Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 68: Ép mua ép bán




Một đạp tràn đầy uy lực của cốt long, tôn nghiêm vương một nước của Hắc Viêm không còn gì.

Toàn trường yên tĩnh.

Ngay cả Tống Mặc đang trong cuồng loạn cũng ngạc nhiên quên cả hạ lệnh, chỉ có các bộ xương hoàn toàn không bị ngoại giới ảnh hưởng, vẫn đang bận rộn như ong mật. Nhắm chuẩn, định vị, nhét đầy đạn pháo, oành một phát, cốt long vừa mới dẫm Hắc Viêm dưới chân, bị một viên đạn pháo nã ngay chóc.

Một khúc xương sườn cực lớn trực tiếp gãy rời nát bét, vi vu rớt xuống đất.

Tiếp tục tĩnh mịch.

Cốt long không có cảm giác đau, mất một khúc xương sườn r, hoàn toàn không có trở ngại, chỉ là cái chân dẫm lên người Hắc Viêm, đột nhiên bị một kiếm đâm xuyên từ dưới lên, kiếm khí bùng nổ, nửa cái chân không thấy bóng dáng. Một cái chân hoàn toàn không thể chống đỡ thân thể to lớn như vậy, thân hình như ngọn núi của cốt long ngã sang một bên, ầm ầm chạm đất.

Hắc Viêm một tay cầm kiếm chống xuống đất, toàn thân trên dưới dính đầy bùn đất, không còn chút tôn quý bá khí trước đó.

Rhys nhảy xuống khỏi đầu cốt long, vỗ vỗ cái đuôi không ngừng lắc, đợi khi bé lớn xác an tĩnh xuống, quay sang nhìn Hắc Viêm.

Trường kiếm trong tay Hắc Viêm tràn đầy vết nứt như mạng nhện, giống như giây tiếp theo sẽ nát bươm, nhưng kiêu ngạo của quốc vương không cho phép hắn lùi lại nửa bước, trường kiếm lại giơ lên lần nữa, trong đôi mắt màu vàng tràn lên hung ác không thuộc về nhân loại.

Rhys nhướng một bên mày, trong con ngươi đỏ máu tràn đầy sát khí.

Ma tộc và cự long, hai chủng tộc cường hãn nhất trên Quang Minh đại lục, một khi khai chiến, không chết không thôi.

Lúc này, đạn pháo của ba khẩu đại bác nhắm chuẩn về phía họ bay tới, dội xuống ngay đầu. Mặt tuyết trắng xóa trên đất đã sớm không còn tồn tại, giờ nổ văng ra toàn là đất cát. Sau khi cát bụi qua đi, hai mỹ nhân cường hãn lông tóc vô thương tiếp tục sáp vào đánh nhau, tư thế rất đẹp mắt, thái độ rất khoa trương, lực phá hoại rất cường đại.

Không tới một khắc, lãnh địa lại lần nữa bị nổ sụp một góc.

“Lãnh chủ đại nhân, không thể tiếp tục như thế. Nhất định phải nghĩ cách khiến bọn họ dừng lại.”

“Quản gia, ông cảm thấy có thể sao?”

“… Không mấy khả năng…”

Tống Mặc nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai tên khốn vui đùa này, không cho họ biết tay, ta thực sự không cam tâm!”

“Nhưng…” Lão John chần chờ một lát, vẫn mở miệng nói: “Mảnh đất bị sụp vừa rồi, có một nửa nguyên nhân, là do đạn đại bác.”

“…”

“Cho nên, cho dù không thể ngăn cản bọn họ tiếp tục đánh nhau, ngài cũng không thể lại bắn pháo nữa. Dù sao, người khác dỡ nhà ngài, sau chuyện còn có thể đòi bồi thường, nếu ngài tự mình cũng động thủ dỡ… kim tệ rất có thể sẽ không đòi được. Tình huống hiện tại là, kim tệ ngài có thể đòi được, đã rút bớt lượng lớn.”

“… Quản gia.”

“Vâng, lãnh chủ đại nhân.”

“Mấy lời này, tại sao ông không nói với ta trước khi nã pháo?”

“Nói rồi ngài cũng sẽ không nghe.”

“Ta là người không giảng lý thế sao?”

“Rất đáng tiếc, có lúc, ngài quả thật là vậy.”

“…”

“Ngài không cần nản lòng, người của gia tộc Grilan, đều có tính cách như thế. Chỉ là cá tính của ngài cường liệt hơn chút thôi.”

“…” Đây là an ủi hay là bỏ đá xuống giếng?

