Dị Giới Dược Sư

Quyển 8 - Chương 159: Tạp trường




Mâu Cơ nở nụ cười thỏa mãn, từ lúc nhìn thấy con Khiếu Thiên Sư của nàng biểu lộ sự sợ hãi trước con tiểu ma thú lông trắng kia, nàng nghĩ rằng trong đó nhất định có điều cổ quái. Nàng rất có hứng thú đối với những thứ cổ quái lạ lùng, do đó mà lập tức nảy sinh lòng hiếu kỳ và lòng ham muốn chiếm giữ rất mãnh liệt. Thế nhưng trong buổi đấu giá thì lại không tiện thương lượng, nên sau khi nó vừa kết thúc, nàng liền tìm đến hắn ngay.

Lộ Thiến gấp đến độ muốn khóc, nói:

- La.....Đan Ni Tư ca ca, đừng bán Tật Phong!

Lệ Toa và Lạc Na cũng bước lên ra sức khuyên can, dẫu sao thì bán đi con sủng vật có cảm tình sâu đậm với mình vẫn là một việc rất tàn nhẫn.

Mâu Cơ thấy thế cũng có chút không đành lòng, song vì lòng hiếu kỳ không thể áp chế nên nàng đã hạ quyết tâm, nói với Mộ Dung Thiên:

- Nói đi, ngươi muốn tiền hay là vật đổi vật.

Mộ Dung Thiên chỉ vào Mâu Cơ, cười nói:

- Được rồi, thế thì đổi ngươi nhé.

Mâu Cơ tròn mắt ngạc nhiên:

- Ta?

Sau đó nàng liền phát hiện ra mình đang bị Mộ Dung Thiên đùa giỡn, nàng giận đến nỗi muốn ngất đi, thốt:

- Ngươi....

Lộ Thiến nghe vậy thì lập tức nín khóc ngay và nhoẻn miệng cười thật tươi, thì ra Mộ Dung Thiên đang nói đùa.

Tay Mâu Cơ vung lên, không biết từ đâu chợt xuất hiện một cây cốt tiên (roi bằng xương), đánh thẳng vào mặt Mộ Dung Thiên.

Chúng nữ sợ hãi kêu lên thất thanh, Mộ Dung Thiên cũng không ngờ nàng sẽ đánh thật, liền vội vàng đưa tay ra ngăn trở.

"Chát!" Roi chưa đánh trúng mục tiêu thì đã được thu gấp lại, ở trên không trung, đoạn đầu và đoạn đuôi của nó va chạm vào nhau, phát ra âm thanh bạo liệt như pháo nổ, Mộ Dung Thiên chỉ cảm thấy kình phong như đao cắt đập vào mặt, rồi sau đó liền tan biến.

Mâu Cơ nghiến răng nói:

- Quỷ mặt đen, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.

Nàng nói xong bèn xoay người hầm hầm bỏ đi. Mộ Dung Thiên mới đến Tát La nên còn chưa biết đại danh của ma nữ này, chỉ nghĩ cùng lắm là nàng ta có tính trẻ con và rất điêu ngoa mà thôi. Mới vừa rồi ở tại đấu giá trường, hắn đã trông thấy nàng kiêu ngạo lớn lối thế nào rồi, nên hắn không nhịn được bèn trêu cợt một chút, nhưng giờ đây thì lại có chút lo lắng, nữ nhân này rất nóng tính, nói không chừng thật dám làm ra chuyện gì đó không thể đoán được cũng nên.

Hải Luân Na lo lắng nói:

- Đan Ni Tư tiên sinh, ngươi không nên chọc vào nàng ta. Tam công chúa của Long tộc còn nhiều trò quỷ lắm.

Nàng vừa nói vừa không ngừng cẩn thận nhìn khắp xung quanh, như là sợ việc nàng nói xấu người khác sau lưng sẽ truyền ra ngoài vậy.

Nếu có đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, dù có suy nghĩ nhiều thì cũng vô dụng. Nếu không kiên quyết từ chối, thì với tính cách điêu ngoa, Mâu Cơ chắc chắn sẽ còn quấy rầy mãi không thôi. Nói không chừng lão tía của nàng còn là một "héo ca" (người liệt dương), đến lúc đó biết đâu còn sẽ phải cầu mình giúp đỡ thì sao, hắc hắc. Mộ Dung Thiên không tán đồng, nói:

- Được rồi, Hải Luân Na, các người cũng không cần sợ, nếu trời sập xuống thì sẽ có ta chống đỡ đây!

oooOooo


Loại thôi tình dược "Kim thương bất đảo" được chế biến từ "Tu nữ dã phong cuồng" với liều lượng nhẹ hơn nhiều. Tỷ suất luyện chế thuốc không hề nghiêm ngặt, vật liệu vẫn còn thiếu một vị. Có nhiều vị đã bị phản tác dụng, vì vậy mà hiệu quả của nó đã bị giảm xuống. Bằng không thì khi dùng "Tu nữ dã phong cuồng", sức kích phát dục hỏa của nó sẽ rất mạnh, nói không chừng sẽ có thể làm chết một nữ tử bình dân nữa ấy chứ.

