Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 134: Cự long tỉnh giấc




Mười khẩu pháo núi Tống Mặc đưa tới, nổ vang.

Người Chisa, bất luận là bên thủ thành, hay bên công thành, đều chưa từng thấy qua vũ khí như thế. Có thể phát ra tiếng vang lớn, mỗi lần tiếng động đó vang lên, tường thành kết cấu đất đá, luôn sẽ để lại một hố lớn, có mấy viên đạn pháo màu đen trực tiếp rơi vào trong thành, lửa và khói bốc ngập trời, tiếng kêu gào thảm thiết từ xa truyền lại, Nelson còn có thể miễn cưỡng duy trì trấn định, mà sắc mặt những người khác đã trở nên tái nhợt.

Vũ khí thế này, vũ khí đáng sợ thế này!

Thật sự tới từ Grilan sao?

Lão Josh và lão Camer thay đổi sắc mặt, bọn họ nhìn nhau,, trong mắt đều có sự sợ hãi và lo lắng không khó phát giác. Nếu trước kia bọn họ cho rằng Tống Mặc Grilan tìm bọn họ hợp tác, chẳng ngoài lý do phòng bị Nelson ngồi lên vương vị rồi trở mặt, hiện tại, bọn họ hoàn toàn không còn suy nghĩ này nữa.

Người có vũ khí đáng sợ thế này, còn lo lắng những chuyện đó sao?

Nếu Nelson trở mặt, y có thể trực tiếp phát động một cuộc chiến tranh!

Chisa, gần như không có phần thắng.

“May mắn.”

Trong lòng hai lão hồ ly đồng thời dâng lên suy nghĩ này, may là lãnh chủ Grilan và quốc vương Angris vẫn luôn không hợp, nếu không, chỉ dựa vào thù hận của lão Julien với Chisa, Chisa không diệt quốc mới lạ.

Lão Josh và lão Camer đồng thời hạ quyết định, trở về lập tức trả lời cho Tống Mặc, hy vọng vẫn không quá trễ.

Harold hai tay bắt chéo trước người, ống tay áo thật dài che đi bàn tay hắn. So với những người khác, vẻ mặt hắn vô cùng bình tính, còn mang theo một chút nhàm chán rất khó phát giác.

Nelson nhìn hắn một cái, tiếp theo quay đầu đi, nắm chặt cán bội kiếm.

Cuối cùng, dưới pháo kích liên tục của bộ xương chu nho, tường thành Chisa bị nổ sụp một mặt, lộ ra lỗ hỏng thật lớn. Nelson rút bội kiếm ra, hạ lệnh tiến công.

“Xung phong!”

“Giết!”

Tiếng pháo dừng lại, phản quân như thủy triều trào lên tường thành đã tổn hại, trú quân Chisa sớm đã mệt mỏi kiệt quệ, cho dù như thế, cũng anh dũng cầm vũ khí lên, đối kháng với phản quân.

Harold nhàn chám ngáp một cái, so với chiến tranh của Obi và Sabisand, trận chiến trước mắt, căn bản không đáng nhắc tới. Nếu lãnh chủ đại nhân không chi viện mười khẩu pháo núi này, tính ra công tước Nelson ít nhất còn bị cản ở ngoài vương thành một tháng. Tổn thất càng lớn.

Đến lúc đó, ai thắng ai bại, thật sự khó nói.

Harold đi tới bên cạnh chu nho dẫn đầu, chỉ chỉ đạn pháo chất đống bên cạnh còn chưa dùng xong, cùng mười ống pháo núi còn đang nóng, nói: “Cất đi.”

“Tuân lệnh, đại nhân.”

Các xương khô làm việc rất mau lẹ, không bao lâu, nơi đặt pháo núi và đạn dược trước đó, đã không còn lại gì.

Harold quay người lại, thắng bại của trận chiến này đã không còn hồi hộp, Nelson ngồi lên vương vị là chuyện chắc chắn, vậy thì, tiếp theo, nên thảo luận với công tước đại nhân về vấn đề ‘thù lao’ rồi, chắc công tước đại nhân nhất định sẽ không quá keo kiệt.

Còn khế ước mà hắn ký với lãnh chủ đại nhân, Harold tin rằng, sau khi chứng kiến uy lực của pháo núi, công tước Nelson và người Chisa thủ hạ của hắn, tuyệt đối sẽ không đưa ra bất cứ dị nghị nào với nội dung trong hiệp ước.

Thành Cary đã tới tay, lãnh địa bị chiếm lãnh chủ đại nhân nhắc tới, cũng nắm chắc tám chín phần. Chuyện hắn phải làm, là để người Chisa thừa nhận, những địa bàn này hoàn toàn thuộc về Grilan.

