Dị Loại

Chương 53: Phiên ngoại 2: Tâm sự giang tiểu gia




Trước khi gặp nam nhân, Giang Kha vẫn cảm thấy y không cần cái thứ gọi là tình yêu.

Đầu tiên là vì y căn bản đâu thiếu tình yêu a.

Ở nhà gần như tất cả mọi người đều coi y là tiểu vương tử (Giang Kha thấy mẹ gọi danh xưng này thực sự quá buồn nôn), ca ca tỷ tỷ tuy thỉnh thoảng vì vài chuyện nhỏ nhặt cũng có cãi nhau với y, nhưng y muốn mua gì đi đâu chơi cũng đều sảng khoái đáp ứng. Địa vị của Giang Kha ở nhà, từ việc nhỏ như móng tay cũng đủ làm chấn động cả nhà, ai cũng không tài nào ngủ được chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Cũng may trong nhà còn có cha y dám dạy bảo y này kia, nếu không có Giang Tốt dẫn dắt dọa nạt những lúc quan trọng, Giang Kha lớn lên rất có thể sẽ trở thành một đứa con ông cháu cha vô lương tâm, công tử bột kiêm bạch nhãn lang chính hiệu.

Bạn bè y cũng chả thiếu, thân nhất là Lâm Thần chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, còn có một đống bằng hữu, nam nữ đủ cả, cân bằng giới tính nữa mới ghê chứ.

"Kha kha, cậu có mối tình đầu chưa?" Hồi còn du học Anh có lần Lâm Thần từng qua thăm hắn, đang ăn cơm tự dưng hỏi chuyện này.

Giang Kha nhai bỏng ngô suy tư một hồi, lắc đầu.

"Không có thật à? Hồi cấp 3 không phải cậu với ai kia..."

"Không có, muốn đùa vui chút thử xem, thế là quất thôi."

"Cmn chứ, tôi không ngờ cậu cũng biết phóng điện cơ đấy." Lâm Thần tỏ vẻ không tin, "Cậu thật sự không có lấy một người vừa ý à?"

"Không biết, hình như không." Giang Kha bắt đầu chuyển sang khoai tây tiếp tục nhai nhai.

Lâm Thân dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá y, tiền thể bồi một câu: "Kha Kha, cậu không bình thường lắm đâu."

"Cậu mới không bình thường, ngày cả chú mình còn..."

"Tôi đầu hàng!"

Đúng, mối tình đầu của Giang Kha chính là Phó Nghị, trước kia tất cả đối với y chỉ là bạn giường. Tính hướng cấp 3 đã thức tỉnh, lúc đó liền hai bên tình nguyện phát sinh quan hệ với một cậu bạn con nhà giàu khác trong lớp, đâm mông người ta 3 ngày, sau đó liền tuyệt giao.

Giang Tốt biết chuyện, nhốt y vào phòng giảng giải 2 tiếng đồng hồ, sau khi ra ngoài y thấy mẹ và anh chị đều đứng chờ ở cửa, thay phiên nhau giao dục y, cuối cùng còn đưa cho y một hộp bao cao su.

Lên đạihọc không còn cha mẹ quản thúc, Giang Kha bắt đầu không kiêng kị tìm bạn tình. Năm đầu chơi điên cuồng, năm hai mệt mỏi tiết chế lại, học tập đàng hoàng, định kỳ phát tiết tình dục một lần, bắt đầu nghiêm chỉnh lên kế hoạch sống cho nên người.

Mấy năm qua rất nhiều người từng theo đuổi y, đối tượng tốt không hề ít, nhưng Giang Kha vẫn chưa cảm giác được gì.

Y luôn cảm thấy muốn cùng một người ngoài chia sẻ sinh hoạt là chuyện rất phiền phức, cho dù là bạn tốt thì cũng thế.

Tỷ như Lâm Thần, vừa nghĩ tới cảnh cùng đối phương tình chàng ý thiếp như này rồi như kia, y liền có chút muốn ói.

Từ lúc học bên Anh Giang Kha đã quyết định tương lai phải trở thành người mẫu, tự tạo nên thương hiệu tạp chí cho riêng mình. Sau khi tốt nghiệp cầm tấm bằng về thẳng thắn với gia đình, Giang Tốt tức giận, kiên quyết phản đối đồng thời còn muốn hắn nhanh chóng tiếp quản công ty.

Giang Kha cũng nổi giận, lần đầu tiên đại chiến bạo phát với phụ thân, bị tống đến Thượng Hải, miễn cưỡng đến ở biệt thự của Giang Hinh, mỗi ngày đi đến đâu cũng phải có bảo tiêu kè kè bên cạnh.

Chính là trong tình huống đó y gặp Phó Nghị lần đầu tiên.

Hôm đó cũng là lần đầu Giang Kha đi tìm trai bao. Y mang một cục tức trong bụng vốn muốn tìm Lâm Thần trút bầu tâm sự, chằng biết làm sao đối phương đang bận bịu dự án mới, điện thoại cũng không tiếp, vì thế y càng tức hơn đùng đùng lệnh cho bảo tiêu dẫn tới nơi có thể phát tiết cho thật sảng khoái.

Bảo tiêu xin chỉ thị từ Giang Hinh xong, đưa tiểu thiếu gia tới nhưng quán bar gay nổi tiếng nhất.

Giờ nhớ lại, Giang Kha cảm thấy buổi tối ngày hôm ấy mình y như băng đảng bất lương, vừa vào quán bar đã hù đám quần chúng vây xem chạy biến.

