Dị Loại

Chương 12: (h) phòng tắm




"Ý chú là gì, tự chơi ở phòng tắm không rủ tôi à?"

"Tôi... Tôi đang mở rộng thôi." Phó Nghị sợ đến bối rối.

"Tự mình đâm mình xong chưa?"

"Xong... xong rồi."

"Lão tao hóa, kỹ thuật tôi kém vậy sao, thà tự xử cũng không thèm đi ra?" Hai tay Giang Kha vây chặt chất vấn.

"Không phải, cậu hiểu lầm rồi Giang Kha," Phó Nghị quẫn bách trả lời, "Tôi thật sự chỉ nới lỏng thôi, bởi vì của cậu lớn quá... Tôi sợ chút sẽ đau, gấp gáp quá cậu cũng chẳng dễ chịu gì."

Sắc mặt Giang Kha âm u, thấy Phó Nghị có vẻ thành thật liền khó chịu, cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ rất dịu dàng."

Nói rồi cởi áo tắm vứt qua một bên, cười híp mắt, bước vào bồn tắm.

Nếu là người khác thì sẽ thấy hèn mọn sao ấy, nhưng Giang Kha làm lại có chút mùi vị quyến rũ. Phó Nghị cảm giác hô hấp đều dồn dập, miệng huyệt mới mở rộng bởi vậy co rụt lại.

"Mở chân ra", Giang Kha ngồi xuống trước mặt hắn, vỗ xuống bắp đùi trong, "Tôi xem xem chú mở rộng đến đâu rồi."

Phó Nghị thấy hai má đều nóng lên, không biết vì buồng tắm hay do ngữ khí đối phương quá rõ ràng. Hắn thuận theo mà mở ra cửa huyệt vốn tính là lớn rồi đấy, người kia lại một tay đè đùi hắn, một tay kia đưa ngón tay tiến quân thần tốc vào tiểu huyệt.

Tuy đều là ngón tay, nhưng của người khác không giống của mình. Phó Nghị cảm giác lực đạo Giang Kha mãnh liệt thành thạo lắm, ngón tay ma sát đường ruột xoay tròn thăm dò, cùng nước nóng tạo thành dòng điện gây tê. Đối phương cho thêm ngón vào, tay kia xoa nắn mông thịt hắn, đem toàn bộ cái mông hắn trong ngoài mỗi nơi âu yếm một chút, làm hắn không nhịn được co lại bao lấy ngón tay, mông không an phận mà lui trái dịch phải.

Giang Kha cách hắn rất gần, gần đến mức nghe rõ tiếng hô hấp, nghiêng lên chút nữa là chạm đến rồi. Phó Nghị ban đầu cúi mặt, sau đó thẳng thắn lấy tay che mặt không dám nhìn vào mắt y.

"Thả lỏng, chú mẫn cảm quá a." Giang Kha vỗ cái mông hắn một cái.

"Tôi vốn, chính là như vậy..." Phó Nghị che mặt buồn bực nói.

Giang Kha thấy bộ dáng hắn rất thú vị, ngón tay lại đẩy lên trước một cái, còn dùng móng tay gãi nhẹ vách tường mềm mại, chỉ thấy Phó Nghị run rẩy một trận, trầm thấp rên rỉ vài tiếng, môi không khống chế được mà run rẩy, mọi khi là một nam nhân thận trọng cường tráng, giờ khắc này thì lại như động vật nhỏ bị bắt nạt đến hỏng vậy.

"Che mặt làm cái gì, buông tay ra coi."

"Cậu, cậu đừng để ý tôi... Nhanh lên một chút..." Bên tai cũng đã đỏ hồng rồi, hắn cảm thấy bộ dạng mình lúc này chẳng khác nào thú cái động dục, khát khao chờ đợi giống đực tới làm nhục cả. Giang Kha quá ôn nhu, lần trước đưa lưng về phía y còn có cơ hội ẩn nấp, tư thế đối mặt thế này biết trốn vào đâu bây giờ.

"Vẻ mặt này rất tuyệt mà." Giang Kha cười rộ lên, tiến đến hôn mặt hắn một cái.

Phó Nghị cảm giác trong đầu có cái gì vừa nổ tung, thiếu niên nở nụ cười ôn nhu khiến cả khuôn mặt như thiên sứ, hôn môi cũng như cánh chim tuyết đẹp đến mộng ảo. Hắn cảm thấy có lẽ ấn tượng đầu tiên đối với Giang Kha quá mức lãnh khốc hung ác, cho nên hiện tại nhất cử nhất động của đối phương đều làm cho mình khiếp sợ.

"Giang Kha, chuyện này không buồn cười chút nào hết." Hắn xấu hổ nói.

"Cười cũng không cho à." Giang Kha một giây sau đã trở mặt.

"Không phải, tôi đã nói tôi như vậy rất xấu mà..."

