Dị Giới Dược Sư

Quyển 17 - Chương 407: Khôi phục




Thời gian vẫn chậm rãi trôi, mấy ngày này thật là khó thở đối với người ở trên đại lục.

Bởi lẽ chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, gió lửa chưa hề bị gián đoạn.

Mộ Dung Thiên vừa về tới Tát La, liền lập tức ngồi lên chức vị thống soái, ra sức chống lại đại quân của Cát Tư.

Bởi vì sự ảnh hưởng của cơn khủng hoảng kinh tế, nên cuộc diện chính trị của các hải quốc vốn lấy thương nghiệp làm chủ bị lung lay mạnh, từ đó mà chiến lực bị giảm nhiều.

Trong khi đó, Mạch Khắc Tắc Nhĩ vẫn kiên trì không muốn tăng thêm số lượng chi viện của quân Tây Bắc, nhằm tránh rơi vào tình trạng trước sói sau hổ. Chính vì vậy mà với lực lượng bạc nhược, dù Mộ Dung Thiên có được xem là thiên tài thống soái thì cũng khó có thể xoay chuyển cuộc diện, mà chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.

Cũng may là sau khi Toa Phỉ thất tung, Duy Đa Lợi Á đã nắm hết gần như toàn bộ quyền lực tại Thủy Đô, nhờ đó mà nàng mới có thể liên tục cung cấp các loại hải sủng ưu tú, giúp cho các hải quốc vốn rất am hiểu hải chiến có được sức viện trợ bổ ích, nhất là Hải kỵ sĩ đoàn của Tát La do đích thân Mộ Dung Thiên chỉ huy, nó lại càng nổi tiếng với danh hiệu "gió bão" hơn.

Một khi cơn bão ập tới thì không ai có thể chống đỡ được.

Dựa vào đội hùng sư đi lại như gió ở trên biển, không biết nó đã giải quyết nguy cơ cho biết bao toán quân đồng minh bị nguy khốn rồi, đồng thời toán quân lưu động này cũng đã làm giảm đi áp lực của tình trạng thiếu binh lực trầm trọng và trở thành tòa thái sơn vững chắc và không bao giờ thất thủ được. Và cứ thế mà từng cơn sóng nguy cơ cũng được giải tỏa từng chút từng chút một.

Trong lúc xâm lược và chống kháng đã gần như trở thành cứng nhắc, khi mà sự chi viện và ăn mòn từ từ cùng tồn tại thì một âm mưu kinh thiên động địa mà không có mấy người có thể nhìn ra được vốn vẫn ẩn tàng đằng sau nó lại đang chậm rãi dấy lên.

Tương truyền ở tại một đỉnh núi rất xa của đại lục, nơi đó vốn là bãi chiến trường thời viễn cổ của hai cổ lực lượng Chi phối băng hàn đứng đầu hai phái chính tà của nữ thần Tuyết và Hàn băng ma. Nơi đó là một trong những cấm khu của thần, băng cực A Lạp Hãn. Hằng năm mỗi khi băng ở đó tan, thì đó chính là lúc thời tiết lạnh lẽo tại các hải quốc cũng thoái lui dần, sau đó thì vạn vật sẽ khôi phục sinh cơ và chờ đón một mùa xuân mới sắp đến.

Trong quá khứ, đối với người của hải quốc thì thời gian này đúng là lúc phải ăn mừng, bởi vì nó cũng long trọng giống như những ngày tết âm lịch ở Địa cầu vậy. Các công hội nhất định sẽ cho mọi người nghỉ phép vài ngày sau một năm bận rộn, nhằm giúp họ có thể giảm bớt áp lực trên vai.

Thế nhưng năm nay lại ngoại lệ, bởi vì chiến hỏa tại tiền tuyến vẫn tiếp diễn, bất cứ lúc nào cũng có thể có tin xấu về bằng hữu, thân nhân hay tình nhân truyền về. Do đó mà họ không hề có tâm tình để chúc mừng nữa.

Sau khi trải qua mùa giá buốt cực lạnh, vạn vật sẽ khôi phục lại sinh cơ, nhưng nền tảng của liên minh các hải quốc trung lập đã sớm bị lung lay, giờ đây lại trông giống như một người bệnh không có hy vọng khỏe lại vậy.