Ấn tượng đầu tiên về Phó Nghị chính là cảm thấy đối phương là Ngưu lang, hơn nữa còn là kim bài lão Ngưu lang nữa kia, uống rượu tối có đẳng cấp, âu phục giày da, vẻ mặt cấm dục chuyên nghiệp, vừa nhìn đã thấy thú vị cực kỳ.

Đối phương nhìn y, vẻ mặt có hơi xuất thần, ánh mắt say sưa mơ hồ, trên gương mặt anh tuấn có mấy phần ngơ ngác.

Một Ngưu lang lại nhìn chằm chằm khách như thế mà được à? Giang Kha cau mày bật thốt lên: "Đại thúc ở đâu ra đây?"

Bảo tiêu xung quanh không biết làm sao, nhân viên quầy rượu ngượng ngùng cười với y, tỏ vẻ: "Ngưu lang nhà tôi không hiểu chuyện khách nhân chớ để ý", đồng thời nháy mắt ra hiệu "Ngưu lang" mau biến khỏi chỗ ngồi.

"Ngưu lang" còn đang ngây ngốc nhìn y, kinh ngạc lại mê man, căn bản không dời nổi mắt.

Cũng chả có gì là lạ, ai bảo y dậy thì thành công, người bị bỏ bùa trước giờ cũng đâu có ít, Giang Kha tự luyến tự phụ đắc ý nghĩ, vì thế mở miệng trêu đùa: "Còn có đẳng cấp nữa chứ, uống rượu quý nhất ở nơi này."

"Xin lỗi, chiếm mất của các vị rồi..."

"Lão Ngưu lang" phản ứng lại xong nhanh chóng đứng dậy, mới đi vài bước đã trượt chân, ngã chỏng vó, bộ dạng đáng thương đó lại khiến Giang Kha không khỏi cười nhạo, nhưng lực chú ý của y rất nhanh liền bị ngực thấm rượu đỏ của đối phương hấp dẫn, nói đúng hơn là, bị núm vú xuyên qua lớp vải gần như trong suốt hấp dẫn.

Núm vú này không thể nói là có gì đáng ngạc nhiên, y từng nhìn thấy nhiều ở phòng tập gym lẫn bể bơi rồi, nhưng có lẽ là nhờ ánh sáng quầy bar lẫn bầu không khí chăng, còn có áo sơ mi trắng cấm dục sắc tình, thêm vào Phó Nghị kia nam tính thế mà lại say chuếnh choáng đầu óc bối rối không biết phải làm sao, Giang Kha nhất thời cảm thấy cái điểm nhô ra kia đặc biệt lớn, cực kỳ dụ người – mẹ nhà hắn, ai biết có phải bị nhiều người giày vò quá nên thế hay không.

"Núm vú rất lớn a."

Cho dù da đối phương màu vàng sậm rất khêu gợi, Giang Kha cũng có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt kia vì lời nói của mình mà đỏ lựng lên ngay lập tức.

Gì đây, Ngưu lang cũng biết đỏ mặt? Kỹ năng diễn xuất không tệ, so với đám thần tượng xốc nổi còn hơn vài bậc ấy nữa kia.

"Tiểu thiếu gia, đêm nay cậu... không định làm một người này chứ?"

"Một người này?" Giang Kha liếc bảo tiêu lúc nào cũng nghiêm túc trịnh trọng, nghĩ thầm đằng nào cũng đến rồi, chi bằng chơi gì mới mẻ đi, "Có lẽ, đêm này chọn hắn đi."

Đáp lại, phản ứng của "Ngưu lang" này vượt qua cả sự tưởng tượng của y, sợ hãi chạy trốn cứ như thiếu nữ bị cưỡng dâm không bằng, sau đó toàn thân phát run bị y ép quỳ phục xuống ấn lên quầy bar, núm vú hơi nhô ra run run dưới tầm mắt của y, sưng lên như hai viên trái cây dẫn dụ người ta chà đạp nó.

Giang Kha cứng lên rồi, nghĩ thầm Lão Ngưu lang này đúng là lắm chiêu trò thật, vì lấy lòng khách diễn sâu đến thế là cùng, vì thế y phối hợp đối phương, hết đe dọa lại uy hiếp đem người kèm hai bên lên giường.

Trước đây y chưa từng thử, vẫn nghĩ một nam nhân cao to lực lưỡng bị đặt dưới thân sẽ rất quỷ dị. Nhưng vừa lên giường xong liền phát hiện hoàn toàn sai lầm. Đối phương bị xâm phạm ửng hồng mê ly mỹ vị cực kỳ, thân thể thon dài rắn chắc làm đến vô cùng hăng hái, túi thịt đánh lên mông nam nhân vang dội khiến máu y dồn lên tận đỉnh đầu. Vừa rồi nam nhân kịch liệt phản kháng, Giang Kha đã trực tiếp vặn trật khớp tay hắn, sau đó hung ác như cầm thú làm tới cùng.

Xong việc Giang Kha mới ý thức được mình không đeo bcs, y nhìn nam nhân mặt đầy nước mắt bối rối vài giây, cảm thấy kinh sợ hành động vừa rồi của mình có chút quá phận, dù thân phận có là Ngưu lang đê tiện đi chăng nữa, mình cũng đâu thể bắt nạt người ta như thế này. Y vuốt ve gương mặt ướt nhẹp nước mắt, nhẹ nhàng cầm cánh tay đã mềm oặt xuống kia xoa bóp. Nam nhân đang hôn mê "Ưm" một tiếng, giọng hơi khàn đi, nhưng vẫn không tỉnh.

Y cầm điện thoại di động trên bàn, gởi tin nhắn nói bảo tiêu cho hắn nhiều tiền boa một chút, sau đó lấy máy chơi game trong bao tiếp tục đắm chìm.

