Dị Giới Dược Sư

Quyển 13 - Chương 309: Phóng khí (bỏ rơi)




- Thành thủ đại nhân, dân chúng ở thành tây đang xảy ra bạo động rất lớn. Với lực lượng của Nhai An đội cũng không thể khống chế tình hình được, cần phải phái quân chính quy đến đó để trấn áp.

- Thành thủ đại nhân, các trọng giáp chiến sĩ trong cánh quân tiên phong của chúng ta đang trấn đóng tại An Đệ Liệt Phủ cứ điểm vì mấy ngày gần đây phải giao phong và chống chọi lại với sự cọ sát của quỷ trảo, nên khôi giáp của họ đã bị tổn hại nặng nề, vật tư dự trữ không đủ cung ứng, xin hãy cấp thêm cho họ thật nhiều vật tư.

- Thành thủ đại nhân, chiến tuyến thứ mười tám là Khảm Phạp Ni Nhĩ sau khi trải qua mười hai ngày ngoan cường chiến đấu, cuối cùng đã không thể chịu được áp lực nữa mà chiều qua đã hoàn tàn tan vỡ.

- Thành thủ đại nhân, chiến sĩ đoàn của binh đoàn 37 đi trước chi viện cho Lỗ Sắt, hôm qua đã không may đụng phải cánh quân hung thú tại vùng phụ cận Hãn hồ, vì lực lượng đôi bên chênh lệch quá xa nên toàn quân đã bị tiêu diệt.

- .....

Tin tức cấp báo liên tục truyền về phòng nghị sự của Mộ Dung Thiên, từng tin một đều là những tin thất lợi vô cùng.

Trong nháy mắt, thời gian ma thú bạo động đã kéo dào suốt hai tháng. Thế cuộc tuyệt đối không chuyển biến tốt đẹp chút nào, trái lại còn càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Vào lúc ban đầu, chiến tuyến chính do Mộ Dung Thiên đích thân trấn giữ bị kiềm tỏa chặt chẽ, dù viện binh có đến đây thì cũng chỉ làm trở ngại đám thú một lúc mà thôi, toàn bộ tình huống của Mễ Kỳ Tư vẫn không hề lạc quan chút nào. Bởi vì phải chia quân đi chi viện cho đại quân của thống soái, nên sức phòng ngự của những địa phương khác sẽ lại càng trở nên bạc nhược hơn, do đó mà tác dụng phụ đã sản sinh, nơi nơi đều truyền đến tin tức khẩn cấp của chiến sự hoặc là phòng tuyến khắp nơi bị thất thủ, vv...tất cả đều mất đi sự khống chế và trở nên rất hỗn loạn.

Chiến lược của Cùng Kỳ rất chuẩn xác. Nó lợi dụng ma thú quân đoàn do mình đích thân thống lĩnh để ép Mộ Dung Thiên phải thủ vững chiến tuyến chính, còn những đội ngũ ma thú khác thì xâm nhập vào những chiến tuyến có lực phòng ngự yếu kém và co cụm lại của nhân loại, từ từ đánh chiếm các điểm phòng tuyến của Mễ Kỳ Tư như tằm ăn dâu.

Loại chiến lược này tuy đơn giản nhưng rất hữu hiệu, có thể phát huy được ưu thế lực lượng áp đảo của ma thú đối với nhân loại. Trước kia phe nhân loại chiếm được lợi thế về địa hình, nhưng vì binh lực không đủ nên dần dần trở nên yếu thế hơn, chỉ có thể liên tiếp bị động mà rút lui. Chỉ trong khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủi, bao nhiêu phòng tuyến đã bị mất đi hơn phân nửa, vả lại, tình huống này vẫn còn đang tiếp diễn. Ma thú quân đoàn đang từ bốn phương tám hướng mà áp sát về Mễ Kỳ Tư.

Truyền tín binh nối liền không dứt, thậm chí còn xếp hàng dài ở bên ngoài phòng nghị sự nữa.

- Thành thủ đại nhân, hôm qua tòa tiểu trấn Đức Hà Mai Nhị của thành thị cấp bốn Đinh Phật Nhĩ đã bị huyết tẩy, từ binh sĩ tới dân chúng bị thương vong lên tới bốn vạn, không một ai sống sót.