Nhìn vào biểu hiện bên ngoài, liên minh còn chưa có dấu hiệu tan vỡ, nhưng có rất nhiều người nhìn thấy được nguy cơ đang ẩn tàng của nó, bởi vì sở dĩ họ có thể ngoan cố chống cự ngoại xâm như bây giờ đều là nhờ vào hai người.

Người thứ nhất là vị thần của các hải quốc, Mạch Khắc Tắc Nhĩ. Ông ta là trụ cột tinh thần có sức kêu gọi rất mạnh, nên đã đoàn kết các hải quốc rải rác khắp nơi để cùng nhau chống lại ngoại địch.

Người thứ hai là hóa thân của chiến thần ở trong mắt mọi người, Mộ Dung Thiên. Dưới các mưu kế tinh diệu của hắn, mỗi một phần chiến lực đều đạt tới trình độ lớn nhất, và hầu như được tận dụng tối đa. Tuyệt không lãng phí.

Thế nhưng chỉ với lực lượng trên tinh thần thì vẫn chưa đủ, vì họ còn thiếu một thủ lãnh tài ba. Nếu không thì trước sau gì các hải quốc cũng sẽ bị vó sắt của Lam Nguyệt giẫm nát mà thôi.

Cũng không thể nói ngoài Mộ Dung Thiên ra, tại hải quốc không còn nhân tài khác có thể sử dụng được nữa. Nhưng khi phe mình đang ở trong tình thế có quân lực yếu đến đáng thương, vậy thì nếu muốn chống cự nổi với quân địch, ngoài thống soái Rạng Đông anh minh cái thế ra, e rằng chẳng còn ai có thể làm nổi cả. Ngay cả Mạch Khắc Tắc Nhĩ dù có đích thân ra trận thì chỉ sợ cũng không đủ bản lãnh để xoay chuyển cuộc diện như mong muốn.

Lòng sùng bái của mọi người đối với Mạch Khắc Tắc Nhĩ vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng điều khiến họ lại càng lo lắng hơn là dưới áp lực quá trầm trọng như vậy, liệu Mộ Dung Thiên có thể chống đỡ được tới bao lâu?

Mộng Nạp Gia là nước dẫn đầu về nông nghiệp ở trên hải dương, và nó cũng là nơi đã khởi đầu của cơn khủng hoảng kinh tế; hơn nữa lại tiếp giáp với Thủy Đô, nên tầm quan trọng của nó không nói cũng biết. Do đó mà nó đã trở thành vùng giao tranh của binh gia.

Vả lại, chiến tuyến đầu tiên của liên minh các nước trung lập được thiết lập tại Mộng Nạp Gia. Nơi đây được tích lũy rất nhiều binh lực, do đích thân thống soái tọa trấn tại đây.

Hiện nay, ngay tại chiến tuyến thứ hai của Mộng Nạp Gia được ở trong thành Côn Tháp, tại đấu trường năm sao đang diễn ra một cuộc đấu.

Đấu trường năm sao là đấu trường thuộc hạng cao cấp nhất. Thông thường thì đấu trường loại này chỉ dành cho các cao thủ tuyệt đỉnh sử dụng. Sàn đấu được làm bằng một loại vật liệu gần giống như thí luyện thạch, nó vừa cứng rắn lại vừa có cả đặc tính tự tu bổ cho mình, đồng thời ở chu vi bên ngoài còn được bày bố kết giới cực mạnh và có rất nhiều trang bị làm giảm bớt sức ảnh hưởng của ma pháp, vậy thì mới có thể bảo đảm không để cho sức phá hoại gây hại đến người ngoài.

Thế nhưng cuộc đấu lần này ở trong đấu trường năm sao lại không hề kịch liệt chút nào, thậm chí cả hấp thu kết giới cơ bản nhất cũng không được sử dụng tới, mà hiện nay chỉ có một tầng kết giới màu đen dùng để che hết mọi cảnh vật ở bên trong, nhằm tránh cho người ngoài thấy được tình huống ở trong sân mà thôi.

Xoạt!

Theo tiếng động vừa vang lên, hai con rồng nhỏ màu vàng đột nhiên bay ra từ lòng bàn tay của một thiếu nữ mặc lục y. Chúng há miệng thật lớn rồi phóng đến một thanh niên đang mặc hắc giáp ở gần đó mà cắn.

