Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 120: Vương phi tới 2




Vương phi ma tộc tới, điểm thêm sắc màu khác biệt cho Grilan.

Mỹ nhân tóc nâu cao lớn này, giống như máy phát điện thiên nhiên, một nụ cười một cái nhíu mày, một hành động một cử chỉ, đều phong tình vô hạn. Bất luận nam nữ già trẻ, đực cái hùng thư, chỉ cần bà nguyện ý, đều sẽ quỳ dưới chân bà chấp nhận chinh phục. Ngay cả thực vật cuồng bạo của Grilan, trước mặt bà, tựa hồ cũng thông minh hơn nhiều.

Tống Mặc từng tận mắt thấy khoai môn như máy bay thả bom, xếp đội chỉnh tề bay vào trong kho, khiến Airth chỉ huy các kỵ sĩ giáo hội đang phấn đấu trong ruộng khoai môn bóp cổ tay không thôi.

Trải qua một đoạn thời gian lao động cải tạo, các kỵ sĩ giáo hội đã cởi áo khoác tay sai thần côn ra, bắt đầu vô hạn tiếp cận với nhân dân lao động của Grilan. Kỵ sĩ vàng Bobbys kế nhiệm, đã chỉnh lại thái độ đầu tiên, tam quan sụp đổ, bày rõ vị trí, kiên quyết đi theo bước chân của tiền kỵ sĩ vàng Airth, vì phát triển của Grilan, cống hiến một phần sức lực của mình.

Grilan hiện tại, thường xuyên có thể thấy được hai cái mai rùa vàng tiêu sái đổ mồ hôi cực nhọc bôn ba, chẳng qua, một cái hơi lớn, một cái hơi nhỏ.

Còn về đám tu sĩ Mies, vẫn mỗi ngày không gián đoạn cống hiến vô tư để làm phong phú cuộc sống văn hóa tinh thần của Grilan. Trong báo cáo của đám người Roger viết cho Tống Mặc, những tu sĩ này vĩnh viễn đều là một bộ hình tượng cuồng nhiệt tử vì đạo cúc cung tận tụy tới chết mới thôi vì Quang Minh giáo hội.

Trên thực tế, tín ngưỡng của các tu sĩ sớm đã bắt đầu dao động, đám người Roger sở dĩ làm thế, chỉ vì bọn họ không nỡ buông vật thí nghiệm hàng tốt giá rẻ này mà thôi.

Tống Mặc không rõ tính toán nhỏ trong lòng các tiền tu sĩ, so sánh thái độ của kỵ sĩ đoàn và các tu sĩ, bất giác nảy sinh kính phục với đám người Mies. Đây tuyệt đối là đồng chí ‘tốt’ ý chí kiên định nha!

Đối với kẻ cốt khí kiên cường như thế, thì phải nghiêm túc chăm chỉ đối đãi!

Đè ép từ thân thể, đánh tan từ tinh thần, triệt để khiến bọn họ ý thức được, thề chết di theo tổ chức phản chính phủ Quang Minh giáo hội đó, là hành động không thông minh cỡ nào! Nhất định phải nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, lao vào vòng tay của Grilan! Là những tiền tu sĩ cần hướng dẫn tư tưởng cho những tu sĩ kia, còn phải tiếp tục nỗ lực!

Đám người Roger nhận được mệnh lệnh liền cười, xoa xoa nắm tay, nỗ lực, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục nỗ lực, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của lãnh chủ đại nhân!

Đám người Mies biết chân tướng sự việc liền khóc. Có kiểu đảo trắng thay đen, uốn éo sự thật như thế sao? Mắt thấy các kỵ sĩ đang sá thân trong ruộng, sau khi trải nghiệm sự thật tàn khốc rằng mình ở trước cửa bệnh viện banh áo tháo thắt lưng, hơn một trăm tu sĩ rõ ràng đã tuyên thệ thoát ly Quang Minh giáo hội, phấn đấu cả đời vì sự nghiệp vĩ đại của Grilan! Kết quả sáu tên ích kỷ vì mình này, lại cố tình uốn éo bọn họ thành phần tử ngoan cố bướng bỉnh không sửa đổi!

Oan khuất này sao chịu nổi đây!