"Chú đừng nói bản thân khó coi, tôi hết cách với chú luôn." Giang Kha bỗng nâng chân hắn lên, hung khí thô to nhất thời đâm vào, "Không cho lấy tay che, nếu không chút nữa sức mà che cũng không có đâu."

Không kịp nói chờ chút, Giang Kha đã tiến tới, cánh tay Phó Nghị lay động phải buông xuống, tiếng rên rỉ trong nháy mắt mất khống chế cao vút, cơ bụng vì bị cự vật xâm chiếm mà chập trùng. Hắn nỗ lực xuyên qua tầng ướt át trong tầm mắt nhìn Giang Kha, chỉ thấy trên mặt đối phương có ý cười, khóe miệng câu lên thật đẹp mắt, so với cự vật nửa người dưới hung tợn đúng là khác nhau một trời một vực.

"Sao rồi, vẫn được chứ."

Phó Nghị chậm lại chút, điều chỉnh vách tường nỗ lực phun ra nuốt vào dương cụ thiếu niên: "Vẫn... có thể."

Cái thứ kia quá lớn đi, mỗi lần Phó Nghị hô hấp, Giang Kha cũng có thể cảm giác được vách tường đang cử động, gian nan ôm lấy cậu nhỏ của mình. Tuy yên tĩnh ẩn nấp bất động, loại khoái cảm bao dung chân thật này cũng khiến Giang Kha rất hài lòng. Vì vậy y chậm rãi rút tính cụ ra ngoài chút, quan sát lão nhị mình kéo cả mị thịt mềm mại ra ngoài, sau đó đâm vào lại biến mất, cứ thế chầm chầm đâm xuyên, cứ thế thành nghiện.

"Ân, ân... A..."

Phó nghị cả người xụi lơ ngâm trong nước, chỉ có nửa người dưới nhẹ nhàng lay động. Hắn thoải mái than nhẹ, ngón chân thoải mái co lại, ngũ quan cứng rắn lộ ra biểu tình mềm mại yếu ớt, Giang Kha chỉ đâm rút biên độ nhỏ cũng đã hơn hắn dùng ngón tay tự an ủi nhiều, thậm chí hắn cảm thấy trình độ này đã đủ rồi, không cần phải giao hợp kịch liệt làm gì nữa, cứ như vậy một chút nữa sẽ dâng tới cao trào để hắn thỏa mãn thôi.

"Thoải mái lắm sao?" Giang Kha đột nhiên hỏi.

"Ừm... Rất, rất thoải mái... A..." Phó Nghị thần sắc mơ hồ mà trả lời.

"Chú cũng dễ thỏa mãn thật." Giang Kha nheo mắt lại, sau đó thay đổi vị trí hung mãnh vọt vào, cấp tốc đỉnh tới, nước trong bồn tắm nhất thời vì động tác quá lớn mà tràn ra ngoài, bọt nước nhộn nhạo che mất tiếng Phó Nghị dồn dập rít gào.

"Ân, ân –"

"Âm thanh này mới đúng." Giang Kha nhấc cả chân kia của hắn lên, đổi tư thể thoải mái hơn bắt đầu phát động. Thịt huyệt khai thác thế là đủ mềm rồi, yếu đuối như cánh hoa dễ dàng đi vào, côn th*t tùy ý khuấy lên phát ra tiếng xì xì ma sát.

Lúc này Giang Kha mỗi lần đều đánh vào điểm trí mạng, không tới mấy cái thần trí Phó Nghị đã mơ hồ, vỏ bọc cương nghị đang từ từ bị bóc ra. Hắn thấy cả người mềm yếu khô nóng, tiếp đến là hoang mang sợ hãi, bởi vì khoái cảm do qua thân thiết kịch liệt tập kích đã vượt qua cực hạn thừa nhận của hắn, làm cho hắn mất đi cảm giác an toàn vốn có.

"Không... Ân... Quá, quá nhanh rồi... Giang Kha... Nha a..."

Tiếng rên rỉ hòa tiếng khóc nấc phát ra, âm điệu run rẩy mềm mại như sắp bị chơi hỏng tới nơi, Giang Kha hơi nhấc lông mày kinh ngạc, sau đó ánh mắt mang theo ý cười tối lại, nắm chặt cánh mông nam nhân dưới thân dùng sức kéo sang hai bên, đem tính cụ thình lình nghiền nát nơi sâu nhất, hai viên tiểu cầu cũng ma sát xoa nắn miệng huyệt như muốn chen vào luôn.

"Nha... A... Không muốn... Không muốn... Ân a..." Phó Nghị cảm giác hai viên trứng dán chặt côn th*t, liều mạng hướng vào trong tiểu huyệt đã chặt tới không còn khe hở, bộ vị mảnh mai nhất như sắp bị xé rách, thân thể cường tráng cũng sợ sệt kích động đến phát run, tóm chặt lấy tay Giang Kha tìm chỗ dựa.

