Dị Giới Liên Minh

Chương 73: Lời nguyền: Uyên Ương Song Tử




Phòng của Long, mỗi ngày, Trần Hoa đều sẽ tới đây quét dọn một lần vì thế dù cho Long đã rời khỏi ba năm, nhưng căn phòng lại không một chút dính bẩn , sạch sẽ, tươm tất như là có người ở mỗi ngày

Bên trong phòng, trên giường ngủ. Lạc Tuyết cả người úp mặt vào ngực Long, nước mặt thấm đẫm áo hắn. Toàn thân cô run rẩy, khuôn mặt cô trắng bệch tràn đầy vẻ đau đớn, nghẹn ngào khóc rống:

" Tại sao! tại sao chúng ta lại khổ như vậy chứ. Đứa con của chúng ta, vậy mà chúng ta lại không được đối diện với nó như một người cha, người mẹ là sao?"

Nhìn Lạc Tuyết lệ hoa đái vũ, khóc vô cùng thương tâm. Bộ dạng như là có chuyện gì đó khiến trái tim cô tan nát vậy. Long trong mắt lóe lên một tia không đành lòng cùng hồi hận. Nếu biết Lạc Tuyết sẽ đau đớn như vậy, Long dù có phải cùng một tên Độ Không Cảnh chiến đấu, hắn cũng không thực hiện nghi thức đó

Thế nhưng, trên thế gian này không có bán thuốc hối hận. Mà nếu có cũng thuộc hàng Cửu Phẩm, Long mua không nổi. Vì thế, dù cho Long hối hận thì thời gian cũng không quay ngược trở lại.

Vỗ vai Lạc Tuyết. Long không biết nói gì cho phải. Thân là người trong cuộc, hắn cũng biết rõ cảm xúc đau khổ của Lạc Tuyết khi biết được sự thật tàn khốc.

Bỗng nhiên hắn nhíu mày, nhìn ra phía ngoài cửa phòng nhẹ giọng lên tiếng:

" Uyển Như. Cần nghe thì đã nghe rồi. Em vào đi"

- Két

Cửa phòng mở ra. Uyển Như khuôn mặt đỏ ửng vì mình nghe lỏm bị phát hiện. Thế nhưng trong mắt cô tràn đầy sự khiếp sợ, khó tin vẫn chưa phai cho thấy cô bị câu nói của Lạc Tuyết khiến cho chấn động cỡ nào.

Cô không phải người ngu, từ câu nói của Lạc Tuyết, cô biết được một sự thật: Nguyễn Trình Thành là con của Long và Lạc Tuyết? Trời ạ ! chuyện này....

Thấy ánh mắt của Uyển Như. Long còn không biết cô thật sự đã nghe và hiểu lời nói của Lạc Tuyết. Hắn vẫy tay, ý bảo cô ngồi xuống cười nói:

" Trong lòng em lúc này thật sự rất nghi hoặc đúng không?"

" Đúng vậy! Nguyễn Trình Thành theo một nghĩa nào đó là con của anh với Lạc Tuyết"

Long nói ra một bí mật mà hắn đã chôn sâu trong lòng gần mười năm

Uyển Như là bạn gái của hắn, hai người sau này sẽ cùng nhau đi chung một đường, ở chung một nhà. Nếu như Uyển Như đã nghe được điều này, Long cũng không dấu diếm mà nói ra.

Nghe vậy, dù đã biết trước nhưng Uyển Như cũng chấn động tột định. Khuôn mặt khiếp sợ tràn đầy khó tin lắp bắp kêu lên:

" Nhưng... nhưng mà..."

" Có phải em nghi hoặc, nếu như Nguyễn Trình Thành là con trai của anh và Lạc Tuyết, thì tại sao nó lại kém anh hai tuổi phải không?"

Long cười lên tiếng,. Hắn biết lý do tại sao Uyển Như không tài nào tin tưởng lời hắn nói, thậm chí là bất kì ai nếu như nghe Long nói câu này cũng chỉ nghĩ hắn đùa dỡn mà thôi. Nếu không phải là thấy Lạc Tuyết thật sự thương tâm, đau đớn, Uyển Như cũng không thể tin được chuyện này.

