Dị Giới Dược Sư

Quyển 8 - Chương 172: Thành niên




Trong khoảng thời gian này, Mộ Dung Thiên rất được tiêu sái, đường quan rộng mở. Đầu tiên là tiến hành buôn bán thuận lợi tại hội nghị thương đàm của các quốc gia trên đại lục, các cửa hiệu chi nhánh mọc lên khắp nơi như cỏ mùa xuân sau cơn mưa. Không lâu sau, đã thấy xuất hiện bảng hiệu "Hồi Xuân Đường" ở trên ít nhất là một phần ba các quốc gia tại Thần Phong đại lục.

Số tiền lợi nhuận kếch xù như hồng thủy vỡ đê, cuồn cuộn ập đến, có muốn ngăn cũng không ngăn nổi; hơn nữa, tình thế tăng trưởng lại cực mạnh, còn quan hệ của hắn với các nhân sĩ cao tầng tại Tát La vẫn tiếp tục diễn ra tốt đẹp. Tuy hắn không được xuất hiện trên các tiết mục của kính tượng (ti vi), nhưng ngày hôm nay đã không còn mấy ai là không nhận ra được cái tên "Đan Ni Tư" này nữa. Lại thêm cơ hội tham gia Hải Liệp cũng sắp tới, chừng đó lại có thể khiến cho nhân khí và địa vị của hắn được tăng lên thêm một tầng nữa.

Có thể nói, vận khí của Mộ Dung Thiên là "sức đạn bật ngược" cũng không phải là quá đáng. Từ hoàn cảnh chạy trốn như chó nhà tang khi bị truy sát, cho tới lúc này trở thành danh nhân của Tát La, tuy chưa thể hô phong hoán vũ, nhưng hiện nay cũng không ai dám coi thường hắn. Rồi kể từ lúc thu thập được Mâu Cơ vào túi, Mộ Dung Thiên lại càng được thuận buồm xuôi gió hơn, hầu như làm việc gì cũng không gặp trở ngại. Thậm chí, hắn còn bắt đầu hoài nghi, không biết Mâu Cơ có phải là phúc tinh của mình, là loại cực phẩm nữ nhân có số vượng phu ích tử ở trong truyền thuyết hay không nữa.

Ngoài việc cấp tốc phát triển sinh ý ra, Mộ Dung Thiên còn dốc lòng vào việc bồi dưỡng nhân tài nữa, mà nhóm người cần mài dũa đầu tiên chính là đám nô tỳ khá đông của hắn. Bởi vì các nàng đều là những người đáng thương, và đều là những người có bối cảnh trong sạch nhất, nên ai nấy cũng đều rất tự ti. Nếu muốn cho họ trở thành những nhân tài đắc lực và có được sự quyết đoán thì đó lại là một việc cực kỳ khó khăn, nhưng điều đó không làm cho Mộ Dung Thiên sờn lòng. Tên sắc lang này sử dụng phương pháp huấn luyện nữ đặc vụ của Địa cầu, mỗi ngày thông qua phương pháp thôi miên, hắn cố gắng đưa vào óc họ những quan niệm tân thời, đầu tiên là tuyệt đối trung thành với chủ nhân, sau đó là bồi dưỡng lòng tự tin của họ bằng cách giao đấu qua lời nói. Nếu như các nàng có thể thắng được thì tất nhiên sẽ thu được tiền tài, địa vi, sự tôn kính, và sẽ có nhiều tự do hơn địa vị nô tỳ.

