Dị Giới Dược Sư

Quyển 11 - Chương 268: Quỷ đói




Mộ Dung Thiên chán nản ngồi trong một góc khuất tại vũ hội, sự thật luôn trái ngược với những mong ước tốt đẹp, kế hoạch liệp diễm đã bị phá sản một cách tàn khốc.

Yến hội tại Thủy Đô được phân làm hai hạng căn cứ theo địa vị của khách mời, tiêu chí phân chia cũng tương tự như đẳng cấp trong chức nghiệp của ma pháp sư, địa vị của ma pháp sư tại Thủy Đô cũng rất cao. Nguyệt hạng là những danh nhân thuộc giới thượng lưu của xã hội hoặc những người có liên quan đến thương nghiệp, Tinh hạng là những người có chút danh tiếng và những vị khách từ xa tới. Những người anh dũng chống hải tặc trên đường tới Thủy Đô và được trao huân chương anh hùng dĩ nhiên là thuộc hạng thứ hai; tuy nhiên, Mộ Dung Thiên là một ngoại lệ. Vì có quan hệ đặc thù với Duy Đa Lợi Á, nên hắn được đặc cách cho phép vào Nguyệt hạng yến hội, cũng chính vì vậy mới tạo thành tình huống khó xử như hiện giờ, bởi lẽ những người ở đây không quyền quý thì cũng giàu sang, hoặc là danh tiếng nổi như cồn, ít nhất cũng là những thanh niên hào kiệt của các gia tộc, chỉ riêng Mộ Dung Thiên bất kể sự huy hoàng của gia tộc, bối cảnh chính trị, địa vị xã hội hay danh tiếng bản thân đều không có chút gì nổi bật.

Vốn dĩ, tiêu diệt được Phi Đa Lợi ở trên biển cũng có thể coi là một chuyện khá là vang động, tuy nhiên nó hoàn toàn bị ánh hào quang của Long vương che mất, nên khiến chuyện đó chẳng mấy ai biết tới. Trong yến hội, mỗi người đều có tiêu chí để biểu hiện thân phận của mình, mọi người chỉ thấy được thân phận ma võ sĩ cấp D của Mộ Dung Thiên, nên đương nhiên không để hắn vào mắt. Vì vậy mà tên sắc lang bị đối đãi rất lạnh nhạt, thậm chí tiết mục náo nhiệt nhất của yến hội là khiêu vũ cũng chẳng có bất cứ nữ tử nào đến mời nhảy, đồng thời, hắn cũng không mời được một nữ tử nào. Trái lại, Tạp Gia tuổi trẻ tài cao, cộng với bề ngoài anh tuấn lại rất được hoan nghênh, gần như không có thời gian để nghỉ ngơi. Một kỵ sĩ rất khó lòng từ chối lời mời của các nữ sĩ dù với bất cứ lý do gì, bởi lẽ như vậy sẽ tỏ ra không có phong độ. Ở một phương diện khác, có thể thấy được tại Thủy Đô này, gia tộc Sở La Môn cũng khá là có tiếng.

Hai người Đình Đình và Khiết Tây Tạp đều ở trong Tinh hạng yến hội nên không thể bầu bạn, vì hoàn toàn bị cô độc nên Mộ Dung Thiên chẳng có chút hứng thú nào, chỉ đành bực bội cắm đầu vào ăn, chỉ tiếc là đồ ăn tại đây không hề khiến hắn hài lòng. Bởi đất đai hiếm hoi nên thực phẩm chủ yếu là hải sản, nhất là sau sự kiện cây trồng chậm phát triển, ngay cả những loại lương thực phổ biến nhất trên lục địa thì ở đây cũng đắt kinh lên được, bình dân phổ thông không thể mua nổi. Lợi nhuận kếch xù khiến những thương nhân nhìn thấy thời cơ đều chạy theo nghề cung ứng lương thực cho Thủy Đô, mặc dù lượng cây trồng tại các quốc gia hải dương không nhiều nhặn gì, nhưng thực phẩm để tiếp đãi khách khứa trong Nguyệt hạng yến hội dĩ nhiên vẫn thuộc loại thực vật. Đối với một người vốn là con dân của Lam Nguyệt đế quốc, đồ ăn thực vật là chuyện thường ngày ở huyện như Mộ Dung Thiên, dĩ nhiên không hứng thú gì với mấy món này, hắn hoàn toàn chỉ dùng để phát tiết sự bực dọc trong người, dáng ăn cực kỳ bất nhã khiến người khác càng thêm coi thường, tại Nguyệt hạng yến hội, người không cố kỵ gì đến phong độ và hình tượng như hắn quả là hiếm thấy.