Thanh niên cũng giơ hai tay lên, sau đó liền có hai cổ sóng xung kích màu vàng từ tay hắn phóng ra và chụp lấy hai con rồng nhỏ kia.

Mọi người đều biết, lực lượng màu vàng là nguyên tố lực sơ đẳng nhất, nó không thuộc về bất cứ một loại ma đấu khí nào.

Ở trên đại lục, người không tu luyện ma đấu khí tuy cũng có, nhưng lại không nhiều, bởi vì khi người ta bị một loại linh lực thuần túy và không có thuộc tính đả thương, vậy thì sự tổn hại sẽ thấp hơn một tầng.

Xèo!

Cùng với lúc tiếng động nhỏ vang lên, sóng xung kích liền bị nuốt chửng mất, còn dư thế của Long kình vẫn không hề giảm đi.

Hiển nhiên thanh niên kia không ngờ việc lấy công làm thủ của mình lại bị phá dễ dàng như thế, hắn cảm thấy kinh hãi, vội vàng nghiêng mình né tránh.

Thế nhưng hai con rồng nhỏ dường như có sinh mạng vậy, chúng khẽ gập đuôi lại, sau đó thì bẽ ngoặt người lại ngay giữa không trung, đến cuối cùng thì rơi xuống lưng của thanh niên.

Thanh niên chấn động toàn thân, cả người bị lảo đảo một chút, suýt tí nữa thì đã ngã xuống sân đấu rồi.

Sắc mặt của hắn trở nên rất khó coi, đó không phải là vì hắn bị thương, bởi vì bộ Chúc Phúc chiến giáp ở trên người hắn dù không có một loại linh lực nào phổ vào đó thì nó cũng có thể chống cự lại sức tấn công của ngoại lực. Hai con rồng nhỏ kia chỉ lưu lại hai vệt nhỏ ở trên lưng chiến giáp, rồi sau đó nó tự khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của mình.

Mặc dù không hề bị thương chút nào, nhưng qua việc này cũng có thể nói rõ hai ấn đề.

Thứ nhất, lực lượng của thanh niên kia rất yếu ớt.

Nếu là những người có hiểu biết về Long tộc kình khí, hẳn là ai nấy đều biết tuy Long kình nổi danh bá đạo tuyệt luân, nhưng long kình màu vàng chỉ thuộc trung đẳng mà thôi. Chỉ cần là cao thủ có đầy đủ lực lượng, tất việc phá giải nó cũng chẳng có gì khó khăn cả.

Thứ hai, khinh thân thuật của hắn không được tốt lắm.

Chiêu "Du long hý phượng" vừa rồi là một chiêu số để truy đuổi mục tiêu, quý ở sự bất ngờ, nhưng tốc độ lại tương đối khá chậm. Vừa rồi khi lục y nữ lang nọ xuất thủ, nàng ta không hề phát huy hết đặc tính bất ngờ của nó, vậy mà ngay cả tránh né mà thanh niên kia cũng không tránh nổi, vậy thì đúng là khinh thân thuật của hắn có vấn đề rồi.

Thanh niên kia tất nhiên là Mộ Dung Thiên, còn lục y nữ lang chính là Mâu Cơ.

Mộ Dung Thiên là người không thể rời khỏi tiền tuyến, từ sau khi ở Thủy Đô về, mấy tháng nay hắn vẫn chưa về nhà được một lần, vì vậy mà hắn cũng chỉ gặp được mấy vị thê tử mới thành hôn chỉ được vài lần. Do đó, đám người Mâu Cơ vì không chịu nổi nỗi khổ tương tư, nên sau khi mùa giá rét qua đi, họ liền kéo nhau đến quân doanh để thăm hắn.

Trong những thời khắc phi thường, việc nữ quyến đến quân doanh thăm người thân hoàn toàn bị cấm chỉ, nhằm tránh cho các thiết huyết chiến sĩ bị ôn nhu hương làm tan chảy, để rồi sau đó sẽ mất đi nhuệ khí ở trên chiến trường. Thế nhưng đối với Mộ Dung Thiên thì lại được đặc biệt phá lệ, bởi vì tất cả mọi người đều biết, vị đại thống soái này phải mang áp lực rất trầm trọng trên vai, nếu như không có các kiều thê ở bên cạnh để an ủi một chút, vậy thì về lâu về dài, chỉ sợ dù hắn có là thiết nhân thì cũng bị sụp đổ mà thôi.