Không còn nghi ngờ gì được nữa, đây chính là một cơ hội hết sức hấp dẫn. Vốn đang là một nô tỳ thấp kém, đột nhiên có thể thấy ánh bình minh thay đổi vận mệnh của mình, điều đó hấp dẫn đến mức nào thì không cần nói cũng biết. Tư tưởng và vật chất đồng thời có đủ, nên đám nữ tử này học tập rất chuyên tâm. Các nàng rốt cuộc cũng được xem là những nhân vật thân tín, nhưng chẳng qua Mộ Dung Thiên cũng không biết có thể thành công hay không mà thôi. Bởi vì điều kiện thiên phú của họ đều hơi kém một chút, nhưng sợ nhất là tư tưởng của họ đã bị ăn sâu vào tiềm thức, chỉ cam nguyện làm nô tỳ chứ không muốn phấn đấu. Bởi vậy, nếu như có thể thành công ở giai đoạn thí nghiệm, vậy thì Mộ Dung Thiên sẽ để cho các nàng thay thế mình, dùng cùng một thủ đoạn để tiếp tục bồi dưỡng cho những nhóm người tiếp theo, rồi cứ thế mà làm. Đương nhiên, đây là một quá trình lâu dài, nhất là lúc mới bắt đầu, những người có thể giúp đỡ được rất là ít.

Nói tóm lại, tất cả mọi chuyện đều được như ý, tất cả đều phát triển theo đúng hướng mà hắn đã vạch ra. Chỉ có một điểm đáng tiếc duy nhất chính là võ công của bản thân hắn lại tiến triển quá chậm, thua xa trước kia, có lẽ là do quá bận rộn cũng nên. Mặc dù tu luyện thuật của hắn ở trên đại lục này không có ai bì kịp, khởi đầu tiến bộ rất nhanh, so với người khác thì có thể xem là tiến nhanh vùn vụt, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn chưa thấy đủ, bởi vì thời gian cử hành Hải Liệp đã gần kề.

Trong nháy mắt, chỉ còn ba ngày nữa là Hải Liệp sẽ tiến hành. Nhà nhà tại Tát La đều giăng đèn kết hoa, những hàng quán chuyên bán những món vật cát tường ở dọc các con đường lại mọc lên như nấm, ai nấy cũng đều nô nức đón mừng bầu không khí tưng bừng của ngày lễ hội.

Tại thành Gia Đồ Thác, trong tòa phủ đệ của Mộ Dung Thiên thì lại càng náo nhiệt hơn. Các nàng nô tỳ đều trưng diện những bộ trang phục lộng lẫy nhất, giống như các tân nương sắp cưới vậy, nhưng đây không phải là họ chuẩn bị tiệc tiễn hành để ngày mai Mộ Dung Thiên đến tập hợp với những người tham gia Hải Liệp, mà buổi tiệc hôm nay còn có ý nghĩa quan trọng hơn, đó chính là sinh nhật của Lộ Thiến. Qua hôm nay, nàng sẽ được mười một tuổi Thần Phong, và cũng là mười sáu tuổi rưỡi ở Địa cầu. Theo luật pháp thì tuổi đó đã thành niên, đến tuổi đó mới được xem là người lớn. Đến bây giờ thì Mộ Dung Thiên mới thực sự xem Lộ Thiến là người trưởng thành.

Trong bộ trang phục lộng lẫy, Lộ Thiến trông rất xinh đẹp khả ái. Ngoài mái tóc màu tím ra thì trên người nàng cũng là một bộ váy tử sa dài chấm đất, những đường cong ẩn hiện sau lớp váy mờ ảo, ôn nhu vô cùng. Toàn thân nàng mới nhìn qua thì trông giống như một đóa Tử La Lan vừa hé nở, lần đầu tiên e ấp thẹn thùng bày ra dáng điệu mỹ lệ phi phàm trước mặt thế nhân.

Ngay cả với những nữ tử khác đang có mặt tại đây cũng đều phải ghen tị trước vẻ đẹp diễm lệ của nàng, nên đối với tên sắc lang Mộ Dung Thiên thì lại càng không cần phải nói nữa. Hắn nhìn tiểu thiên sứ đứng bên cạnh mà nước miếng cứ nhỏ ròng ròng.