Lại một tin xấu truyền đến, Mộ Dung Thiên vốn đã phiền não rất nhiều, nay nghe vậy thì lửa giận trong lòng bốc lên phừng phừng, không thể nào kiềm chế được, vì vậy mà hắn lập tức đập mạnh tay lên bàn một cái, đồng thời chẳng màng đến thân phận mà quát lên:

- Con mẹ nó, chẳng lẽ không có được một tin tốt nào hay sao?

Truyền tín binh thấy thống soái giận dữ thì nhất thời sợ hãi đến ngây người, vội ngậm chặt miệng, gã không thể nào trả lời được câu hỏi hóc búa này. Cả chúng tướng dưới trướng hắn cũng hết sức ngạc nhiên, bởi vì họ không ngờ vị thành thủ vẫn luôn lãnh tĩnh này mà lại có lúc chửi toáng lên như thế.

Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Dung Thiên liền phát giác ra mình đã thất thố. Trước kia khi còn ở quân đoàn 376, tuy lúc đó chức quan của hắn không nhỏ, nhưng so với thân phận tổng chỉ huy của cả một thành thị như hôm nay thì còn kém xa lắm, nhưng lúc đó hắn còn giữ được bình tĩnh. Còn lúc này, vì mỗi ngày đều nhận được tin xấu và phải đích thân hạ lệnh giải quyết các vấn đề, rốt cuộc hắn không còn chịu đựng được nữa, không thể giữ được cái tâm bình tĩnh như thường ngày nữa nên mới phát tiết như vừa rồi.

- Xin lỗi, ta đã quá lời. Không còn chuyện của ngươi nữa, hãy lui xuống trước đi!

Mộ Dung Thiên ngồi trở lại soái vị rồi phất tay ra hiệu cho gã truyền tín binh lui xuống.

- Dạ, thành thủ đại nhân!

Truyền tín binh đáp xong liền quay người lui xuống.

Gã truyền tín binh kế tiếp nhìn thấy tình cảnh vừa rồi nên hơi có chút khó xử, chỉ dám đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Bởi vì tin tức của gã cũng xấu như vậy và chẳng ai muốn nghe cả. Lúc này thành thủ đại nhân đang lúc nóng giận, tâm tình không mấy tốt, nếu như vào báo tin xấu lúc này thì tựa hồ chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, nói không chừng còn bị chửi cho một phen, thế nhưng chiến sự rất quan trọng, không thể làm lỡ được.

Cũng may lúc này thành thủ đại nhân đã khôi phục lại ngữ khí ôn hòa, hắn lên tiếng:

- Vào đi.

Gã truyền tín binh nghe vậy thì hơi yên tâm một chút, vội bước vào báo cáo.

Có lẽ là lời cầu khẩn vừa rồi của gã đã có tác dụng, nên vận khí của gã truyền tín binh này cũng không tệ lắm. Từ đầu đến cuối, sắc mặt của Mộ Dung Thiên vẫn bình tĩnh như thường, không chút gợn sóng. Không ai ngờ rằng mới cách đó vài phút thì hắn đang bừng bừng lửa giận. Chúng tướng thấy tình cảnh đó thì ai nấy cũng đều khâm phục năng lực chuyển biến tâm tình của hắn, quả thật là đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh rồi vậy. Ngay cả Đặc Lạp Tư cũng phải tự than thở nếu bản thân mình gặp phải tình cảnh vừa rồi, vậy thì nhất định trong một khoảng thời gian ngắn cũng rất khó khôi phục lại sự bình thản lắm.

Mãi cho đến khi các truyền tín binh thực hiện xong nghĩa vụ của họ, lúc đó Mộ Dung Thiên mới chuyển sang mọi người, hỏi:

- Hào Tư, đấu sĩ sư quân đoàn 52 của các người đang trấn thủ tại phòng tuyến 60 phải không?

Một đấu sĩ hung mãnh có đầu sư tử vội bước ra, nói:

- Đúng vậy, thành thủ đại nhân!

- Vậy thì hãy điều động một số trọng giáp đến An Đệ Liệt Phủ cứ điểm đi.

- Thế nhưng....

Y lộ vẻ hơi khó xử, rồi nói tiếp:

- Trọng giáp của các đấu sĩ thuộc quân đoàn 52 cũng chỉ miễn cưỡng vừa đủ dùng mà thôi.

