Dị Giới Dược Sư

Quyển 5 - Chương 97: Quỷ thai




- Người đó rốt cuộc là ai? Khiết Tây Tạp, ngươi ở An Cách La Hy lâu như thế, hẳn là đã nghe nói tới một người lợi hại như vậy rồi, đúng không?

Lúc Lăng Đế Tư đang hỏi chuyện này, các nàng đã ở trong ký túc xá nam sinh của An Cách La Hy. Lúc Âm ba khuếch triển thuật có tác dụng, rất nhiều giảng sư của học viện và thậm chí là cả học sinh đều nghe tiếng mà chạy tới. Lăng Đế Tư là người bên ngoài lẻn vào, rất có thể sẽ bị hoài nghi là kẻ tập kích lần này, bằng không thì tại sao nửa đêm lại xuất hiện trong dã huấn lâm? Mà thân phận chân chính của Khiết Tây Tạp lại không thể nói ra, nếu như nói Lăng Đế Tư và một ma võ sĩ thuộc cấp thấp tên là Tạp Hy giữa lúc đêm khuya thanh vắng cùng nhau luận bàn võ nghệ, nói ra cũng chẳng ai tin.

Học sinh của Ủy ban kỷ luật đã tiến hành tuần tra bốn phía học viện, hầu như toàn bộ học viện đều bị bao vây, bởi vậy Khiết Tây Tạp trong lúc cấp bách đã nảy kế hay, nàng đưa Lăng Đế Tư cùng trở về ký túc xá, đợi sau khi mọi việc ở bên ngoài lắng xuống rồi mới trở về Tát Á Da Lộ. Gã sắc lang bạn cùng phòng của nàng đã đóng chặt cửa, có lẽ là đang ngủ, vậy mà lại hay, có thể tránh được khá nhiều phiền phức.

Khiết Tây Tạp đau khổ cau mày suy tư hồi lâu rồi mới nói:

- Không, không có. Học viện của chúng ta chỉ có hai học viên là lĩnh vực ma pháp sư, nhưng mà họ đều không thể khống chế nguyên tố xuất sắc giống hắn đến như vậy. Tính chất của kỹ năng hắc cầu giống như bạo liệt phù của phù chú sư vậy, nhưng mà uy lực của nó lại còn lớn hơn nữa. Ta cũng mới thấy lần đầu thôi.

Với kiến thức ma pháp uyên thâm của nàng mà cũng chưa từng nghe nói qua, đây đúng là một kỳ sự. Khiết Tây Tạp dừng lại một chút rồi cảm thấy kỳ quái, hỏi:

- Mà cũng làm gì có lĩnh vực ma pháp sư nào lại có linh độn thuật kém cỏi như hắn?

Lúc này các nàng đang dùng Tụ âm thuật để nói chuyện với nhau. Đây là một kỹ năng hệ âm thanh có tác dụng trái ngược với Âm ba khuếch triển thuật, có thể đem thanh âm tụ lại thành những tia nhỏ, tránh cho âm thanh bị lan rộng ra khiến người khác nghe thấy được.

Lăng Đế Tư suy nghĩ một chút rồi nói:

- Khiết Tây Tạp, ngươi nhớ không, lúc đó hắn sử dụng khinh thân thuật, nếu như là pháp sư, thế sao lại vất đi kỹ năng rất có ưu thế, bỏ gốc lấy ngọn chứ? Hơn nữa, lúc đó hắn còn có thể tạo ra băng kiếm, băng chùy, rõ ràng đều là ma đấu khí kỹ năng mà chỉ có ma đấu sĩ mới có thể sử dụng.

Khiết Tây Tạp đoán:

- Có thể là hắn muốn che giấu thân phận.

Lăng Đế Tư nói:

- Điều này sao có thể? Thích khách đó là một cường giả, y lợi hại đến mức nào thì ta nghĩ ngươi chắc cũng biết rõ. Thử hỏi, dưới tình huống như thế thì còn ai dám giấu diếm thực lực? Ta nghĩ, không biết hắn có phải là một lĩnh vực ma võ sĩ không nữa?