Cũng phải. Nếu như Long nói là thật, như vậy chẳng phải hắn và Lạc Tuyết hai tuổi đã làm chuyện đó. Điều này quá không khoa học. Dù cô tin trên đời này tồn tại cú có gai nhưng cô quyết không tin Long và Lạc Tuyết có thể làm được chuyện người lớn ở lúc hai tuổi

Mà cứ cho là thế đi. Nhưng cũng chính Trần Hoa thừa nhận rằng Nguyễn Trình Thành là do chính cô mang nặng đẻ đau mà sinh ra. Mà khi Trình Thành tỉnh lại, cô ôm lấy câu khóc rống, cảm xúc vui sướng tột cùng của một người mẹ khi thấy con mình khỏi bệnh, cảm xúc đó hoàn toàn không chút giả tạo. Vì thế, cô chắc chắn, Trần Hoa chính là mẹ của Trình Thành

Thế nhưng hiện tại, Long nói Trình Thành là con của Long với Lạc Tuyết. Điều này khiến cô khó tin và cũng cực kì đau đầu. Không biết chuyện này dột cuộc là thế nào.

" Ngồi đi. Để anh giải thích cho em hiểu"

Long biết câu chuyện năm xưa của mình và Lạc Tuyết hoàn toàn đưa Uyển Như vào sương mù rồi. Hiện tại, cô hoàn toàn không hiểu được bất kì cái gì trong câu chuyện này. Vì thế, hắn đành phải giải thích cặn kẽ cho cô hiểu. Và như vậy, bí mật gần mười năm của Long nói chung và của Nguyễn gia nói riêng sắp được hắn nói ra

Để bắt đầu câu chuyện, Long suy nghĩ một chút rồi nói

" Uyển Như, em biết lý do tại sao Trình Thành lại hôn mê chứ?"

Nghe vậy, Uyển Như lắc đầu. Lúc Long cứu Trình Thành, cùng với Ác Ma nói chuyện. Cô cùng mọi người ở bên ngoài căn phòng vì thế không biết nội dung là gì. Do đó, cô cũng không biết được nguyên nhân mà Trình Thành hôn mê.

" Trình Thành quả thật là em trai ruột của anh. Khi nó còn trong bụng mẹ, cha mẹ anh bị cừu nhân truy sát. Mặc dù sau đó toàn bộ cừu nhân bị giết chết, thế nhưng ở trong cuộc truy sát đó. Mẹ anh đã sảy thai. Trình Thành vào thời điểm đó đã chết"

Nói xong, Long quay đầu nhìn Lạc Tuyết. Lúc này, cô đã tựa vào ngực hắn ngủ thật say, trên măt cô, nước mắt vẫn còn đó, khuôn mặt cô tràn đầy sự thương tâm, khổ sở

Khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Lạc Tuyết. Trong mắt Long tràn đầy sự yêu thương, trìu mến. Hắn bỗng nói ra một câu chẳng đâu vào đâu.

" Uyển Như, chắc em cũng biết tình cảm của anh dành cho Lạc Tuyết. Mặc dù thật sự có lỗi với em, thế nhưng anh phải nói thật. Anh yêu thích em là thật, thế nhưng anh yêu Lạc Tuyết là nhiều nhất. Nếu như anh mất em, anh sẽ đau đớn, sẽ khổ sở. Thế nhưng , nếu như anh mất đi Lạc Tuyết, anh không còn thiết sống nữa"

Long nói là thật. Giữa hắn và Lạc Tuyết có một tuổi thơ kì lạ, có một bí mật mà không một ai biết tới. Một bí mật chỉ có hai người biết với nhau.

Long yêu thích Uyển Như là bởi vì mối chân tình của cô đánh động trái tim hắn. Nhưng tình cảm của hắn dành cho Lạc Tuyết, đã hoàn toàn vượt xa cái gọi là tình yêu nam nữ.