Một lát sau, nam nhân vì nghe tiếng chơi game tỉnh lại, Giang Kha liếc nhìn đối phương, vì muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng đùa bỡn vài câu. Nhưng nam nhân chỉ ngây ra nhìn y, không nói lấy một lời, sau đó sắc mặt hơi cứng đờ tiến vào buồng tắm.

Giang Kha thấy thật kỳ quái, đánh xong trận này vừa vặn cũng muốn tắm, vì vậy cứ thế mò tới đẩy cửa vào.

Kết quả nam nhân khóc đến đỏ bừng cả mặt xuất hiện trước mắt, đường nét cương nghị lúc này ủy khuất vô cùng, trông như con chó lớn bị bắt nạt sắp hỏng mất, cặp mắt kia ướt nhẹp, ánh mắt sạch sẽ quả thực không hề giống một lão Ngưu lang từng trải qua vô số phong hoa tuyết nguyệt chút nào.

"Này, chú điên rồi à? Lúc bị làm còn cười, làm xong thì khóc thành như vậy a."

Nam nhân nhanh chóng đứng lên quẫn bách nói: "Không có gì, là chuyện riêng của tôi."

"Hóa ra là tâm trạng không tốt, làm tình xong một phát có thấy khá hơn không?"

Nam nhân sửng sốt một lát, nhỏ giọng nói: "Chuyện như vậy, cần thời gian."

Bộ dáng nghiêm chỉnh đó, chẳng lẽ bị mình dọa sợ rồi à? Giang Kha chầm chậm thăm dò: "Vì sao tâm trạng không tốt?"

"... Chuyện tình cảm."

"Aha, thất tình?" Một lão Ngưu lang thất tình? Giang Kha trực tiếp bật cười, "Cuối cùng vẫn là lòng người."

Y đứng một bên tắm rửa, thấy đối phương vẫn ngây ngốc ở đó, tựa hồ không có lệnh của y không dám lộn xộn, y như sủng vật cỡ lớn vậy, vì vậy nổi lên tâm tình trêu chọc.

"Uy, đứng lên, rửa sạch phía trong mông đi chứ." Giang Kha cầm vòi sen nhìn nam nhân nở nụ cười.

Sắc mặt người kia càng quẫn bách, nhanh chóng chối từ, Giang Kha đơn giản cầm vòi sen đưa đối phương tự xử. Y nói thẳng muốn bắt nạt người khác, nam nhân nhất thời càng ủy khuất, qua làn hơi nước mịt mờ, đôi môi đỏ khiến Giang Kha khô nóng trong người, nhất thời muốn đè lão Ngưu lang này xuống đất, kéo cặp mông co giãn mười phần kia ra kích động đâm thêm mấy trăm lần.

Chỉ thấy đối phương nghe lời nhận lấy vòi sen, tay chân vụng về đẩy mặt sau lộ ra miệng nhỏ hồng hồng diễm diễm, cắn răng chịu đựng, vẻ mặt ẩn nhẫn không lời nào tả nổi.

"Rửa như vậy không sạch được đâu." Giang Kha tiến lên hỗ trợ, đem vòi sen chen vào trong khe mông.

Nam nhân nhất thời run rẩy cả người, có vẻ càng khó khăn, một giây sau sắp rên lên dâm đãng, hắn nhắm mắt lại, thân thể run lợi hại hơn, phát ra tiếng than nhẹ trong cổ họng, thậm chí đến mặt sau cũng như đang nức nở vậy.

Giang Kha sững sờ, lập tức buông tay, bất đắc dĩ lắc đầu, "Sao mới làm một tí đã khóc rồi? Uổng cho dáng dấp cường tráng của ngươi, thật là."

Tố chất thế này sao lại làm Ngưu lang? Vạn nhất gặp phải kẻ còn ác liệt hơn y chẳng phải sẽ thảm hại lắm sao?

Thấy nam nhân rũ mắt hít hít mũi, y quyết định xoa dịu không khí, vì vậy xấu xa nói: "Ngoan, đừng khóc, hôn một cái nào."

Y còn đưa tay lau khóe mắt cho nam nhân. Đầu ngón tay tiếp xúc da dẻ nóng có vẻ đang ngượng ngùng, đối phương cứng đờ người một chút, lông mi run rẩy lợi hại hơn, cuối cùng nhắm mắt lại, làm ra vẻ thấp thỏm như cảnh chờ hôn trong phim truyền hình.

Giang Kha không nhịn được lại bật cười, cầm vòi sen phun thẳng lên mặt lão Ngưu lang, đối phương bị nóng nhanh chóng che mặt lui về sau.

"Lão tao hóa đùa gì vậy? Còn nhắm mắt nữa chứ, phốc, chú tưởng đang đóng phim thần tượng à? A ha ha..."

Tắm xong y vẫn còn cười, thầm ngĩ lão Ngưu lang này thực sự quá thú vị, lần sau nếu như trở lại nhất định sẽ thành khách quen.

"Ôi chao, chú tên gì, có danh thiếp không?" Giang Kha thấy người đi ra liền hỏi.

"Tôi không mang."

Không mang? Quả nhiên thất tình cũng khiến trí thông minh giảm sút a, Giang Kha vô cùng thông cảm, lấy socola trong túi mang từ Bắc Kinh qua đưa cho đối phương.

Nam nhân có hơi bất ngờ, sau đó câu nệ nói tiếng cảm ơn.

Giang Kha trước khi đi còn đùa giỡn vỗ tay cái độp trước mũi đối phương, sau đó huýt sáo rời khỏi quán bar, quyết định về nhà ngủ hết ngày.