Mộ Dung Thiên thản nhiên nói:

- Không hề gì, vùng phụ cận chiến vực của quân đoàn 52 tạm thời chưa bị uy hiếp lớn từ phía ma thú, vả lại, dù có thì đội ngũ ma thú ở đó cũng chỉ có lực tấn công vật lý rất yếu. Vì vậy mà trọng giáp đối với các đấu sĩ cũng chưa cần thiết lắm.

- Bảo Bá, ngươi hãy để thủ hạ phái ra năm ngàn Thủy hệ thích khách đến sông Ngũ Sắc ở Điểu Độ Thiên Tiệm mà mai phục. Theo tin tức mới nhất của chúng ta, một con biến dị ma thú thống lĩnh ở phương tây bắc là Phục Gia Đế Cừ dường như đang có ý định phái một số lượng lớn Thủy La đến đây bằng con đường thông qua Điểu Độ Thiên Tiệm để tấn công Ải nhân quân đoàn đang trấn đóng tại đó của chúng ta. Phục Gia Đế Cừ từ trước đến nay vẫn luôn hám công và còn thích hành động mạo hiểm nữa. Ngày nào ma thú quân đoàn còn chưa hội quân với Cùng Kỳ thì hơn phân nửa là do nó chỉ huy. Tin này nhất định là không lầm. Năm ngàn thích khách hẳn là có thể tiêu diệt được đám ma thú thiện về việc tấn công từ xa không thua gì ma pháp sư nhưng khi đánh cận chiến thì lại rất kém. Nhớ kỹ, cần phải phái thủ hạ đắc lực đi làm mới được. Chúng ta phải đánh cho Phục Gia Đế Cừ một đòn cảnh cáo, không được thất bại!

- Yết Lệ Nhã, hãy tận lực trích ra một bộ phận ma pháp sư để đến hỗ trợ cho kỵ sĩ quân đoàn 172, bọn họ đã gặp phải phiền phức vì trong đội ngũ của địch phương có rất nhiều kim giáp tê với sức phòng ngự vật lý rất mạnh....

- Y Đặc....

- ......

Nghe Mộ Dung Thiên lần lượt hạ mệnh lệnh, chúng tướng đều bội phục không ngớt. Thành thủ đại nhân không chỉ biểu hiện khôi phục sự lãnh tĩnh mà thôi, hắn còn hạ lệnh rất hợp lý, từ những việc như phân tích địch tình, điều phối lực lượng phe mình, cung cấp vật tư, lo lắng cẩn trọng, vv...tất cả mọi suy nghĩ của hắn đều rõ ràng tường tận, tuyệt đối không hề rối trí như một kẻ vừa nổi giận như vừa rồi. Ngoài ra cũng không khó nhìn ra sự chịu khó của Mộ Dung Thiên, giữa lúc chiến cuộc mỗi thời mỗi khắc đều thay đổi như vậy, tin tức mới truyền đến dồn dập, hắn không thể làm tốn hao quá nhiều thời gian, bởi vì tình hình chiến sự xoay chuyển còn phức tạp hơn kính vạn hoa nhiều, căn bản là không thể nào nắm rõ trong lòng bàn tay được.

Từ lúc mới bắt đầu cuộc chiến, hắn chỉ là một thống soái chưa đủ kinh nghiệm, hầu như mọi việc đều phải hỏi đến ý kiến của tham mưu trưởng Đặc Lạp Đa. Lúc đó chỉ có thể nói là hợp cách mà thôi. Nhưng sau khi trải qua ma luyện trong hai tháng, hắn tiến bộ thần tốc đến khó tin và trở thành một vị chỉ huy ưu tú có thể trong thời gian ngắn nhất mà đưa ra phán đoán và mệnh lệnh chuẩn xác.

Sau khi đưa ra các phương pháp ứng phó dựa vào những báo cáo mới nhất, Mộ Dung Thiên nói với mọi người:

- Chư vị, các người hẳn cũng đều thấy được, thành trì của chúng ta hôm nay tràn ngập nguy cơ, mỗi một ngày đều mất đi các phòng tuyến quý giá. Đối với tình huống này, mọi người có ai có đề nghị tốt gì không?

Tất cả đều trầm mặc, kể cả người túc trí đa mưu nhất trong quân là Đặc Lạp Đa, không ai lên tiếng cả. Mỗi lần ma thú bạo động, lực lượng giữa song phương người và thú nguyên bản đã có sự chênh lệch quá xa. Trong quá khứ, ưu thế mà phe nhân loại có được để chống lại ma thú chính là đầu óc. Trong lúc bạo động, phe ma thú dù có thống lĩnh thông minh đến đâu đi nữa thì cũng vẫn còn kém thống soái ưu tú của nhân loại.

