Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 112: Đoàn kỵ sĩ giáo hội xui xẻo




“Phía trước chính là Grilan.”

Kỵ sĩ vàng Bobbys nhìn tường vây cao to dường như kéo dài vô tận trước mắt, nghi hoặc hỏi: “Ngươi xác định chứ?”

“Các hạ, quả thật không sai.”

Tu sĩ đi theo mở bản đồ ra, chỉ ký hiệu rừng Phỉ Thúy và hành tỉnh tây bắc, rồi lại chỉ vào một mảnh đất bên cạnh rừng Phỉ Thúy, “Nơi này là biên cảnh Angris, bên cạnh chính là rừng Phỉ Thúy, tuy không có đánh dấu trên bản đồ, nhưng quả thật là Grilan.”

Các tu sĩ cất bản đồ đi, kỵ sĩ vàng Bobbys chìm vào trầm tư. Hắn khác Airth, Airth là dựa vào một thân dũng võ, không gặp tranh luận ngồi lên vị trí cao nhất của kỵ sĩ đoàn, mà hắn hiểu rõ, chỉ luận riêng về võ lực, hắn căn bản không thể nào sánh bằng Airth, nguyên do các đại chủ giáo đề bạt hắn, phần nhiều là do hắn hành sự cẩn trọng.

Kỵ sĩ đoàn đã gặp tấn công mang tính hủy diệt một lần, trong thời gian ngắn, tuyệt đối không thể lại xuất hiện lần nữa, nếu không, cả giáo hội đều sẽ mất sạch mặt mũi. Các quốc vương trước kia còn vì sự tồn tại của kỵ sĩ đoàn mà coi như khách khí với giáo hội, nói không chừng sẽ lập tức trở mặt, trục xuất giáo đình trong nước đi.

Bobbys gọi một đội kỵ sĩ nhỏ tới, nói: “Truyền lệnh xuống, ngừng tiến tới, toàn thể cảnh giác.”

“Tuân lệnh!”

Tu sĩ Mies đi cùng bước tới, nói với Bobbys: “Trong tay ta có mật lệnh của đại chủ giáo, nếu có thể, cố gắng đừng phát sinh xung đột vũ lực với Grilan.” Ngừng một lát, hạ giọng nói tiếp: “Đại chủ giáo nói, vấn đề có thể dùng kim tệ để giải quyết, tốt nhất là dùng kim tệ để giải quyết.”

“Đại chủ giáo nói thế?”

Bobbys hoài nghi nhìn Mies một cái, Mies khẳng định gật đầu.

“Mục đích của chúng ta là thu hồi thánh vật giáo hội, bất luận dùng phương pháp nào. Giáo huấn của Airth, lẽ nào ngươi đã quên rồi sao?”

“Ta không quên.” Bobbys nhíu mày, hắn chính là vì suy nghĩ tới điểm này, nên mới hành sự thận trọng như thế. Nhưng là người lãnh đạo địa vị cao nhất của kỵ sĩ đoàn, hắn nhất định phải cân nhắc tới suy nghĩ của các kỵ sĩ. Đặc biệt là mấy kỵ sĩ đỏ trước đó đã cùng hắn tranh đoạt địa vị người lãnh đạo cao nhất, liệu có nhân cơ hội sinh sự không? Một khi nội bộ kỵ sĩ đoàn bất hòa, cho dù là đại chủ giáo, cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm, hắn sẽ không bị kéo xuống khỏi vị trí hiện tại.

“Ta biết lo nghĩ của ngươi.” Mies tiếp tục nói, “Nhưng, chúng ta buộc phải ưu tiên việc thu hồi thánh vật.”

Mies ra vẻ vỗ vỗ vai Bobbys, vẻ mặt Bobbys vẫn không trở nên thả lỏng. Nhưng vẫn đồng ý đề nghị của Mies, “Nếu đã vậy, ta phái một đội kỵ sĩ hộ tống các ngươi qua.”

“Được.” Mies lại tiến gần chút, thấp giọng nói: “Bất luận thế nào, chỉ cần ta có thể vào Grilan, thì sẽ có biện pháp thăm dò rõ đối phương, đến lúc đó…”

Hai người trao đổi ánh mắt mang đầy hàm ý, tiếp theo lộ ra nụ cười thầm hiểu rõ.