Nghe vậy, Uyển Như trầm mặc không nói gì. Khi nghe Long nói ra câu này bằng cả trái tim, Uyển Như có chút khổ sở, thế nhưng rất nhanh thay vào đó là sự kính phục xuất phát từ tận đáy lòng.

Cô mặc dù không biết Long và Lạc Tuyết xảy ra chuyện gì mà lại khiến hai người yêu nhau sâu đậm như vậy. Thế nhưng, cô thật sự vì tình cảm của hai người dành cho nhau mà kính phục,

Một người đàn ông có thể vì người mình yêu mà chết, trên thế giới này rất có ít người làm được như vậy, cô thật sự ngưỡng mộ Lạc Tuyết có một người bạn trai yêu cô nhiều đến thế. Cũng chính vì vậy, cô mới không dám tỏ tình với Long, chỉ có thể đứng ở phía sau nhìn hắn. Mà điều đó, đối với cô là quá đủ rồi

" Anh tin tưởng, Lạc Tuyết cũng như vậy. Vì thế, bọn anh đã yêu cầu gia tộc thực hiện một lời nguyền cổ xưa. Đây là một lời nguyền kể từ khi Nguyễn gia được thành lập đến nay cũng chưa ai dám thử. Đó là Thần Cấp linh kĩ : Uyên Ương Song Tử"

" Những đôi tình nhân thực hiện lời nguyên phải thật sự yêu nhau sâu đậm lắm mới dám làm. Bởi vì lời nguyên theo sẽ suốt cuộc đời của đôi tình nhân. Chỉ cần một trong hai người tử vong thì người còn lại chắc chắn sẽ chết theo. Xác của hai người đều đồng loạt hóa thành hai vì sao cạnh nhau trên bầu trời, linh hồn của họ sẽ cùng nhau chuyển thế luân hồi. Và kiếp sau, bọn họ chắc chắn sẽ lại cùng nhau . Đời đời kiếp kiếp bên nhau, đối với một đôi tình nhân, điều đó còn gì tuyệt vời hơn

Có một điều khiến không ai dám thực hiện lời nguyên này chính là hai người thực hiện lời nguyên cần phải là Linh Sư, hoặc đang bước trên con đường trở thành Linh Sư. Mà lời nguyền thì không có tác dụng gì khác ngoài việc khi một người gặp nguy hiểm, người kia sẽ cảm nhận được

Mà Linh Sư đẳng cấp càng cao, tuổi thọ lại càng kéo dài. Như vậy, một đôi tình nhân mà một người thực lực chỉ có Độ Khí chỉ có mấy trăm năm tuổi thọ, một người thực lực Tiên Tuyệt có tuổi thọ dài vô hạn. Như thế, đến khi người kia bởi vì thọ mệnh mà chết thì chẳng phải vị Tiên Tuyệt Cảnh kia, tương lai tươi sáng đang mở ra trước mắt cũng vô duyên vô cớ mà chết đi. Ở cái thế giới cường giả vĩ tôn này, ai có thể chịu được điều này.

Chưa dừng lại ở đó. Điều kinh khủng nhất chính là một khi thực hiện lời nguyên này, hai người sẽ mãi mãi không có con"

Long nói xong thì trầm mặc không nói nữa. Hắn muốn để Uyển Như tiếp thu những lời này của hắn

Mà quả thật, Uyển Như hoàn toàn bị câu chuyện của Long làm cho run sợ. Cô thật không ngờ trên đời lại tồn tại một lời nguyên vừa khiến những đôi tình nhân hành phúc viên mãn vừa mang tới thảm kịch cho bọn họ.

Còn gì đáng sợ hơn, thương tâm hơn là việc không có một đứa con chứ. Đặc biệt là phụ nữ, cảm giác được làm mẹ là điều mà bất kì ai cũng chờ mong. Như thế, khi biết mình không thể có con, chắc chắn bất kì cô gái nào cũng thương tâm.