Lúc tỉnh dậy y mới biết đối phương căn bản không phải Ngưu lang của quán bar kia.

"Tiểu thiếu gia, chào ngài, có vẻ có sự nhầm lẫn ở đây. Người kia thật sự chỉ đến uống rượu thôi..."

"Nếu không phải các người lúc đầu nói Ngưu lang đều mặc âu phục, ai sẽ nhầm hắn thành Ngưu lang được chứ?" Giang Kha tức giận cầm sổ ghi chép đầu giường ném xuống.

Bảo tiêu quản gia nhanh chóng cúc cung tận tụy xin lỗi, "Xin lôi, xin lỗi! Chúng toi cũng phải hỏi chủ quán mới biết."

"Hắn đâu?"

"Ai cơ?"

"Lão Ngưu... Đại thúc kia."

"Híc, chúng tôi thấy hắn đã lái xe đi rồi."

"Thấy biển số xe không?"

"Thấy... Có thấy."

"Tra xem là ai, tra không được trừ lương mấy người." Giang Kha xoa đầu tổ quạ từ trên giường bò dậy mặc quần áo.

"... Tiểu thiếu gia, cậu muốn làm gì đây?" Bảo tiêu tỏ vẻ định gây khó dễ.

"Còn làm gì nữa, đi tìm người ta xin lỗi a." Giang Kha tỏ vẻ đương nhiên, "Đúng rồi, đừng nói chuyện này cho chị tôi."

Bảo tiêu bán tín bán nghi bỏ đi, để lại Giang Kha nhìn tủ quần áo suy tư.

Thành thật mà nói, Giang Kha không phải chưa từng hoài nghi Lão Ngưu lang này, dù sao cái mông kia cũng quá chặt đi, hơn nữa lúc đâm vào hình như còn chảy máu nữa. Nhưng buổi tối hôm ấy y buồn bực chỉ muốn phát tiết cho sảng khoái, căn bản lười nghĩ tới vấn đề này.

"Hắn là ông chủ công ty xây dựng?" Đang ăn cơm tối đột nhiên nghe tin xong, Giang Kha sững sờ.

"Vâng thưa thiếu gia, là công ty tiềm năng nhất năm nay, giờ đang..."

Giang Kha có từng nghe tên Phó Nghị rồi. Trước khi tới Thượng Hải, Giang Tốt đã từng bắt y làm bài tập ngành nghề rồi, tình hình bất động sản, chính phủ và các đối tác nói qua một lần. Phân tích vĩ mô trừu tượng gì thì Giang Kha quên hết rồi, nhưng tên người thì y vẫn nhớ kỹ, hơn nữa cái tên Phó Nghị này còn được nhắc tới không chỉ một lần.

Y nhớ Giang Tốt từng khen nam nhân này không tệ, nói là hậu bối không thể coi thường, là đối tác đáng coi trọng, còn dặn y muốn kết bạn phải chọn người như thế, có cơ hội theo người ta học hỏi thêm.

Lúc đó Giang Kha nghe chỉ thấy mất hết kiên nhẫn, ghét chết đi được, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh một ông chú mặt chữ quốc bụng bự thời phát tướng, miệng lúc nào cũng tình hình kinh tế trong và ngoài nước cctv2, bản mặt xã giao toàn mỡ, ai thèm kết bạn với loại người đó hả.

"Chắc chắn là Phó Nghị kia sao?" Giang Kha hỏi.

"Chúng tôi vô cùng chắc." Bảo tiêu đầu kia điện thoại vô cùng sốt ruột.

"Biết rồi, không trừ lương mấy người nữa."

Giang Kha cúp điện thoại xong ra thẳng ban công, làm Giang Hinh đang đắp mặt nạ sợ hết hồn.

"Chị biết Phó Nghị không? Làm bên bất động sản..."

Đang đắp mặt nạ nên Giang Hinh không thể làm ra quá nhiều biểu tình, chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái, "Biết, thì sao?"

"Ông già từng nhắc tới, liền muốn hỏi xem người này thế nào thôi."

"Không tệ đâu, thành thục thận trọng, học vấn cao, làm việc dứt khoát, trong giới có chút tiếng tăm."

"Ừm." Giang Kha vỗ tay cái độp, "Đúng rồi, lần trước không phải chị nói sẽ giới thiệu tôi với nhà thiết kế sao?"

"Gấp cái gì, hai tuần nữa đi từ thiện với chị, tới đó nhiều cơ hội lắm."

"Còn những nửa tháng nữa a." Giang Kha trực tiếp ngồi phịch xuống ghế mây, bất mãn.

"Có cơ hội là tốt lắm rồi, rảnh rỗi thì đến công ty học hành cho tử tế, đừng có ở nhà suốt ngày như heo đi."

"Chị mới là heo, dạo này toàn ăn bánh ngọt."

"... Giang Kha mày cút ra ngoài cho chế!"

Mấy ngày nay Giang Kha tới công ty cho có, lượn vài vòng, nói là tham quan học tập một tuần, không vội vã nhận chức làm gì, trong lòng thì nghĩ được bao lâu chơi bấy lâu đi.

Mới mấy ngày Giang Kha đã chịu không nổi, ba ngày câu cá, hai ngày phơi nắng, đơn giản báo nghỉ bệnh ở nhà tĩnh dưỡng. Y nằm trong phòng đọc sách giết thời gian, bơi xong ăn cơm lại thấy buồn ngủ rồi.

Giang Hinh vội vàng đi hưởng thụ cuộc sống về đem, y thấy lời nhắn trong điện thoại bụng uất ức, nếu không phải ông già bắt y tới đây, giờ y đã đua xe ba vòng Bắc Kinh với bạn rồi.

