Dị Thế Tình Duyến - Phong Duy

Chương 8




Ta hét lên một tiếng, miếng thịt luộc ngậm trong miệng bịch lên bàn, làm Văn Liệt cau chặt mày, trách mắng: “Ngươi không thể nhã nhặn hơn chút sao”

Không nhã nhặn Ta không nhã nhặn chỗ nào Tuy có ăn nhanh chút chút, nhưng những lễ nghi cần thiết trên bàn ăn vẫn làm đầy đủ đó thôi, chẳng lẽ ta có phun nước canh lên người hắn hả Chẳng lẽ ta có để đầu cá bay lên mặt hắn hả Mà sự việc sai sót lần đầu ấy cũng là do bị hắn hù á, phải biết rằng, việc đánh rớt miếng thịt ngậm trong miệng chưa bao giờ xãy ra lần thứ hai trong cuộc đời ta đâu!! — a — bây giờ không phải lúc nói mấy này, vừa rồi Văn Liệt hắn nói cái gì

“Ngươi sao biết hắn là nhị hoàng tử, ta miêu tả sinh động vậy sao” Ta mở mắt to mắt tròn xoa tỏ vẻ sự kinh ngạc và khó tin nổi của mình.

“Ngươi xém nữa miêu tả hắn thành thiên thần ấy!!” Giọng điệu của Văn Liệt có chút chua chua, do ta nghe lầm chăng “Có điều với ngoại hình của hắn, toàn bộ kinh thành quả thật không mấy ai so được, huống chi ta còn biết hắn từng có tình nhân đã mất tên tiểu Nại.”

“Ngươi biết” Ta vội vàng đẩy chén đĩa trước mặt ra, nhào qua phía hắn, “Là thế nào, thế nào Ngươi mau kể ta nghe!”

“Có cái gì để nghe, chẳng qua là câu chuyện xưa của một tên ngốc. Người còn sống không biết quý trọng, chết rồi mới giả mù sa mưa tìm, ngoại trừ quấy rồi linh hồn người chết ra, thì còn có tác dụng gì chứ”

Ta cẩn thận ngẫm nghĩ, bộ dạng của nhị hoàng tử lúc đó đâu giống giả mù sa mưa, Văn Liệt nói thế, rõ ràng là vì người tiểu Nại kia không đáng,

“Tiểu Nại chết thế nào Vì sao lại chết Sinh bệnh hả”

“Liên quan gì tới ngươi Hỏi kĩ vậy làm gì” Văn Liệt châm một ít rượu, nhấp một ngụm nhỏ, làm ta càng thêm tò mò.

“Đi mà đi mà –” Ta chấp tay thành chữ thập đặt ở trước ngực đong đưa về phía Văn Liệt, đồng thời cố gắng chớp chớp đôi mắt tò mò quá chừng. Ha ha, nghĩ lại công phu làm nũng của ta ở bên kia chính là cực siêu, dùng với ba ta thì trăm phát trăm dính, không biết dùng với nhị thiếu gia có ăn thua không nữa

Đừng nói, thật đúng là linh, Văn Liệt lướt mắt qua ta một cái, thái độ rõ ràng đã mềm xuống, thấy trên bàn đã không còn đồ để ăn, nói: “Xem ra ngươi cũng ăn xong rồi, chúng ta đi thôi, ở trên đường ta nói cho ngươi.”

Ta lập tức bật người, cùng hắn xuống lầu rồi lên ngựa, chạy vội tới một rừng cây nhỏ hẻo lánh để nghỉ chân. Dưới sự kiên trì của Văn Liệt, ta đành phải ngồi ở trong lòng hắn để hắn ôm như ôm người gỗ. Ta biết một số đứa bé do thiếu cảm giác an toàn, đi bất cứ đâu đều phải ôm một con gấu bông hay búp bê gì đó trong tay, có thể Văn Liệt lớn rồi còn chưa sửa đổi, nhưng mà quả thực có hơi làm quá.