Chỉ cần xác định Grilan không khó đối phó như trong tưởng tượng… Bobbys siết chặt trường thương trong tay, vậy thì… Kỵ sĩ vàng và tu sĩ đang mật mưu, căn bản không biết, sau tường vây, đang mai phục một đội ngũ hai mắt phát xanh.

Ngày cũng trông, đêm cũng trông dê béo tới cửa, mắt không xanh mới lạ.

Các nam nhân xoa đấm xoa quyền, các nữ nhân cũng xoa đấm xoa quyền.

Các nam nhân hưng phấn không thôi vì trận chiến sắp tới, các nữ nhân cũng hưng phấn không thôi vì trận chiến sắp tới.

Các nam nhân muốn hung hăng giáo huấn những kỵ sĩ giáo hội này một chút, các nữ nhân thì lại muốn lột sạch mấy kẻ này!

Lột sạch…

Các nam nhân ngạc nhiên nhìn về mấy nữ nhân tràn đầy hưng phấn, nữ nhân thì không chút để ý ưỡn đôi đại bạch thỏ trước ngực, “Nhìn cái gì mà nhìn! Lãnh chủ đại nhân nói rồi, vì để khiến mấy tên này nhanh chóng dung nhập vào đại gia đình Grilan, kiên quyết không thể để bọn họ lưu lại một chút thứ gì có thể hoài niệm tới giáo hội!”

Nói rồi, sáp lại, bắt đầu nghiên cứu, rốt cuộc là cơ ngực của nam nhân Grilan có xúc cảm hơn, hay là phần mông của đại binh tây bắc căng tròn hơn, có lẽ các kỵ sĩ giáo hội sắp bị lột sạch càng có quang cảnh… lần trước đoàn kỵ sĩ giáo hội tới Grilan giở trò lưu manh, trừ Airth, đều bị lãnh chủ đại nhân tiêu diệt, thật sự quá đáng tiếc.

“Chẳng qua lấy Airth ra suy đoán, những kỵ sĩ này, chắc sẽ không khiến người thất vọng…”

Trừ nữ nhân Grilan, nữ nhân Sabisand tới sau đó cũng gia nhập thảo luận. Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cho dù là thiếu nữ thuần khiết trước đó thấy nam nhân là đỏ mặt, khi sống giữa những nữ sĩ cường hãn cả ngày nghiên cứu lột y phục cởi quần, cơ ngực và đùi, cũng sẽ tiến hóa biến chất…

Các nam nhân lặng lẽ câm nín quay đầu đi, siết chặt súng trong tay, ánh mắt nhìn đoàn kỵ sĩ giáo hội đó, tràn đầy ngưỡng mộ ghen tỵ…

Một tiền tu sĩ nằm ở góc ẩn mật bên cạnh tường vây, giơ thứ gọi là ‘kính viễn vọng’ mà lãnh chủ phát minh ra, nhìn thấy Mies và Bobbys ở xa, ngay cả khẩu hình nói chuyện của họ, cũng có thể thấy được rõ ràng.

“Dorsha, thấy rõ rồi chứ?”

Một tiền tu sĩ khác tên Roger nằm bên cạnh hắn, chọt chọt cánh tay hắn, “Thế nào?”

Tiền tu sĩ được gọi là Dorsha giao kính viễn vọng cho Roger, “Ngươi tự xem đi, là Bobbys.”

“Bobbys?” Roger kinh ngạc, “Đó là cái tên làm gì cũng lo trước nghĩ sau, hắn là kỵ sĩ vàng kế nhiệm?”

“Chính là hắn.” Dorsha chỉ Mies bên cạnh Bobbys, “Thấy tên đó không? Kẻ phụ họa của đại chủ giáo, hắn cũng tới rồi.”

“Mies?” Roger giơ kính viễn vọng lên, trước tiên là bị tình cảnh vừa thấy rõ dọa tới, sau đó hưng phấn siết nắm tay, “Thật sự là hắn, ta sớm đã muốn thu thập hắn!”

“Thật không biết đại chủ giáo đang nghĩ gì.” Dorsha không mang ý tốt nói: “Vậy mà lại phái hai kẻ thế này tới, không phải thuần túy là tìm chết sao?”

Nói rồi, giơ một tay lên, lau trước cổ một cái, “Theo như lãnh chủ đại nhân nói, toàn bộ chết nè chết nè!”

“Lãnh chủ đại nhân không có nói vậy.” Roger buông kính viễn vọng xuống. “Lãnh chủ đại nhân nói là phải bắt sống. Ta cũng cảm thấy chủ ý này không tồi.”