Mộ Dung Thiên không tổ chức sinh nhật của Lộ Thiến rềnh rang với bên ngoài, mà hắn chỉ tổ chức ăn mừng trong nội bộ mà thôi. Tuy nhiên, vì số lượng nô tỳ của hắn cũng đông đảo, lại thêm được chủ nhân sủng ái và nhờ có quan niệm không phân chia đẳng cấp, nên ai nấy cũng đều hoạt bát phóng túng, chẳng những thế mà còn có chút vượt quá thân phận nữa. Hai nữ nhân thì thành một vở tuồng, còn ba nữ nhân thì thành một cái chợ. Cho đến ngày hôm nay, Mộ Dung Thiên trước sau đã được tặng tổng cộng ít nhất là hơn hai mươi mốt người, lại thêm Lệ Toa, Lạc Na, Hải Luân Na, và Mâu Cơ, nên nhà của hắn so với một cái chợ cũng không khác mấy, mà bầu không khí tại đây thì lại cực kỳ náo nhiệt.

Mỗi một người đều tặng lễ vật và chúc phúc cho Lộ Thiến, trong đó thì quà của Mâu Cơ là quý nhất, đó là một cây trâm có đính tỵ thủy châu. Ngoài vẻ đẹp sang trọng ra, khi cài nó lên tóc, nó sẽ giúp mình có khả năng hoạt động trong nước dễ gấp đôi lúc bình thường, hơn nữa lại có thể hô hấp qua lỗ chân lông. Đối với các cư dân của hải quốc mà nói, vật này quan trọng vô cùng. Tỵ thủy châu là do Thủy hệ hung thú Linh chu ngàn năm sau khi chết mà hóa thành. Ma thú chết tự nhiên đã là rất hiếm, mà loại ma thú sau khi chết có thể hóa châu thì lại càng ít hơn, điều đó cho thấy nó trân quý tới mức nào. Hơn nữa, tỵ thủy châu là loại bảo vật có thể triệu hoán, chủ nhân có thể dùng chú ngữ để triệu hoán nó về, dù kẻ khác muốn trộm thì cũng không trộm được.

Mâu Cơ là người của Long tộc, trời sinh đã giỏi thủy tính, lại thêm có thể hô hấp trong nước, nên tỵ thủy châu đối với nàng có tác dụng không lớn lắm, thế nhưng có thể tặng ra bảo vật trân quý như vậy thì cũng coi như là rất hào phóng. Bởi vì nàng biết nếu lôi kéo quan hệ với Lộ Thiến được tốt thì sẽ gián tiếp giúp mình nắm được trái tim của Mộ Dung Thiên. Long nữ vẫn muốn tính chuyện tranh giành ảnh hưởng.

Đương nhiên, xảo quyệt như Mộ Dung Thiên thì làm sao không hiểu được tâm tư đó của nàng. Chỉ cần gia đình hòa thuận thì vạn sư hưng, không ngờ Mâu Cơ cũng thông minh như vậy, chưa cần dạy mà nàng cũng hiểu được cái đạo lý đó, vậy lại càng quá tốt.

Trong hoa viên ưu nhã của nội đình, tất cả nô tỳ và người hầu trong phủ đệ của Mộ Dung Thiên đều tập trung ở đây. Trên chiếc bàn đá tại trung tâm hoa viên lúc này có đặt một cái bánh ngọt sáu tầng, mùi bơ và hoa trong vườn tỏa ra khắp nơi. Mà điều càng hấp dẫn người khác hơn chính là những trái dâu còn mang theo cả lá xanh được trang trí ở trên chiếc bánh, lại thêm mười một ngọn nến khác màu đang tỏa sáng lung linh, trông rất mỹ lệ.

Chiếc bánh này đước nấu theo phương pháp chế biến của Địa cầu, trên Thần Phong đại lục chỉ có một chiếc duy nhất. Số lượng nến đại biểu cho số tuổi của Lộ Thiến, nghi thức này đối với mọi người rất độc đáo mới mẻ, dù là người có kiến thức rộng rãi như Mâu Cơ thì cũng chưa từng thấy qua lần nào, nàng nhéo cánh tay Mộ Dung Thiên một cái rồi nói:

- Khi nào đến sinh nhật ta thì ngươi cũng phải làm cho ta một cái bánh ngọt như vậy đó nhé.