Có điều ngồi trên lớp lá rụng mềm mại, dựa vào cái ôm ấm áp, phơi mình dưới nắng chiều nhàn nhạt, ngắm nhìn cành lá nhuộm chút ánh vàng trên ngọn cây, quả đúng là một điều thoải mãi. Văn Liệt này, ngươi nếu không bắt đầu kể, ta muốn ngủ lắm rồi ấy.

“Chắc khoảng sáu năm về trước,” có lẽ do hoàn cảnh tạo thành lỗi giác, giọng nói Văn Liệt lúc này nghe sao hết sức trầm thấp và từ tính, giống như khi làm người dẫn chương trình, “Lúc tiên hoàng còn tại thế, không biết vì cớ gì lại chậm chạp không chịu lập thái tử. Lúc đó nhị hoàng tử và đại hoàng tử, chính là hoàng thượng hiện nay, hai người họ có tình cảm rất tốt. Nhị hoàng tử vì tỏ rõ thái độ mình không muốn tranh thái tử vị, thường xuyên không ở trong cung, ra ngoài đi dao du. Trong một dịp tình cờ quen biết tiểu Nại. Tiểu Nại năm ấy mười bảy tuổi, trẻ trung, hay cười, hay đỏ mặt, thật sự vô cùng xinh đẹp, bọn họ nhanh chóng yêu nhau. Hoàng thượng biết chuyện này, hết sức tức giận.

“Xuất thân của tiểu Nại không tốt sao”

“Sao không tốt Nhà y (*) chính là danh môn nhiều thế hệ.”

“Vậy hoàng thượng tại sao hết sức tức giận”

“A” Văn Liệt nhìn ta, “Ta chưa nói cho ngươi sao” Tiểu Nại là một chàng trai.”

(* chỗ này dùng từ “Tha” – 他 chỉ ngôi thứ ba số ít phái nam, nhưng phát âm giống “Tha” – 她 chỉ ngôi thứ ba số ít phái nữ. Nên bạn a Bảo vẫn chưa biết nam hay nữ ^^)

Ta hoảng. Theo tư liệu lịch sử ghi lại, thời Minh tầng lớp sĩ phu đích thực thịnh hành nam phong, nhưng chiếm đa số ở Phúc Kiến phía nam, hóa ra cổ phong này đã kéo tới phương bắc rồi sao

“Có lẽ tình yêu của hoàng tộc đều không đáng tin như vậy, có lẽ luôn ở bên sẽ không nhìn thấy sự đáng quý của người ấy. Trước mắt tiên hoàng và đại hoàng tử, tiểu Nại là kẻ yếu tuyệt đối, nhưng không nhận được ái nhân chống đỡ và bảo vệ. Vì cân bằng, nhị hoàng tử cư nhiên định lấy về một hoàng phi hữu danh vô thực, để tiểu Nại vĩnh viễn làm tình nhân ngầm của hắn. Sau nhiều lần chịu tổn thương đến tan nát cõi lòng, tiểu Nại cuối cùng hiểu ra, chỉ có cái chết mới có thể làm y thoát khỏi mối tình vương vấn này….. Vì thế y đã tự sát…… Tính từ ngày y mất cho tới nay, hơn ba năm rồi.”

Ta lại hoảng sợ: “Tự sát Cứ vậy mà chết”

Văn Liệt buông hạ mí mắt, gật gật đầu. Ta nghĩ trong đầu hắn, nhất định đang tái hiện hình ảnh chàng trai tuổi mười bảy xinh đẹp hay thẹn thùng

“Ngươi cũng rất thích tiểu Nại sao Y là bằng hữu của người à” Ta khẽ hõi, trong lòng có loại chua xót khôn xiết.

“Đúng vậy,” Văn Liệt nắm chặt hai tay, vùi mặt vào tóc ta, “Ta thường nghĩ, nếu không phải do ta, y căn bản sẽ không tới kinh thành, cũng sẽ không quen biết Lệ Sâm.”

