Dị Thế Tình Duyến - Phong Duy

Chương 17




Văn Liệt vùi đầu bên cổ ta, giống như lầm bầm lại giống như đang nói với ta: “Chắc lúc này y đã biết trong mộ của tiểu Nại chỉ có một bộ miêu cốt, nhưng vì manh mối quá ít không thể tra, cho nên mới đến đây, giả ân hận hòng mong gạt ta tự động khai ra hành tung của tiểu Nại…”

Ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, nắm lấy vạt áo của Văn Liệt nói: “Vậy nếu để cho y phát hiện Hải Chân, chẳng phải là sẽ tiếp tục hại y chứ”

Văn Liệt thờ dài rồi nói: “Đúng vậy, một khi Chân bị y tìm được, cho dù Hải Tường mang theo tiểu Chân trốn ra quan ngoại cũng không tránh khỏi truy kích của y, đến lúc đó ta không thể không liên thủ với Sâm Lệ.”

“Tìm Sâm Lệ có ích gì Hắn đâu thể chống đối hoàng đế mà” Ta có chút hồ đồ.

“Sâm Lệ với đại ca hắn tuy tình cảm tốt, nhưng sống chung nhiều năm, sao lại không biết tính tình của hoàng thượng. Hai năm hắn ở Bắc Cương cũng chẳng phải phí gạo, vì sự phòng hoàng thượng tiếp tục lật lọng cản trở hắn với tiểu Chân mà làm một ít chuẩn bị.”

“Chuẩn bị Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, dẫn thổ chi tân, mạc phi vương thần (1), chỉ cần cái người kia vẫn cao cao tại thượng đứng đầu một nước, Sâm Lệ sẽ chuẩn bị thế nào”

Văn Liệt mỉm cười nói: “Thiên hạ Đại Minh, vẫn còn một mảnh đất hoàng thượng căn bản không đụng đến.”

“A” Ta đảo vòng con ngươi, trong đầu chợt lóe suy nghĩ, vội vàng nói: “Có phải Phượng Dương Vương gì gì đó mà ngươi mới nói vừa rồi không”

Văn Liệt cuối cùng không bủn xỉn cho ta một ánh mắt khen thưởng, gật đầu nói: “Phải, vùng đất Nghiệp Châu của Phượng Dương Vương, thái tổ khai quốc đặc biệt đồng ý chế tiễn và dưỡng binh độc lập, đồng thời nắm đan thư thiết khoán, chỉ cần hắn không nổi binh tạo phản, hoàng đế không có quyền động tới một sợi lông của hắn. Chẳng qua Phượng Dương Vương đương nhiệm tính cách cổ quái, chỉ thích diễn kịch, cũng không lo chuyện bao đồng, chỉ cần hắn không có hứng thú, thiên hạ đại loạn cũng đừng mơ hắn nhấc một ngón tay.”

“Vậy… Sâm Lệ…”

“Sâm Lệ thật ra khá thông minh tài giỏi, hơn nữa khéo trị thủy. Khi hắn ở Bắc Cương đánh đố cùng Phượng Dương Vương, quản lý sông Hoài hằng năm gây thiên tai cho Nghiệp Châu, nếu trong hai năm thành công, Phượng Dương Vương phải đáp ứng một yêu cầu hắn đưa ra.”

“Hắn thắng”

“Thắng.”

“Nói cách khác, chỉ cần Hải Chân và hắn trốn thẳng tới Nghiệp Châu, dưới sự che chở của Phượng Dương Vương, hoàng đế sẽ không thể hại họ”

Bên môi của Văn Liệt cong lên một nụ cười, miệng mổ nhẹ lên mặt ta, lắc đầu nói: “Tiểu Bảo, kỳ thật ngươi chỉ gặp mặt Sâm Lệ hai lần dưới tình huống không bình thường thôi, cho nên không biết tên đó cũng tâm cao khí ngạo, sao chịu để người yêu sống nhờ sống gởi theo hắn”

“Hả”

“Thời điểm ấy còn khách sao cái gì, Sâm Lệ sẽ trực tiếp cầu Phượng Dương Vương nghĩ cách khiến hoàng thượng không rảnh xen vào chuyện hắn và tiểu Chân nữa.”

“Phượng Dương Vương có thể”

Văn Liệt cười ngạo nghễ, nói: “Nếu ta giúp hắn, hắn sẽ làm được.”

Ta búng hai má hắn, đả kích: “Ngươi đắc ý gì chứ, còn chẳng phải bị người nhà Chu Sâm Lệ mưu tính nên mới ra tay sao.”

“Ta ra tay vì sự an toàn của tiểu Chân, chẳng phải giúp thằng nhóc kia. Nếu tiểu Chân không muốn lại ở với hắn, dù hắn xử lý công bằng đại ca, cũng đừng mơ qua cửa của ta.”