Tuy liều lượng đã giảm nhẹ đi nhiều, song hiệu dụng và tác dụng của nó vẫn có thể khiến người ta điên cuồng như thường. Sau khi đấu giá hội kết thúc được vài ngày, công hiệu thần kỳ của nó giống như bão biển mỗi năm một lần ở Tát La vậy, nhanh chóng càn quét toàn bộ thành Ủy Thụy Lạp, hơn nữa một truyền mười, mười truyền trăm, rồi lại nhanh chóng truyền tới các đảo nhỏ khác của Tát La. Những người nghe tiếng mà tìm đến rất đông. Chỉ tiếc rằng huyết kế dược sư Đan Ni Tư mỗi tháng chỉ điều chế được vỏn vẹn năm mươi bình, nhiều người gấp đến độ phải văng tục, nhưng vẫn phải đành chịu. Trên thực tế, Mộ Dung Thiên có thể luyện "Kim thương bất đảo" nhiều hơn, nhưng hắn rất hiểu rõ cái đạo lý "vật gì hiếm sẽ quý". Nếu như có nhiều thì lại chẳng quý nữa, nó chỉ là đại biểu cho một thương hiệu, một công cụ mang lại tiếng tăm cho hắn mà thôi, còn kiếm tiền ư, hắn sẽ dựa vào thứ khác.

Thôi tình dược là bí công có thể kích thích dục hỏa rất nhanh, khiến nam nhân sinh ra hứng thú cực độ, khôi phục lại chức năng sinh lý bình thường, và thậm chí còn mạnh hơn nữa, uy phong bát diện ở trong chốn phòng the. Song, nếu chỉ dựa vào "Kim thương bất đảo" để chèo chống thì quả không phải là phương pháp lâu dài. Trong bản hướng dẫn cách sử dụng, Mộ Dung Thiên đã nhấn mạnh rằng không được quá lợi dụng việc gối chăn, một tháng ít nhất cũng phải nghỉ ngơi vài ngày. Mặc dù phương pháp luyện dược ở Thần Phong đại lục và Địa cầu đều có tác dụng giống nhau, và đã cho ra đời các loại dược vật rất thần kỳ, nhưng dù sao cũng không thể vượt qua giới hạn cực độ của thân thể con người. Ngoài việc sử dụng thuốc này ra, người dùng còn phải sử dụng các vật bổ dưỡng khác để phụ trợ, cả hai cùng tiến hành song song, nếu không nghe lời thì chỉ thấy được cái lợi trước mắt mà không thấy được cái hại về lâu về dài.

oooOooo


Phía đông thành Ủy Thụy Lạp có một dược điếm mới mở rất đúng dịp, chuyên bán hai loại thuốc tráng dương có tên là "Ích Dương" và "Ức Hư", tên dược điếm là "Hồi Xuân Đường", còn chủ nhân thì chính là dược sư Đan Ni Tư. Thuốc tráng dương là một loại dược vật không cùng tính chất với "Kim thương bất đảo", vì "Kim thương bất đảo" là loại thuốc thôi tình, còn thuốc tráng dương thì nghiêng về bổ dưỡng hơn. Kỳ thật, Ích Dương đan và Ức Hư đan là do trước kia khi Lộ Thiến bị Hắc Ám khí của Mông Na Lâm làm tổn thương, nên Mộ Dung Thiên vì muốn chữa thương cho nàng mà cố gắng nghiên cứu và tạo ra chúng. Hai loại thuốc Ích Dương và Ức Hư chính là được chế biến từ Tiểu Hoàn đan và Minh Hư với liều lượng nhẹ hơn.

