Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 1 - Chương 5: Sói con




Hoàng cung Nam Việt, Bàn Long điện.

Đại tổng quản hoàng cung Tạp Ân, mang theo nhóm tì nữ đi vào trong điện.

Tạp Ân vốn có một cơ thể quá trọng, còn bọc một lớp áo da cừu thật dày, nhìn qua hệt một cục cơm nắm.

Cục cơm nắm khổng lồ vừa run lập cập, vừa oán hận trong lòng, bệ hạ cũng thật là, trời lạnh như vậy, sao không nằm nướng trên giường, cứ dậy sớm như vậy, chỉ đáng thương cho kẻ yếu ớt như hắn a! Mệnh khổ a! ~~~

Vừa vào tẩm điện, không khí ấm áp liền ập tới. Mặt đất lót một lớp da thú thật dày, trên vách tường được khảm vô số tinh thạch ma pháp hệ hỏa, hơn nữa còn có màn che tầng tầng lớp lớp, làm người ta có cảm giác vô cùng ấm áp.

Thân hình cơm nắm của Tạp Ân ngừng run, biểu tình trên gương mặt béo ú cũng nhanh chóng biến hóa, mới nãy còn là băng thiên tuyết địa, bây giờ đã biến thành xuân ý dạt dào. Cung kính đứng bên cạnh long sàng hoa lệ.

“Bệ hạ muốn rời giường chưa ạ?”

“Ừ.”

Nam tử trẻ tuổi đang tựa trên đầu giường lên tiếng, mái tóc dài đen tuyền như mực xõa trên bờ vai, làm nam nhân bình thường có vẻ lạnh lùng uy nghiêm tăng thêm một phần ôn hòa tuấn dật.

Bất quá, những người ở đây không dám nghĩ như vậy, trong suy nghĩ của họ, Hoàng Phủ Ngạo cho dù đang ngủ cũng cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, như thiên chi kiểu nguyệt không thể với tới.

Tạp Ân vội vàng ngoắc tay bảo đám tì nữ phía sau tiến tới hầu hạ Hoàng Phủ Ngạo rửa mặt chải đầu.

“Bệ Hạ, sáng hôm nay sẽ luyện kiếm hay làm gì khác ạ?”

Luyện kiếm đi……luyện kiếm đi…… Tạp Âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Bởi vì nếu luyện kiếm thì chỉ cần ở hậu điện là được, Tạp Ân không cần xê dịch cơ thể siêu trọng của mình, hơn nữa còn có thể ngồi trong hậu điện sưởi ấm.

Bất quá ông trời tựa hồ không nghe thấy lời cầu nguyện của Tạp Ân.

“Còn tuyết rơi không?”

“Không có, thưa bệ hạ, trời đã muốn trong.”

Tạp Ân có dự cảm xấu.

“Vậy đi mã tràng đi.”

“Dạ, bệ hạ.”

Tạp Ân vô vọng~~~

Tới mã tràng, Hoàng Phủ Ngạo kị ái mã, mang theo hai thị vệ phóng ngựa đi mất, chỉ để lại Tạp Ân run lẩy bẩy ngồi trong phòng nghỉ.

Vài vị chủ quản trong mã tràng nịnh bợ Tạp Ân, thấy hắn lạnh lập tức đem tới vài hỏa lò, khói từ hỏa lò bốc lên có chút gay mũi nhưng vẫn làm Tạp Ân vô cùng cảm động.

Tạp Ân hiện tại vô cùng hoài niệm hoàng đế bệ hạ của hắn, tường khảm đầy tinh thạch ma pháp hệ hỏa, tẩm điện lót đầy lông thú mềm mại.

Đang lúc Tạp Ân đang hoài niệm thì tiếng ngựa hí ầm ĩ cách đó không xa.

Ác! Ông trời ơi, ngài cuối cùng cũng nghe thấy lời cầu nguyện đáng thương của ta sao! Bệ hạ ngài rốt cuộc đã quay lại! Ta không cần chịu rét lạnh nữa!

Tạp Ân kích động tới rớt nước mắt, thân mình mập mạp vội vã lao ra ngoài.

Nhưng mà sự thật lúc nào cũng tàn khốc.

Tạp Ân không phát hiện bệ hạ của mình, mà thấy một đứa bé rất rất rất nhỏ chạy ra khỏi dãy chuồng ngựa ở phía xa.

Đứa bé chỉ mặc một cái áo bông màu trắng phong phanh, thân hình bé xíu ở giữa tuyết địa rất khó phát hiện, nếu không phải mái tóc bạch kim dưới ánh mặt trời có chút chói mắt thì không dễ phát hiện ra bé.

Chờ đã, tóc màu bạch kim, Tạp Ân có chút ấn tượng.

“Đây là đứa nhỏ của các ngươi sao?”

“Tổng quản đại nhân, chúng tiểu nhân chưa bao giờ gặp qua.”

Mấy chủ quản mã tràng cũng có chút nghi hoặc.

“Tổng quản đại nhân xin hãy vào phòng trong đi, tiểu nhân mang đứa nhỏ kia tới.”