Harold vuốt cằm, ừm, hiện tại xem ra, chuyện này không khó. Khó là, trừ địa bàn ra, hắn có thể mang về bao nhiêu kim tệ từ Chisa, con số quá ít khẳng định không được, quá nhiều, đào rỗng cả quốc khố Chisa, thì cũng không phù hợp với lợi nhuận của lãnh chủ đại nhân, cân nhắc kỹ lưỡng, phải bứt được lông chim nhạn, nhưng không thể bứt sạch. Tát ao vớt cá, không thể làm a.

Tiền chủ giáo kiến tập, cách thức suy nghĩ đang vô hạn tiếp cận với gian thương, đáng vui đáng mừng.

Đúng như Harold dự liệu, sau khi phản quân công phá đô thành, thủ quân Chisa không thể kháng cự bao lâu, đặc biệt là sau khi quan chỉ huy của thủ quân thân vong, tất cả đều mất đấu chí, giống như văn quan khuyên bọn họ hàng, Nelson là người kế thừa hợp pháp, em trai ruột của quốc vương, nói tới cùng, đây là tranh quyền đoạt lợi giữa anh em, bọn họ đã tận chức trách bảo vệ vương đô rồi, nếu còn chấp mê bất ngộ, không chỉ sẽ mất đi tính mạng của mình, mà ngay cả người nhà cũng không may mắn thoát khỏi.

“Công tước đại nhân đã hạ lệnh, sau khi quân đội vào thành tuyệt đối không loạn dân! Chỉ cần mọi người buông vũ khí, toàn bộ miễn vô tội!” Câu nói này trở thành cọng rơm cuối cùng đè chặt lạc đà.

Quốc vương Chisa ngồi trên vương tọa, nhìn đại thính nghị sự trống rỗng, thần sắc tê liệt. Các người vợ của hắn ngồi xung quanh hắn, tiểu công chúa Olivia một thân khôi giáp, tay cầm trường kiếm, kêu gào muốn quyết một trận tử chiến với Nelson.

“Câm miệng!”

Mẹ của Olivia, đệ nhị vương phi của Chisa vừa lau nước mắt, vừa hung tợn trừng Olivia một cái, bà sao lại sinh ra một đứa con ngu như thế? Lẽ nào còn không nhìn rõ tình huống hay sao? Hiện tại điều duy nhất họ có thể làm, chính là nghĩ cách sống sót! Hơn nữa phải giữ vinh quang của thành viên vương thất, nếu không, bọn họ sẽ bị đuổi khỏi cung đình, lãnh địa, kim tệ và quyền lực đều sẽ mất sạch!

Không có những thứ này, hàm tước vương phi và công chúa trống rỗng, còn có ích lợi gì?!

Ngay cả ăn mày cũng có thể chế nhạo họ!

Quốc vương Chisa vẫn như khúc gỗ, đệ nhất vương phi ngồi bên cạnh hắn, nhẹ vỗ tay hắn, nói: “Bệ hạ, ngài đã quyết định chưa?”

Quốc vương Chisa quay đầu lại, nhìn người vợ kết tóc của mình một cái, mệt mỏi nhắm mắt lại, vung tay, “Các nàng, đều đi đi.”

“Bệ hạ?”

“Trở về phòng đi, Nelson sẽ không làm gì các nàng. Nếu hắn muốn ngồi vững trên vương vị, thì phải đối đãi tốt với các nàng. Calavi đã bị bắt rồi, không biết sống chết, ta hy vọng, các nàng có thể bảo vệ Olivia và đứa con nhỏ của ta, chúng là…”

Quốc vương Chisa không nói nữa, trừ đệ nhất vương phi, ba vị vương phi khác, đều mang tâm tư khác nhau rời khỏi, chỉ có đệ nhất vương phi, ngồi bên cạnh quốc vương Chisa, nắm chặt tay hắn, “Bệ hạ, thiếp cùng ngài.”

“Nàng…”

“Thiếp cùng ngài, giống như chúng ta đã thề với thần.”

Quốc vương Chisa ngây người nhìn vợ của mình, trước mắt trở nên mơ hồ, hai hàng lệ khổ sở thuận theo khóe mắt chảy xuống, vương phi trước mắt, dường như đã trở lại là cô nương ở hôn lễ, có nụ cười mang theo hai lúm đồng tiền, đôi mắt giống như một hồ nước trong vắt….