Người có bóng, cây có tên. Mặc dù dược điếm này không bán "Kim thương bất đảo", nhưng "Ích Dương" và "Ức Hư" thì bán rất chạy, cung không đủ cầu, ngày đầu tiên đã bán hết toàn bộ. Một người thì bận không ngóc đầu lên nổi, nên Mộ Dung Thiên không thể làm gì khác hơn là thuê người phụ tá cho dược sư, hắn cũng không sợ phương pháp luyện đan bị tiết lộ ra ngoài, vì quy mô sản xuất lớn như vậy, nếu không tiết lộ ra ngoài là không thể nào; song, đã có chiêu bài "Kim thương bất đảo" này chống đỡ nên không có vấn đề gì. Với thương hiệu đắt khách như "Kim thương bất đảo" chống đỡ, chỉ nghề này thôi thì hắn tuyệt đối vẫn có thể lên mặt, đây chính là nguyên nhân ban đầu mà Mộ Dung Thiên đã tung ra "Kim thương bất đảo". Hơn nữa, hiệu quả của phương pháp điều chế hiện nay vẫn còn rất tệ, còn rất nhiều dược vị hỗn tạp và vô dụng ở bên trong, thậm chí còn có thể có các loại bị phản tác dụng nữa, vì vậy nên mới tạo ra hiệu quả yếu kém hơn thôi tình dược nhiều. Chỉ cần sau này thay đổi một chút, chế luyện đến đời thứ hai, đời thứ ba, đời thứ tư, đời thứ “n” thì chất thuốc sẽ tốt lên thôi. Nó cũng giống như phần mềm của máy tính vậy, chỉ cần cho thêm một vài chức năng vặt vãnh là lại có thể kiếm được bộn tiền.

Sau khi thuê một đám phụ tá dược sư, tốc độ sản xuất đan dược của Hồi Xuân Đường vẫn còn lâu mới có thể thỏa mãn nhu cầu được, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, vì tiền vốn không đủ. Đợi tháng sau có đấu giá hội lần nữa, hắn sẽ lại kiếm thêm một khoản lớn, hơn nữa sinh ý của Hồi Xuân Đường được thuận lợi như hôm nay, như nước chảy vào trướng đều đã nằm trong dự liệu. Nếu muốn mở thêm Tam gia Hồi Xuân Đường thì rất dễ dàng, sau đó cứ lãi mẹ đẻ lãi con, tháng này qua tháng nọ, không bao lâu nữa thôi, dược điếm sẽ có thể phân bố cho toàn bộ Tát La, thậm chí phát triển ra bên ngoài nữa, ha ha.

Toàn bộ mọi việc tiến hành dường như quá thuận lợi, tuy nhiên số lượng nhân sĩ có thế lực đòi hỏi "Kim thương bất đảo" quá đông, bất kỳ người nào cũng là một quân cờ hữu dụng như con "xe" vậy. Có những cường nhân này trợ giúp, khi gặp phải vấn đề gì thì chỉ cần bọn họ tùy tiện nói một câu thôi là con đường làm ăn của hắn sẽ được thuận buồm xuôi gió. Nếu đổi lại là những người khác, dù có bản lĩnh cỡ nào thì cũng sẽ gặp phải rất nhiều nhân tố thất bại khó biết trước được. Không ngờ hắn lại có thể dựa vào vài phương pháp điều chế thuốc của Địa cầu để mà lập nghiệp, hơn nữa tiền đồ xem ra lại còn bất khả hạn lượng, thật sự là quá sung sướng.

oooOooo


Tại căn biệt thự bên bờ sông Lai Nhân, Mộ Dung Thiên thoải mái nằm trong hồ tắm và miên man suy nghĩ đến bản kế hoạch tốt đẹp của mình. Khu vực sông Lai Nhân có môi trường thanh nhã, và nó cũng chính là vùng đất duy nhất trong thành Ủy Thụy Lạp dành riêng cho nhân viên ngoại tịch thuê lâu dài chứ không phải dùng để bán. Dù sao thì hải đảo cũng không rộng lớn bằng đế quốc Lam Nguyệt được, tuy thời hạn sử dụng ở đây chỉ vỏn vẹn chừng 30 năm, sau đó sẽ được thu lại hoặc tiếp tục gia hạn, nhưng dù thế thì đất ở đây cũng vẫn khó mà đoạt tới tay, nhưng chẳng qua khó khăn này là đối với người bình thường mà thôi, còn với tên Mộ Dung Thiên dâm đãng này thì hiển nhiên không phải là người bình thường. Hắn chỉ cần phái người đến phủ đệ của hội trưởng Thổ Địa công hội của thành Ủy Thụy Lạp, dâng lên chút lễ vật nhỏ là hai bình "Kim thương bất đảo" để tỏ tấm lòng tôn kính, ngày hôm sau giấy thuê mảnh đất này liền tới tay ngay.

Nếu không phải là vì tòa biệt thự này thì hắn đã có thể mở được hai căn Hồi Xuân Đường rồi, tuy nhiên, có tiền rồi thì nhất định phải hưởng thụ, Mộ Dung Thiên tuyệt sẽ không để mình bị ủy khuất, càng sẽ không để bản thân phải chịu khổ, thậm chí liên lụy ba người Lộ Thiến, Lạc Na và Lệ Toa mất đi quốc tịch Lam Nguyệt. Hải Luân Na chịu khổ đã nhiều, nên hắn muốn lập tức để cho nàng biết cuộc sống hóa ra vẫn còn mặt tốt đẹp.