Ta bật cười đánh nhẹ một cái vào ngực ông anh tốt, nói: “Ta cứ nghĩ ngươi không lo chuyện của Hải Chân như thế đâu, kết quả ngay cả động tĩnh của Chu Sâm Lệ hai năm nay đều dò la tường tận. Chẵng lẽ ngươi chưa từng gặp chuyện nào ngoài kiểm soát của ngươi hả”

Văn Liệt nhìn ta chăm chăm không chớp mắt, tay trái đang ôm vai ta tự nhiên vận sức, muốn kéo ta tiến thẳng vào lòng hắn, đưa đến bên miệng.

Thế nhưng, tiểu Bảo ta nào có dễ ăn như thế, chỉ bằng một ánh nhìn chăm chú đã muốn giật điện hôn mê ta muốn làm gì thì làm à Sớm nhìn ra Văn nhị thiếu gia lẳng lặng kéo ta ngồi lên đùi hắn là có mưu đồ đen tối, đẩy thì đẩy không ra, nhưng ta có cách, thừa lúc hắn vừa mới vận sức nhẹ nhàng chuồn xuống, thuận lợi thoát khỏi ma chưởng của hắn, chạy trốn qua một bên.

Hế hế, từng có người bạn gái trước trước trước nữa nói với ta: “Ỡm ờ là có tình cảm nhất.” Ta hôm nay thử nghiệm xem.

Văn Liệt nhào qua bắt ta, còn xụ mặt ra vẻ tức giận nói: “Lâm Tiểu Bảo, ngươi dám thoát khỏi khống chế của ta”

Ta ỷ vào thân hình nhanh nhẹn chạy trốn mấy vòng ở đại sảnh Tiểu Hoa, chạy hì hục vẫn bị kẻ có võ công tóm giam giữa hai cánh tay, chỉ có thể thở gấp nói: “… Ta… Chẳng phải họ Lâm đâu… Tại sao bán cho người ta thì lập tức phải… theo họ người ta a…”

Văn Liệt tha ta về chỗ ngồi cũ, rồi có chút thô bạo dán sát vào môi ta, tại khoảng cách nhay nghiền và liếm mút nói mấp mờ: “… Không họ Lâm… Vậy cứ họ Văn đi… Văn Tiểu Bảo…”

Nói xong liền thuận thế kéo cổ áo của ta, vùi mặt vào nơi ấy hít hưởi, còn thấp giọng cười nói: “Tiểu Bảo ngửi thơm quá…”

Ta bị hắn nghịch nhột, một bên cười khanh khách giãy dụa người né tránh, dùng sức hai tay kéo tóc hắn ra, trách mắng: “Văn Liệt! Ngươi làm gì vậy! Ban ngày ban mặt… Sắc lang!!”

“Ban ngày ban mặt Trời sắp tối rồi…” Văn Liệt luồn tay vào từ vạt áo của ta, hại ta không thể không thả tóc của hắn ra, bộn rộn ngăn chặn vuốt của con dê núi nào đó.

Tranh thủ thời gian lướt mắt ra ngoài cửa sổ, trời đã tối thiệt rồi, vội vàng hét lớn: “STOP!!”

Văn Liệt ù ù cạc cạc không hiểu, ngó thấy áo sắp bị hắn cướp, ta vội phiên dịch: “Dừng!! Dừng!!”

Nhị thiếu gia miễn cường tạm dừng động tác xâm lược: “Cái gì”

“Trời đã tối rồi!!”

“Không phải vừa lúc sao” Ngón tay của Văn Liệt đã bắt đầu theo sống lưng trượt xuống.

Ta vội vàng chắn ngực hắn, lớn tiếng nói: “Nhưng chúng ta còn chưa ăn cơm chiều!”

Văn nhị thiếu gia vô lực ngồi phịch trên người ta, mài răng nói: “Ngươi chỉ vì chuyện này mà kêu dừng”

“Đúng vậy đúng vậy,” Một mặt ta cố gắng thử đứng dậy, một mặt nói, “Kỳ lạ, tại sao không có ai tới gọi chúng ta  ăn cơm Ngươi không đói bụng sao”

“Đói,” Cặp mắt của Văn Liệt lóe lên lục quang, “Đói cực kỳ.”

“Chúng ta mau đi ăn…”

“Ta lại muốn ăn ở trong này!” Nhị thiếu gia lại hóa thân thành lang, bổ nhào ta ra đất.

Có câu Phật tổ mới có thể xả thân nuôi ưng, ta, một chàng thiếu niên tiền vệ hiện đại của chủ nghĩa vô thần, tại sao phải ở trong này đói bụng đút no người khác chứ hả Thế giới quả nhiên không công bằng…

“Tiểu Bảo ngoan nào, chỉ cần tí tí… một tí tí là xong…” Văn Liệt dịu giọng dỗ ta.