Nói một cách nghiêm túc, Mộ Dung Thiên chỉ cô độc chứ không hề đơn độc, ngồi cạnh hắn ở trong góc phòng còn có một đồng đạo nữa, với tình huống hiện giờ, cho dù gặp được con chó hay con mèo thì hắn cũng phải lôi vào để giải khuây, vậy mà đối với vị đồng đạo kia thì hắn cũng đành bó tay, bởi lẽ đó là một lão đầu. Một lão đầu với hai mắt nhắm tịt, mặt thì vênh lên tựa như tất cả mọi người trên thế giới này đều nợ tiền lão vậy. Tuy nhiên, không phải vì lão không có thân phận mà bị ghẻ lạnh, trái lại, tất cả khách khứa đều tỏ ra rất tôn kính với lão, vẻ mặt cứng nhắc còn hơn cả hòn đá trong nhà xí khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến chức nghiệp của lão - giáo sĩ.

Tế ty (giáo sĩ) là một chức nghiệp thân cận với thần linh hơn cả thánh kỵ sĩ, đồng thời cũng là chức nghiệp nhàm chán nhất ở trên đại lục. Không biết có phải là vì ngày nào cũng phải tiếp thu giáo hóa về lòng tín ngưỡng thành kính bất biến hay không mà càng ngày những vị tế ty cấp cao lại càng nghiêm túc. Vị tế ty ngồi bên cạnh này đã đạt đến thánh ngôn, cũng chính là Thánh cấp theo tiêu chuẩn phân chia thông dụng - đại tế ty Hoa Sử. Dù cho Mộ Dung Thiên gợi chuyện bằng đủ mọi cách, lão cũng ngồi im như hóa đá, chỉ trả lời vài câu cho phải phép. Tế ty là người đã được tiếp thu những giáo lý thần thánh nên có một quan niệm thâm căn cố đế rằng chúng sinh đều bình đẳng, bởi thế nên thông thường họ đều không tỏ vẻ làm cao, nhất là những vị tế ty có cấp bậc cao và thấu hiểu sức mạnh thần thánh sâu sắc. Chỉ có điều, bọn họ cũng không giỏi trong việc giao tiếp, phần lớn thời gian đều dùng để minh tưởng, nếu như không phải Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ đại giá quang lâm nên bắt buộc phải có mặt cho đủ lễ nghi, vậy thì lão căn bản đã không xuất hiện trong yến hội này rồi. Mặc dù không phải Hoa Sử phớt lờ Mộ Dung Thiên, cũng không phải vì hắn quấy rối liên tục mà tức giận, nhưng lão cũng chỉ trả lời những câu rất ngắn gọn như “phải”, “không”...

Sau bao lần thử tìm cách giao lưu với Hoa Sử nhưng bất thành, Mộ Dung Thiên cảm thấy thật thất bại, nếu không phải thỉnh thoảng lão vẫn trả lời dăm ba câu, có lẽ Mộ Dung Thiên sẽ hoài nghi không biết lão có còn sống hay không. Thậm chí, hắn còn muốn kể vài câu chuyện tiếu lâm bậy bạ để xem vị tế ty cổ hủ còn hơn một lão hủ nho này sẽ có phản ứng gì, nhưng vì nghĩ lão nhân gia tuổi tác đã cao, sợ rằng sẽ không chịu nổi sự kích thích có cường độ cao đó mà nguy hiểm đến tính mạng, nên hắn mới lại thôi. Trái lại, rất nhiều tân khách phải nhìn Mộ Dung Thiên bằng con mắt khác, mặc dù tế ty rất thân thiện, nhưng là người thân cận với thánh thần, dĩ nhiên phải có khí chất khiến người khác phải tôn kính, vậy mà không ngờ một ma võ sĩ cấp D nhỏ nhoi như Mộ Dung Thiên lại dám liên tục quấy rối vị thánh ngôn tế ty này.

