Dị Giới Dược Sư

Quyển 10 - Chương 207: Tương hội




Khi trời đã khuya thì Mộ Dung Thiên cũng về đến giám sát phủ, toàn thân hắn đều là lửa, không phải lửa giận, mà là lửa dục. Bị nàng Vu nữ còn yêu mỵ hơn cả hồ ly tinh kia khêu lên lửa dục hừng hực, hắn không thể nào dập tắt được. Trong đầu hắn vẫn còn lởn vởn giọng nói và nụ cười đầy nét quyến rũ đến tận xương tủy của nàng, mỗi một cái giơ tay hay nhấc chân đều có thể thu hút hồn phách của người ta mà không một ai kháng cự nổi. Đến nỗi mà sau khi Mộ Dung Thiên quay trở về nội viện, thì ma xui quỷ khiến thế nào mà lại khiến hắn mò vào phòng của hai nàng tỳ nữ của Yêu tộc, lúc này đang ngủ say, là Lệ Toa và Lạc Na, có lẽ do các nàng có khí chất hơi giống với Đình Đình cũng nên.

Đến khi Mộ Dung Thiên phát hiện ra hai nàng không phải là Đình Đình thì trên người ba người họ đã không còn mảnh vải che thân nào, thế nhưng lúc này thì tên đã giương, không bắn không được. Vì vậy mà đâm lao phải theo lao, dù gì thì họ sớm đã là người của hắn, huống chi nếu có an ủi họ một chút vì đã theo hắn lưu lạc tới dị quốc mà không hề có nửa lời than oán cũng là một việc tốt.

Lệ Toa và Lạc Na bị kinh động mà giật mình tỉnh giấc. Họ thấy cảnh tượng trước mắt mà vừa mừng vừa sợ. Kể từ lúc đến Tát La tới nay, vì Mộ Dung Thiên quá bận rộn với việc kinh doanh mà không có thời gian dành cho họ, đến khi hơi rảnh một chút thì lại phải chuẩn bị cho hải liệp, lúc đó hắn lại phải tranh thủ từng phút từng giây để song tu với Lộ Thiến, rồi từ sau khi tới nhậm chức tại thành Đặc Đốn Lạp Tư, hắn lại bận rộn công vụ bù đầu bù cổ; với tính cách của hắn, dĩ nhiên là sẽ không chiếm hữu lấy hai người mà từ lâu đã dành trọn phương tâm cho hắn.

Nhìn bộ dạng động dục dữ dội của Mộ Dung Thiên, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm rất đặc biệt đây. Vì vậy mà hai nàng đều mang tâm trạng thấp thỏm chờ mong, và đây cũng là thời khắc phải trải qua của nữ nhân. Sau đêm nay, các nàng sẽ trở thành thành viên trong hội "đùa giỡn" của Mộ Dung Thiên và Lộ Thiến, do đó mà xuân tâm của cả hai đều nhộn nhạo mà chưa có chỗ để phát tiết.

Nước da của Lệ Toa ngăm ngăm đen và lại còn bóng lẫy nữa, thật giống như người ta đã bôi lên đó một lớp dầu vậy, lấp la lấp loáng; còn Lạc Na thì da trắng như ngọc, hai nàng nữ tử tình như tỷ muội này lại tạo thành hai thái cực trái hẳn nhau. Dưới tác dụng chung của Kinh mạch vận chuyển chu thiên và kết cấu cơ thể đặc thù của Yêu tộc, nó đã sản sinh ra một loại đấu khí có tác dụng khác, nên khiến cho các nàng còn có sức mỵ hoặc hơn cả trước kia nữa. Hai mắt của Mộ Dung Thiên tỏa sáng, sao trước đây mình lại không chú ý tới hai viên ngọc đã được gọt đẽo rất điêu luyện và luôn ở bên cạnh mình vậy chứ nhỉ? Quả thật là đáng hận mà.

