Dị Thế Đế Vương Luyến

Chương 49: Phiên ngoại 2




Ở Đông Diệu quốc — Hiên Viên Dạ là người mà trong lòng nhóm hoàng tử tối sợ hãi, là vị đế vương đáng sợ nhất trong long mỗi thần dân.

Nhưng là điều này hết thảy không hề có ý nghĩa gì đối với đứa con Hiên Viên Nghệ.

Vô tình nhất là lòng đế vương, làm đế vương ta không có tình, cũng không biết tình là vật chi.

Cũng không biết ta đối hắn luôn bảo hộ cùng sủng nịch có tính là yêu không, nhưng rất rõ ràng sự tồn tại của hắn trong lòng ta là độc nhất vô nhị.

Ta biết đứa con này thực bất hảo, chính là ta lại cố tình xem nhẹ hắn. Sau một tháng trừng phạt giam lỏng hắn, ta cho phép hắn có thể ở trong hoàng cung tự do chơi đùa.

Trong khoảng thời gian này hắn đối với võ học thực cảm thấy hứng thú, nhìn thấy hắn bộ dáng nhu thuận nghe lời, ta thật hy vọng hắn có thể duy trì như vậy. Chính là loại ý tưởng này còn không được mấy ngày, hắn liền hoàn toàn phá hỏng.

Đương ảnh vệ hướng ta bẩm báo hắn ở ngự hoa viên không lưu tình chút nào cắt hai tay hai chân Bát hoàng tử, ta thực sinh khí.

Chẳng lẽ hắn nhàm chán như vậy? Liền kiềm chế không được? Không làm ra chuyện kinh thiên động địa thì không cam tâm?

Từ ngự thư phòng chạy về tẩm cung, hắn bên này ngược lại là nhắm mắt nhàn nhã tắm rửa, ta bên này chính là tức giận đến không nhẹ.

Trước sấm hạ đại họa trước mắt, hắn còn trước mặt ta lại còn có thể vui cười tìm chút cớ ngụy biện.

“Nguyên nhân?” Tuy rằng ta mặt không chút thay đổi nhìn thẳng hỏi hắn, nhưng là trong lòng lại lửa giận ngập trời.

Đôi khi ta thực không hiểu đứa nhỏ này, rõ ràng vẫn đều là cùng ta cùng nhau tắm rửa. Chính là hôm nay hắn ngồi ở mộc dũng đối mặt ta, lại cư nhiên thực thẹn thùng?! Bất đắc dĩ, đưa hắn từ trong mộc dũng ôm ra đặt ở long sàng. Nghĩ ta đường đường là thiên tử một phương, cư nhiên lại hầu hạ chính đứa con mình......

Giúp hắn mặc quần áo, ta bình tĩnh nói: “Bảo bối, hắn là nhi tử của Mộng phi, ngươi hẳn là biết.”

“Ân! Ta biết, hắn cũng là con ngươi.” Hắn trả lời không đến nơi đến chốn làm cho ta đau đầu.

“Chính vì hắn là con của Mộng phi ta mới làm như vậy. Phụ hoàng, ngươi cũng là người thông minh hẳn là biết a! Muốn hoàn toàn thương tổn một người, phải hoàn toàn thương tổn tâm hắn. Bởi vì vết thương trên người có thể lành, nhưng là vết thương trong lòng vĩnh viễn nhỏ máu. Cho dù tốt lắm cũng sẽ lưu lại vết sẹo, không nghĩ qua là đụng tới sẽ vỡ ra lần nữa. Cho nên......” Ánh mắt thẳng tắp nhìn ta, khinh thường bĩu môi “Xin lỗi, Mộng phi thật bất hạnh! Ta làm không phải là thương tổn nàng, mà là hoàn toàn hủy diệt nàng. Như vậy trước hết ta phải hoàn toàn phá hủy tất cả hy vọng của nàng.”

Không tồi! Đế vương vốn là vô tình, đế vương vốn là tàn khốc, đế vương vốn là nên lãnh huyết đến không ai dám dễ dàng chọc giận!

“Lý do” dần bình ổn tức giận, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

Hắn làm nũng, dường như tiến vào trong lòng ngực ta, kiêu ngạo tuyên ngôn: “Một câu, ta xem nàng không vừa mắt! Ai kêu nàng trước mặt ta bày một bộ cuồng dạng, làm ta có ý nghĩ muốn nhìn bộ dáng nàng tuyệt vọng. Nhưng là về phần lý do khác chính là ta không thể cho phép trừ ngươi, người khác ở trước mặt ta kiêu ngạo, nếu không ta sẽ làm cho bọn họ bị chết rất khó xem.”