Thật ra, Mộ Dung Thiên cũng không hề biết lão đầu ăn mặc giản dị, tướng mạo xấu xí kia là một thánh ngôn tế ty, lúc trước, khi người chủ trì lễ hội giới thiệu, hắn còn đang tập trung sự chú ý vào mông với ngực của các nữ nhân, tên là về sau mới hỏi, hắn chỉ nghĩ đó là một lão đầu bình thường cho nên hành vi cực kỳ lấc xấc, thấy Hoa Sử vẫn không chịu mở mắt ra, hắn lầm bầm:

- Hóa thạch đúng là hóa thạch [1], người cũng như tên.

Có thể Hoa Sử chưa từng nghe thấy danh từ đó, cũng có thể lão có một tấm lòng rộng lượng bao dung nên chỉ khẽ gật đầu, ngay cả một từ “phải” cũng không thèm nói. Mộ Dung Thiên cảm thấy thật chán nản, cuối cùng cũng phải hoàn toàn bỏ cuộc, tập trung tinh lực dư thừa vào đồ ăn thức uống do những người hầu mang tới. Hắn vừa ăn uống nhồm nhoàm vừa ngắm nghía những nam nữ đang dần tiến vào cao trào trong sân, nhưng lại càng thấy nhàm chán. Đáng tiếc, lễ hội không thể bỏ về giữa chừng, bởi lẽ đó là hành vi không giữ thể diện cho chủ nhân, mà lễ hội này do quan lại Thủy Đô tổ chức, Mộ Dung Thiên tất nhiên không thể không nể mặt.

Đối với nam nhân, dĩ nhiên hắn chẳng có hứng thú gì, vậy nên ánh mắt của hắn đa phần tập trung trên người những nữ nhân, có sức hút nhất dĩ nhiên không ai khác ngoài hai tỷ muội Duy Đa Lợi Á và Toa Phỉ. Tỷ tỷ Duy Đa Lợi Á với bộ lễ phục thắt eo cao bó sát thân màu xanh da trời, khí chất trang nhã và thành thục, rất có khả năng là người kế nhiệm Thiên Lý mục trường, những người mời nhảy nhiều không xuể. Còn Toa Phỉ đã trút bỏ trang phục kỵ sĩ lẫm liệt ban ngày, thay vào đó là một bộ váy ngắn màu đỏ tươi, thân hình tuyệt mỹ được thể hiện hoàn toàn mỗi trong mỗi lần xoay chuyển theo điệu nhạc, nóng bỏng và gợi cảm. Bởi vẻ quyến rũ cộng với việc không từ chối một ai, nên nàng đã trở thành tiêu điểm của lễ hội, thậm chí còn nổi trội hơn cả Duy Đa Lợi Á.

Theo Mộ Dung Thiên được biết, phụ thân của Duy Đa Lợi Á, chủ nhân của Thiên Lý mục trường - Ca Lạp Để Ngõa - là người Dạ Xoa tộc, còn mẫu thân A Phổ Nhĩ Ny lại là một Tinh Linh. Trên đại lục, sự kết hợp giữa Dạ Xoa tộc và Tinh Linh tộc rất hiếm thấy, bởi lẽ một chủng tộc được cho rằng mang trong mình dòng máu cao quý, nơi sản sinh ra nhiều ma pháp sư thiên tài và yêu chuộng hòa bình như Tinh Linh tộc, bọn họ rất ghét tính tranh cường, hiếu thắng và luôn thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề của Dạ Xoa tộc. Tương tự, Dạ Xoa tộc cũng rất bài xích Tinh Linh - một chủng tộc có tố chất thân thể yếu đuối, nếu kết hợp, cả hai sẽ chịu sự thóa mạ của chính chủng tộc mình, nhất là với người có danh tiếng nhất định trong chủng tộc như Ca Lạp Để Ngõa và A Phổ Nhĩ Ny, có điều cuối cùng bọn họ vẫn vượt qua muôn vàn trở ngại để đến được với nhau.