“Lệ Sâm”

(Lệ: cây lệ đường/đường lệ (Kerria japonica), một loài cây cảnh có hoa màu vàng rất đẹp, Sâm: của quý, vật báu)

“Tên của nhị hoàng tử, ngươi có thấy hắn không xứng dùng tên này hay không”

Ta tuyệt không cảm thấy như vậy! Nhưng tốt xấu ta cũng hiểu được giờ không phải lúc phát biểu cảm nghĩ này.

Ngón tay Văn Liệt xe nhẹ vành tai ta, ta thở dài một hơi, tiếp nhận ám chỉ của đứa nhỏ này, ngẩng đầu về phía hắn. Đôi môi có chút khô nóng đè ép lên, thái độ của Văn Liệt khác với bình thường, lập tức chiếm lĩnh toàn bộ lời lẽ của ta, khuấy động kịch liệt, khiến ta bất ngờ không kịp phòng bị, khó thể kháng cự, toàn thân thoáng chốc nóng rực.

Ngay lúc từ trạng thái tâm trí trống rỗng khôi phục lại, ta kinh ngạc phát hiện mình đã hoàn toàn bị hắn đè trên mặt đất, cổ áo cũng bị banh lớn, tay hắn đã luồn tới nơi khó tin nổi, cái đầu tựa ở trước ngực ta càng không ngừng đong đưa, lưu lại một chuỗi quỹ tích lấm tấm đỏ, rồi sau đó nhẹ nhàng trêu ghẹo và nhay cắn của ta……… của ta………..

Ta thở gấp, chút lý trí còn sót lại nói cho ta biết, nếu không ngăn cản hắn thì có thể sẽ không kịp. Dùng sức nắm tóc của hắn, ta run giọng kêu lên: “Văn Liệt! Ngươi muốn làm gì!” (Quả nhiên là câu hỏi ngu ngốc, cái này hỏi có ích gì)

Hắn rốt cuộc dừng lại đòi hỏi ở trên người ta, vẫn duy trì tư thế đè, ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy *** chưa rút đi, còn kèm theo sự sâu xa mà đó mà ta bấy giờ không thể lý giải.

“Khi đó ta thật sự không rõ, đối mặt với một người yêu toàn tâm toàn ý, Lệ Sâm tại sao vẫn luôn nghi ngờ y tới bên cạnh mình là có mục đích.” Thanh âm của Văn Liệt trầm thấp khàn khàn, dưới tình cảnh trước mắt, có loại gợi cảm không nói nên lời, “Bây giờ ta mới biết được, lúc ấy chính vì để ý, ý nghĩ trong đầu mới không thể khống chế, cho nên ta mới hay suy nghĩ, ngươi vì mục đích gì mà đến bên cạnh ta”

Mục đích gì Nếu không phải số khổ bị người ta bán đi, ta sao lại ngàn dặm xa xôi lết vào phương bắc chết cóng, rồi đi tới bên cạnh một tên biến thái vui giận thất thường Bỗng dâng lên một cơn tức, ta đẩy mạnh cơ thể hắn qua một bên, ngồi dậy sửa sang y phục mình, đứng lên chuẩn bị muốn đi.

Văn Liệt vòng ngang cánh tay ôm eo ta, dễ dàng kéo ta về cái ôm của hắn, dán ở sau lưng ta lẩm bẩm: “Tiểu Bảo, ngươi đừng giận, ta biết, ngươi không sai gì hết.”

Người này! Xin lỗi mà cũng khó hiểu như vậy! Ta đương nhiên không sai, lấy tính cách thiếu gia của hắn, chịu để người khác phạm sai lầm sao Bởi vì mất hứng vô cùng, ta kéo tay hắn xuống, giãy dụy muốn vùng khỏi ma chưởng này.

“Tiểu Bảo! Nếu ngươi cứ động như vậy, ta sẽ không chịu trách nhiệm chuyện sắp xãy ra!” Thiếu gia giữ chặt eo của ta, giống như đang tự nói.