Nghe xong những lời này của hắn, ta có điểm ngạc nhiên cùng buồn cười. Thật nghĩ không ra hắn trước kia là đế vương như thế nào, tính tình thực giống tiểu hài tử, nói vậy các đại thần của hắn nhất định thực vất vả đi.

Khó được một lần nhuyễn ngôn mềm giọng khẩn cầu, ta đồng ý để hắn tiếp tục xử lý chuyện này. Nhưng là chuyện hắn chọc giận ta là có thể quên đi, bắt hắn phải đáp ứng ba điều kiện, để về sau có thể hảo hảo dạy dỗ hắn.

Về việc này hắn xử lý tốt lắm, bất quá bởi vì sự tình liên lụy đến thế lực trong triều cho nên hắn cũng thực hiểu được, ngoan ngoãn ở tẩm cung một năm.

Một năm sau, ta mang theo hắn đi tới Đông Diệu sơn trang. Đây cũng là tràng săn bắn lớn nhất Đông Diệu quốc.

Ha hả...... Không thể không thừa nhận đứa con này của ta —— Hiên Viên Nghệ, rất đẹp! Có thể nói cả Đông Diệu quốc không ai có thể so với hắn về mỹ mạo. Nữ nhân hâm mộ còn không kịp, nhưng trong mắt hắn là chán ghét đến cực điểm. Ngày đó ra cung, tại nơi này nhóm nô tài tỉ mỉ chăm chút cách ăn mặc làm bảo bối càng thêm xinh đẹp, đại thần, hoàng tử, vương công quý tộc thậm chí còn có nô tài to gan lớn mật vì vẻ mỹ mạo của hắn mà ngu dại.

Nhìn thấy bọn họ biểu tình kinh diễm, không biết vì sao lòng ta rất không vừa ý. Rất nhanh đem hắn ở bên cạnh mình, đi vào xe ngựa.

Ban đêm, vì sự an toàn của buổi săn ngày mai, ta đặc biệt triệu kiến một ít đại thần thương thảo lộ tuyến săn bắn, để bọn họ an bài bảo hộ các quốc gia vương công quý tộc an toàn.

Thờ ơ nhìn các đại thần bận bịu, ta lại nghĩ tới bảo bối có hay không ngoan ngoãn ở doanh trướng nghỉ ngơi. Sau ba canh giờ thần thương khẩu chiến tranh cãi, nhu nhu huyệt thái dương, ta về doanh trướng nghỉ ngơi.

Đúng như ta sở liệu hắn quả nhiên chạy đi, hỏi ảnh vệ giám thị hắn mới biết được hắn đã đi ra ngoài thật lâu còn chưa có trở lại. Nghĩ hắn không lẽ xảy ra chuyện gì? Ta liền phái người chung quanh tìm kiếm.

Khi Viêm ôm bảo bối trở về, hắn sắc mặt tái nhợt làm cho ta rất lo lắng. Triệu thái y đến, ta sắc mặt không tốt cảnh cáo bọn họ, nếu bảo bối có gì bất trắc ta liền chi du cửu tộc.

Bất quá lúc sau thái y luôn miệng cam đoan mới làm ta buông tâm, ngồi cạnh người đang ngủ say kia, trong lòng ta cảm thán: bảo bối, ta nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt?

“Nước...... Nước......”

Tiếng rên rỉ thấp trầm làm cho ta trong cơn buồn ngủ chuyển tỉnh. Muốn uống nước sao? Ta đứng dậy rót chén nước, vì để cho bảo bối không bị sặc, ta ngửa đầu uống một ngụm sau đó dung miệng uy hắn. Có lẽ là ta uy quá chậm, bảo bối có chút vội vàng xao động, bắt đầu mút vào.

Muốn đứng dậy lấy thêm nước đến uy hắn, hắn lại vươn tay ôm cổ làm cho ta không thể rời đi. Khoảng cách gần gũi nhìn thấy hắn được nước làm dịu, làn môi đỏ mọng, ta đột nhiên có ý tưởng muốn âu yếm. Trên thực tế là ta thật sự làm như vậy, đầu lưỡi tiến vào trong miệng hắn cùng hắn lưu luyến gắt gao quấn quít lấy.