Do Mies tổ chức, các tu sĩ mở một hội nghị bí mật, hội nghị quyết định, không thể tiếp tục như thế! Bọn họ cũng biết y thuật, bọn họ cũng biết nghiên cứu thuốc thang! Thế là, các tu sĩ động gân não, giải phóng tư tưởng, tiếp thu ý kiến quần chúng, thông qua các loại thủ đoạn, đã đem suy nghĩ chân thật và giá trị có thể lợi dụng của họ viết thành một bức huyết thư, đưa tới trước mặt Tống Mặc.

Tống Mặc nhận được huyết thư của các tu sĩ, thật sự là chữ chữ dính máu, hàng hàng nhiễm lệ, xem xong, khóe môi lãnh chủ đại nhân giật giật, cầm bức huyết thư đó, lắc lắc trước mặt sáu tiền tu sĩ Roger, “Đây là sao?”

Roger sờ sờ mũi, nói: “Lãnh chủ đại nhân, chuyện là thế này…”

Roger vừa nói, Tống Mặc vừa gật đầu, nghe tới cuối, sờ cằm, nếu người ta đã đầu thành rồi, tiếp tục đối đãi với người ta như thế là không đúng! Tuy nói Quang Minh đại lục không có truyền thống ưu đãi tù binh, cũng không có công ước Genève gì đó, nhưng đối đãi trước kia đã chỉnh được thái độ, cũng đổi được tư tưởng của đám người Mies, nếu tiếp tục thô bạo như thế nữa, tuyệt đối là không thể được.

Nhưng, cũng không thể đơn giản tin tưởng đám người đó như thế, phải biết, bọn họ và đám người Harold khác nhau, không phải chủ động ly khai giáo hội, lại bị giáo hội suốt đường truy sát, có mâu thuẫn không thể điều hòa với giáo hội! Vạn nhất bọn họ giả bộ đầu thành, lại âm thầm đánh chủ ý chạy trốn, thì thật sự không hay.

Tống Mặc vỗ bàn, những kẻ này không phải nói mình có sở trường y thuật, có thể chế tạo thuốc thang sao? Vậy được, cho họ một vài vật liệu và dụng cụ thí nghiệm, ai có thể nghiên cứu ra thứ khiến Tống Mặc vừa lòng, dược vật có ích cho Grilan trước, thì người đó có thể thoát khỏi thân phận vật thí nghiệm, không cần phải mỗi ngày đúng giờ đúng chỗ biểu diễn nghệ thuật hành vi cho các nữ sĩ Grilan nữa.

Thắng sống thua chết, cạnh tranh bắt đầu!

Đám người Mies nhận được tin, ngây ra một lúc, lập tức gòng tay sắn tay áo, vì không để tiếp tục thoát y trước mặt đám nữ nhân nữa, liều thôi!

Số lần các tu sĩ thoát y giảm đi, thời gian giải trí nhàn tản của các nữ sĩ Grilan cũng theo đó giảm bớt, đồng dạng, vương phi ma tộc Laurent đang ở Grilan, cũng nhàn tản.

Vương phi nhàn tản, rất đáng sợ.

Lực chú ý của vương phi, bắt đầu tập trung lên thằng con của mình, Rhys Myers. Rhys từng muốn dời mối họa đi, nói với vương phi Laurent, trong lãnh địa có một tinh linh trời sinh không hợp ma tộc đang ở, nhưng hắn lại không ngờ, ảnh hưởng khí chất của vương phi quá mạnh, Gerrees sớm đã mất bóng dáng.

Còn về hắn đã ẩn trốn, hay là dứt khoát chạy mất, không ai biết.

Rhys rất câm nín, ngạo khí và dũng khí của tinh linh đâu?! Tinh linh dám ngàn dặm truy sát mình, cũng không dám đối mặt với mẹ mình sao?

Diện tích lãnh địa không nhỏ, dưới mặt đất còn có thành lũy ngầm khổng lồ do địa tinh và chu nho xây dựng, bên cạnh lãnh địa là một khu rừng Phỉ Thúy quanh năm không thấy mặt trời, muốn tìm một tinh linh trong nơi lớn như thế… rất đáng tiếc, Laurent không có kiên nhẫn này.

So với tốn phí sức lực đi tìm một tinh linh đã ẩn giấu giải buồn, không bằng tìm thằng con ngay trước mắt cho tiện.