Phản quân công chiếm vương cung, thủ vệ vương cung đã đầu hàng toàn bộ, quan thị tùng và các thị tùng run run rẩy rẩy tựa tường đứng lên, cẩn thận đánh giá Nelson trước kia bị lưu đày, hiện tại lại lấy tư thế chủ nhân trở về.

Công tước Nelson một thân quân trang, áo giáp và áo khoác đều dính máu, cùng gương mặt hơi mang nét thư sinh của hắn, rất không phù hợp.

Đi tới trước đại thính nghị sự của quốc vương, công tước Nelson hai tay ấn lên cánh cửa to lớn có khắc hoa văn màu vàng, dùng lực đẩy, cửa đại thính chậm rãi mở ra, mọi người đồng thời dừng bước.

Đầu kia đại thính, vợ chồng quốc vương đang mỉm cười, nắm chặt hai tay ngồi trên vương tọa. Khóe môi chảy xuống dòng máu, sắc mặt xanh trắng, cùng ly rượu đã rớt xuống đất, chiêu cáo vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, bao gồm lão Josh và lão Camer cùng Nelson tiến tới, bọn họ vốn muốn giúp Nelson khuyên quốc vương thoái vị, không ngờ chuyện lại biến thành thế này.

Một tiếng gào đau khổ đánh tan tịch mịch lúc này.

Calavi bị Nelson dẫn vào vương cung, thấy cảnh này, liền đẩy binh sĩ canh giữ hắn ra, cướp vũ khí trong tay binh sĩ, trực tiếp tấn công Nelson, đỏ mắt gào lên: “Ta phải giết ngươi!”

Nelson tránh ra một bước, tránh khỏi thế công của Calavi, sớm đã có thủ vệ đi tới, ngăn cản Calavi.

Calavi bị ấn mạnh xuống đất, liều mạng muốn ngẩng đầu lên, Nelson đứng trước mặt hắn, cúi nhìn hắn, ánh mắt đó, mang theo khinh bỉ, thương hại, và ngạo mạn, giống như hắn trước kia đã nhìn Nelson.

Nelson cong lưng nhặt vũ khí bị rớt dưới đất lên, vừa rồi Calavi muốn dùng thanh kiếm này giết chết hắn.

Dùng mũi kiếm nâng cằm Calavi lên, Nelson mở miệng: “Đệ nhất vương tử điện hạ, có vài chuyện không thể làm, làm rồi, thì nhất định phải trả giá.”

Vận mạng của Calavi, đã định, hắn sắp cùng cha mẹ hắn, vợ chồng quốc vương Chisa, chôn trong mộ viên vương gia.

“Chuyện tới đây kết thúc.”

Thi thể của quốc vương Chisa và đệ nhất vương phi đã được mang đi, Nelson đi tới trước vương tọa vẫn còn dính máu của vợ chồng quốc vương, còn chưa kịp lau đi, vỗ tay vịnh ghế, quay người nhìn xuống.

Trong đại thính yên lặng một thoáng, tiếp theo lại vang lên tiếng hoan hô: “Tân quốc vương vạn tuế!”

Ba vị vương phi trốn trong phòng ôm Olivia và tiểu vương tử run rẩy không thôi, bọn họ đang đợi khoảnh khắc quyết định vận mạng của mình tới, khi nghe thấy tiếng hoan hô ‘tân quốc vương vạn tuế’ vang lên, trừ Olivia cắn môi tới chảy máu, ba vị vương phi đều thở phào một hơi.

Mạng, giữ được rồi.

Tin vương vị Chisa đổi chủ không lâu sau đã truyền khắp các nước, một vài quốc vương và quý tộc không xem trọng Nelson đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều thấy lạ, một công tử bột tay trói gà không chặt, làm sao đoạt được vương vị từ tay quốc vương Chisa chiến công xuất sắc?

Trong đó, phản ứng lớn nhất là lão Julien.

Quốc vương Angris, khi nghe được tin tức này, trực tiếp đứng lên khỏi vương tọa. Lão kinh ngạc trợn to mắt, đối thủ đấu với lão hơn nửa đời, cứ như thế mà chết?

Mất đi vương vị, đánh mất sinh mạng, quốc dân đều trầm mê trong cuồng hoan của tân quốc vương đăng cơ, danh tiếng khoan hậu nhân từ của tân quốc vương sớm đã truyền khắp Chisa, gần như không có ai còn nhớ tới quốc vương Chisa tiền nhậm mang tới cho bọn họ vinh quang lớn cỡ nào.

“Bệ hạ, có phải nên phái đại thần tham gia vào điển lễ đăng cơ của tân quốc vương?”