Thanh Việt tìm được mã tràng, định tìm một chuồng ngựa nghỉ tạm, thời tiết giá rét, mọi người ở mã tràng đều ở trong phòng sưởi ấm, có lẽ sẽ không bị phát hiện.

Nhưng thế sự khó liệu, bé vừa tới một chuồng ngựa trống thì con ngựa chuồng bên đã hí to, xem ra ngay cả ngựa cũng chán ghét bé. Thanh Việt thực bất đắc dĩ.

Cầm lấy một chút thức ăn trên mặt đất liền chạy ra ngoài, không ngờ vẫn bị người phát hiện. Người nọ cách mình ngày càng gần, mà thần trí của Thanh Việt ngày càng mơ hồ, đã sắp tới cực hạn, cơ thể này không thể chống đỡ nỗi nữa.

Không, niềm kiêu ngạo bẩm sinh không cho phép bé ngã xuống trước mặt những người này, Thanh Việt cố gắng lấy lại tinh thần.

Chủ quản mã tràng chậm rãi tới gần đứa bé đang ngây ngốc đứng giữa tuyết địa, vừa định bắt lấy bé thì đột nhiên ngẩng người.

Trong khoảnh khắc bé ngẩng đầu, hắn thấy rõ đôi mắt của đứa bé, chỉ liếc qua một cái không kịp thấy rõ cặp mắt kia xinh đẹp thế nào, nhưng lại bị rung động.

Sói!!!

Đứa bé này cho hắn cảm giác như vậy, một giây thất thần, Thanh Việt đã lách qua người hắn chạy đi.

“Cái tên ngu ngốc kia, ngay cả đứa bé cũng không bắt được!”

Mấy người còn lại thấy đứa bé chạy đi, còn chủ quản mã tràng thì vẫn còn ngẩn người, không khỏi mắng một tiếng, hai người còn lại cũng vội vàng đuổi theo.

Thanh Việt mới ba tuổi rất nhanh đã bị bắt kịp, hai nam tử túm ngã Thanh Việt xuống tuyết địa.

“Quỷ con, đừng……..”

Hai nam tử còn chưa nói hết đã thấy trên cổ áo Thanh Việt trượt ra một mảnh ngọc bội, ngọc thạch xanh biếc chạm khắc bàn long, chính giữa còn có một chữ ‘Ngũ’.

Tất cả mọi người trong cung đều biết, nó tượng trưng cho hoàng tử, hoàng tử vừa chào đời đã được đeo.

Nghĩ như vậy hai người lập tức như bị điện giật, bàn tay đang túm lấy Thanh Việt cuống quít co rụt lại.

Thấy hai người tránh ra, Thanh Việt khó khăn bò dậy, cắn răng chạy ra xa.

“Tổng quản đại nhân, ngài mau tới xem.”

Hai người vội vàng chạy tới trước mặt Tạp Ân.

“Đại nhân, cái kia, đứa bé kia đeo ngọc bội hoàng tử.”

“Cái gì?!”

Tạp Ân chấn động, đột nhiên hắn nhớ tới mái tóc bạch kim kia, màu bạch kim độc nhất vô nhị trên đại lục, ba năm trước hắn đã thấy qua một lần.

“Sao Ngũ điện hạ lại ở đây, còn không mau đuổi theo Ngũ điện hạ!”

Lần này Tạp Ân không dám nhàn hạ, dẫn đầu đuổi theo.

Thanh Việt chạy không được bao xa thì thấy một người cưỡi trên lưng một con tuấn mã đỏ rực như lửa từ góc rừng phóng như bay về phía này.

Hoàng Phủ Ngạo không ngờ nơi này đột nhiên lại xuất hiện một đứa bé, trong nháy mắt đứa bé đã sắp bị Hỏa Hồn giẫm nát dưới chân, không kịp suy nghĩ, Hoàng Phủ Ngạo dùng sức giữ chặt dây cương làm Hỏa Hồn dựng lên, một nửa thân trên lệch qua một bên, vó ngựa suýt chút nữa quất trúng đứa bé.

Nhảy xuống ngựa, Hoàng Phủ Ngạo lạnh lùng nhìn đứa bé ngã sấp trên tuyết địa.

Vừa muốn phát hỏa thì thấy đứa bé run rẩy bò dậy khỏi mặt đất, mái tóc bạch kim lóng lánh, gương mặt tuyệt mĩ tái xanh, cái miệng nhỏ nhắn đã tím tái rạn nứt vì đông lạnh quật cường mím chặt, còn có ánh mắt tuyệt thế kia, lóng lánh quang mang bảy màu, như hấp thu tất cả sắc màu của thiên địa vào đó.

Hoàng Phủ Ngạo cảm thấy bé con này như một con sói con bị dồn tới vách núi, rõ ràng là đường cùng nhưng vẫn cao ngạo ngẩng đầu, không chút khuất phục, ánh mắt không hề có chút e ngại, bi mà không thương.

Vật nhỏ thú vị.

Gương mặt lãnh ngạo của Hoàng Phủ Ngạo xuất hiện nụ cười mỉm.