Từ ngày bắt đầu kiếm tiền đến bây giờ, Mộ Dung Thiên đã điên cuồng luyện dược, đầu tiên là "Kim thương bất đảo", sau là "Ích Dương" và "Ức Hư", cơ hồ không có thời khắc nào là rảnh rỗi. Toàn thân mệt mỏi như muốn rã ra từng mảnh. Hiếm khi có được thời gian nhàn hạ, nên giờ đây hắn mở rộng tứ chi nằm ở trên chiếc giường lông to lớn đồ sộ và xa hoa, hai mắt nhắm lại, chậm rãi hưởng thụ sự phục vụ của chúng nữ, tinh thần phơi phới bay bổng. Lộ Thiến đấm bóp ngực và vai cho hắn, còn Hải Luân Na thì mát xa khuôn mặt, Lạc Na và Lệ Toa thì phân công đấm bóp tay chân, tất cả các bộ phận toàn thân của hắn đều rất thoải mái, chỉ có một bộ phận không được hoàn mỹ duy nhất chính là "tiểu huynh đệ" của hắn vì bị lạnh nhạt. Đầu ngón tay của Lệ Toa thỉnh thoảng mon men lên đùi và tiến đến gần chỗ hiểm, nhưng lúc nào cũng sắp đụng vào mục tiêu thì lại rút quân về, làm Mộ Dung Thiên thật khó chịu, chỉ hận không thể làm mặt dầy mà mở miệng bảo nàng đối xử bình đẳng được.

Mộ Dung Thiên mở mắt, trước mặt hắn là bốn nàng mỹ nữ của ba chủng tộc khác nhau, hoặc thuần khiết e lệ, hoặc hào phóng sảng khoái, hoặc ngượng ngùng e ấp, tất cả đều có sắc thái đặc thù riêng, dáng người cũng không giống nhau, thậm chí là cơ cấu thân thể cũng không giống nhau. Nếu như được cùng các nàng vui vầy một chuyến, nhất định là sẽ rất phấn khích, nghĩ tới đó thôi thì t*ng trùng của tên sắc lang đã bắt đầu dâng lên óc rồi.

- Thoải mái không Đan Ni Tư tiên sinh?

Khuôn mặt của Hải Luân Na rựng đỏ, ngượng ngùng cất tiếng hỏi. Sau khi nàng quỳ ở bên đầu Mộ Dung Thiên, tóc dài gợn sóng màu xanh da trời rủ xuống, chạm vào mặt hắn, làm Mộ Dung Thiên ngứa ngáy vô cùng.

- Thoải mái, đương nhiên rất thoải mái.

Ánh mắt Mộ Dung Thiên liếc lên trên, lập tức nhìn xuyên qua khe hở nơi cổ áo của nàng và thấy được hai quả đào mật co giãn căng tròn, khiến cho khí huyết của hắn dâng trào. Khà, thật muốn chết người mà, Hải Luân Na rõ ràng còn chưa trưởng thành, sinh hoạt trước đây bần hàn như thế, vì sao lại phát dục thành thục mê người như vậy chứ? Rõ ràng đã có thể hái xuống rồi, không phải là nàng khai gian tuổi để ngừa sắc lang dụ dỗ gian dâm chứ? Dám gạt người ư? Quả thật tội không thể tha, tội không thể tha mà!

Đang lúc Mộ Dung Thiên mơ tưởng viễn vong, suy tính làm thế nào để "trừng phạt" Hải Luân Na thì một chú chim bồ câu đưa thư bỗng nhiên bay đến, và đáp thẳng lên tay hắn. Đây là chim thông tin mà hắn mới mua về hôm trước, có khả năng chuyển tin rất nhanh, nếu căn dược điếm bên kia xảy ra chuyện gì mà nhân viên tạm thời không giải quyết được, vậy thì họ sẽ lập tức dùng chim bồ câu đưa tin đến ông chủ là hắn đây.

Sắc mặt Mộ Dung Thiên khẽ động, chẳng lẽ mới đó mà đã có chuyện gì xảy ra rồi sao? Có nhiều đại nhân vật hậu thuẫn như vậy mà vẫn còn có người dám động thủ trên đầu thái tuế hay sao? Xem ra chuyện này không đơn giản chút nào rồi.

Mộ Dung Thiên nghi nghi hoặc hoặc gỡ tấm giấy từ trên chân chim bồ câu xuống, hắn liếc mắt nhìn vào rồi trở mình ngồi bật dậy:

- Con bà nó, có người đến đập phá quán!

Hết