Khiết Tây Tạp lắc đầu nói:

- Không thể nào, học viện của bọn ta cho đến bây giờ chỉ có viện trưởng Bố Luân Đặc là lĩnh vực ma võ sĩ; nếu đúng là ông ta, vậy thì kẻ thích khách kia ngay cả khả năng trốn thoát cũng không có, chứ đừng nói đến việc đả thương người khác. Hơn nữa, ngươi có chú ý lúc hắn tạo ra băng hỏa cầu không, là lăng không thao túng đó, chỉ có ma pháp sư mới có thể làm được điều này, mà kỹ năng phi hành của ma võ sĩ một khi đã phát ra thì không thể khống chế nữa. Ngay cả “hỏa nhận loạn vũ” của ngươi chỉ có thể lái vào quỹ tích khi vừa xuất thủ, như vậy cũng kể như là có kỹ năng thao túng chớp nhoáng rất giỏi rồi.

- Ừm, không sai.

Lăng Đế Tư cũng là ma võ sĩ nên không ngốc đến nỗi ngay cả kiến thức thông thường cũng không hiểu, chỉ có điều người đó quả thật là có rất nhiều điểm tương đồng với ma võ sĩ, đồng thời cũng không thiếu những đặc điểm của chức nghiệp ma pháp sư.

Cuối cùng Lăng Đế Tư đành bỏ qua cái vấn đề đau đầu này, nói:

- Thôi bỏ đi, chúng ta đừng nghĩ chuyện này nữa, hãy lo lắng chuyện thích khách kia đi. Khiết Tây Tạp, ngươi có đắc tội với nhân vật lợi hại nào hay không?

Khiết Tây Tạp quả quyết:

- Tuyệt đối không có! Ta trước đây cả ngày chỉ ở trong nhà, ngoại trừ tộc nhân ra, căn bản là không biết được mấy người, vậy thì làm sao có thể đắc tội với ai chứ? Lăng Đế Tư, ngươi thì sao?

Lăng Đế Tư thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta tối đa chỉ từng cự tuyệt sự theo đuổi của một ít nam tử ở học viện mà thôi, nhưng ta nghĩ bọn họ đâu đến mức đã phái người đến lấy mạng của ta chứ. Mà dường như cũng chẳng có ai có đủ khả năng để mời loại thích khách cao cấp như thế để ra tay cả!

Trong lòng Khiết Tây Tạp vẫn còn sợ hãi, than:

- Nếu như lúc đó không có ngươi, ta nhất định sẽ chết, tên chết bầm ấy thật là khủng khiếp!

Lăng Đế Tư cười khổ:

- Nếu như lúc đó hắn không phải ám sát chúng ta tại học viện, mà là một nơi nào đó ở bên ngoài, có lẽ chúng ta đều chết chắc rồi. Dưới tình huống ấy, hắn căn bản là không cần sử dụng “Không gian phong tỏa” để bị tiêu hao một lượng lớn linh lực. Ài, nếu không phải là chúng ta thì xem ra là người của gia tộc ngươi hoặc ta đã đắc tội với người khác rồi. Đúng là cây to đón gió, thật là phiền phức mà.

Khiết Tây Tạp gật đầu đồng ý:

- Hẳn là vậy rồi, sau này chúng ta phải cẩn thận một chút. Bên ngoài vẫn còn rất ầm ĩ, Lăng Đế Tư, đêm nay ngươi ngủ lại ở đây đi. Đến đây, ôm một cái nào!

Nói xong, hai tay nàng liền co lại, tạo thành kỹ năng mới học được từ Mộ Dung Thiên – “túm ngực” long trảo thủ, rồi cất tiếng cười phóng đãng nghênh đón lấy Lăng Đế Tư.

Lăng Đế Tư gạt đôi tay của Khiết Tây Tạp ra, tức giận trợn mắt nói:

- Chết đi, ta phải đi tắm trước đã, cả người dính toàn bụi đất, bẩn chết mất.

Khiết Tây Tạp cười hì hì nói:

- Tốt, vừa lúc ta cũng đang có ý này, vậy thì chúng ta cùng tắm. Con cừu non của ta, ngoan ngoãn nghe lời đi, ta sẽ cho ngươi thích mê luôn!