Ma tộc vị thành niên hơn một ngàn bảy trăm tuổi khổ bức rồi, hình tượng lãnh ngạo cao quý hoàn toàn sụp đổ. Sụp thì sụp rồi, nhưng Tống Mặc lại nhờ đó mà hiểu được một mặt khác của Rhys, cũng khiến Rhys Myers ở trước mặt y, càng thêm chân thật.

Tuy nhiên, trình độ này, có chút bạo lực.

Tống Mặc vừa dùng trứng chim đã luột chín lăn qua vết bầm ở khóe mắt Rhys, vừa thầm phỉ báng, tên này da dày tới mức đạn cũng bắn không xuyên, lại bị vương phi đánh một phát liền bầm, đủ thấy võ lực của vương phi kinh người cỡ nào, tuyệt đối là đại trương phu trong đại trượng phu, Lý Tiểu Long trong Lý Tiểu Long!

Theo cách nói của Rhys, tại nhà Myers, thân vương và người kế thừa của thân vương thuộc sinh vật nhị đẳng, đứng ở đầu chuỗi thực vật này, tuyệt đối là vương phi, vương phi vui, mọi người đều vui, vương phi buồn bực, mọi người buồn bực. Vương phi muốn đánh người, trừ thân vương và người kế thừa thân vương, toàn bộ trốn biệt.

Nói đơn giản, vương phi dậm chân một cái, mặt đất cũng muốn run!

Đây thật sự là một gia tộc thần kỳ ‘thương yêu lẫn nhau’. Trên đầu Tống Mặc bốc ra từng bong bóng, ảo tưởng cảnh tượng vương phi tiểu vũ trụ bùng phát, một cú đá liên hoàn, đá bay thân vương và người kế thừa thân vương, những người khác thi nhau học theo địa tinh đào hang trốn biệt… vội vàng cắn môi, không được, không thể cười!

Rhys thấy Tống Mặc không nói, trong mắt lại vụt qua ý cười, ôm eo Tống Mặc, đưa mặt lại gần phần bụng y, rầu rĩ nói: “Thân ái…”

Tống Mặc vỗ hắn một cái, “Thành thật chút, vết bầm trên mặt còn chưa tan đau, ngươi muốn làm quốc bảo sao?”

“Quốc bảo?” Rhys ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Tống Mặc, chớp chớp mắt, ánh mắt thiệt mê ly, biểu tình thiệt hoang mang.

Biết bộ dáng hiện tại này trên tám mươi phần trăm là Rhys cố ý làm ra, nhưng tim Tống Mặc vẫn nhẹ run rẩy, quả nhiên mỹ nhân có bộ dáng nào cũng đều đẹp. Nhịn không được nhéo mặt Rhys một cái, đúng lúc lại nhéo ngay chỗ bầm, thấy Rhys nhíu mày, tâm tình Tống Mặc lập tức nở hoa, “Quốc bảo là gì không quan trọng.” Tống Mặc lại chọc chọc vết thâm trên mặt Rhys, “Nên giải quyết vấn đề trên mặt ngươi trước đã.”

Rhys ôm Tống Mặc không buông tay, thấp giọng lầm bầm vài câu, âm thanh rất thấp, Tống Mặc không nghe rõ.

“Cái gì?”

Tống Mặc không hiểu cúi đầu, cọ trán Rhys một cái, càng hiểu Rhys, Tống Mặc càng phát hiện, tính cách chân thật của Rhys và ấn tượng đầu tiên tạo ình thực sự cách nhau rất xa.

Gian xảo âm hiểm, tùy ý càn quấy quả thật không phải là lời nói bậy của giáo hội, nhưng ai có thể nghĩ rằng, ma tộc hắc ám bị hình dung là đối lập với Quang Minh, lại trẻ con như thế?

Rõ ràng là một gương mặt yêu diễm tà mị, nhưng thường xuyên mang biểu cảm vô tội, nói ra khiến Tống Mặc giở khóc giở cười, lại thêm cố ý lấy lòng, Tống Mặc muốn tiếp tục tức giận cũng tức giận không nổi.

Nhịn không được lại nhéo một cái, Tống Mặc không tốt lành nói: “Giả quá nhiều, thì không giống nữa.”

Rhys lập tức giãn chân mày ra, cười.