Ngày hôm sau, khi ta từ tràng săn bắn trở về, bảo bối đã tỉnh. Nhìn thấy hắn bộ dáng mơ hồ thật sự đáng yêu, ta đột nhiên cảm thấy đứa con này chỉ khi đang ngủ hoặc là thân thể không khoẻ mới có thể an phận thủ thường.

Cầm lấy bát ngọc bên cạnh bàn, ngạo mạn chậm rãi uy hắn. Ha hả, nói thật đại lục này có nhiều quốc gia, nhiều đế vương nhưng ta có lẽ là người duy nhất hầu hạ chính đứa con mình đi, aizzz...... Thân là hoàng đế ngược lại còn phải hầu hạ chính đứa con mình như là việc đương nhiên, aizz...... Có phải hay không ta trước kia thật sự rất lãnh huyết, rất vô tình? Có phải hay không ta thật sự chuyện xấu gì cũng làm? Vì sao thiên muốt diệt Hiên Viên Dạ ta a?

Nghĩ nghĩ đột nhiên cảm giác trên mặt có vật mềm mềm, cúi đầu liền thấy nguyên lai là bảo bối dùng mặt cọ xát ta. Đây là hắn lần đầu tiên chủ động hướng ta làm nũng như vậy, lòng ta thật sự rất cao hứng, xem ra nỗ lực có hồi báo. Ha hả...... Hầu hạ liền hầu hạ đi...... Ai kêu hắn là đứa con bảo bối của ta đâu. Chỉ cần không vượt qua giới hạn, hết thảy sẽ theo hắn.

“Ngô!” Không thoải mái nhíu chặt mày.

Bảo bối! Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Nhìn ra hắn không khoẻ, ta có chút kinh hoảng.

“Phụ...... Phụ hoàng...... Nóng...... Nóng quá...... Ta thật là khó chịu...... Vô thức đem quần áo chính mình toàn bộ cởi bỏ, muốn nhanh một chút cởi ra.

Ta ngăn trở cái tay không thành thật kia, ý định gọi thái y tới. Nhưng là lại đã xảy ra một chuyện bất khả tư nghị. Ta thấy bên trái cổ bảo bối chậm rãi hiện ra một hoa văn hồng đập quái dị mà đẹp đẽ.

Đây là cái gì? Vì sao trên người bảo bối lại xuất hiện cái này? Ta chưa từng gặp qua đồ văn quái dị như vậy, chẳng lẽ là thế giới của bảo bối? nghi vấn liên tiếp làm cho ta có chút tâm phiền ý loạn, hoàn toàn không chú ý tới bảo bối đã xoay người khóa ngồi trên hai chân ta.

Vốn là y phục rộng thùng thình, khi hắn xoay người liền lập tức rơi xuống, lộ ra da thịt trân châu trước ngực làm cho vẻ đẹp đẻ của hoa văn hoàn toàn được bày ra. Ta không biết là có phải do hoa văn này mê hoặc hay không, giờ phút này dưới hạ phúc ta một trận co rút nhanh, dục vọng trong cơ thể liền rục rịch.

“Chết tiệt!” Lần đầu tiên ta phá lệ mắng một tiếng, dựa vào lý trí cưỡng chế ý niệm ***.

Lão thiên có phải hay không không vừa ý ta? Ngay lúc này bảo bối vươn hai tay quấn lấy cổ ta, cuồng nhiệt mà sắc mặt ửng hồng, hai má nóng bỏng không ngừng mà hướng ta áo lý toản. Trong miệng tràn ngập tiếng nỉ non, đồng thời giải khai quần áo ta còn hắn nửa thân trần thân mình gần sát ta.

Quyết định sai lầm làm cho ta lúc này hai mắt ngập ***, hạ phúc càng phát sưng nhắc nhở ta chính mình làm chuyện gì ngu xuẩn.

Chết tiệt! Ta muốn hắn. Hiện tại trong đầu ta là trống rỗng, chỉ có một ý niệm, đó là phải hung hăng trừng phạt tiểu yêu tinh này.

Một đêm điên cuồng, ngày hôm sau khi ta tỉnh lại nhìn thấy trên giường hỗn độn không chịu nổi, còn có bảo bối kia thân thể trần trụi bừa bãi dấu xanh tím hôn ngân, cùng với trong đùi tràn đầy bạch trọc, tâm lý của ta là một mảnh thản nhiên, hoàn toàn không có cảm giác phạm tội. Ngược lại, lòng ta cư nhiên thực vui sướng lại thực kích động, chỉ có một ý niệm trong đầu chính là muốn đem hắn chiếm thành của mình.