Nhưng hôm nay phe ma thú đã xuất hiện một thống lĩnh có đầu óc và đầy đủ trí thông minh có thể sánh ngang, thậm chí còn vượt qua cả nhân loại. Đó chính là con thượng cổ yêu thú Cùng Kỳ. Điều đó đã phá vỡ đi cán cân thăng bằng của đôi bên. Cùng Kỳ quả thật quá gian xảo, chỉ trong mấy ngày thôi, nó đã khiến cho quân đội của Mộ Dung Thiên mỗi một bước đều bị quản chế, nửa bước cũng khó mà đi được.

Nếu phe mình có lực lượng ngang với đối phương, hoặc giả chỉ hơi kém một chút thì Đặc Lạp Đa nghĩ còn có thể liều mạng được, nhưng tất cả chỉ là giả thuyết. Sự thật đang xảy ra trước mắt, ngay cả một kẻ đa mưu túc trí như y mà cũng hết đường xoay sở luôn.

Tình hình trước mắt hoàn toàn nằm trong sở liệu của Mộ Dung Thiên, hắn thở dài một tiếng rồi nói:

- Nếu không ai có ý kiến gì, vậy thì chúng ta tan họp. Chư vị, xin mời trở về làm tốt nhiệm vụ của mình!

Vừa bước ra khỏi phòng nghị sự, Mộ Dung Thiên cảm thấy một trận mệt mỏi kéo tới, hắn cảm thấy toàn thân vô lực mà từ trước tới nay chưa hề có.

Hiện tại hắn đã trở về đến Mễ Kỳ Tư. Do từng bước bị bức lui, khiến cho hắn không cần phải ở lại chỉ huy quân chủ lực ở tiền phương nữa, hoặc có thể nói là không thể không trở về thành, bởi vì mỗi ngày đều có rất nhiều sự vụ chờ hắn đi giải quyết.

Một tòa thành cấp một vốn rất phồn hoa náo nhiệt, không ngờ bây giờ đã mất đi phong thái ngày xưa. Người đi đường vẫn không thay đổi, nhưng không thể tìm lại được bầu không khí "náo nhiệt" của trước kia nữa. Vào thời khắc phi thường này, còn có ai lại có tâm tình tốt như vậy nữa đâu.

Mễ Kỳ Tư của hôm nay giống như một chiếc thuyền con lênh đênh giữa biển khơi đầy giông tố, không ngừng rung chuyển tròng trành, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đắm cả.

Mọi khi mỗi lần trở về thành thủ phủ, người đầu tiên mà hắn gặp được thì ngoài nữ tỳ ra chính là Lộ Thiến, bởi vì lúc nào nàng cũng đứng chờ hắn ở trước cổng.

Nhưng hôm nay có hơi khác lạ, Mộ Dung Thiên kinh ngạc phát hiện ra người đứng chờ ngoài cửa không phải là Lộ Thiến, mà là một lão giả.

Người đó chính là một trong những hộ vệ do đích thân Long vương phái đi theo hắn, và cũng là người mạnh nhất trong số đó. Tại Long phủ, lão chỉ là một tạp công, còn chức nghiệp chân chính thì lại là Thủy hệ chi phối giả.

Mộ Dung Thiên vốn cực kỳ tôn kính đối với vị ẩn thế cao nhân mà ngay cả mình cũng không thể đo lường được này. Vừa thấy lão, hắn liền tươi cười hỏi:

- Xin hỏi tiền bối tìm ta có việc gì?

Vừa hỏi, trong lòng hắn cũng cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì vị lão giả này bình thường rất khiêm cung, lão vốn rất ít nói, chỉ một mực thi hành mệnh lệnh mà thôi.

Thần tình của lão giả kia cũng vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng lão lại thốt ra một lời long trời lở đất:

- Thành thủ đại nhân, chúng ta vừa nhận được mật lệnh của Long vương. Mễ Kỳ Tư đã không còn vãn hồi được nữa. Chúng ta cần phải tận hết sức mà hộ tống ngươi trở về Long đảo!

Mộ Dung Thiên không ngờ lại nghe được một câu như thế. Nét tươi cười trên mặt hắn lập tức đông cứng lại, sau đó đôi ngươi cũng co rút lại, rồi lạnh lùng thốt ra một câu:

- Không!