Tuy rằng lửa dục đang tuôn trào, nhưng Mộ Dung Thiên lại đặc biệt ôn nhu với hai nàng mỹ nữ đã cùng vào sinh ra tử với mình. Chỉ mới vừa mở màn, hắn đã khiến hai nàng mê đắm kinh người, sau đó tiếp theo cảm giác đau đớn khi bị phá xử, lại là niềm khoái cảm ngút ngàn, từng trận ập đến. Lần đầu được nếm vị ngọt của ái ân, trong lúc bất tri bất giác, chiếc đuôi rắn của Lệ Toa liền vểnh lên cao, rồi không ngừng vuốt ve ở sau mông, đôi chân, và bộ vị thứ ba của hắn, so với công cụ thôi tình còn hữu hiệu hơn nhiều. Còn Lạc Na thì cũng tỏ ra rất phóng đãng lớn mật, nữ tử Yêu tộc chỉ cần sau khi đánh thông được khoảng cách sau cùng giữa nam và nữ thì sẽ nhanh chóng thích ứng và cởi mở cõi lòng để hưởng thụ.

Phấn hồng và chăn đệm chìm ngập trong cơn xuân triều gợn sóng, hai nàng tỳ nữ dưới tuyệt kỹ tay và lưỡi của tên sắc lang, ai nấy cũng đều đạt được cực khoái, rốt cuộc nhịn không được mà phải phát ra những tiếng rên gợi cảm. Lộ Thiến và Hải Luân Na sớm đã bị họ đánh thức, nhưng vẫn phải giả vờ là còn đang ngủ. Thế nhưng bên tai vẫn nghe văng vẳng những thanh âm mê loạn, nên cuối cùng nhịn không được mà thẹn thùng gia nhập vào chiến đoàn. Mộ Dung Thiên lần đầu kiến thức được mỹ nhân ngư động tình thế nào, nhưng chỉ tiếc là họ không có bộ phận tính dục, chỉ có thể dùng miệng và đôi gò bồng đảo cũng có thể đạt được cao trào. Tên sắc lang có thể thông qua đôi gò bồng đảo để kích thích nàng mỹ nhân ngư, tuy rằng không được hoàn mỹ, nhưng tư vị đó cũng rất khác lạ. Hơn nữa, tuy bề ngoài có dáng vẻ trưởng thành, nhưng trên thực tế thì Hải Luân Na vẫn còn là một cô bé vị thành niên, Mộ Dung Thiên qua đó cũng có được một niềm khoái cảm mới lạ khác.

Mộ Dung Thiên sau khi giải quyết xong vấn đề nhức đầu nhất, mắt thấy kế hoạch của mình được phát triển thêm một bước nữa thì trong lòng không còn lo lắng nữa, áp lực về nhu cầu cấp thiết lâu nay cũng được giải tỏa nốt, do đó mà trận đại chiến này hắn tả xung hữu đột cho đến tận tờ mờ sáng mới kết thúc, lúc đó cả năm người đều mệt lã mà chìm vào giấc ngủ. Ngoài sinh ý và chính trị ra, cả tình ái cũng được thuận buồm xuôi gió, quả là đột phá rất lớn, Mộ Dung Thiên cảm thấy vận khí của mình trong thời gian gần đây rất được tốt.

Mấy ngày sau, Mộ Dung Thiên dùng nhiều phương cách để điều tra thân thế của Đình Đình, quả thật là nàng từ nhỏ đã lưu lạc đến Đặc Đốn Lạp Tư rồi trở thành nữ nô, sau đó được Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đem về thu dưỡng. Điểm ấy không có gì đáng nghi, bao nhiêu cư dân sống lâu năm ở trong thành đều biết. Đương nhiên, Mộ Dung Thiên cũng không vì vậy mà hoàn toàn tín nhiệm hai người họ, hắn còn cần thời gian để khảo nghiệm họ nữa; vả lại, những việc quan trọng nhất thì bất luận thế nào cũng phải nắm mọi quyền trong tay, tỷ như "Kim thương bất đảo" cùng với việc chi thu của các đại lý lớn nhỏ tại các siêu cấp thành thị và phần lớn những thành thị cấp một, còn về phần sách lược kinh doanh ở các đại lý tại các thành thị nhỏ thì đều giao cho Ca Ngõa Lợi Phu Nặc quản lý hết. Y quả đúng là một nhân tài ở trên thương trường, là một người có ánh mắt và suy nghĩ rất độc đáo mà người thường không thể bì kịp, do đó mà Mộ Dung Thiên cũng càng ngày càng tin tưởng y hơn, chí ít thì về phương diện kinh doanh cũng không có vấn đề gì.

