đầu ong ong rung, Quý Gia Hoành suýt nữa trượt tay, vội vươn tay tiếp máy.

“Alo, Gia Hoành?” Thanh âm Thái Minh Minh truyền đến, xưng hô thân mật chứng tỏ quan hệ hai người gần đây tiến triển rất nhanh, “Em tới nơi rồi, anh đến chưa?”

Quý Gia Hoành lúc này mới nhớ hôm qua có hẹn Thái Minh Minh đi ăn tối, vốn cho rằng thời cơ đã chín muồi ăn xong có thể lôi hắn lên giường, giờ thì kế hoạch toàn bộ rối loạn, bất quá hiện tại cũng đang phiền não, vì vậy ác thanh ác khí nói: “Hôm nay tạm thời bận việc.”

“Nga,” Thái Minh Minh ngoan ngoãn hỏi, “Vậy ngày mai?”

“Ngày mai cũng không được.” Quý Gia Hoành bỗng nhiên có điểm bực bội, “Gần đây không rảnh, đừng làm phiền tôi.” Nói xong cúp máy.

Không đến ba phút, di động lại bắt đầu rung, Quý Gia Hoành nghĩ Thái Minh Minh có vẻ là người biết thức thời, sao lại dây dưa không dứt như vậy, bắt máy, tức giận nói: “Có chịu yên không, đã nói không rảnh, đừng bám lấy tôi nữa!”

Đầu bên kia im lặng một chặp, có người dùng thanh âm phẫn nộ gấp đôi hỏi ngược lại: “Bám lấy ngươi?!”

Quý Gia Hoành nghe xong lông tơ trên lưng dựng đứng: “Vương Hạo?”

“Ngươi cho là ta thích tìm ngươi lắm sao? Được, ta cũng không cần ngươi tìm.” Vương Hạo nói, “Ngươi nói một tiếng với dì, ta tự tìm chỗ ở, không cần ngươi giúp.”

Quý Gia Hoành a một tiếng, định nói thêm, bên kia đã tút một tiếng, cúp máy.

Người gì thế này, một chút lịch sự cũng không có!

Đỗ xe vào gara, Quý Gia Hoành đi về nhà mình.

Trời đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn đường vàng nhạt nhu hòa soi rọi con đường vắng vẻ của khu chung cư.

Dưới lầu có vài gã đàn ông ngồi tụ tập, Quý Gia Hoành liếc nhìn, cảm thấy bộ dạng hình như đã gặp qua.

Ban sáng ngồi trước cổng công ty không phải cũng là mấy gã này sao?

Nghĩ đến đây, Quý Gia Hoành trong lòng đột nhiên có điểm bất an, không khỏi tăng tốc.

Mấy gã kia thấy Quý Gia Hoành, giương mắt nhìn nhau, một bên chú ý xung quanh một bên nhanh chóng bám gót Quý Gia Hoành.

Quý Gia Hoành còn đang hoài nghi đám người này phải chăng là nhắm vào mình, kiên trì đi thêm vài bước, đánh một vòng nhỏ.

Mấy gã kia cũng vòng sang phía đối diện, rõ ràng muốn chặn đường hắn.

Quý Gia Hoành trong lòng phát lãnh, dứt khoát xoay người bắt đầu chạy.

Chưa được mấy bước, đã bị đám người này chặn lại, còn không kịp quay đầu chạy tiếp, đầu đột nhiên bị giáng một cú thật mạnh, Quý Gia Hoành trước mắt tối sầm, ngất đi.

___________

Lúc tỉnh lại, Quý Gia Hoành mình mẩy không chỗ nào không đau, vành mắt ê ẩm, mắt sưng phù không mở nổi. Khỏi cần nghĩ nhiều, Quý Gia Hoành cũng biết mình vừa bị hung hăng nện một trận.

Trước mặt là một gian phòng xa lạ, mặt đất phủ một lớp bụi bặm, có vẻ là căn nhà hoang không người ở.

Quý Gia Hoành bị quẳng dưới đất, tay chân đều bị trói, trái lại mồm miệng tự do. Quý Gia Hoành gân cổ kêu: “Có người không? Cứu tôi với!”

Phòng bên vang lên tiếng bước chân, sau đó có người đẩy cửa vào: “Triệu ca, hắn tỉnh rồi!”

Quý Gia Hoành lúc này mới ý thức được, hận không thể đánh chết mình, người ta không bịt miệng tức là nơi này núi cao hoàng đế xa, không sợ hắn kêu cứu.