Tể tướng nhìn sắc mặt lão Julien, mở miệng nói: “Có lẽ, có thể bàn với tân nhậm quốc vương, về đất đai bị tiền nhậm quốc vương cướp mất.”

Lão Julien biết tể tướng đang nghĩ gì, Nelson vừa ngồi lên vương vị, trong Chisa vừa mới bình ổn chiến loạn, nếu Angris nhân cơ hội uy hiếp phát binh, chưa chắc không thể đòi lại một phần quốc thổ bị chiếm. Nhưng, chuyện không hề đơn giản như tể tướng tưởng tượng, thời gian này lão vẫn luôn chú ý tới động hướng của Chisa và Grilan, tin tức truyền về càng nhiều, tim lão Julien càng không bình tĩnh. Tới mức lão trực tiếp phái thêm kỵ binh tới biên cảnh, mà kỵ binh không lâu trước đã truyền tin về, quốc vương Obi thống lĩnh hắc giáp kỵ binh tới Grilan.

Lão Julien thấp thỏm bất an. Lão không muốn phải cúi đầu với Tống Mặc, nhưng, trừ nó ra, lão có thể làm gì?

Chiến tranh ở lãnh địa chiếm được trong Angris đã nổi lên, một khi không cẩn thận, Angris sẽ trở thành Chisa thứ hai, đến lúc đó, kẻ thay lão ngồi lên vương vị, sẽ là ai?

“Quốc vương bệ hạ?”

“Thôi đi, để ta suy nghĩ một chút.”

“Tuân lệnh, bệ hạ.”

Tống Mặc nhận được tin ngay ngày Nelson công chiếm vương đô Chisa, một phần thư tay của Nelson, một phần tới từ quan viên trong quân Nelson, còn một phần là Harold đưa về.

Thư của Nelson bị Tống Mặc trực tiếp bỏ qua một bên, y bóc lá thư của Harold trước, sau khi xem xong, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, nhịn không được nói với lão John vừa mới vào thư phòng: “Quản gia, đến tay rồi!”

“Cái gì?”

Lão John quái dị nhìn Tống Mặc một cái, đặt trà nóng và điểm tâm trong mâm trước mặt Tống Mặc.

“Địa bàn, toàn bộ tới tay rồi!” Tống Mặc cười mở thư của Harold, “Trừ thành Cary, lãnh địa bị chiếm, Harold còn đòi được hai thành phố biên cảnh gần thành Cary, tuy đã hoang phế, nhưng, vị trí địa lý rất được, xây dựng lại tuyệt đối không thành vấn đề!”

Tống Mặc càng nói càng cao hứng, “Pháo cũng bán cho bọn họ hai khẩu, hai trăm ngàn kim tệ! Giá cả hơi rẻ chút, chẳng qua đạn pháo tính riêng!”

Lão John gật đầu, “Quả thật đáng để cao hứng.”

“Đúng đó, ta…”

Tống Mặc còn muốn nói gì đó, lại bị tiếng gõ cửa ngắt lời, một đội thương buôn của tinh linh, tới Grilan.

“Đội thương buôn tinh linh?”

Tống Mặc ngẩng đầu nhìn lão John, quản gia cũng có hơi mù mờ. Tinh linh làm ăn đều ủy thác người đại diện, rất ít khi đích thân ra mặt, đội thương buôn tinh linh, lão John cũng mới nghe lần đầu.

Chẳng qua, khi Tống Mặc tận mắt nhìn thấy đội thương buôn tinh linh nó như thế nào, xém chút đã giống như mọi người, bị chói mù mắt chó hợp kim Titan.

Mọe nó đây là đội thương buôn?!

Quốc vương xuất tuần cũng không có kiểu cách như thế?

Một đội thương buôn, năm mươi chiếc xe ngựa, kéo xe toàn bộ đều là ngựa trắng không có một cọng lông tạp, Tống Mặc đã từng chứng kiến Hắc Viêm ngồi trên Osafei hoàn toàn có thể khẳng định, đó khẳng định không phải ngựa trắng bình thường, hết tám chín phần là thú một sừng!

Dùng thú một sừng kéo xe, cũng chỉ có tinh linh mới có thể nghĩ ra.

Xe ngựa thì càng không cần phải nói, ngay cả bánh xe cũng sáng lấp lánh, cho dù không phải là vàng, cũng chắc chắn rất đáng tiền! Trên xe khảm đó là gì, bảo thạch?!

Lại thêm những mỹ nhân đánh xe, Tống Mặc có thể đoán được vì sao tinh linh luôn ủy thác người khác đại diện làm ăn, đội ngũ thế nào mà kéo ra, ai sẽ tin rằng bọn họ là đội thương buôn làm ăn, thuần túy là khoe giàu mà! Rõ ràng muốn nói ông có tiền, rất có tiền, cực kỳ có tiền, có năng lực tới cướp đi?