Dưới sự điều hành của Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, sinh ý của tên sắc lang không ngừng phát triển. Mặt khác, với sự bồi dưỡng của Đình Đình, việc Mộ Dung thiên có thể trực tiếp điều động lực lượng cũng không ngừng phát triển. Kể từ ngày đến thành Đặc Đốn Lạp Tư tới nay cũng được một tháng rồi, nếu như nói còn có chỗ nào chưa được hoàn mỹ thì đó là tình cảm bồi dưỡng với Tân Địch Á mà vẫn không có sự tiến triển nào, thậm chí còn khiến cho nàng bị phản cảm nữa là đằng khác. Ở gần thủy lâu đến như vậy mà vẫn không thể hái được trăng, điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên phiền muộn không thôi, vì sao cũng cùng một người, nhưng với hai thân phận khác nhau, vậy mà đãi ngộ sao lại quá khác biệt đến như thế?

Một buổi tối nọ, trong lúc Mộ Dung Thiên đang định lợi dụng lúc trời tối là khi lực phòng ngự của nữ nhân yếu kém nhất, định thi triển "vô địch mặt dầy đong gái" đại pháp để xem xem có thể bắt cóc được Tân Địch Á hay không, nhưng hắn lại bị thất vọng ngay, bởi vì khi vừa trở về giám sát phủ thì từ viên Linh Tê châu đã truyền tới thanh âm trong vút:

- Sử Mật Tư tiên sinh?

Kể từ lúc cách biệt cho tới nay, đây không phải là lần đầu nàng đã dùng Linh Tê châu để liên lạc với hắn, trái lại, đã rất nhiều lần rồi nữa, thế nhưng Mộ Dung Thiên cứng cổ không muốn để ý tới, bởi vì cái thân phận Sử Mật Tư kia chính là đang gây trở ngại cho đại kế cưa cẩm mỹ nhân của hắn. Nếu như Tân Địch Á càng nặng tình đối với "Sử Mật Tư" thì cơ hội của tên sắc lang Đan Ni Tư sẽ càng xa vời hơn; còn không thì lỡ như một ngày nào đó nàng thông qua Ma bạo phá mà biết được hắn chính là La Địch, giặc phản quốc của Lam Nguyệt đế quốc, vậy đến chừng đó, biết đâu Cát Tư sẽ không bày ra nghi kế, tung tin thất thiệt là đã phái hắn vào làm gián điệp tại Tát La, khi đó sẽ rất là phiền phức. Bất cứ là việc gì, một khi đã lên đến tầm cỡ quốc gia thì sẽ không thể suy đoán theo lẽ thường được, cho dù hảo cảm có sâu dầy cỡ nào, thậm chí đã là phu thê theo đúng luật pháp thì cũng không ngoại lệ.