"Hóa ra chú lại kêu rên như nữ nhân thế à, đúng là lão tao hóa," Giang Kha cười rộ lên, vừa đùa bỡn hậu huyệt nam nhân, vừa nghiêng người xoa ngực đối phương, cúi đầu hôn lên núm vú đang gắng gượng, "Tôi nói lần trước chú làm sao mà nhịn được cũng khổ cực quá nhỉ?"

"Tôi, không có... A a... Không muốn hướng bên trong... Ư a..." Phó Nghị vẫn nắm lấy tay đối phương, lung lay, thần trí mơ hồ cầu xin.

Giang Kha làm sao để hắn thỏa nguyện được, kéo tay hắn gác qua vai, "Ôm chắc vào."

Phó Nghị mơ hồ ừ một tiếng, tay mới vừa vòng qua cổ đối phương liền run rẩy dâm kêu, eo thân bị đè lại thẳng lên, mặc sức để thiết bổng đâm chọc, bọt nước vì giao hợp kịch liệt phun tung tóe, chút nước còn lại không nhiều cũng vì dịch chảy ra mà vẩn đục lắc lư.

"A a a... Giang Kha... Không được, không được rồi... Tôi sắp chết mất... Nha..."

Nam nhân cường tráng bị thiếu niên thanh tú va chạm xóc nảy, trên làn da nhẵn nhụi rắn chắc đều là thủy quang, tay ôm thật chặt người xong, vô thức há miệng rên rỉ, khóe miệng còn đọng nước bọt không kịp nuốt.

"Chết cái gì mà chết, nơi này còn chịu đựng được tốt lắm..." Giang Kha dùng sức cắn chặt đầu v* hắn, ngậm lấy nơi đang gắng gượng mút vài hơi, mùi vị nam nhân càng thêm mê hoặc kích thích ham muốn chinh phục của y, vì vậy hạ thân đánh vào thêm thô bạo mãnh liệt, hận không thể khai quật cái dâm đãng từ trong xương tủy của Phó Nghị ra ngoài mà ép khô.

Người kia vẫn ôm chặt cổ y, rên rỉ khàn khàn run rẩy theo từng nhịp đâm vào. Lúc này đầu óc Phó Nghị đã đặc lại, thân thể mềm nhũn như xuân thủy, tốc độ Giang Kha quá nhanh làm hắn không cử động nổi, chỉ có thể mở rộng hai chân tùy ý cự mãng ra ra vào vào, nửa người dưới biến thành bọt hòa tan trong bồn tắm.

Đang lúc Giang Kha gầm nhẹ bắn ra, Phó Nghị chỉ cảm thấy địa phương khát khao bấy lâu bị lấp đầy, hòa lẫn với nước ấm liền muốn hôn mê. Hắn ôm chặt đối phương, chưa động đến phía trước cũng thư sướng, mặt nước bị phun đến nhiễm bẩn, hơi nước trong mắt tan đi, nước mắt cứ thế chảy xuống.

"Chú bắn nhiều thật đấy... Hô." Giang Kha dùng sức nhào nặn cái mông hắn, đem chút tinh dịch còn lại đẩy vào trong thêm mấy lần.

Phó Nghị mềm nhũn dựa trên vai y, đến sức mở miệng nói cũng không có.

Giang Kha nằm cằm hắn xoay lại, thấy người kia sướng đến phát khóc liền đắc ý cười: "Thế nào, kỹ thuật của tiểu gia quá tốt đi."

"Đừng nhìn..." Phó Nghị che mắt.

Giang Kha rút côn th*t ra, nắm lấy cánh tay hắn lật người lại, "Như vậy là khỏi thấy được rồi."

Phó Nghị không hiểu gì mà xoay người quỳ úp sấp trong bồn tắm, còn chưa kịp phản ứng thì thứ to dài kia lại một lần nữa tiến thẳng hạ thể, nhất thời lần thứ hai thất thanh kêu lên.

"Giang Kha, cậu... Ân... A a..."

"Làm sao nào?" Giang Kha cưỡi trên người hắn, lợi dụng không gian bồn tắm lôi kéo khắp nơi, "Chú không nghĩ là xong rồi đấy chứ? Mới nửa đầu trận đấu thôi."

"Nha, kia, kia cậu cũng cần nghỉ giữa trận chứ..."

"Tiểu gia chưa bao giờ nghỉ giữa trận cả." Giang Kha cười rộ lên, cúi người nắm cằm hắn hôn lên đôi môi dày: "Còn nữa, bộ dạng chú khóc cũng không tồi, tôi thấy thích rồi đấy."

Này nửa đùa nửa khích lệ làm mặt Phó Nghị ửng đỏ, khoái cảm tăng vọt, ý thức dần trở nên mông lung.