Tưởng tượng bọn cướp toàn thân cơ bắp kêu to lao tới đội thương buôn ‘vàng son lộng lẫy’, lại bị tinh linh trong đội thương buôn ngươi một tiễn ta một tiễn bắn thành cái rổ, tinh linh thu thập bọn cướp xong phất tay, “Đây là vì hòa bình thế giới!”

Tống Mặc tự biên hoàn tất, tan vỡ.

Hai tinh linh dẫn đội Tống Mặc từng gặp, là hai tinh linh của Hồng sâm lâm cùng Gerrees tới Grilan, Gerrees và Allan đều không tới, Tống Mặc lịch sự hỏi một câu, được thông báo, bọn họ bị chuyện gì đó làm lỡ việc.

“Lãnh chủ Grilan tôn kính, xin không cần lo lắng, tinh linh giữ chữ tín.” Một tinh linh tóc đỏ trong đó dẫn Tống Mặc tới trước một chiếc xe ngựa, bảo tinh linh trên xe ngựa vén rèm che màu xanh lục trên đỉnh ra, lập tức, ánh vàng lấp lánh đầy mắt, Tống Mặc lại lần nữa tan vỡ.

Trên xe ngựa chất đầy từng thỏi vàng!

Mọe nó đây không phải là kim tệ, là vàng thỏi đó!

Tống Mặc nhéo đùi mình một cái, khắc chế đừng để mình nhào lên túm một thỏi cắn thử xem có thật sự là vàng không, tinh linh tóc đỏ lại trực tiếp cầm một thỏi lên, đưa cho Tống Mặc, “Đây là điều đã viết rõ trên khế ước, kim tệ còn phải bỏ vừa rương, vận chuyển cũng quá phiền phức, như vậy thuận tiện hơn nhiều. Trực tiếp chất lên xe ngựa là được.”

Thỏi vàng vào tay liền nặng, Tống Mặc nâng thỏi vàng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, đây là khoe giàu đúng không? Tuyệt đối là khoe giàu mà?!

So với những tinh linh này, phú nhị đại quan tam đại gì đó, đều là bã! Còn phù vân hơn phù vân, gió vừa thổi, triệt để không còn bóng dáng!

Hắc Viêm và hắc giáp kỵ binh yên hơi lặng tiếng rời khỏi Grilan, đã bố trí ổn thỏa ở hành tỉnh tây bắc. Phủ tổng đốc của Saivans trực tiếp bị hắc giáp kỵ binh bao vây kín kẽ, người trong phủ tổng đốc đều bị đuổi ra, bao gồm cả tổng đốc.

Sau khi Hắc Viêm vào phủ tổng đốc, liền nhốt mình vào phòng, các quan viên lớn nhỏ của hành tỉnh tây bắc quay mặt nhìn nhau, cũng không biết quốc vương bệ hạ làm cái gì. Saivans không biện pháp, chỉ có thể viết một bức thư cho tể tướng Murphy ở vương đô, thông báo tình huống ở đây.

Trong căn phòng tăm tối, Hắc Viêm nhìn vảy đen ẩn hiện trên cánh tay mình, đứng lên, đi tới trước gương thay áo cao bằng thân người, kéo áo ra, một đồ án màu đen phức tạp, nằm trước ngực hắn, hắn có thể cảm giác được, trong người đang có một sức mạnh bắt đầu thức tỉnh. Nhắm mắt lại, khi mở ra, một đôi con ngươi dọc màu vàng, chiêu cáo huyết mạch cự long hoàn toàn tỉnh giấc.

Tại sao lại đột ngột như thế?

Hắc Viêm không hiểu, nhưng sau khi hắn phát hiện tình huống này, lập tức rời khỏi Grilan. Nơi đó có ba ma tộc cường đại, đối với hắn hiện tại mà nói, rất không an toàn. Hắn có huyết thống lại giống, nhưng cũng có huyết thống nhân loại, triệt để thức tỉnh đại biểu cái gì, ngay cả bản thân Hắc Viêm, cũng không rõ…

Cùng lúc này, Tống Mặc đang cùng tinh linh thương nghị kế hoạch sau đó đột nhiên nhíu mày.

“Sao vậy?”

“Xin lỗi, ta có việc không tiếp chuyện tiếp được.”

Tống Mặc nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng cửa lại, giơ tay phải lên, nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón út, đang nóng lên.

Đây là chuyện gì?