Giang Kha xoa xoa dây chuyền trên cổ suy tư một hồi, quyết định đi tham quan Thượng Hải thêm một vòng, tiện thể tìm Lão Ngưu lang bữa trước, úc, không đúng, là lão tao hóa mới đúng.

Mẹ nó, mình thèm muốn cái gì chứ.

Giang Kha buồn bực sửa lại mũ lưỡi trai, đút tay vào túi đi tới tòa nhà cao tầng, chỉ thấy tòa nhà tối thui, logo trên tầng cao nhất đã tắt, căn bản là không bóng người mà.

Lẽ nào bị cúp điện? Loại văn phòng này hẳn mở suốt đêm đi. Giang Kha quyết định đi dạo, chưa kịp quay người đã nghe tiếng gõ cửa, giữa đêm tối tĩnh lặng đột nhiên thấy thật quỷ dị.

Y hứng thú đi tới nhìn xem, sau khi thấy rõ suýt nữa cười phá lên.

Chính là nam nhân tên Phó Nghị lần trước, thay một bộ đồ tây, đang khổ não đập lên cửa kính, hết dùng tay lại dùng đầu.

"Lão tao hóa, chú thật sự có bệnh a?"

Đối phương sợ hết hồn, rơi cả cặp công văn, nhìn y như gặp quỷ, xoay người bình tĩnh lại rồi quay lại, trên gương mặt anh tuấn dương cương có chút ngu ngơ khả ái.

Sau phen giao lưu Giang Kha chỉ cho tên ngu ngốc này lối ra, một lúc sau thấy Phó Nghị thở hồng hộc từ bãi đậu xe chạy ra ngoài, Giang Kha nhân cơ hộ tiến lên nắm lấy cưỡng bách nhét người vào xe.

"Chú ở đâu? Mời tôi một chén chứ." Bây giờ y đang tràn ngập hiếu kỳ với nam nhân tên Phó Nghị này.

"Có lẽ không được rồi, xin lỗi, sắp có một cuộc họp quan trọng, thật đấy... Còn nữa, tôi không phải Ngưu lang! Tuy mới tan tầm, nhưng thật sự không phải Ngưu lang đâu!"

Đối phương hấp tấp phủ nhận làm Giang Kha buồn cười, "Tôi biết, hôm nay muốn tìm chú cũng để nói chuyện này!"

"Vậy để hôm khác đi, đây là danh thiếp của tôi, cậu cầm trước này." Nam nhân lập tức tỏ vẻ "Tổng tài ta rất bận", điệu bộ lấy danh thiếp ra còn rất đẹp trai.

Giang Kha nhìn tấm danh thiếp nụ cười dần biến mất – mụ nội nó, có thành ý tới tìm ngươi còn dám lấy danh thiếp đối phó qua loa tiểu gia ư?

Y nắm chặt tấm danh thiếp đáng thương, nhẫn nhịn không xé nó thành nhiều mảnh nhỏ, "Uống một chén cũng không cho? Vậy đừng hòng xuống xe!"

Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, lão tao hóa lập tức thỏa hiệp, đôi môi khẩn trương mím thành một đường.

Giang Kha hài lòng khởi động xe, dư quang quét thấy đối phương lấy ra văn bản hội nghị từ cặp công văn, vừa nghiêm túc xem tựa hồ còn đọc thầm, lông mày chăm chú nhíu nhíu, không khỏi kinh ngạc.

Xem ra ông già nói không sai, Phó Nghị này đúng là vất vả cần cù cuồng công tác, nửa đêm mấy giờ rồi còn về nhà tăng ca.

Trong lòng y bỗng có chút khó chịu không nói ra được, tựa hồ thông cảm cho nam nhân này.

Hiện tại nhớ lại, Giang Kha cảm thấy buổi tối hôm ấy mình quá vô sỉ đi. Không chỉ cưỡng ép đột nhập nhà người ta, còn khiến nam nhân căng thẳng đến mức nói lắp bắp, ngày hôm sau mới nhớ tới chuyện nói lời xin lỗi.

Bất quá cũng đâu thể trách y được, ai kêu đối phương tiếp xúc với mình xong toàn thân tỏa nhiệt, áo sơ mi xoắn xuýt thành một đoàn, hít thở trầm thấp ái muội, tỏa ra hormone ham muốn làm gì.

Xem ra lão tao hóa này thật sự không có kinh nghiệm gì, vừa sờ một cái đã mẫn cảm không chịu được, hay là nói mị lực mình quá lớn đi. Bất quá y rất bất mãn, bất kể là lần đầu hay lần hai, nam nhân vẫn cứ câu nệ như vậy, tuy giường cũng lên rồi, bắn cũng đã bắn, nhưng sao vẫn thấy kín đáo thế nào ấy.

Giang Kha vừa nghĩ vừa loanh quanh trong nhà nam nhân. Phòng ở sạch sẽ gọn gàng, trông mấy chậu cây nhỏ, viền ghế sô pha cũng thanh khiết ánh lên, trong phòng tắm các loại khăn mặt treo ngay ngắn như quảng cáo không bằng, chẳng thua gì nhà được hầu hạ như hắn.

Thật khó mà tưởng tượng nổi một người công tác bận rộn như thế còn có tâm tư quản mấy thứ nhỏ nhặt này.

"... Kem đánh răng vị dâu?" Giang Kha ngạc nhiên cầm lên xem, "Đây không phải là loại chị mình lên đại học còn dùng à?"

Không ngừng ở đó, mở tủ lạnh ra còn đầy sữa chua vị dâu tây, nếm thử cũng rất được. Ngay sa đó Giang Kha liền phát hiện vài thứ xung quanh cũng phớt hồng êm dịu.