Dưới lời khuyên giải hết nước hết cái của lão John, Tống Mặc cuối cùng hạ lệnh dừng nã pháo. Trên thực tế, cho dù y không hạ lệnh, đạn pháo cũng dã cạn kiệt. Đạn pháo đại bác và đạn hỏa dược đơn giản hoàn toàn khác nhau, mỗi khi chế tạo một viên, đều tốn lượng lớn khoáng thạch và hỏa dược, nhìn một đống vỏ đạn đầy đất, tim Tống Mặc cũng đang ri máu.

Ngẩng đầu nhìn Rhys và Hắc Viêm đánh trên mặt đất chưa đã nghiện, đã bay lên giữa không, Tống Mặc hận tới ngứa răng, lẽ nào gặp phải loại phi nhân loại này, mình thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?

“Cho dù giết không chết, bắt lại nắn sửa một phen, cũng được mà…”

Tống Mặc siết chặt nắm tay, hai mắt bốc hỏa, giọng nói của Gerrees đột nhiên truyền tới, “Ta có thể giúp ngươi.”

Tống Mặc đột ngột quay đầu, tinh linh tóc vàng đứng ở nơi cách y không tới ba mét, áo trùm màu xanh không nhiễm hạt bụi, hoàn toàn khác biệt với hai phi nhân loại đang đánh nhau khó thể tách rời trong chiến trường kia.

Tống Mặc nhìn Gerrees, nhíu mày, “Ngươi sẽ tốt bụng như thế sao?”

“Trên thực tế, cái này không tính là tốt bụng.” Gerrees đi tới trước mặt Tống Mặc, giơ tay nâng cằm Tống Mặc, “Đây chính là giao dịch.”

“Giao dịch?”

“Phải.” Gerrees gật đầu, đôi mắt màu xanh lục lóe qua tia sáng khó hiểu, “Ta có thể giúp ngươi vây khốn họ, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Một chuyện ngươi hoàn toàn có thể làm được.”

“Được, thành giao!”

Tống Mặc biết điều kiện của Gerrees sẽ không phải là chuyện đơn giản, nhưng hiện tại y không có biện pháp khác. Nhân loại đã không thể nào ngăn cản Rhys và Hắc Viêm rồi, chỉ có dùng phi nhân loại, mới có thể ngăn cản họ.

Gerrees thấy Tống Mặc gật đầu, buông cằm Tống Mặc xuống, nhưng giây tiếp theo lại giữ lấy sau gáy Tống Mặc, đôi môi màu hồng nhạt đặt giữa chân mày y, ấn một nụ hôn phản phất như mang theo hương vị cỏ xanh.

Trong thoáng chốc Gerrees hôn y, Tống Mặc có thể cảm nhận được rõ ràng hoa văn hình chiếc lá trên mu bàn tay phải ẩn ẩn nóng lên. Tống Mặc giơ tay lên, phát hiện trên hoa văn đã có thêm một chiếc lá.

“Đây là sao?”

“Khế ước.”

Gerrees lời ít ý nhiều, vén tóc lên, hoa văn sau tai hắn, cũng đã thêm vào đồ án không khác gì trên tay Tống Mặc.

Tuy Rhys và Hắc Viêm đang đánh nhau túi bụi, nhưng hai người đều không bỏ qua màn Gerrees hôn trán Tống Mặc vừa rồi.

“Tinh linh đáng chết!”

Hai đạo kiếm khí lập tức xoay chuyển, bắn thẳng về phía Gerrees.

Gerrees ôm eo Tống Mặc, tránh khỏi sức mạnh đáng sợ có thể chẻ mặt đất, đáp xuống ngoài mấy mét, buông Tống Mặc ra, hai tay mở rộng, tia sáng màu xanh bùng lên, mặt đất lại lần nữa chấn động, vô số dây mây phá đất chui lên.

Những dây mây màu nâu đậm này thô hơn dây nho Gerrees trồng tới mấy vòng, còn mang theo gai sắc bén, sau khi phá đất chui ra liền bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng, một khi quấn lên thân người, sẽ giống như mãng xà bắt được con mồi, càng quấn càng chặt.

Sau dây leo là từng mảng từng mảng hoa tươi đỏ nở rộ, nụ hoa to hơn cả nắm tay nam nhân thành niên dần nở ra, trong không khí lập tức lan tràn hương thơm thấm đượm lòng người, phấn hoa hình hạt gạo theo gió bay đi, một khi hít vào, sức lực toàn thân sẽ giống như bị rút đi nhanh chóng, nửa bước cũng không thể nhúc nhích.

Tia sáng xanh quanh người Gerrees càng lúc càng chói mắt, dây mây và đóa hoa như có ý thức riêng, bao vây Rhys và Hắc Viêm.