Ta biết hắn là con ta, theo đạo đức luân lý đây là việc không cho phép. Ha hả...... Bất quá thế thì thế sao? Thử hỏi tại Đông Diệu quốc này có ai dám nói với ta một chữ không?

Khi ta từ bên ngoài trở lại doanh trướng, thấy bảo bối đang ngồi trên giường lẩm bẩm cái gì, vội vàng lấy y phục nô tài chuẩn bị vì hắn mặc vào.

“Nói cho ta biết, cái này xuất hiện khi nào?” Chỉ vào mấy dấu ấn kia hỏi ta.

“Đêm qua. Bảo bối không nhớ rõ?” Ta có chút kinh ngạc.

Nhìn thấy ánh mắt hắn đầy nghi hoặc, nói thực ra ta có điểm sinh khí.

Nghĩ đến đêm qua điên cuồng vốn là ngươi tình ta nguyện, hôm nay mới phát hiện nguyên lai chỉ là giấc mộng Kha Nam.

Sửa lại bộ dạng lãnh khốc thường ngày, quyết định khí khí hắn. “Aiz ~ bảo bối, ngươi như thế nào có thể quên đâu? Đêm qua ngươi khả rất là nóng bỏng phiến tình a, một lần lại một lần làm cho trẫm hồn bay phách lạc.” thật sự! Chính là hiện tại nhớ đến, ta đều nhiệt huyết sôi trào.

Bảo bối cúi đầu giống như là đang nhớ lại cái gì, đột nhiên hắn nghiến răng nghiến lợi địa gọi tên ta.

Ta biết hắn nghĩ tới! Nói thật ta có chút cao hứng, vì thế tiến lên hôn môi hắn.

Ta biết đứa con này thực quật cường, cho nên cùng hắn một phen thần thương khẩu chiến, lúc sau ta không trêu đùa hắn nữa. Quyết định dùng thời gian chậm rãi để hắn chấp nhận ta.

Chính là ta lại không nghĩ rằng quyết định này lại bị nhanh đánh vỡ như vậy.

Hôm sau trở lại hoàng cung, ta sắc phong bảo bối lên làm thái tử. Mặc dù trước mặt ta mọi người không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng là ta rất hiểu rõ bọn họ ngầm không phục.

Hôm nay nước láng giềng -Hỏa quốc tân hoàng đăng cơ, theo lý thuyết quốc gia ta nên đi bái phỏng. Hừ! Này chính là nước láng giềng ta còn không để trong mắt, bái phỏng chuyện tình hoàn toàn có thể phái một ít tiểu quan viên đi trước. Nghe thấy Nghệ nhi nói hắn nguyện ý đi, ta rất là tức giận. Ha hả...... Chẳng lẽ ở bên ta ngươi thấy nhàm chán như vậy? Liền muốn rời khỏi ta? Lúc này ta chỉ có thể cố gắng cưỡng chế lửa giận, bằng không ta sẽ đại khai sát giới.

Ở cung vàng điện ngọc, ta một bên ẩn nhẫn một bên thầm nghĩ ‘Nghệ nhi, ngươi nợ ta một lời giải thích’. Còn có đề nghị của mấy lão già kia, ta nếu không giết chết các ngươi, ta không phải hòng đế Đông Diệu quốc!

Bãi triều, bãi giá hồi cung. Ta biết, vừa rồi ẩn nhẫn ta đã muốn đem mấy khối ngọc bội trên người bóp thành bột phấn. Phiền muộn cầm bột phấn trong tay thả xuống mặt đất, bước nhanh về tẩm cung.

Hắn đi theo ta trở lại tẩm cung, nhìn thấy đám nô tài ta liền phiền. “Cút” hé ra đen mặt, thanh âm lãnh tận xương tủy, ta hiểu được lúc này ta là đáng sợ cỡ nào.

Nhìn thấy đám nô tài vội chạy trối chết dường, tựa lên nhuyễn tháp, ta nhìn hắn không nói một câu.

“...... Ta nói, ngươi đừng trừng ta được không” cư nhiên còn dám theo ta cợt nhả.

“Hiên Viên Nghệ, trẫm, cần một lời giải thích” vẫn là câu nói kia, ngay cả danh đại họ gọi hắn là điềm báo tức giận, cũng là cảnh cáo.