"Hóa ra là lão nam nhân muộn tao." Y cười xấu xa, tìm giấy bút để lại lời nhắn, "Gợi ý loại sữa chua cực ngon,..."

Y tà ác viết xuống tên tiếng Anh của mình, trong đầu gió nổi mây vần, hình ảnh cực kỳ không trong sáng.

Sau đó trong buổi tiệc từ thiện Giang Kha ngờ gặp lại Phó Nghị, này thuần túy là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Y thấy nam nhân bị nhà thiết kế Quinn ôm tay, biểu tình cứng ngắc, nghĩ thầm lão tao hóa này mị lực không nhỏ. Nhưng tên này căn bản không dám nhìn thẳng y, luôn giả vờ nghe người khác tán gẫu, thật muốn xé nát cái mặt nạ ngụy trang tổng tài đạo mạo của hắn.

Con chuột kia xuất hiện quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, Giang Kha chưa gì đã nhìn thấu Phó Nghị đang cố nén hoảng sợ rồi, y hứng thú nhìn chằm chằm đối phương nhẫn nhịn thật khổ cực, đột nhiên đoán ra đại khái lúc ân ái đối phương ẩn nhẫn cái gì rồi.

Y đoạt lấy cây chổi từ người hầu bàn, một đòn đập trúng con chuột, sau đó nhẹ như không đưa cho đối phương, thấy đối phương luôn nhìn mình, nhất thời vô cùng đắc ý.

Giang Kha vẫn luôn tin tưởng lực quan sát kinh người của mình, khi nói chuyện vẫn đánh giá Phó Nghị đang ngồi trong góc, từ ánh mắt đến từng động tác nhỏ đều có thể đoán ra nam nhân đang tự thưởng cho mình bánh ngọt tình hữu độc chung, hơn nữa ăn vụng mấy thứ xong có thể nhìn ra lão tao hóa hình như đặc biệt thích dâu tây.

Phát hiện mình nhìn hắn, nam nhân biểu tình có chút quẫn bách, sau đó nhanh chóng đi tới phòng vệ sinh rửa tay. Giang Kha vui vẻ bám theo, vừa vào cửa lại thấy Phó Nghị đang tự tát mặt mình, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

"Đang làm gì vậy?" Giang Kha muốn cười to.

"Mặt bị muỗi chích, hơi ngứa."

"Ngứa tới mức phải tát vào mặt à?"

"Hic, như vậy đỡ hơn chút." Nam nhân quay mặt xoa xoa, thấp giọng trả lời, động tác như thiếu nữ e lệ ấy.

"Tôi vừa vặn có chuyện nói cho chú biết," Giang Kha cố ý chậm lại đi tới sau lưng hắn, hai tay chống lên bồn rửa tay kẹp nam nhân ở giữa, "Liên quan tới chuyện hai lần đó."

"Chuyện gì cơ?" Nam nhân khẩn trương dịch chân ra ngoài, vành tai như dự liệu đỏ lên.

"Lần trước chưa kịp nói, cho nên lần này nói cho rõ ràng..." Giang Kha nhìn vành tai hồng thấy nhếch miệng, âm thanh thành khẩn ôn nhu đến mức chính y cũng không tưởng tượng nổi, "Lần đầu ở quán bar là hiểu lầm, tôi cứ tưởng chú là Ngưu lang, hơn nữa khi đó tâm trạng rất tồi tệ, gây ra chuyện như vậy, xin lỗi... Lần thứ hai là bởi vì, lúc đó bầu không khí rất tốt, hơn nữa chú vẫn luôn ám chỉ tôi."

"Tôi ám chỉ cậu hồi nào?" Nam nhân mở to mắt sợ hãi.

"Tôi vẫn nghe thấy chú thở dốc, thân thể nóng dần, đánh chữ chậm rì rì trì hoãn thời gian, còn lén lút nhìn tôi." Giang Kha bắt đầu giả vờ vô tội.

"Nhìn cậu là vì, muốn xem cậu ngủ chưa, tôi cũng không kéo dài thời gian, chảy mồ hôi là vì, cậu dựa gần quá, nóng quá nên..."

Mụ nội nó, còn nói bậy, Giang Kha vừa cười vừa nghe, nghĩ thầm lần tới nhất định sẽ làm lão tao hóa này đến mức huyệt không khép lại được, xem còn ngụy biện làm sao.

Hai người nói qua nói lại mấy hồi, Giang Kha thấy đối phương sốt sắng thế đủ rồi, trước tiên cứ thả cho chạy đã.

Sau này còn nhiều cơ hội, nhìn bóng lưng Phó Nghị chạy trối chết y cười nghĩ, thân thể hợp ý thế này làm sao bỏ qua được đây.

...

"Nói cách khác, công ty này là cái giày rách ba hắn ném cho?" Giang Kha ngồi trên ghế ông chủ, nghe chuyện cũ rất chăm chú.

"Gần như thế, Phó Thành là người bảo thủ, không chấp nhận được chuyện con trai là người như vạy, sau khi đuổi ra khỏi cửa liền cho tôi công ty này... Mấy năm trước vẫn ngắc ngoải như xác không hồn, người kia trụ vững được tới giờ, cũng coi như rất có bản lĩnh.

Giang Kha suy tư gật đầu, bút máy trong tay xoay xoay. Tầm mắt chuyển từ nhân viên kia tới tư liệu trên màn hình, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Mấy người liên hệ trước, sắp xếp thời gian tới công ty hắn, tôi thấy phương hướng này được đấy."