Thời gian gần đây, hắn càng nỗ lực theo đuổi Tân Địch Á nhiều hơn thì bản thân cũng nhận được sự liên lạc của nàng thông qua Linh Tê châu cũng nhiều hơn. Không ngờ sự lạnh nhạt của hắn lại không có hiệu quả chút nào. Nghĩ đến việc Tân Địch Á mỗi ngày càng chán ghét mình hơn, Mộ Dung Thiên chỉ đành mượn thân phận của Sử Mật Tư để nói vài lời tốt cho Đan Ni Tư mới được, coi như là làm mấy chuyện tốt đại loại như giúp bà lão băng qua đường, hay là nhặt được tiền trên đường cái thì giao lại cho cảnh sát thúc thúc, ặc, giao cho Di Thất công hội [1] mới đúng. Ít ra cũng sẽ kiếm được vài điểm ấn tượng tốt cũng hay. Lại nữa, Tân Địch Á là một nữ tử độc thân sống bên ngoài, không quen biết ai, quả thật là rất cô đơn đáng thương. Tên sắc lang này tuy cảm thấy tội nghiệp nàng Băng Sơn mỹ nữ, nhưng hắn lại không nghĩ tới, việc đáng tội nghiệp nhất của nàng chính là mỗi ngày phải giáp mặt với hắn vậy.

Linh Tê châu sẽ có tác dụng ở trong vòng một trăm dặm, hầu như đó là khoảng cách của toàn bộ Tát La chứ đừng nói gì một cự ly ngắn tới đáng thương như bây giờ. Hai người có thể nào tấu xảo đến nỗi lại ở trong phạm vi trăm dặm đó không? Tân Địch Á thở dài một hơi. Từ sau khi hai người ly biệt, tuy không thể gặp lại nhau, thậm chí cũng không nói được nửa câu hay một lời nào, nhưng chẳng hiểu sao nỗi nhớ nhung lại càng ngày càng trở nên sâu đậm hơn. Nhất là mỗi khi nhìn thấy con ruồi đáng ghét nhưng cũng là thượng cấp của mình là Đan Ni Tư, nàng lại càng cảm thấy cần phải thố lộ cùng ai đó nhiều hơn, thế nhưng hy vọng của nàng lần nào cũng bị thất bại, lần nào truyền âm cũng như kim rơi xuống biển, ngay cả lần này nàng cũng đinh ninh là sẽ không ngoại lệ, vậy mà đột nhiên lúc này lại nghe được giọng nói trầm ổn của nam nhân mà nàng nhớ mong ngày đêm:

- Tân Địch Á tiểu thư, đã lâu không gặp!

Tân Địch Á nghe được lời đó thì mừng rỡ không thôi, thậm chí còn có chút khó tin nữa, nàng vội hỏi:

- Sử Mật Tư tiên sinh, thật là chàng à?

Giọng nói bên kia lại vang lên:

- Tân Định Á tiểu thư, chẳng lẽ còn có thể là người khác sao?

Linh Tê châu chỉ lập khế ước nhận chủ một lần, vĩnh viễn không thể giải khai để đem tặng người khác. vì thế nên nó mới được xem là tín vật đính ước quý giá nhất giữa một đôi tình lữ.

Tân Địch Á cũng cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình thật ngu ngốc, nên cười xòa thốt:

- Xin lỗi tiên sinh, chỉ vì ta cảm thấy hơi bất ngờ thôi. Hiện nay chàng đang ở đâu thế? Có ở gần thành Đặc Đốn Lạp Tư không?

Mộ Dung Thiên vờ vịt:

- Tân Địch Á tiểu thư, thì ra nàng đang ở thành Đặc Đốn Lạp Tư à? Vừa khéo ta cũng mới đến đây làm chút việc.

Tân Địch Á nghe xong lời đó thì không hề nghi ngờ gì, lập tức nói:

- Sử Mật Tư tiên sinh, hiện nay ta đang là phó giám sát sứ của thành Đặc Đốn Lạp Tư. Ta muốn gặp mặt chàng để tận chút tình địa chủ, chẳng hay chàng có lúc nào rảnh rỗi không?

Mộ Dung Thiên đương nhiên là đồng ý ngay:

- Không thành vấn đề, nhưng không biết có địa điểm nào thích hợp cho chúng ta gặp mặt không nhỉ?

Tân Địch Á cực kỳ khích động, thốt:

- Hay lắm, ngay trong thành có một nơi gọi là "Nhã dạ triền miên", đó là một chiếc thuyền ở tại La hồ, ngoài phong vị thức ăn ngon nổi danh của bản địa ra, nó còn có những bao sương [2] được bao phủ bởi Cách âm kết giới để bảo mật thân phận khách đến đó thưởng ngoạn. Đó là một nơi rất tốt để gặp mặt, chẳng hay ý kiến của tiên sinh thế nào?

