Dị Giới Dược Sư

Quyển 17 - Chương 393: Xuất quan




Lộ Thiến là người đầu tiên có phản ứng, nàng nửa mừng nửa lo kêu lên:

- Tật Phong?

Một đạo bóng đen từ trong động phóng vụt ra với tốc độ nhanh như gió và nhắm về phía chúng nữ mà lao tới.

Lộ Thiến bất giác không tự chủ được mà lui lại sau một bước, bởi vì nàng thấy có điểm không đúng.

- Gâu!

Bóng đen lại sủa lên một tiếng, rồi trong lúc Lộ Thiến còn đang giật mình thì nó đã nhảy luôn vào lòng tiểu Tinh Linh.

Bóng đen kia mềm mại như một trái bóng vậy, trước đây Lộ Thiến đã nhiều lần ôm con chó nhỏ cùng ngủ nên nàng rất quen thuộc với cảm giác này, do đó mà trong lòng không thấy hoảng hốt nữa.

Nàng cúi đầu nhìn xuống con vật ở trong lòng mình, nó quả thật là Tật Phong, lúc này đang vịn hai chân trước lên vai Lộ Thiến, tỏ ý mừng rỡ vì lâu ngày không gặp.

Chỉ có điều là bộ lông trên người nó vốn màu trắng như tuyết thì nay đã thay màu, tất cả đều là một màu đen thùi lùi, so với màu của cái kén trước kia cũng không khác là bao, đến nỗi vừa rồi Lộ Thiến suýt tí là không nhận ra.

- Thật là mày hả, Tật Phong!

Lộ Thiến vui mừng ôm chặt lấy con chó nhỏ vào lòng, rồi không ngừng nhảy cẩng lên. Nàng đã mong cái ngày này từ rất lâu rồi.

Rốt cuộc Tật Phong cũng đã sống lại, chỉ là trước kia nó là một con chó trắng, còn bây giờ thì biến thành một con chó đen thôi, nhưng điều đó cũng không quan trọng, chỉ cần nó đúng là Tật Phong thì tốt rồi.

- Ẳng, ẳng....

Vì Lộ Thiến quá vui mừng mà ôm nó thật chặt, khiến cho nó hầu như thở không nổi, vì vậy mới phát lên mấy tiếng ăng ẳng để cầu xin. Mấy nữ nhân khác thấy vậy đều bật cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó, họ liền chuyển sức chú ý sang cửa động. Tật Phong theo Mộ Dung Thiên vào đó, giờ đây nó đã ra rồi, vậy điều đó có nghĩa là....

Trong ánh mắt chờ đợi của chúng nữ, hai bóng nhân ảnh từ trong huyệt động chậm rãi đi ra.

Đợi đến khi thân hình của họ hoàn toàn lộ ra dưới những tia nắng cuối cùng của mặt trời, một trong hai người có thân hình cao lớn liền vặn vẹo vươn vai mấy cái rồi nói:

- Ài, cuối cùng thì không khí ở bên ngoài mới là trong lành, ở trong sơn động thật khiến ta buồn muốn chết.

Người vừa lên tiếng đúng là Mộ Dung Thiên chứ không thể nghi ngờ gì nữa, còn người ở bên cạnh hắn là Lăng Đế Tư. Nàng cũng theo hắn vào sơn động để tu luyện, đồng thời để trông chừng cho tên sắc lang trong quá trình tĩnh tu, phòng hờ bất trắc nếu có gì xảy ra thì nàng còn có thể giúp đỡ cho hắn được.

Y phục của cả hai đều dơ bẩn, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi. Những người trong quá trình tĩnh tu đều phải bỏ đi hết mọi hoạt động hằng ngày, vì vậy mà mấy tháng ở trong động, họ không được rửa mặt chải đầu, tóc của Mộ Dung Thiên đã dài ra nhiều, còn râu thì cũng mọc tua tủa đầy mặt.

Hắn nhanh chóng nhận ra đám người Tân Địch Á đang chạy ùa tới, nên ngạc nhiên hỏi:

- Sao các người lại chờ ở đây, chẳng lẽ các người đã biết trước ta và Lăng Đế Tư hôm nay sẽ xuất quan hay sao?

Đương nhiên Mâu Cơ sẽ không nói rằng trong mấy tháng qua ngày nào mình cũng đến đây để chờ hắn, nàng chỉ đấm mạnh lên ngực hắn rồi nói:

- Tên quỷ chết bầm này, sao không chết luôn ở trong động đi, để bọn ta khỏi phải lo lắng!

Tuy miệng thì mắng vậy, nhưng vành mi của nàng đã thấy ươn ướt rồi, vì ngoài sung sướng ra, nàng còn có vài phần ai oán nữa.

Từ lúc bắt đầu quen biết tên sắc lang này, nàng đã chờ đợi rất nhiều. Đầu tiên là chờ hắn được nổi bật, công thành danh toại, sau đó là sau đêm tân hôn, chờ hắn trở lại Tát La, rồi khi động phòng chưa bao lâu thì hắn đã phải tĩnh tu, thoáng cái đã qua luôn mấy tháng.

Thời gian mà nàng được ở chung với hắn quả thật là quá ít.