Sự kết hợp chủng tộc hiếm có trong lịch sử đại lục đã sinh ra một kết quả không ai ngờ tới, Duy Đa Lợi Á kế thừa đặc điểm bên ngoài của Dạ Xoa tộc, phụ thân Ca Lạp Để Ngõa, nhưng sự thật, cuối cùng nàng lại trở thành một ma pháp sư với thể chất xuất chúng. Toa Phỉ nhìn bề ngoài hoàn toàn là một Tinh Linh, lẽ ra phải là một ma pháp sư nhưng nàng lại có thiên phú ưu tú về phương diện kỵ sĩ, trái lại, ma pháp chẳng có chút thành tựu nào, rõ ràng đó là do huyết thống của Dạ Xoa tộc gây ra. Còn như Cách Lôi Lâm, nàng hoàn toàn là sản phẩm hỗn hợp của cả hai chủng tộc, có tóc đen mắt đen của Dạ Xoa tộc, làn da trắng trẻo mịn màng của Tinh Linh, tai dài và nhọn hơn người thường nhưng vẫn chưa thể bằng được Tinh Linh. Về mặt thể chất, nàng không nghiêng về bên nào như hai vị tỷ tỷ, mà ở trạng thái cân bằng, không phân cao thấp. Điề càng khiến người khác kinh ngạc hơn là thiên phú dược sư có thể nói là thiên tài, khả năng nhận thức dược vật cùng độ mẫn cảm đều gần 2000, nàng cũng rất có hứng thú với phương diện đó, nên cuối cùng không lựa chọn ma pháp sư hay kỵ sĩ theo lẽ thường, mà lại lấy dược sư làm chức nghiệp chính, tuy tuổi còn trẻ, song đã đạt đến cấp tông sư. Ba tỷ muội hoa đó cũng trở thành điểm sáng tại Thủy Đô, là chủ đề luôn được dân chúng bàn tán sôi nổi.

Nhưng kỳ quái là, Mộ Dung Thiên không hề phát hiện thấy thân hình Cách Lôi Lâm trong sàn khiêu vũ, căn cứ vào mức độ được hoan nghênh của hai vị tỷ tỷ, nàng ta cũng không thua kém chút nào mới phải, Mộ Dung Thiên mang theo lòng hiếu kỳ quét mắt khắp một vòng quanh lễ hội, song chẳng thu hoạch được gì. Đúng lúc Mộ Dung Thiên cho rằng nữ hài hoạt bát vừa gặp mặt đã vô lễ với mình đã ra về từ lâu, chợt từ sau lưng truyền lại thanh âm khiến Mộ Dung Thiên giật nảy mình, khẩu khí đầy trào phúng đó khiến hắn ngay lập tức đoán ra là ai, quay đầu lại, hiển nhiên trông thấy Cách Lôi Lâm đang nhìn mình đầy chế nhạo.

Mộ Dung Thiên không để bận tay, buông chiếc khay xuống đồng thời tiện tay dùng ống tay của lễ phục chùi miệng, cầm một miếng bánh mật chấm vào nước hoa quả rồi đưa tới:

- Cách Lôi Lâm tiểu thư, có muốn thử một miếng không, mùi vị rất tuyệt đó!

- Này, ai cũng biết bánh mật không dùng để chấm nước hoa quả, ngươi làm ơn có chút thưởng thức có được không?

Cách Lôi Lâm bắt lỗi Mộ Dung Thiên trước tiên, sau đó chỉ vào miếng bánh đã khuyết một góc nói với vẻ kinh tởm:

- Hơn nữa, làm gì có ai tặng đồ mình ăn thừa cho người khác chứ?

Mộ Dung Thiên ngây người ra, rồi cười nhăn nhở:

- Đúng vậy, có đạo lý, nàng thật là thông minh, vậy mà cũng nghĩ ra được.

- Làm ơn đi, đó chỉ là thường thức thôi, hiểu không?

Cách Lôi Lâm gần như muốn chết ngất, đồng thời nàng phát hiện ra, người này hoàn toàn trái ngược với những gì tỷ tỷ Duy Đa Lợi Á đã miêu tả.

================================

Chú thích:

[1] Hoa Sử (华史) và Hóa Thạch (化石) trong tiếng Trung phát âm đều là (HuaShi)

Hết