Cho dù thực lực của hai người cường hãn, nhưng lúc hành động vẫn chậm hơn nửa nhịp. Dây mây màu nâu lập tức quấn lên, cột chặt hai người. Giãy khỏi một tầng, lại tới tầng nữa, thể lực không ngừng bị tiêu hao, nhưng dây leo cứ như vô cùng vô tận.

Sau khi xác định hai người trong thời gian ngắn không có biện pháp thoát ra, Gerrees quay sang nhìn Tống Mặc, “Thế này…”

Nói được một nửa thì ngừng lại, Tống đại lãnh chủ đã ngã xuống đất, ngủ bất tỉnh nhân sự.

Đưa mắt nhìn quanh, trên cả chiến trường, người có thể đứng thẳng, chỉ còn lác đác vài móng.

Lão quản gia John là một trong số mấy người tỉnh táo nhất còn lại, ông đi tới trước Tống Mặc, cúi lưng, ôm ngang Tống Mặc lên. Ông lão tóc hoa râm, ôm một thanh niên hơn hai mươi, lại không tốn chút sức nào.

“Gerrees các hạ.” Lão John ôm Tống Mặc, đứng trước mặt Gerrees, “Bất luận ngài có chủ ý gì, hy vọng ngài sẽ không thật sự tổn hại tới lãnh chủ đại nhân.”

“Nếu vậy thì sao?”

“Ta từng nghe nói tinh linh rất ghi thù.” Lão John nói từng chữ, “Nhân loại cũng thế.”

Nói xong, lão John ôm Tống Mặc quay người đi, không nhìn xem hiện tại Gerrees có vẻ mặt gì. Mấy địa tinh đi trước dẫn đường, tuy phần lớn thành ngầm đều đã bị chôn vùi, nhưng vẫn có một bộ phận may mắn thoát nạn. Người già phụ nữ trẻ em trong lãnh địa hiện tại đều trốn ở đó. Tòa chủ thành của thành ngầm cũng may mắn sống sót trong trận chiến vừa rồi, chẳng qua, một góc bị đạn pháo nổ sụp. Nếu Tống Mặc biết chuyện này, chỉ sợ đánh chết cũng không ngủ được.

Trong bầu trời phiêu bay tuyết trắng, trong hoa tuyết xen tạp mưa đá to to nhỏ nhỏ, người bị hương hoa và phấn hoa làm cho ngủ mất, lục tục bị mưa đá dội tỉnh, mấy tên xui xẻo, còn bị đập trúng đầu, lại lần nữa hôn mê.

Tuyết càng lúc càng lớn, mưa đá cũng càng lúc càng nhiều, những cục băng cục nào cục nấy to bằng nắm tay từ trời rơi xuống, Rhys và Hắc Viêm gần như đồng thời xé nát vụn toàn bộ dây mây đang cột lấy mình. Gerrees cũng không hứng thú lại điều khiển chúng vây khốn họ nữa.

Cho dù hắn rất muốn giết chết ma tộc đó, cướp về linh hồn của Bod, thì hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt.

Tống Mặc được lão John mang vào thành ngầm xong, không lâu sau đã tỉnh lại. Được biết đang đổ mưa đá, nhà cửa trên mặt đất đều đã sụp đổ, lều được dựng thì chống không nổi mưa đá, hắc giáp kỵ binh Hắc Viêm mang tới đang gặp phiền phức, sau khi không ít người bị thương, nghĩ nghĩ, nói: “Quản gia, bảo địa tinh cho bọn họ vào đi.”

“Lãnh chủ đại nhân?”

“Cứ làm như ta nói.”

“Tuân lệnh, đại nhân.”

Lão quản gia John mang theo Johnson và mấy địa tinh đi khỏi, Rhys đẩy cửa vào. Y phục trên người đã thay đổi, bụi bặm trên chiến trường cũng được rửa sạch, trong mắt không còn huyết tanh và lệ khí, hồi phục màu biển xanh sâu thẳm.

“Lần đầu tiên thấy ngươi mặc y phục màu trắng.” Tống Mặc nhìn Rhys, đột nhiên cười nói: “Ngươi thế này, căn bản không giống ma tộc.”

Thấy Tống Mặc cười, Rhys tựa hồ thở phào một hơi, đi tới bên giường ngồi xuống, ôm Tống Mặc vào lòng, vùi đầu vào cổ Tống Mặc, hơi thở nóng hổi phả lên cổ Tống Mặc, tạo nên một cơn ngứa ngáy, “Ngươi cảm thấy, ma tộc nên có bộ dạng ra sao?”

“Ta cũng không thể nói rõ.” Tống Mặc cầm một lọn tóc nâu lên, “Luôn cảm thấy, không nên như ngươi bây giờ. Nhưng mà, như vậy cũng rất no mắt.”