Mộ Dung Thiên sớm đã quen với phương thức biểu đạt tình ý rất đặc biệt của Long nữ, nên hắn cũng biết làm sao để giải quyết. Thế là hắn ôm chầm lấy nàng rồi cười nói:

- Phu nhân của ta, xin lỗi nhé!

Mâu Cơ vừa nghe vậy thì cả người liền mềm nhũn ra, vì mỗi khi nghe hắn gọi như vậy thì nàng lại nghĩ tất cả đều đáng giá.

Long nữ tuy ngoài mặt điêu ngoa, nhưng trên thực tế lại là một nữ nhân có nhu tình vạn trượng.

Mộ Dung Thiên lại cười nói:

- Phải rồi, ta bế quan bao lâu rồi nhỉ? Tĩnh tu đúng là buồn chết người đi được, sau này ta sẽ không làm cái việc vô duyên này nữa đâu.

- Đã hơn bốn tháng rồi, chúng ta đều rất lo lắng.

Tân Địch Á vừa đến bên cạnh hắn, vừa nhẹ thốt.

- Bốn tháng lận à?

Trên mặt Mộ Dung Thiên tràn đầy nét kinh ngạc.

Theo cảm nhận của hắn, thời gian ở trong động nhiều lắm cũng chỉ có bảy, tám ngày thôi, không ngờ thời gian đã trôi nhanh đến như vậy.

Tinh thần của người cần tĩnh tu vốn vẫn nằm trong trạng thái khá rời rạc, đối với thời gian hầu như không thể kiểm soát được nữa, thay vào đó, họ dường như có loại cảm giác tĩnh tu một ngày bằng với cả năm ở ngoài dân gian vậy. Vì thế mà Mộ Dung Thiên không cảm thấy thời gian trôi nhanh là vậy.

Nếu như không có gì xảy ra ngoài dự liệu, trong bốn tháng qua, ở bên ngoài hẳn là đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi. Vì thế mà trong nhất thời, Mộ Dung Thiên liền rơi vào sự trầm tư.

Tân Địch Á thấy vậy thì hỏi:

- Chàng đang nghĩ gì vậy? Phải rồi, tĩnh tu có được thuận lợi hay không?

Mộ Dung Thiên nghe hỏi vậy thì sắc mặt liền trở thành ảm đạm, hắn thốt:

- Không, hiệu quả rất nhỏ, lực lượng của ta vẫn không thể nào sử dụng được.

Chúng nữ nghe vậy thì đều hết sức kinh ngạc, ai nấy vốn tưởng hắn đã tĩnh tu thành công nên mới xuất quan, nhưng không ngờ lại trái hẳn dự đoán như thế.

Nói như thế thì trong tình huống không bị ngoại giới quấy rầy, tác dụng của việc tĩnh tu hẳn là khá rõ rệt, nhưng tình trạng của Mộ Dung Thiên thì tương đối đặc biệt một chút. Ngay cả Long vương mà cũng thúc thủ vô sách, vậy thì việc hắn bị thất bại cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Tại Thần Phong đại lục, khi một người bị mất đi lực lượng thì đó là một việc đáng buồn, nhất là khi người đó còn là một vị thống soái kêu mưa gọi gió nữa.

Lộ Thiến kéo kéo tay hắn, nói:

- La Địch ca ca, đừng quá lo lắng, mọi việc rồi sẽ tốt hơn thôi. Chúng ta trở về trước đi, đã lâu mình không ăn cơm chung rồi.

Mộ Dung Thiên lập tức phấn chấn tinh thần, rồi cười nói:

- Ha ha, đúng rồi, ta đói gần muốn xỉu luôn đây, nhưng trước tiên phải đi tắm rửa đã, bằng không thì ta cũng chịu hết nổi luôn.

Đám người Tân Địch Á mong cho Mộ Dung Thiên có thể thuận lợi xuất quan đã lâu, được vậy thì đã cảm tạ trời đất rất nhiều rồi. Hiện tại tuy vẫn chưa khôi phục được lực lượng, nhưng vậy cũng đỡ hơn nhiều lắm.

Trong lúc mấy người đang cười nói và tiến vào trong nội viện, đột nhiên có một bóng người lao vút đến trước mặt bọn họ. Thì ra đó là một thành viên của Long tộc.

Mâu Cơ khẽ nhíu mày:

- Tạp Lợi Âu?

- Tam tiểu thư!

Tạp Lợi Âu thi lễ với nàng trước, sau đó mới quay sang nói với Mộ Dung Thiên:

- Đan Ni Tư đại nhân, Long vương có mời.

- Cái gì?

Mâu Cơ nghe vậy thì suýt nữa ngất đi luôn, Mộ Dung Thiên mới vừa xuất quan chưa tới năm phút, cả ăn bữa cơm cũng chưa có thời gian, vậy mà phụ thân đã sai người đến kêu hắn đi rồi.

Tạp Lợi Âu cũng hiểu rõ tính tình của Mâu Cơ, nhưng y vẫn kiên trì:

- Đúng vậy, Long vương có lệnh, mong Đan Ni Tư đại nhân lập tức di giá.

Mẹ kiếp, tới thật là nhanh. Rốt cuộc cơ hội cũng đến rồi.