Gã được gọi là Triệu ca là một người đàn ông trung niên, mặc áo khoác da màu đen, sơmi trắng, hai tay đút vào túi quần đủng đỉnh bước tới, theo sau còn có vài người, Quý Gia Hoành nhận ra trong đó có người ban nãy chặn đường mình.

Quý Gia Hoành hỏi: “Các người là ai, muốn làm gì?”

Triệu ca mỉm cười rút điếu thuốc, chìa ra để tên đứng bên cạnh châm lửa, hút một hơi, lại phà ra một hơi dài nói: “Ngươi đắc tội người ta, có người tìm ta giáo huấn ngươi.”

Quý Gia Hoành đắc tội rất nhiều người, nhất thời cũng không nhớ là ai, nhưng trả thù như thế này thì lần đầu gặp phải, bèn hỏi: “Anh không phải lăn lộn trên giang hồ sao? Lão đại khu X Vĩ Trung ca anh biết không? Tôi với anh ấy quan hệ rất thân thiết.”

Triệu ca nheo mắt nhìn hắn.

“Anh mau thả tôi ra.” Quý Gia Hoành cảm thấy có hiệu quả, nói tiếp: “Bằng không để Vĩ Trung ca biết, anh chết chắc.”

“Ta mặc kệ Vĩ Trung ca đó là ai.” Triệu ca ném điếu thuốc xuống đất, giẫm nát tàn thuốc, “Ở đây ta là lão đại!”

Nói xong ngoắc tay, ra hiệu cho đám đàn em: “Hù dọa ta, đánh cho ta!”

Quý Gia Hoành vội cuộn người, mắt thấy mấy gã kia sắp xông tới, cửa lại bị đẩy ra, có người ló đầu vào, trong tay đong đưa túi cơm hộp: “Đợi lát nữa hẵng đánh, Tiểu Lương mua cơm về rồi, ăn trước đã, ăn cơm ăn cơm nào!”

Người trong phòng nối đuôi nhau đi ra, có người reo: “Ố, hôm nay có gà nướng.”

Quý Gia Hoành vừa thấy hộp cơm loại dùng một lần kia liền muốn rớt nước mắt, Triệu ca Triệu ca, nghe tưởng oai lắm, có ai thấy lão đại xã hội đen ăn cơm hộp chưa? Không biết lăn lộn ở đâu, nếu thật sự quen được lão đại xã hội đen chính cống Vĩ Trung ca, có ma mới tin.

Không sợ Diêm Vương, chỉ sợ tiểu quỷ.

Không khéo hôm nay, cái mạng nhỏ sẽ đứt đoạn tại đây. Quý Gia Hoành cúi đầu, đột nhiên liếc thấy di động trong túi quần, trượt ra gần phân nửa.

Báo cảnh sát!

Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu, Quý Gia Hoành cố gắng nghiêng người, lắc lắc thân hình cho di động rớt ra.

Người ở phòng bên vừa ăn vừa cười đùa, tựa hồ sẽ ập vào bất cứ lúc nào.

Quý Gia Hoành gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cảm giác không khí cũng sắp đông cứng, mới vài phút mà đã như mấy năm ánh sáng.

Lộc cộc một tiếng, di động rơi ra.

Quý Gia Hoành lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đám người kia vẫn đang cười đùa, dường như chưa phát hiện.

Cẩn thận xoay người, siệt di động trong tay.

Tay bị trói ngược sau lưng, không thể nhìn thấy bàn phím, Quý Gia Hoành lại khẩn trương đến cả người phát run, trên tay cũng mướt mồ hôi.

110.

Phím 1 nằm trên cùng, bấm hai cái, sau đó là bấm phím 0, phím 0 nằm ở đâu, ở đâu?

Quý Gia Hoành ***g ngực sắp nổ tung, hận không thể đào não mình lên, lục lọi trong trí nhớ phím 0 nằm ở đâu.

Bình thường lúc gọi điện, sao lại không chú ý phím 0 nằm ở đâu chứ.

Còn chưa tìm được phím 0, di động truyền đến một trận tút tút, sau vài tiếng, có người bắt máy, nói alo.

Quý Gia Hoành cả kinh, di động rơi xuống đất.

Bên kia vẫn đang “Alo? Alo?”, thanh âm quen thuộc ngữ khí tràn ngập mất kiên nhẫn.

Quý Gia Hoành lúc này mới sực nhớ, nhật ký cuộc gọi cũng là bấm phím trên cùng, bấm lần đầu, hiện lên nhật ký cuộc gọi, bấm lần hai, thành gọi điện.

Mà người cuối cùng nói chuyện với hắn, chính là Vương Hạo.