“… Ngươi không tức giận?”

“Ngươi nói xem?” Tống Mặc đột nhiên chuyển ngữ điệu, vẻ mặt lạnh đi, dùng sức kéo lọn tóc dài trong tay, “Ngươi cảm thấy, ta nên tiếp tục tức giận, hay không nên tức giận?”

“Thân ái, ta sai rồi.”

“Ngươi sai chỗ nào?”

“Không nên uốn nắn con cự long đó?”

“Không đúng!” Tống Mặc kéo mặt Rhys lại, “Ngươi uốn nắn hắn không sai, nhưng, không nên uốn nắn trong nhà ta! Còn phá nhà của ta! Ngươi biết xây thành ngầm này, ta tốt bao nhiêu kim tệ, tiêu phí bao nhiêu tinh lực không?!”

Tống Mặc càng nói càng tức giận, dưới sự phẫn nộ, trực tiếp ấn Rhys ngã lên giường, đầu gối đè lên ngực Rhys, một tay bóp cổ Rhys. Hoàn toàn không biết sơ mi đã cởi nút áo trượt xuống theo động tác của y, lộ ra bờ vai màu mật và xương quai xanh, “Ông kiếm chút tiền dễ lắm sao? Xây nhà dễ lắm sao?! Ngươi có biết không, ông hiện tại tức giận đến mức muốn giết người?”

“…”

“Ngươi đỏ mặt làm gì?!”

“…”

Đợi đã, thứ gì đang chọt y?

Tống Mặc thu tay về nắm lấy vật gì đó vừa rồi đã chọt lên người mình, tức giận nhanh chóng tan đi, lý trí thoáng chốc ùa về, đây là, cái đó?!

Rhys nằm ngữa trên giường, tóc mai rối loạn, gương mặt đỏ bừng, “Thân ái, không cần mạnh bạo như thế, nha!

Nha mẹ ngươi!

Tống Mặc xanh mặt, trán hiện lên một hàng gân xanh.

“Thân ái, cứ phát tiết lửa giận với ta đi.” Rhys mắt đầy xuân thủy, đầu lưỡi màu phấn hồng thè ra, liếm khóe môi, “Tới đi, ta gánh chịu được mà! A!”

A ba mi!

Gân xanh trên trán Tống Mặc dính thành một vùng.

Hít sâu, không thể trúng kế, không thể kém cỏi như tên yêu nghiệt không cần face này!

Sau khi xây dựng tâm lý mấy lần, Tống Mặc kéo cổ áo Rhys, “Ngươi nghe cho rõ, nhà là ngươi phá, ngươi phải phụ trách, nếu không…”

“Nếu không?”

“Nếu không.” Tống Mặc nghiến răng, bà nó, ông liều luôn, “Nếu không, cả đời ngươi cũng đừng mơ lên giường của ta!”

Tĩnh lặng hai giây, Rhys ôm eo Tống Mặc, hai mắt phát sáng, “Cũng có nghĩa là, sửa nhà xong rồi, ta sẽ có thể lên giường của ngươi, phải không?”

“Không phải…”

“Thân ái, ngươi quả nhiên là thích ta, chỉ là phương thức biểu đạt quá hàm súc thôi!”

“Thật không phải…”

“Thân ái, ta đi liền! Kim tệ không phải vấn đề, vật liệu cũng không áp lực, cứ đợi ta!”

“Ta…”

Tống Mặc còn chưa nói xong một câu, Rhys đã xoay người nhảy xuống giường, trực tiếp lao ra ngoài. Tống Mặc duy trì một tư thế cứng đờ đủ năm phút.

Đây có phải chính là, ép mua ép bán?

Như vậy, đại sự không hay rồi… nếu muốn quỵt nợ, y nên trốn đi đâu?

Cùng lúc này, Hắc Viêm và các hắc giáp kỵ binh đã được lão John dẫn vào thành ngầm. Thành phố trước mắt tuy đã bị phá hủy hơn nửa, nhưng vẫn không tổn hại tới khí thế khoáng đạt.

Các địa tinh bận rộn dọn dẹp đá và gỗ rơi xuống, các chu nho bận dùng xe đẩy vận chuyển đất đá, anh em người lùn và các thợ rèn dựng càng nhiều cầu trục, công việc dọn dẹp thành ngầm tiến hành rất tuần tự.

Địa tinh, chu nho, người lùn, và nhân loại?

Hắc giáp kỵ binh không hẹn mà cùng muốn xoa mắt mình, ảo giác sao?

Hắc Viêm nhìn tất cả, lại chìm vào trầm tư.