“Vậy thật sự quá tốt rồi.”

Một âm thanh nữa đột nhiên chen vào, Roger và Dorsha đồng thời quay đầu, “Lãnh chủ đại nhân?”

Không biết từ lúc nào, Tống Mặc đã nằm bên cạnh Roger, cầm lấy kính viễn vọng, tỉ mỉ nhìn kỵ sĩ đoàn ở xa, ừ, thân hình không tồi, ngựa cũng không tồi, còn có tu sĩ, quá tốt, quả thật là niềm vui bất ngờ.

Một khi Nelson nhận được đầu danh trạng của gia tộc Josh, thì sẽ chuẩn bị trở về lãnh địa của hắn, để xây dựng căn cứ địa mưu phản, triển khai vũ trang phân đất trong nước Chisa, cùng phân tranh với quốc vương, đến lúc đó, nhân thủ của Grilan khẳng định lại bị rút đi một phần, trong lãnh địa sẽ ít đi rất nhiều lực lao động. Lại thêm hai vùng lãnh địa Rhys lấy về cho y, vấn đề không đủ nhân thủ lập tức hiện rõ ràng.

Đoàn kỵ sĩ giáo hội tới, quả thật là một cơn mưa kịp thời, trút xuống rào rào, giải quyết vấn đề lực lao động khẩn trương của Grilan. Tu sĩ đi theo, cũng có thể giúp thêm ngói cho bệnh viện của Harold. Một khi nhân viên đầy đủ, các tu sĩ cũng có thể tới trường học giúp đỡ. Một mình Houma thân kiêm nhiều chức, trừ lớp văn hóa còn phải an bài lớp thực hành, cả ngày bận bù đầu, tuy người tài làm được nhiều việc, nhưng mệt nhiều thành bệnh, hay lao lực quá độ gì đó, cũng khiến Tống Mặc lo lắng.

“Lãnh chủ đại nhân, có phát tín hiệu cho lính mai phục chưa?”

“Mọi người đã chuẩn bị hết chưa?”

“Xong rồi, lãnh chủ đại nhân.”

“Vậy được.” Tống Mặc giơ súng lên, pằng pằng hai phát, đạn dược đặc chế, trên đó có phù văn Rhys khắc, bay lên giữa trời sẽ nổ ra ánh đỏ chói mắt.

Các kỵ sĩ giáo hội ngây người, nhìn ánh đỏ nổ ra giữa trời, đây là chuyện gì?

Các đại binh hành tỉnh tây bắc mai phục bên rìa rừng Phỉ Thúy, lập tức nhảy vọt lên, trên người phủ đầy dây mây, đội cái nón cỏ lao tới tấn công đoàn kỵ sĩ giáo hội!

Vừa xung phong vừa kêu quái dị, trông hệt như một đám người nguyên thủy xuyên không tới.

Đây cũng là chủ ý của Tống Mặc, ngụy trang ẩn náu, đột nhiên tấn công. Cho dù chưa ăn qua thịt heo, thì cũng phải thấy heo chạy, Saivans ban đầu ôm thái độ hoài nghi, Tống Mặc phun ra một vài thuật ngữ chuyên nghiệp, hắn chưa từng nghe qua. Sau khi Tống Mặc dùng sự thật chứng minh chiến thuật này có thể được, Saivans bị thuyết phục.

Tổng đốc đại nhân giao toàn bộ quyền chỉ huy trận chiến lần này cho Tống Mặc. Tống Mặc cũng không khách khí, đổi toàn bộ hơn một ngàn năm trăm kỵ binh thành bộ binh, áo giáp trên người cũng cởi hết xuống, đổi thành ‘áo chống đạn’ nhẹ nhàng tiện lợi do người lùn chế tạo, trải qua thử nghiệm, nỏ tiễn tuyệt đối không thể bắn xuyên, lại thêm áo khoác có bôi màu, toàn thân lại gắn đủ cành lá, nằm dưới đất, gần như dung làm một thể với hoàn cảnh xung quanh.

Cách ngụy trang này trên thực tế vô cùng vụng về, chỉ cần nhìn kỹ một chút, sẽ có thể phát hiện dấu vết. Nhưng tại Quang Minh đại lục, tuyệt đối là lần đầu xuất hiện, cũng không có ai sẽ nghĩ tới dùng cách này ngụy trang binh sĩ, tiến hành mai phục. Huống hồ đối với quân đội ở đây thì, bất luận tiến công hay phòng thủ, đều phải chính diện quang minh, đeo đầy lá trên người rồi ẩn náu, tính là sao chứ?