“Ách, ta đương là thái tử, đoạt lại vị trí của đại hoàng tử- tôn tử của cha vợ ngươi, hắn hẳn là ước gì mỗi ngày đều chú ta chết. Ngươi cũng là đã biết, hắn những năm gần đây thế lực phát triển không ngừng. Mặc dù không thể tạo thành việc gì nguy hiển đối với ngươi, nhưng là ‘ giường chi sườn, khởi dung người khác ngủ ngáy? ’ nếu ta vẫn ở trong cung hắn lại có thể nào xuống tay? Đương nhiên là muốn cấp cho hắn cơ hội ra tay. Chúng ta hảo có lý do diệt trừ hắn.”

Hừ! Đến bây giờ còn dám đưa ra lý do xuẩn ngốc như vậy.

“Ngươi đang coi trẫm là không tồn tại sao?” Ta sủng nịch ngươi, nhưng cũng không phải ta phóng túng ngươi.

“Không phải, ta thẳng thắn, ta công đạo. Kỳ thật ta có lòng tốt muốn giúp ngươi thôi, cũng tiện trôi đi thời gian nhàm chán này a”

Hừ! Quả nhiên! Hắn chính là muốn rời khỏi ta. Nhìn thấy hắn bộ dáng vui cười, ta liền nghĩ sẽ trừng phạt hắn như thế nào.

Cái gì mà về sau dựa vào thời gian chậm rãi làm cho hắn chấp nhận ta, kia hoàn toàn chính là quyết định sai lầm.

Hắn giống con ngựa hoang, hoàn toàn chính là chờ làm đối tượng chinh phục cho người ta.

Tiến lên mãnh liệt bắt lấy, hắn nghĩ muốn phản kháng, nhưng là bằng công phu mèo quào kia lại có thể nào là đối thủ của ta? Dùng sức quăng hắn lên long sàng, bắt đầu xé bỏ quần áo trên người hắn.

Mất đi lý trí, ta một đêm này không hề tiết chế dục vọng phóng túng chính mình, hung hăng muốn hắn, điên cuồng muốn hắn. Hắn một lần lại một lần ngất đi, thẳng đến sáng sớm ánh rạng đông buông xuống, ta mới buông tha hắn.

Lần đầu tiên không đi lâm triều, đơn giản chỉ giúp hắn rửa sạch một chút liền ôm đi ngủ.

Khi ta lần hai tỉnh lại đã là giờ Dậu.”Hoàng Thượng, ngài đã tỉnh?” Thái giám tổng quản Lý Dịch ở ngoài cửa hậu.

“Ân, nơi này không cần ngươi hầu hạ. Ngươi đi ngự thiện phòng gọi bọn hắn làm điểm tâm nhẹ gì đó” đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt chải đầu.

“Là, nô tài tuân chỉ”

Nhìn đến long sàng, bảo bối tựa hồ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại vì thế đến gần nhẹ nhàng lay hắn tỉnh.

“Ngô ~~” mỗi lần tỉnh lại bảo bối luôn giống một con mèo nhỏ mơ hồ.

“Bảo bối, đứng lên ăn một chút gì rồi hãy ngủ” Lấy y phục một bên giúp hắn mặc vào.

Mắt lé trừng ta, sau đó sẽ không có nói gì. Tùy ý để ta mặc giúp hắn giống cái búp bê vải đùa nghịch.

Ai ~~ thôi ~ thôi, nếu là người khác ta sẽ cố gắng cường thế đem hắn lưu lại, nhưng là hắn sẽ không phải vậy. Cưỡng cầu chung quy sẽ làm ngươi ta đều bị thương, không bằng thối lui từng bước thả ngươi tự do.

Hôm nay là ngày hắn đi nước láng giềng, ta nhân lúc có việc trong người cho nên không nhìn hắn.

Bất quá ta thực yên tâm, bằng năm nghìn Ngự lâm quân trung thành hộ tống cùng với ta âm thầm phái đi mười ảnh vệ ta tin tưởng có thể bảo đảm an toàn cho hắn.

Đêm đã khuya, ngồi ở ngự thư phòng phê xong một chút tấu chương cuối cùng, ta xoa huyệt Thái Dương rất là mỏi mệt.

Bãi giá trở lại tẩm cung, thái giám ở bên người hầu hạ hạ tắm rửa thay quần áo sau đó nằm trên long sàng âm thầm tính toán......

HẾT