Trong một tháng qua, Mộ Dung Thiên sớm tối ở trong thành hưởng lạc, nơi nào cũng đều nắm rõ như lòng bàn tay, đương nhiên biết được Nhã dạ triền miên là một lựa chọn rất tốt, do đó mà hắn đáp ứng với nàng ngay.

oooOooo

La hồ là một cái hồ nhỏ nằm bên trong đảo thành, khi trời vừa sập tối thì nó biến thành chỗ phong hoa tuyết nguyệt, vui chơi náo nhiệt nhất trong thành. Những chiếc thuyền hoa lớn nhỏ cung cấp thức ăn khuya, thức ăn chơi, ca vũ, thậm chí bất cứ nhu cầu đặc biệt nào cũng có. Về tính chất, nó cũng gần như Bồng Thái giang tại Tư Ba Đạt Khắc lộ, là một địa điểm tốt để bằng hữu tụ hội kết giao và phục vụ các màn tiêu khiển về đêm.

Tối nay bầu trời đầy sao, vầng trăng sáng lung linh treo trên cao, dưới hồ thì không ngừng gợn sóng, ven bờ hồ là những hàng cây ăn quả mọc san sát tạo thành bức mành che chắn, những luồng gió nhẹ mang theo hương thơm ngào ngạt thổi tới, quả thật là phong cảnh hữu tình. Lúc này có hai người đang ngồi ngắm cảnh gần bờ sông, thưởng thức những luồng gió nhẹ đang lùa qua cửa sổ, thích thú ngắm nhìn cảnh đêm trong hồ.

Tuy rằng mỗi ngày đều chạm mặt Tân Địch Á, thậm chí vào nửa giờ trước thì tên sắc lang Mộ Dung Thiên vẫn còn ở trong nhà nàng, thế nhưng lúc này hắn lại thấy nàng Băng Sơn mỹ nữ rất lộng lẫy, bởi vì nàng đã khéo léo trang điểm và còn mặc chiếc váy trắng thướt tha, trông rất mỹ lệ. Làn da của nàng so với những nử tử của thành Đặc Đốn Lạp Tư còn muốn trắng nõn hơn, tố chất thì cao nhã như tiên nữ giáng trần, khuôn mặt ngọc lần đầu tiên tô son điểm phấn khiến cho đôi gò má ít khi ửng hồng thì nay lại càng hồng hào hơn. Giờ đây, bao nhiêu nét băng sơn đều tan biến hết, thay vào đó là nét quyến rũ mê người. Mộ Dung Thiên tha hồ ngắm nhìn mỹ nhân đến no mắt, thật hiếm có khi nàng hiển lộ xuân sắc kiều mỹ đến như thế, song đồng thời hắn cũng không khỏi thầm than trách ông trời sao lại quá bất công.

Tân Địch Á thấy Mộ Dung Thiên cứ nhìn mình không chớp mắt thì vội vàng cúi đầu, vừa vui mừng vừa thẹn thùng, gọi khẽ

- Sử Mật Tư tiên sinh!

Mộ Dung Thiên nghe gọi thì mới thu hồi lại ánh mắt say đắm của mình, rồi tấm tắc khen:

- Một tháng rồi không gặp, không ngờ tiểu thư lại càng xinh đẹp mỹ lệ hơn trước. Thật xin lỗi, ta đã thất lễ!

Nếu như lời này được thốt ra từ miệng của một nam tử khác, Tân Địch Á nhất định sẽ không vui, nhưng nam nhân này lại là người mà nàng rất có hảo cảm, hơn nữa lại còn từng vào sinh ra tử với mình, vì vậy mà chẳng những nàng không có ý trách cứ, trái lại còn cảm thấy vui trong lòng nữa. Tân Địch Á nhẹ giọng nói:

- Tiên sinh quá khen!