Càng tiếp xúc nhiều, nàng càng phát hiện ra Mộ Dung Thiên có rất nhiều thứ mới mẻ đa dạng, nhiều không đếm xuể. Đối với Long nữ vốn là một người luôn ưa thích những sự vật cổ quái, vung tiền như rác thì hắn đương nhiên có sức hấp dẫn rất lớn. Trong lúc bất tri bất giác, Mâu Cơ từ lúc cam nguyện theo hắn cho tới bây giờ thì đã hoàn toàn say đắm hắn rồi.

Mộ Dung Thiên bị nàng nhéo đau, vội gật đầu liên tục và nói:

- Được rồi, đại tiểu thư, nàng nói sao thì sao đi.

Lúc này Mâu Cơ mới hài lòng buông tay hắn ra. Mộ Dung Thiên nhìn xuống chỗ tay vừa bị nhéo thì thấy nơi đó nổi lên một vệt đỏ. Long nữ này có khá nhiều khuyết điểm, nhưng ở trong mắt hắn thì lại rất đáng yêu, chỉ đáng tiếc là hễ động tí là hay nhéo người khác, đã vậy mà mỗi lần ra tay lại không nhẹ nhàng gì.

Nhìn bữa tiệc do chính Mộ Dung Thiên tỉ mỉ chuẩn bị cho mình, Lộ Thiến cảm kích không thôi. Dưới ánh nến, khuôn mặt tràn đầy vẻ hưng phấn của nàng đỏ bừng, trông lại càng xinh xắn.

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Đến đây nào Tiểu Lộ, trước tiên hãy nhắm mắt lại rồi cầu nguyện, sau đó dùng một hơi thổi tắt hết số nến này, như vậy thì nguyện vọng của muội sẽ trở thành sự thật.

Lộ Thiến cao hứng hỏi:

- Đan Ni Tư ca ca, thật vậy sao?

Tuy nàng vẫn gọi Mộ Dung Thiên như thế, nhưng Mâu Cơ đã sớm biết bọn họ vốn chỉ là huynh muội không cùng chung hệ huyết thống.

Mộ Dung Thiên gật đầu:

- Ừ, thật!

Lộ Thiến nghe vậy liền nhắm mắt lại, chắp hai tay lại, rồi mỉm cười khấn nguyện. Mười giây sau, nàng mở mắt ra rồi thổi "phù" một cái, tất cả những cây nến trên chiếc bánh đều bị thổi tắt.

Mọi người thấy thế liền hoan hô vang dội, tuy người ở đây không đông lắm, nhưng bầu không khí náo nhiệt đã đạt tới đỉnh điểm.

Mộ Dung Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng rồi hỏi:

- Tiểu Lộ, muội cầu nguyện gì thế?

Lộ Thiến nghiêng nghiêng đầu, nguýt Mộ Dung Thiên một cái, hai má đỏ bừng, cười nói:

- Không cho huynh biết, hì hì!

Lúc này Mâu Cơ mới ngắt lời, nói:

- Đan Ni Tư, ngươi là đồ quỷ hẹp hòi, còn không mau lấy quà ra tặng cho Lộ Thiến?

Lộ Thiến đã cảm thấy rất thỏa mãn, vội giải vây cho Mộ Dung Thiên:

- Đan Ni Tư ca ca đã chuẩn bị cho muội một cái bánh ngọt rất đặc biệt, chẳng lẽ đó không phải là món quà tốt nhất hay sao?

Mộ Dung Thiên lại gật đầu rồi nghiêm túc nói:

- Yên tâm đi, ta đã sớm có chuẩn bị thật tốt rồi.