Uyển Như thật không biết Lạc Tuyết làm sao có thể đồng ý thực hiện lời nguyên đó chứ? Chẳng lẽ chuyện này liên quan tới Trình Thành?

Chờ một lúc, Long lại lên tiếng kể tiếp:

" Ban đầu, anh với Lạc Tuyết khi biết điều này đều quyết định từ bỏ. Thế nhưng sau đó, khi mẹ sảy thai, em trai còn trong bụng mẹ đã chết. Mọi người đã có một quyết định

" Sử dụng huyết mạch của anh cùng với Lạc Tuyết vô số tài nguyên, nhờ tới Giả Kim Thuật thực hiện quy tắc: trao đổi đồng giá. Hồi sinh lại đứa em trai đã mất.

Nếu bình thường, cái giá phải trả là phải mạng của mấy chục người. Thế nhưng, có huyết mạch của anh và Lạc Tuyết lại khiến việc này trở lên dễ dàng hơn nhiều. Dù sao, nếu như có thêm huyết mạch của anh là Lạc Tuyết thì không khác gì anh và Lạc Tuyết sinh con. Mà điều này đã đi đúng với quy luật tạo hóa. Thế nhưng, đó chỉ là anh nghĩ mà thôi

" Dù cho anh dùng phương thức nào, cách hiểu nào thế nhưng quy tắc vũ trụ chỉ hiểu có một: Đó là anh phục sinh người chết, điều đã đi ngược với quy tắc của tạo hóa. Và như vậy, cái giá phải trả chính là sinh mạng của vị Giả Kim Thuật kia.

Thế nhưng, dù cho vị Giả Kim Thuật kia lấy mạng mình ra làm vật trao đổi thì cũng chỉ đổi lại sáu năm sống của Trình Thành mà thôi. Đến ngày hôm qua, anh tìm được cách phá giải lời nguyên đó, Trình Thành mới tỉnh lại. Nếu không, sang năm, Trình Thành chắc chắn sẽ chết"

Lúc đó, anh không biết điều này. Khi Trình Thành được sinh ra. Tâm nguyện của anh và Lạc Tuyết cuối cùng đã thành, vì thế liền thực hiện lời nguyền: Uyên Ương Song Tử"

Mặc dù người đưa ra yêu cầu thực hiện lời nguyên lúc đó không phải là Long, cũng không phải hắn nghĩ ra việc phục sinh Nguyễn Trình Thành. Thế nhưng, nói gì thì nói, Long cuối cùng cũng nói ra toàn bộ câu chuyện của mình.

Còn tại sao Long không kể tất cả cho Uyển Như, bởi vì việc này liên quan tới rất nhiều chuyện, những người mà Uyển Như dù biết cũng không thể hiểu nổi đó là gì

Câu chuyện mà hắn đã chôn dấu ở tận sâu trong đáy lòng mười năm nay được kể ra khiến hắn được thanh thản. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ở trong ngực mình ngủ say. Long trong mắt toát lên một sự thương xót cùng với tức giận !?

" Có điều em không hiểu. Nếu như Tùng đại sư là vị Giả Kim Thuật duy nhất của gia tộc anh. Tại sao, gia tộc anh lại không ngăn cản việc này chứ"

Uyển Như nói lên một nghi vấn. Bản thân cô cũng là người trong gia tộc, cô biết giá trị của Giả Kim Thuật như thế nào. Cô không tin gia tộc của Long lại ngu ngốc đến nỗi hi sinh vị Giả Kim Thuật duy nhất để cứu lấy một đứa bé đã chết

" Bởi vì, gia tộc cần Trình Thành. Nó, chính là gia chủ đời kế tiếp của Nguyễn gia"

Long cười cợt, nói ra một câu gây chấn động nhân tâm.

Một câu nói, liên quan không chỉ tới Nguyễn gia mà liên quan tới rất nhiều người khác vì thế ta sẽ không nói ra. Câu chuyện đến đây chấm dứt.