Kéo một tay Tống Mặc lên, phủ lên mặt mình, nghiêng đầu, môi nhẹ chạm vào lòng bàn tay Tống Mặc, xúc cảm mềm mại mang theo cẩn thận và thương tiếc.

Tống Mặc hoảng hốt một thoáng, sắc mặt hơi đỏ muốn rút tay về, lại phát hiện sức lực trên cổ tay lớn kinh người. Một bàn tay to lớn giữ sau đầu y, đè xuống, gương mặt yêu mị dần tiếp cận, gần tới mức có thể nhìn được chân mày run rẩy như cánh bướm, cảm giác được hơi thở ấm áp thổi lên mặt…

Tống Mặc vươn hai tay qua vai Rhys, chống lên lưng ghế, một chân quỳ lên đùi Rhys, hai mắt nhắm lại. Môi nhẹ tiếp xúc, nhẹ hôn, giống như dùng lông vũ quét qua, ngưa ngứa, nhưng không muốn tách ra.

Đầu lưỡi linh hoạt thò ra khỏi môi, vẽ theo đường môi, tiến vào giữa hai cánh môi khẽ mở, đảo qua hàm răng trắng tinh, nạy ra, tìm kiếm một chiếc lưỡi khác, nhẹ chạm, quấn lấy… nước miếng không nuốt kịp chảy ra khỏi khóe môi, được nhẹ lau đi, hầu kết di động lên xuống, hơi nóng mờ ám bắt đầu tràn ra từ nơi sâu nhất, chậm rãi chảy khắp cơ thể.

Đầu Tống Mặc hơi choáng, đợi khi y phản ứng lại. Mình đã banh cổ áo Rhys ra, cắn lên cổ hắn rồi.

Nhìn Rhys Myers quần áo hỗn loạn, đôi môi xưng đỏ, mắt dậy sóng, dáng vẻ mặc quân ngắt hái, Tống Mặc nhịn không được nuốt nước miếng, đây, là y làm sao?

Rhys nghiêng đầu nhìn Tống Mặc đột nhiên dừng lại, nắm một tay y, ngậm lấy vài ngón, “Thân ái, sao vậy, không tiếp tục sao?’

“Ta…”

Tống Mặc vừa nói một chữ, cửa phòng lại bị gõ vang, Tống Mặc vội đẩy Rhys ra, chỉnh lý lại quần áo, lúc này tới tìm y, chắc là quản gia.

Nhưng ngoài dự liệu, cửa mở ra, người đi vào không phải là lão quản gia John, mà là vương phi ma tộc Laurent mặc đầm dài màu rượu đỏ.

Đầm dài ôm người thể hiện hoàn mỹ thân hình hỏa bạo của vương phi, đôi tuyết trắng mê người trước ngực, khiến Tống Mặc không tự chủ nhớ lại cảm giác hạnh phúc được vùi ngực đó…

Vẻ mặt Tống Mặc bán đứng y, Rhys híp mắt lại, ngón tay giữ cằm Tống Mặc, quay đầu y lại, “Thân ái, ta cũng có!”

Cái gì? Có cái gì?

Tống Mặc chớp chớp mắt, giây tiếp theo, anh trai ngồi trên ghế, biến thành em gái, em gái kéo sơ mi lỏng lẻo ra, để lộ đôi tiểu thỏ trắng nõn và hai hạt đào trên tiểu thỏ, tiếp theo giữ gáy Tống Mặc, trực tiếp kéo vào lòng mình, “Nào!”

Tống Mặc ngã nhào.

Y thực sự không cách nào lý giải đường lối tư duy của những ma tộc này, quả nhiên chủng loài khác nhau, phương thức tư duy cũng không giống nhau sao?

Trước mặt mẫu thân đại nhân thế này thế nọ, quá xx rồi không phải sao?! Nói nghiêm trọng chút, y đây được coi như là xx vị thành niên đó! Khó bảo đảm vương phi trước kia còn đem y vùi ngực sẽ không đột nhiên nổi sung, một cước đá bay y. Y không có năng lực phòng vệ cường hãn như Rhys, một cú đá như thế, tuyệt đối là phải đi gặp thượng đế luôn!

Nhìn tình cảnh trước mắt, Laurent không những không tức giận, ngược lại cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, không thể khống chế bắt đầu đấm tường, tường đá kiên cố, lại bị bà đấm ra từng cái hố lớn như cái chén.