- Quỷ mặt đen, ngươi không sao chứ?

Mâu Cơ thấy chiêu thức của mình bắn trúng Mộ Dung Thiên thì vội dừng tay, rồi bước nhanh lại bên cạnh hỏi thăm. Những nữ nhân khác đứng bên cạnh quan sát cũng vội vàng nhao nhao lên tiếng quan tâm.

Mộ Dung Thiên trầm giọng nói:

- Không sao.

Kỳ thật, sau khi khôi phục lại thân phận, khuôn mặt của Mộ Dung Thiên không còn đen đúa như trước nữa, trái lại còn có phần giống với một bạch diện thư sinh hơn. Thế nhưng lúc này khuôn mặt của hắn lại rất giống với lời xưng hô của Mâu Cơ, quả thật sắc mặt của hắn rất khó coi.

Hắn từng là một cường giả rất có lòng tin với thực lực của mình, vậy mà giờ đây khi phải đối mặt với một kỹ năng nho nhỏ mà lại vô kế khả thi, thậm chí cả việc muốn tránh mà cũng tránh không được, vì vậy mà nó đúng là một sự đả kích rất trầm trọng đối với hắn.

Ở trên chiến trường, Mộ Dung Thiên muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng hắn chưa từng xuất thủ với ai, nhất là khi hắn làm thống soái, thân phận tôn quý, nên tất nhiên không phải đích thân ra trận để mạo hiểm.

Thứ hai là hắn căn bản không hề có lực lượng tuyệt thế gì, nhưng điều này chỉ có một số rất ít người như đám người Mâu Cơ mới biết mà thôi. Từ sau chiến dịch ở Phật Lạc Lý Tư, lực lượng của hắn đã trở thành như bây giờ, chỉ là không ai tuyên bố ra bên ngoài thôi.

Chính vì vậy mà khi hắn vào đấu trường năm sao để thử sức, mọi người vốn không sợ sức phá hoại sẽ gây hại đến người ngoài, mà là họ cần giữ kín bí mật này. Đấu trường năm sao này được canh phòng rất sâm nghiêm về cả hai mặt vật lý và ma pháp. Nếu không được cho phép thì ai cũng không được vào đây quan chiến, ngoài ra Mộ Dung Thiên còn phải ngụy trang kết quả, để cho các binh sĩ ở bên ngoài tưởng lầm vì lực lượng của hắn quá mạnh nên mới phải chọn đấu trường năm sao.

Khi đảm đương chức vị thống soái, tài chỉ huy của hắn tất nhiên là không tệ, nhưng khi sống trong một thế giới chỉ tôn sùng cường giả thế này, một thủ lãnh mà không có chút lực lượng nào để làm vốn thì nhất định sẽ làm giảm sĩ khí ít nhiều.

Do đó, vì không muốn cho sĩ khí bị đả kích, Mộ Dung Thiên chỉ đành để cho lòng tự tôn của mình bị đả kích thật mạnh. Tuy rằng không thể xem thường thực lực của Long nữ, nhưng nếu muốn chiến thắng nàng thì với khả năng trước kia của hắn may ra còn khả dĩ, nhưng hiện tại thì cả một chiêu hời hợt của nàng mà hắn cũng không tiếp được nữa.

Mâu Cơ nhìn thấy hắn như vậy thì trong lòng cảm thấy rất hối hận, nếu sớm biết vậy thì vừa rồi nàng đã ra tay nhẹ một chút rồi.

- La Địch ca ca, đừng lo lắng, chẳng phải bây giờ huynh đã khá hơn nhiều rồi sao?

Lộ Thiến chỉ có thể thốt ra mấy lời đó để an ủi hắn mà thôi.

Quả thật so với tình trạng trói gà không chặt của hắn vào mấy tháng trước, Mộ Dung Thiên cũng đã tiến bộ hơn một tí rồi, nhưng mức độ tiến bộ đó lại rất có hạn, nếu dựa theo tốc độ đó, muốn khôi phục lại như trước đây thì e rằng sẽ không có khả năng.

- Không sai, chàng chưa bao giờ cúi đầu chịu thua mà phải không?

Tân Địch Á vốn hiểu rõ tính cách của Mộ Dung Thiên, vì vậy tuy nàng cũng có phần lo lắng, nhưng lại rất có lòng tin với hắn.