Sau tiệc tối hôm ấy, y đặc biệt cho người điều tra quá khứ Phó Nghị, biết rõ rồi lập tức nảy ra một ý, quyết định mượn tay nam nhân này đối phó với ông già bên kia, tiện thể như vậy rồi như vậy... Là có thể ăn sạch lão tao hóa này rồi.

Kế hoạch hoàn hảo nhượng y hưng phấn mất mấy ngày, cuối cùng quả nhiên không ngoài sở liệu, chiến thuật "cây gậy và củ cà rốt", vừa đấm vừa xoa buộc Phó Nghị phải thỏa hiệp, để thể hiện thành ý, tiện thể âu yếm nội tâm thiếu nữ nai vàng ngơ ngác của nam nhân này, Giang Kha chuẩn bị bánh ngọt 99 trái dâu tây, rồi đưa lão tao hóa đi tản bộ một chút, vui đùa với ván trượt, sau đó đi nhà hàng ăn no căng diều.

Giang Kha giờ còn nhớ rõ cảnh tượng sau khi y đá bay cửa nhà tắm nhìn thấy được, lão tao hóa kia hai chân mở lớn ngồi trong bồn tắm, cái mông còn hơi nhếch lên như đang câu dẫn người, phong cảnh giữa hai chân liếc mắt một cái là rõ mồn một, ngón tay vừa rút ra từ tao động, kéo theo ruột thịt đỏ tươi, nhìn hắn như thế nhất thời dương v*t trong quần y trướng phát đau.

Y vừa phấn khởi lại có chút bất mãn: "Có ý gì hả, tự mình chơi còn hơn kêu tôi?" Kỹ thuật của y kém đến thế sao?

Nam nhân nhất thời hoảng hốt, nhanh chóng giải thích mình chỉ đang nới rộng, thân thể trần truồng cuộn lại trong bồn tắm luống cuống làm cho y càng nhìn càng cứng hơn.

Giang Kha xông lên đè đối phương xuống, kích động dùng sức quất xuyên, lần này y phải cho lão tao hóa này hưởng thụ trải nghiệm sảng khoái đến thăng thiên, sảng khoái tới mức khóc lóc cầu xin mới tha.

Y dùng hai ngón tay đâm vào lỗ nhỏ căng mịn, thấy cả người Phó Nghị lập tức cứng ngắc, vì vậy lại dùng tay kia xoa nắn hai bờ mông tròn trịa, đồng thời ngón tay biến đổi góc độ xoay tròn đào móc, chỉ thấy nam nhân chậm rãi thanh tĩnh lại, phát ra giọng mũi ngắn ngủi trầm thấp, ngực hô hấp chập trùng, hai bên núm vú đậm màu hơn, dựng thẳng đứng, mặt nạ trầm ổn dần dần tróc ra.

Quá trình này khiến adrenalin trong máu Giang Kha tăng vọt, động tác tay trở nên thô lỗ hơn, hơi cong hai ngón tay hướng tới chỗ hơi nhô lên đảo đến đảo đi. Nam nhân hô hấp dồn dập, hai chân mở ra run rẩy dữ dội hơn, vẻ mặt dần mất khống chế, tựa hồ vô cùng xấu hổ với phản ứng của mình, không nhịn được đưa tay che mặt đi.

Giang Kha thấy vậy liền đến gần dụ dỗ kéo tay nam nhân ra, lập tức hành động. Thân thể nam nhân mẫn cảm đến mức một chút kích thích cũng đủ thỏa mãn rồi, dưới công kích hung mãnh của Giang Kha rốt cuộc lộ ra bản tính sắp hỏng mất, bị làm cho phát khóc, thuận theo mệnh lệnh của y làm ra các động tác dâm đãng, cái huyệt kia kẹp chặt y muốn điên lên.

Y lật nam nhân lại làm thêm lần nữa, mãi tới khi đối phương nhỏ giọng nức nở co quắp trong bồn tắm mới dừng lại, sau đó chậm rãi tắm rửa ôm người về giường.

Phó Nghị khi ngủ chẳng còn uy lực của bộ âu phục nữa, mới tắm gội xong tóc rất mềm mại, vài sợi ngổn ngang che trước trán, áo tắm bao lấy cơ thể lộ ra vết tích bị chà đạp, có một loại vẻ đẹp khiến người ta khát khao chinh phục, làm nhục hắn.

Nam nhân thoạt nhìn mị lực dụ người thế mà lại cực kỳ ngây thơ, ngay cả người yêu cũng chưa từng có, hơn nữa còn ngây thơ cho rằng bạn giường cũng cần chung thủy.

Giang Kha nghĩ mà không nhịn được vén tóc nam nhân lên, sau đó nhéo nhéo má đối phương, Phó Nghị ưm một tiếng rồi lại say ngủ, thấy thế y suýt cười ra tiếng.

Mùi vị thân thể nam nhân rất dễ chịu, mùi sữa tắm lẫn với mùi cơ thể thoang thoảng, Giang Kha tiến vào chắn xong vô thức thân cận, thấy đối phương không phản liền nghĩ đến mấy chuyện xấu xa, hết bóp lại nắn cái mông nhạy cảm, Phó Nghị trong mơ cũng không an phận thấp giọng hừ vài tiếng, co mình lại, nhưng cái mông vẫn mặc người đùa bỡn, Giang Kha ngẫu hứng sờ soạng thêm mấy lần, mãi đến tận khi hắn mơ màng tỉnh giấc mới ngừng tay.

Y định ngủ tới hừng động, ai dè bị nam nhân mơ thấy ác mộng đạp xuống giường.

Lúc đầu y rất tức giận, trước tới nay luôn là tiểu gia y đạp người xuống giường, nào có đạo lý bị đạp? Nam nhân này nhìn có vẻ thành thật, nhưng bắp thịt rắn chắc không phải tự dưng mà có.