Lúc này, mỹ nhân gì đó, x lớn gì đó, vùi ngực gì đó, đều mọc cánh bay đi, trong đầu Tống Mặc chỉ nghĩ tới một việc, phí dụng tu sửa vách tường, ai bỏ?

Laurent cười đủ rồi, vén lọn tóc dài rũ trước trán ra, đi tới trước mặt Rhys, vỗ vai hắn, “Con trai, cho con một lời khuyên chân thành, muốn lấy được bà xã, nhất thiết không thể học theo cha con, nên đi theo mẹ học hỏi đi, hiểu chưa?”

Rhys hừ một tiếng, nhưng Tống Mặc lại khẽ động trong lòng, ánh mắt nhìn Laurent, mang theo tìm tòi.

Laurent cười, ngón tay sơn móng đỏ tươi nâng cằm Tống Mặc lên, “Ta đẹp không?”

Nguồn :

Tống Mặc không thoải mái tránh khỏi ngón tay Laurent.

Sự tránh né của Tống Mặc khiến Laurent hơi ngạc nhiên, sau đó nụ cười trên mặt càng sâu, cúi đầu, giọng nói mang theo dụ hoặc làm say lòng người, “Ngươi thích nam nhân?”

“Không thích.” Tống Mặc lại tránh ra sau.

Laurent nhướng một bên mày, chỉ Rhys, “Lẽ nào nó không phải nam nhân?”

“Cái này không giống.”

Rhys cũng mở miệng nói vào lúc này, “Mẹ…”

Nhưng Laurent không để ý tới hắn, à một tiếng, thẳng người dậy, đột nhiên búng tay một cái, một hàng phù văn đen từ dưới chân bà dâng lên, phù văn tan đi, một mỹ nam tóc nâu cao lớn, đứng trước mặt Tống Mặc. Làn da trắng tinh, đôi môi căng mọng, đôi mắt màu biển xanh, rất giống Rhys, nhưng lại hoàn toàn không giống.

Sau khi biến đổi, y phục trên người Laurent cũng khác. Trường bào màu đen bao kính hai chân dài, sơ mi màu đỏ như máu, nhưng lại không hề có cảm giác không hợp.

Trên người Laurent, có một ma lực do năm tháng lắng đọng, giống như rượu ngon làm người say, thời gian càng lâu, càng thơm.

Laurent vuốt tóc dài, đôi mắt màu biển xanh trở nên càng thêm thâm sâu, đôi môi đỏ cong lên mê người, nhìn Tống Mặc, lại hỏi lần nữa, “Ta đẹp không?”

Sắc mặt Rhys thay đổi, “Mẹ!”

Tống Mặc nhíu mày, lùi lại một bước, trực tiếp kéo tay Rhys, mở miệng hỏi: “Ba mẹ ngươi đều có thể biến tới biến lui như thế sao?”

Rhys không hiểu Tống Mặc tại sao đột nhiên hỏi vấn đề này, vẫn gật đầu, cho Tống Mặc một đáp án khẳng định.

Tống Mặc nhíu mày, hỏi một vấn đề rõ ràng nằm ngoài tình huống: “Vậy ngươi rốt cuộc là do ai sinh, ba ngươi hay mẹ ngươi?”

Rhys: “…”

Laurent: “…”

Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, ngoài cửa truyền tới tiếng nói của Jason, “Lãnh chủ đại nhân, tổng đốc đại nhân của hành tỉnh tây bắc tới thăm.”

Saivans? Lẽ nào, là chuyện của Hắc Viêm sao?

Tống Mặc buông tay Rhys ra, một khi nghĩ tới con rồng bụng bự đó đưa kim tệ tới ình, hai mỹ nhân trong phòng đối với lãnh chủ đại nhân đều thành phù vân.

Mỹ nhân đương nhiên tốt, nhưng giá kim tệ cao hơn! Có kim tệ rồi, có kỵ sĩ đoàn hơn một ngàn lực lao động, phố thương nghiệp ngầm, có thể bắt đầu rồi!

Chẳng qua, tại sao lại là Jason tới báo? Trước kia đều là quản gia.

Tay nắm nắm đấm cửa của Tống Mặc đột nhiên ngừng lại, hình như, từ sau khi Laurent ở lại Grilan, quản gia trước giờ không cùng bà xuất hiện tại một nơi… là y nghĩ nhiều sao?