Bị hắn đặt quấn lấy cọ cọ, ta cũng không khỏi thở dốc khe khẽ, không tin cái tí tí của hắn chút nào, ta bắt đầu kêu đau: “Đau quá, sàn nhà sao cứng quá…”

Văn Liệt lập tức tách khỏi người ta, bế ta từ dưới đất lên. Ha ha, vẫn còn đau lòng mà, có thể đi ăn cơm…

Thoải mái đu trên người hắn, ta chuẩn bị chạy ra ngoài sân lần nữa, kết quả loạng choạng đi vài bước, đã bị ném mềm nhũn lên giường. Tập trung nhìn lại, thân đã ở trong căn phòng ngủ nho nhỏ.

“Đây là sương phòng của phòng khách, còn muốn đi” Văn Liệt hỏi bên tai ta với khoảng cách bằng không.

Mặt của ta nhăn thành một đống. Xem chừng nhị thiếu gia quyết phải ăn trước mới được.

Bạn có thể hình dung ra, mãi tới trống canh hai ta mới ăn được cơm tối,  cái tên Văn Liệt ăn no nê xong leo xuống từ trên người ta, ngồi ở bên cạnh nói là giúp ta ăn khuya, kết quả ta phải chống con mắt mệt mỏi ăn nhiều hơn.

Ngày hôm sau ta thật sự muốn nằm thêm tí nữa, có thể Văn Liệt phải ra ngoài xử lý công chuyện, xin hắn mấy lần cho ta ở nhà ngủ không có kết quả, vẫn bị hắn vật dậy đóng gói mang đi, quả nhiên ăn xong rồi sẽ không còn quý như trước… Ta cắn hắn!!

Hành trình chủ yếu của hôm nay là phải đi đưa thiếp cưới xuất giá của tiểu thư Văn phu cho những nhân vật quan trọng. Người có thể làm Văn nhị thiếu gia đích thân tới cửa mời dù sao không nhiều lắm, cho nên nhất trình rất thư thả, buổi chiều có một đoạn thời gian rảnh rang. Ta vốn định đề nghị thăm Hải Chân, nhưng ngẫm lại Tiêu Hải Tường nghi ngờ ta, nhịn rồi nhịn không nói. Có lẽ vì nguyên nhân giống nhau, vốn những lúc rảnh Văn Liệt sẽ thăm đệ đệ nay cũng không có ý đi Tầm Thủy biệt viện, hai người hiếm được dịp cùng nhau đi dạo loanh quanh.

Phố xá kinh thành ta đã dạo mấy lần, nhưng chưa từng ngắm nhìn cùng Văn Liệt. Nhớ trước kia, không, về sau, lúc ta ở bên kia tản bộ, cảnh đó mới náo nhiệt, bất kể người bên cạnh là ai, cha mẹ, cô bạn gái nào đó, hay thằng bạn thân, tùy thời sẽ chú ý nơi ánh mắt ta dừng lại, nếu thời gian ta nhìn chăm chú món đồ đó quá năm giây, cho dù lúc ấy không xãy ra chuyện gì, trong vòng ba ngày món đồ đó nhất định sẽ đưa đến trước mắt ta làm quà bằng đủ loại danh nghĩa, khiến ta cảm thấy mình là tiêu điểm của thế giới. Hôm nay tới nơi này, tuy có hơi thảm, nhưng tốt xấu cũng xem như có người yêu, không biết có còn có thể tiếp diễn náo nhiệt ngày xưa không.

Đi dạo hết nửa con phố, Văn Liệt quả thực lúc nào cũng chú ý tới tầm nhìn của ta, nhưng… nhưng… tức quá… Nghe hắn nói cái gì này:

“…”

“Đi mau, cái đó có gì đẹp!”

“…”

“Có cần thiết phải cầm lên xem không Chẳng cần nhìn cũng biết đồ giả”

“…”

“Ngươi không phải hay nói mình rất có phẩm vị sao”

“…”

“Đừng dọa ta, trò xiếc đó mà ngươi cũng thích!”

“…”

“Ngươi lật ngược rồi, dù ngươi chổng đầu xuống cả năm cũng chẳng nhìn ra đó là cái gì…”

“…”

“… Tiểu Bảo, mấy bộ đồ đó là người ta giặt sạch phơi khô, không bán…”



Cứ thế ta nhẫn nhịn vật vã khoảng nửa con phố, cuối cùng thiệt nhịn không nổi, dừng bước lại, lớn tiếng với Văn Liệt: “Nhị thiếu gia, nếu ngươi hôm nay không mang theo tiền, thì cứ nói thẳng cho ta biết là được rồi.”

Sau lưng có ai đó phì cười một tiếng, ngó lại, chính là Văn Tiềm.