Lăng Đế Tư suýt ngất, nói:

- Thôi xong rồi, xong rồi, ngươi mà cứ tiếp tục ở cùng với gã bạn cùng phòng đó thì sớm muộn gì cũng đi đời.

Tuy nói vậy nhưng nàng cũng để cho Khiết Tây Tạp ôm lấy, hai nàng từ nhỏ đã thường tắm chung với nhau, nên cũng rất quen thuộc với thân thể của đối phương, không có gì là xấu hổ cả.

Hai nàng thảo luận hồi lâu, vậy mà lại không biết người các nàng muốn tìm thì đang ở ngay sát vách, chính là tên sắc lang vô sỉ hạ lưu kia.

Trên người của Mộ Dung Thiên lúc này mơ hồ như vẫn còn chút đau đớn, linh lực của đối phương thật sự cường đại hơn hắn nhiều, trong nhất thời thì cả khôi phục đan cũng không thể trị khỏi hoàn toàn được. Nhưng lần đầu quyết đấu với cường giả khiến cho Mộ Dung Thiên hưng phấn và khích động không gì sánh được, người kia là siêu cấp cường giả, là ảnh cấp thích khách chứ có phải chơi đâu! Tình huống lúc đó thật là nguy hiểm, tuy rằng trước đó thích khách đã sử dụng “Không gian phong tỏa” khiến linh lực bị giảm đi, nhưng y vẫn có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn. Nhớ tới tình cảnh tiếp được một kích trí mạng đó, Mộ Dung Thiên có một cảm giác kích thích như vừa từ địa ngục trở về vậy.

Với linh lực của Mộ Dung Thiên hiện nay, theo lý mà nói, đấu khí thuẫn của hắn căn bản là không thể phòng ngự trước một kích như vậy. Nhưng mà băng thuẫn lớn bằng lòng bàn tay do hắn phóng ra lúc bấy giờ cũng không phải là thuẫn thường, mà là tấm thuẫn được ngưng tụ nguyên tố rất chặt chẽ. Không, nhất định phải là thể tích nhỏ thì uy lực của kỹ năng sẽ yếu, nếu linh lực ngang nhau, vậy thể tích của kỹ năng càng nhỏ thì mật độ nguyên tố càng lớn, và đương nhiên uy lực cũng sẽ càng mạnh. Băng thuẫn của Mộ Dung Thiên do linh lực toàn thân tụ lại mà tạo thành nên khó khăn lắm mới chống lại được sự công kích của thích khách.

Cách làm như vậy rất mạo hiểm, thể tích đấu khí thuẫn nhỏ, thì bề mặt phòng ngự sẽ nhỏ đi rất nhiều. Nếu như phán đoán không chính xác, khiến cho sự công kích rơi vào nơi khác trên thân thể, vậy thì cái chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ có điều nếu Mộ Dung Thiên đem thuẫn bài phóng lớn lên, thì mật độ sẽ trở thành quá thấp, chắc chắn cũng không thể chống được một chiêu của thích khách, và cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ; bởi vậy nên hắn quyết định đánh cược một ván, chí ít còn có một chút cơ hội, không ngờ lại được thành công.

Có một điểm còn chút kỳ quái, đó là lúc mộc đấu khí độc ác xâm nhập vào nội thể, Mộ Dung Thiên vốn đã phải chịu nỗi khổ như có hàng vạn con kiến cùng cắn, nhưng mà chỉ trong nháy mắt thì linh lực tự nhiên phát động. Chúng lưu động bên trong kinh mạch và tiến hành phòng ngự, nhất là lực lượng băng hỏa của hai kỳ kinh Thiếu dương và Thiếu âm, chúng đã dễ dàng nghiền nát luồng mộc hệ đấu khí ngoại xâm trở thành cặn bã không còn dư lại chút nào; và cũng nhờ đó mà Mộ Dung Thiên lập tức khôi phục lại năng lực hành động để có thể chạy trốn. Nếu như có cao nhân giải thích, thì lúc này tất sẽ có thể cho hắn một đáp án, đó là “Hoạt tính hộ thể đấu khí”, khi đạt đến một trình độ nào đó sẽ tự mình ý thức được mà bảo hộ thân thể trước những đau đớn cho thật tốt.