Y bò lên giường nhìn thấy Phó Nghị đang lo lắng hoảng loạn, ánh nhìn có chút ngơ ngẩn xong thì cơn giận tiêu mất phân nửa, đối phương sốt ruột duỗi tay sờ trán hỏi y có đau không, ai ngờ động tác ảnh hưởng nơi riêng tư còn đang đau đớn, gương mặt méo xệch khiến Giang Kha phá lên cười.

Hóa ra là mơ thấy ác mộng, Giang Kha trò chuyện một lát, phát hiện nam nhân thoạt nhìn cường tráng này thật ra cất giấu một tâm hồn thiếu phụ không biết chia sẽ cùng ai, úc không phải, là tâm hồn thiếu nữ mới đúng.

"Phó Nghị, bình thường chú cũng như vậy à?" Y đang định vạch trần đối phương.

"Tôi làm sao kia?"

Nam nhân lập tức căng thẳng nhìn Giang Kha, mặt mũi trắng bệch. Hắn cực lực giải thích biểu hiện mình hồi nãy, lý do bla bla...

"Buổi từ thiện đêm ấy kỳ thực chú rất sợ con chuột kia đi, có thể nhìn ra được, bình thường chú chính là như vậy, khác xa vẻ bề ngoài, so với nữ nhân còn khoa trương hơn ôi chao..."

"Đừng nói nữa!"

Dám rống lên với y? Tính thiếu gia của Giang Kha lại nổi lên, phút chốc muốn đạp mạnh nam nhân trước mắt xuống đất.

Chỉ thấy nam nhân sắc mặt càng trắng hơn, đôi môi run rẩy, rất nhanh nhỏ giọng xin lỗi, sau đó mím chặt môi quay qua chỗ khác lần thứ hai cuộn mình lại.

Giang Kha nhìn sống lưng hắn run run mà trầm mặc, vừa nãy hỏa khí nghẹn trong người, một lát sau theo hô hấp tiêu tán ra ngoài không khí.

"Khóc đấy à"

"Không có." Nhưng thoạt nhìn cũng sắp rồi.

"Tôi nói có gì sai sao?"

"Không, cho nên tôi mới xin lỗi, vừa nãy thất lễ rồi."

Đến lúc này rồi còn lễ nghĩa cái rắm ấy, Giang Kha vừa bực vừa buồn cười cách dùng từ của hắn, lúc này nho nhã lễ độ gì đặt trên người nam nhân này cũng thấy thật ngu ngốc.

"Xem ra chú thật sự không phải là Phó Nghị mà bọn họ nói."

"Bọn họ nói gì về tôi?" Nam nhân thấy y không tức giận thân thể liền bình tĩnh lại.

"Tỷ như nói chú thành thục thân trọng bạo ngược bức người..."

"Đó không phải tôi, đó chỉ là trong giới kinh doanh tôi phải tỏ ra như vậy."

"Thế bình thường, trước mặt bạn bè chú sẽ như vậy à?"

"Người tôi quen đều là từ công việc mà ra."

"Cũng phải có ngoại lên chứ."

"Hình như... Không có đâu."

"Thế người nhà chú đâu?"

"Bọn họ vừa biết, tôi đã bị phụ thân đuổi ra ngoài."

Nói xong lời cuối giọng nam nhân rõ ràng khổ sợ oan ức (sau này Phó Nghị phản bác nói mình không thật sự lập dị như vậy, nhưng Giang tiểu gia vẫn kiên trì cho là thế), tuy Giang Kha lúc này còn chưa thể hiểu là Phó Nghị đã rất cố gắng che giấu bộ mặt thật của mình, nhưng ít ra y có thể hiểu được chỗ đau bị đạp lên sẽ khó chịu thế nào.

"Nói thật, tôi thấy bộ dáng chú thế này lại tốt," y không nhịn được bồi thêm một câu: "Ít ra bị tiểu gia nắm lấy cũng còn rất hăng hái."

"Cậu... Cậu tiểu tử hư hỏng này."

Lúc nam nhân nói ra mấy chữ này Giang Kha không hiểu sao hưng phấn hẳn lên, tuy rằng tên gọi cứng nhắc lại quê mùa, như từ trong phim dịch ra vậy, nhưng y chính là không khống chế được hưng phấn, muốn lập tức đâm dương v*t vào tao động đóng chặt kia.

Đương nhiên y nhịn được, nếu không bao nhiêu tín nhiệm xây dựng nãy giờ đều trở nên uổng phí mất.

"Được rồi tiểu gia muốn ngủ, hàn huyên lâu muốn chết." Nói vài câu xong Giang Kha cấp tốc kết thúc đề tài, miễn cho bản thân lại gây ra chuyện gì quá đáng.

Y tựa đầu lên vai nam nhân, đang chuẩn bị thôi miên bản thân ngủ, đột nhiên nghe thấy đối phương nói: "Cảm ơn cậu, Giang Kha."

Thanh âm kia có chút e lệ cùng cảm kích, đối lập hẳn với âm sắc trầm ổn của hắn.

"... Chú khóc à?"

"Nào có dễ khóc vậy... Ngủ đi, trễ rồi." Đối phương tựa hồ bị nói cho ngượng ngùng, âm thanh cũng hạ thấp xuống.

Giang Kha muốn nói thêm cái gì, nhưng không tìm được từ phù hợp, đành nói ngủ ngon rồi yên tĩnh lại.

Buổi tối hôm đó tâm trạng của y rất vi diệu, giờ nhớ lại, có lẽ hết thảy đều bắt đầu từ phút đó phát triển ra.