Lăng Đế Tư không theo mọi người cùng đến đây, bởi vì trên cơ bản thì người của Tát La tuy đã tiếp nhận nàng, nhưng dù sao thì khi ở tại quân doanh thì cũng có điều kiêng kỵ.

Nét lo lắng ở trên mặt Mộ Dung Thiên tan dần đi, rồi hắn cười hì hì, nói:

- Yên tâm đi, ta là loại người một khi đã nhìn trúng mục tiêu thì cho dù có ngã xuống một trăm lần, tất cũng sẽ đứng dậy trở lại thôi. Các người chính là ví dụ tốt nhất đấy. Ta theo đuổi hai vị đại mỹ nữ đã tốn không ít tâm tư đâu nhé.

- Hứ....đồ không biết liêm sỉ!

Long nữ thấy bộ mặt dương dương đắc ý của hắn thì nhịn không được mà mắng một câu. Tuy nàng biết lúc này phải ôn nhu với hắn một chút, nhưng dù sao thì cũng không kiềm lòng được mà buột miệng mắng yêu hắn.

Những lời nhẹ nhàng mà nàng muốn nói ban đầu đã bị Mộ Dung Thiên phá tan mất, đương nhiên nàng chỉ đành nuốt vào bụng trở lại, bằng không thì thật là mất mặt.

Mộ Dung Thiên ho khan hai tiếng rồi nói:

- Ta dự định đêm nay sẽ làm chuyện có ý nghĩa, để chứng minh lòng tin cố định và không hề bị lung lay của bản thân.

Các nữ nhân nghe vậy thì mặt đỏ bừng cả lên. Bọn họ hiểu rõ "chuyện có ý nghĩa" ở trong lời của hắn là chuyện gì rồi.

Đối với tên sắc lang mà nói, không có chuyện gì là có ý nghĩa hơn chuyện phòng the cả.

Nhưng lần này Mâu Cơ không mắng hắn nữa, ngay cả Băng sơn mỹ nhân vốn có tính rụt rè mà bây giờ cũng bắt đầu nghĩ làm sao để tối nay giúp cho hắn hưởng hết thú ôn nhu. Nàng vốn là một nữ tử bảo thủ và thường hay mắc cỡ, sau khi thành hôn với Mộ Dung Thiên thì cũng chẳng muốn phơi bày tình cảm của mình ra ánh sáng, ngay cả những âm thanh rên rỉ mê ly cũng ráng cắn răng mà đè nén không để chúng bật ra ngoài, nhưng hiện tại thì nàng lại đang định phá lệ một lần.

Tuy rằng lực lượng đã rút lui gần hết, nhưng hùng phong ở trên giường của Mộ Dung Thiên vẫn như xưa. Điều duy nhất thay đổi là có những động tác khó mà lúc trước hắn vẫn làm được, còn bây giờ thì không làm được nữa; ngoài việc đó ra, vô luận là sự dẻo dai hay độ dài ngắn, tất cả những việc khác đều tốt cả.

Lòng tin của nam nhân ở trên giường rất dễ làm ảnh hưởng đến những lãnh vực khác, điểm này thì rất nhiều nữ nhân đều biết.

Do đó, bọn họ phải để cho tên sắc lang trở về vai trò hoàng đế ở trên giường, cả Mâu Cơ cũng không tỏ ý phản đối, chỉ cần hắn không chơi trò bạo dâm biến thái kia là được rồi.

Phụp!

Tòa kết giới che đậy tầm mắt được thu hồi, báo hiệu sự kết thúc của trận luyện võ buồn chán này.

Mộ Dung Thiên kéo tay chúng nữ đi ra cửa.

Khi vừa đến cửa lớn, trước mắt Mộ Dung Thiên đột nhiên sáng ngời.

Hắn nhìn thấy gã tuần thú sư phụ trách việc tiếp đãi quý khách của quân đội. Đương nhiên gã Thú nhân to con đó không có khả năng khiến cho đôi mắt của Mộ Dung Thiên sáng lên như vậy, mà hắn đang cảm thấy hứng thú với nàng mỹ nữ ở bên cạnh gã.

Đôi mắt của nàng mỹ nữ Sa tộc Khắc Lý Tư Đế vẫn lộ vẻ như cười mà không phải cười, nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, đã lâu không gặp!