Hắn lôi từ trong túi ra một sợi dây chuyền hình bán nguyệt được làm bằng một loại vật liệu rất cổ quái, nó có màu cam, bóng loáng và gần như trong suốt, bề ngoài của nó khiến cho người ta có một loại cảm giác tang thương cổ kính, nhưng lại không tỏa sáng, so với bảo thạch thì thật là khác biệt một trời một vực.

Mâu Cơ mỉm cười nói:

- Với một miếng đá vứt đi thế này mà cũng được xem là lễ vật sao? Đồ bủn xỉn!

Mộ Dung Thiên cười đáp trả:

- Vật này quả thật không có gì quý trọng, nhưng từ lúc sinh ra cho đến nay thì ta vẫn luôn đeo nó bên mình. Nó được gọi là hổ phách, và cũng còn gọi là thú hồn, được sinh ra từ thời thượng cổ, là tượng trưng cho sự thuần khiết, vĩnh hằng. Nghe nói nó còn có tác dụng trừ tà và bảo vệ thân thể nữa. Không phải ta thổi phồng đâu nhé, toàn bộ đại lục này cũng không tìm ra được một mảnh thứ hai đâu.

Ở Địa cầu, hổ phách đúng là do cổ thụ thời tiền sử hóa thạch mà thành, thời gian hình thành cũng phải mất từ bốn đến sáu vạn năm. Thần Phong đại lục có được lịch sử lâu dài đến cỡ đó hay không cũng còn là một vấn đề.

Đây là món vật duy nhất mà cha mẹ nhẫn tâm của Mộ Dung Thiên đã lưu lại cho hắn, nhưng hôm nay hắn lại tặng cho Lộ Thiến, tình yêu đó có thể thấy được rất rõ.

Mâu Cơ bình thường cũng từng nhìn thấy sợi dây chuyền hổ phách trên cổ Mộ Dung Thiên, nó trông cũng chỉ giống như một món trang sức, nhưng bây giờ nàng mới biết nó là món vật mà hắn đã đeo từ lúc sinh ra tới nay, rất có khả năng nó là bảo vật gia truyền. Chỉ với ý nghĩa này thôi thì nó đã rất quan trọng rồi, so với những món bảo vật khác cũng trân quý hơn rất nhiều, đừng nói tới chuyện không thể tìm ra một mảnh thứ hai ở trên đại lục. Lúc đầu Mâu Cơ vốn rất xem thường nó, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút ganh tỵ.

Lộ Thiến tất nhiên là nhìn chuỗi dây chuyền mang ý nghĩa trọng đại đó đến không chớp mắt, nàng xúc động đến nỗi không biết nói sao mới phải. Mộ Dung Thiên cởi sợi dây chuyền, rồi đeo nó lên chiếc cổ trắng ngần như thiên nga của tiểu Tinh Linh rồi nói:

- Tiểu Lộ, sinh nhật vui vẻ!

Không biết có phải là ảo giác hay không, khi tấm hổ phách vừa mới tiếp xúc với thân thể của Lộ Thiến liền đột nhiên lóe sáng, nhưng lại không thể thấy rõ, vì nó chỉ thoáng lóe lên trong nháy mắt mà thôi.

Trong lúc Mộ Dung Thiên còn sững sờ vì tưởng rằng mình hoa mắt, thì đôi môi thơm của Lộ Thiến đã đặt lên miệng hắn. Tiểu Tinh Linh cảm động đến nổi quên luôn cả rụt rè, không để ý đến mọi người xung quanh mà bộc lộ tình yêu.

Nhấm nháp đôi môi thơm tho và đầu lưỡi ngọt ngào của tiểu Tinh Linh, Mộ Dung Thiên như say như mê. Từ trước tới nay, hắn vẫn không lý giải được câu nói "rượu không làm say người, mà người đã tự say", nhưng giờ đây thì hắn đã cảm nhận được ý nghĩa của câu nói đó rất sâu sắc.

Thành niên, cái tuổi này có rất nhiều ý nghĩa, cũng tựa như có thể làm được rất nhiều việc mà trước kia vẫn chưa thể làm được vậy.

Hết