Cùng đấu với siêu cấp cường giả một trận, và đó cũng là trận đầu đối mặt với sinh tử tồn vong, điều đó đã giúp hắn gây dựng được lòng tin đầy đủ và cơ sở tâm lý “lấy yếu chống mạnh”. Đối với Mộ Dung Thiên mà nói, cuộc giao phong bất ngờ trong mấy phút ngắn ngủi tại dã huấn lâm chính là một bước ngoặt trong đời của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Đế Tư trở về học viện của mình, mà An Cách La Hy cũng triệt tiêu cuộc truy lùng khẩn cấp, bởi vì tối hôm qua thích khách đã bị phát hiện, nhưng chỉ tiếc lúc đó người phát hiện ra y thì lại không thể ngăn cản thành công. Tuy nhiên, sau khi phát sinh chuyện này, công tác phòng ngự của học viện rõ ràng đã được tăng cường rất nhiều, và cũng bắt đầu tổ chức thêm các đội tuần tra. Để người bên ngoài trà trộn vào học viện trả thù, mà cuối cùng lại còn để y thành công đào tẩu, việc này khiến cho An Cách La Hy bị mất mặt rất nhiều, vì vậy mà tuyệt không thể cho phép việc này lại phát sinh lần nữa.

Khiết Tây Tạp tiễn Lăng Đế Tư đi, lúc trở lại ký túc xá, Mộ Dung Thiên cũng đã rời khỏi giường. Hắn nhìn thấy Khiết Tây Tạp thì hỏi ngay:

- Tạp Hy, tối hôm qua ngươi đi đâu thế? Sao ta không thấy ngươi ở ký túc xá? Nghe nói trong học viện có thích khách xuất hiện với dụng ý xấu, ngươi phải cẩn thận à!

Đây là thủ đoạn tiên hạ thủ vi cường của Mộ Dung Thiên, mình đưa ra nghi vấn trước tiên thì sẽ không dễ dàng bị hoài nghi, bởi vì hắn mỗi đêm đều tới dã huấn lâm luyện tập, điều đó Khiết Tây Tạp cũng biết. Lúc hắn trở về thì nàng không có mặt ở ký túc xá, nên Mộ Dung Thiên cho rằng nàng đã bị sự kiện thích khách thu hút sự chú ý mà chạy đi xem náo nhiệt, vì thế mà cũng không hoài nghi nàng luôn.

Khiết Tây Tạp không chút hoang mang, nàng trả lời giống như suy nghĩ của Mộ Dung Thiên:

- Nghe nói là có thích khách tới đây với dụng ý xấu, nên ta mới chạy ra ngoài, học viện chúng ta có nhiều cường giả như vậy, mà thực lực của các học viên cũng không phải tầm thường, sợ cái gì.

Mộ Dung Thiên gật đầu tán thưởng:

- Nói đúng lắm, chỉ cần mỗi người nhổ một ngụm nước bọt thôi, thì nếu muốn dìm cho hắn chết đuối mấy trăm lần cũng không phải là việc khó đâu, ha ha.

Khiết Tây Tạp hỏi ngược lại:

- La Địch, tối hôm qua ngươi về trễ, không có việc gì chứ?

Mộ Dung Thiên giả vờ hoảng sợ nói:

- Cũng may ta quay về sớm một chút, bằng không nếu gặp được thích khách, với trình độ của ta thì hậu quả thật không thể lường được à!

- May là như vậy!

- Đúng vậy, đúng vậy!

Trong lòng hai người đều nuôi ý đồ xấu, nói lời không thật với lòng, nên không hề biết đối phương đều là người có liên quan.

Thoáng chốc đã đến cuối tuần, Mộ Dung Thiên vẫn mặc trang phục ẩn sĩ đi đón Lộ Thiến như cũ, nhưng ngày hôm nay lại khác với những ngày trước. Từ xa xa, hắn đã nhìn thấy một hắc y nam tử tay cầm hoa tươi, đang đứng trước Lộ Thiến, không biết là đang nói cái gì đó.

Hết