Hoàn toàn ngược lại tinh thần kỵ sĩ! Nếu bị đồng liêu hoặc kẻ địch biết, thì ngẩng đầu không nổi!

“Sau khi thành công, mỗi người năm mươi cân khoai tây, năm mươi cân khoai lang, mười cân kẹo!” Ngừng một chút, “Nếu hoàn thành nhiệm vụ tốt, lại thêm hai bình rượu nho!”

Tống Mặc hào phóng vung tay, đưa ra thù lao đủ khiến các đại binh hành tỉnh tây bắc động tâm. Kim tệ bất cứ lúc nào cũng có thể có, nhưng thù lao mà Tống Mặc hứa, đặc biệt là kẹo và rượu nho, thì không phải có tiền thì nhất định mua được.

Đội trưởng kỵ binh nghiến răng, “Làm!”

Các đại binh cũng dậm chân, “Làm!”

Tống Mặc nhún vai, làm thì làm, thô tục thế làm gì…

Các đại binh đồng thời hai mắt mù mờ nhìn Tống Mặc, thô tục?

Tống Mặc ưu thương ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, văn hóa ngôn ngữ của thiên triều là bát đại tinh thâm, các ngươi không hiểu…

Đại binh hành tỉnh tây bắc nhận được tín hiệu liền hò hét tấn công kỵ sĩ đoàn, vì giảm bớt thương vong, bọn họ không lao tới quá gần, dù là vậy, cũng dọa cho các kỵ sĩ giáo hội và các tu sĩ đi theo xém chút ngã khỏi ngựa.

Mấy thứ này là cái gì đây?!

Người sao? Hay là dã thú?

Sinh vật ngoài hành tinh?

Kỵ sĩ vàng Bobbys lập tức cầm cung treo ở bên yên ngựa ra, kéo cung bắn tên, một mũi tên bắn thẳng vào ‘quái vật’ đang chạy tới, các kỵ sĩ cũng lập tức làm theo, chuyện kỳ quái phát sinh, mũi tên khí thế hung hãn, bắn trúng mục tiêu rồi, nhưng ngay cả một chút da cũng không bị rách, trực tiếp rớt xuống đất, nếu nhìn kỹ, còn phát hiện, đầu mũi tên đã gãy.

Đại binh tây bắc bị bắn trúng chỉ cảm thấy giống như mũi chích một cái, nhìn mũi tên rớt dưới đất, sờ chỗ bị bắn trúng, cười toét miệng, lộ ra hàm răng trắng đều.

Giơ vũ khí trong tay lên, một cây lang nha bổng thật lớn, phối hợp với Grilan, la lớn một tiếng, những đại binh tây bắc khác cũng la theo, sắc mặt Bobbys biến đổi.

Một tu sĩ đi theo sắc mặt lập tức tái đi kêu lên, “Quái vật!” Rồi quay đầu chạy về hướng ngược lại.

Có người đầu tiên, liền có người thứ hai, có tu sĩ, thì sẽ có kỵ sĩ. Người luôn có tâm lý theo số đông, một khi mọi người đều bắt đầu chạy, thì không ai nguyện ý ở lại chỗ cũ nữa.

Cảnh Tống Mặc chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, đoàn kỵ sĩ giáo hội và tu sĩ đi theo, giống như vịt bị lùa, như ong vỡ tổ điên cuồng chạy tới biên cảnh Grilan.

Tống Mặc giơ kiếm kỵ sĩ trong tay lên, “Chuẩn bị.”

Khi đoàn kỵ sĩ giáo hội cách tường vây đại khái một trăm mét, đại binh tây bắc lập tức dừng lại, co cẳng chạy ngược về. Đoàn kỵ sĩ giáo hội và các tu sĩ còn chưa kịp phản ứng, kiếm kỵ sĩ trong tay Tống Mặc đã chém mạnh xuống, la lên, “Khai hỏa!”

Mưa đạn phủ đầu phủ mặt bay tới mục tiêu.

Năm mươi khẩu súng gây mê đặc chế, lại thêm đạn gây mê đếm không hết, luân phiên bắn ba đợt.