Tuy hai người mới chia tay không lâu, tướng mạo của Mộ Dung Thiên không hề cải biến, nhưng Tân Địch Á lại không hề hoài nghi chút nào, bởi vì trong sự cảm nhận của nàng, hai người đó hoàn toàn khác hẳn nhau, một người thì nho nhã lễ độ, hòa khí văn nhã, ân cần quan tâm, còn một người khác thì vô sỉ hạ lưu, hèn mọn xấu xa, da mặt dầy như bức tường. Từ trước tới nay, nàng không hề có một tí ý niệm liên tưởng đến việc hai người đó thật ra chỉ là một người mà hai tính cách chút nào cả.

Sau khi hai người đã yên vị, Tân Địch Á đối với nam nhân kể từ sau lần "ly biệt" gần đây không hề thấy có nửa điểm thay đổi, trái lại nàng còn cảm thấy như gặp lại tri âm rất thân thiết vậy. Thế rồi nàng kể lại cho hắn nghe việc mình rời khỏi sự ràng buộc của gia đình thế nào, cùng với công tác không hài lòng ra sao, đương nhiên trong đó không thể thiếu việc tên sắc lang thượng cấp ngày nào cũng đến quấy rầy, khiến nàng đầy bụng oán hận, vv....

Mộ Dung Thiên càng nghe thì càng cảm thấy xấu hổ, cực kỳ xấu hổ, đến cuối cùng thì còn cảm thấy như mình đúng là một kẻ táng tận lương tâm, tội lỗi chồng chất, không việc ác nào là không làm, dường như ngoài việc cưỡng gian nữ nhân ra, những chuyện xấu khác thì hắn đều từng làm qua hết rồi vậy. Cuối cùng, Mộ Dung Thiên chỉ biết gật đầu lia lịa, nhưng những lời đó đều vào tai trái thì ra tai phải, nếu không thì chỉ e tâm linh yếu đuối của hắn sẽ chịu không nổi, tựa như một học sinh bị tổn thương vậy.

- Sử Mật Tư tiên sinh, chàng nói xem, có phải gã thượng cấp đó của ta rất đáng ghét hay không?

Mộ Dung Thiên không ngừng gật đầu như con gà mổ thóc:

- Ừ, ừ......

- Có đôi lúc ta còn muốn giết phăng hắn đi nữa.

- A.....sao....lại thế?

Hắn sợ hãi lắp bắp:

- Việc đó......trăm ngàn lần không nên đâu.

Tân Địch Á mỉm cười:

- Tiên sinh yên tâm, ta chỉ nói vậy thôi, chứ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu. Hắn không đáng để cho ta mạo hiểm như vậy.

Nàng nghĩ rằng Mộ Dung Thiên ngăn cản mình là xuất phát từ sự quan tâm, sợ mình sẽ gánh vác tội danh hành thích thượng cấp, chứ nào biết được căn bản là hắn sợ cái mạng nhỏ của mình khó giữ được.

Mộ Dung Thiên thở phào, rồi lau mồ hôi trán, hắn vừa định lên tiếng thì từ mũi thuyền chợt có tiếng sủng vật vang lên:

- Gâu!

Tiếng kêu độc nhất vô nhị đó tất nhiên là của Tật Phong chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Mộ Dung Thiên còn đang cảm thấy kỳ quái sao nó lại có mặt ở tại "Nhã dạ triền miên" này thì đột nhiên lại có tiếng nữ tử hô lớn:

- Mau gọi giám sát sứ của các ngươi ra đây, ta biết hắn đang ở chỗ này.

Mộ Dung Thiên nghe xong lời đó thì giật mình kinh hãi, sao Mâu Cơ lại đột nhiên chạy đến thành Đặc Đốn Lạp Tư này thế.

Hết

=============================

Chú thích

[1] Di Thất công hội: công hội chuyên thu gom đồ đạc thất lạc.

[2] bao sương: phòng nhỏ riêng cho từng nhóm khách.