Kẻ đầu tiên bị bắn trúng, là kẻ chạy ở cuối cùng, ngược lại kẻ nào gần tường vây hơn, thì an yên vô sự. Bobbys ý thức được tình huống bất thường, nhưng đội ngũ đã chìm vào hỗn loạn, cho dù Bobbys biết lúc này biện pháp tốt nhất chính là tổ chức lại đội ngũ, tiến hành phản kích, nhưng ngặt nỗi lực bất tòng tâm. Hắn không có vũ lực cường đại như Airth, đấu khí kim sắc, chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài mười mét. Gần như chỉ bằng một nửa của Airth.

Tống Mặc sờ cằm, mai rùa vàng này, không tốt cho lắm nha.

Lúc này, dị biến phát sinh.

Các kỵ sĩ bị đạn gây mê bắn trúng sau khi ngã xuống, lại đột nhiên lảo đảo đứng lên, sắc mặt đỏ bừng, sau khi gào lên một tiếng trung khí mười phần, liền thực hiện một hành động khiến người khác nghẹn họng trân trối.

Xé đồ!

Áo giáp cởi ra, sơ mi ném bỏ, quần lột xuống, giày hất ra, quần lót lột bỏ, toàn bộ lột sạch!

Vừa lột, vừa bày ra các kiểu poss, poss cơ ngực, poss dụ hoặc, poss giơ súng, poss bắn cung, poss có hại tới phong tục…

Toàn thể lặng ngắt.

Bất luận là bên tấn công, hay bên bị tấn công, tròng mắt đều rớt hết xuống đất.

Sáu bảy tráng hán cơ bắp, tập thể thoát y x vũ, hiệu quả thật đáng sợ! Lóa mù mắt chó hợp kim titan của tất cả mọi người tại đó! (Mắt chó…: Một cách cường điệu mà thôi.)

Tống Mặc buông lỏng tay, kiếm kỵ sĩ giơ được nửa chừng rớt cái kẻng xuống đất, cứng ngắt quay đầu, nhìn hai tiền tu sĩ, người đã phát minh kiêm chế tạo thuốc gây mê, hiện đang ở tình trạng sái quai hàm, “Dorsha, Roger, các ngươi xác định thứ mình làm ra là thuốc gây mê?” Không phải x ca?

“Xác định, xác định mười ngàn lần đó, lãnh chủ đại nhân.”

Ngữ điệu của Dorsha cũng hơi lâng lâng, “Ngài không phải từng thử nghiệm trên người heo rừng sao? Chỉ cần một mũi, lập tức ngã.”

“Ngã thì ngã rồi đó, nhưng không phải lại đứng lên, còn…” Tống Mặc run rẩy chỉ tay về các kỵ sĩ đang ‘múa may’, “Giải thích thế nào đây?”

Thuốc gây mê phát huy hiệu quả của thuốc x? Không thể nha, heo rừng rõ ràng rất bình thường! Một mũi liền ngã, ngủ thật say, một ngày một đêm!

“Có lẽ…” Roger nuốt nước miếng, “Tác dụng đối với heo rừng, và tác dụng đối với người, có khác nhau?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Dorsha vỗ tay, “Đúng đó, nói không chừng đây là tác dụng phụ của thuốc gây mê đối với người!”

Tròng mắt Tống Mặc xém chút lọt cửa sổ, tác dụng phụ của thuốc gây mê nhà ai lại thế này?!

May là trạng thái ngoài ý muốn này không duy trì quá lâu, sau khi các kỵ sĩ xé đồ thành công, triển thị cơ bắp chắc nịch của mình ọi người, thì thi nhau ngã xuống đất.

Tuy các nữ sĩ bóp cổ tay cảm thấy hơi tiếc, nhưng phần lớn mọi người vẫn thở phào một hơi.

Dorsha và Roger coi như xác định thuốc bọn họ nghiên cứu ra không có vấn đề.

Đoàn kỵ sĩ giáo hội cũng không cần phải mất mặt nữa. Nhưng… bọn họ rõ ràng đã cao hứng hơi sớm, trên trăm cây mía màu tím đã lặng lẽ di động tới sau lưng các kỵ sĩ, dây nho leo đầy trên tường vây, cũng bắt đầu rục rịch muốn động, khoảng cách của họ, quá gần…

Airth tận mắt thấy toàn bộ quá trình, lau mồ hôi lạnh, bắt đầu thấy may mắn, lãnh chủ đại nhân đối với hắn, vẫn vô cùng nhân từ hữu ái ôn hòa…