Đồng thời ta cũng cảm giác được sự khác thướng ở đằng sau, mặt lập tức đỏ bừng (Hả Ta đỏ mặt thì có cái gì ngạc nhiên hả Tuy kiến thức phong phú, nhưng ta vẫn là một chàng trai trẻ ngây thơ thiếu kinh nghiệm nhá………)

Vì thế dưới trạng thái Văn nhị thiếu gia cự tuyệt thả người, ta chỉ đành cứng ngắc cơ thể thành người gỗ, dùng toàn lực để xem nhẹ cảm giác khác thường của bản thân, buộc mình thưởng thức cảnh thu ở vùng ngoại ô Yến kinh…………….

……………………

…………………………………

……………………………………………

Chuyện kế tiếp hẳn mọi người đều dự đoán được rồi chăng………. Ta cư nhiên rất mất mặt ngủ quên, chính bản thân còn thấy rất bội phục thần kinh siêu thô của mình, nhưng mà cũng xin các vị lý giải chút, đối với một chàng trai khỏe mạnh vốn có sinh hoạt đều đặn như ta, âu cũng là phản ứng bình thường khi sau một đêm gần như không ngủ.

Lúc tỉnh lại đã một mình trong căn phòng nhỏ ở Văn phủ, theo trình độ im ắng từ bên ngoài có thể nhận thấy đã vào đêm khuya, ngồi dậy nhìn xung quanh, trên chiếc bàn gỗ ở giữa phòng để một chiếc đèn dầu nho nhỏ, ánh sáng lờ mờ lan lên mâm điểm tâm cạnh chân đèn.

Ta nhớ tới mình lại bỏ lỡ cơm chiều, do đói bụng nên mới tỉnh lại, trở mình đi tới cạnh bàn, cầm lấy một miếng bánh bơ để vô miệng. Hương vị không ngon lắm, nhưng ăn vào lại thấy lòng ngọt ngào, bởi không biết vì sao, ta khẳng định chắc chắn những món điểm tâm này là do Văn Liệt sai người chuẩn bị. Tại một thời không xa lạ và cô đơn được người săn sóc chu đáo, nói không cảm động thì là gạt người. Huống chi, Văn nhị thiếu gia quả thực không cần đối tốt với ta như thế.

Ăn no rồi nằm lại trên giường, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, hôm nay dường như đã xãy ra rất nhiều chuyện khiến người ta tâm tình kích động. Vị nhị hoàng tử đau khổ tuyệt vọng, người thiếu niên chấm dứt sinh mệnh mình trong âu sầu, còn có lời nói và hành động kỳ quái của Văn Liệt………. Nhưng mà……….. Mất ngủ không phải tác phong của ta, cho nên chưa suy nghĩ được bao lâu đã rơi vào trong màn đen ngọt ngào, ngủ một giấc không mộng mị đến tận bình mình.

Đối với một người huyết áp thấp như ta mà nói, không có đồng hồ báo thức để mình tỉnh lại là một chuyện siêu khó, tuy Văn Liệt không so đo việc ta còn dậy trễ hơn hắn, nhưng trong phủ hơn trăm miệng người, tỏ vẻ đặc biệt quá mức sẽ khó tránh có kẻ nhòm ngó, cho nên ta vì vấn đề rời giường mà không ngừng nỗ lực, trong hơn mười ứng cử viên, ngàn chọn vạn lựa ra một con gà trống báo thức chuẩn nhất, nuôi ở cái ***g sau tường ngoài phòng, từ đó tỉ suất trễ hằng tháng từ 80% giảm còn 15%, trở thành một trong những nhân viên ưu tú có tiến bộ nhanh nhất của Văn phủ.

Thế nhưng do ngày hôm qua bị Văn nhị thiếu gia quấy rối đồng hồ sinh học, sáng nay lại không nghe thấy tiếng gáy, lúc tỉnh dậy thì trời đã lên cao, cuống quít rửa mặt chải đầu qua loa, vọt tới phòng Văn Liệt, thì hắn đã không còn bóng dáng. Sau khi hỏi thăm mới biết hoàng thượng triệu hắn tiến cung nghị sự, liền thở phào nhẹ nhõm, rồi tới nhà bếp tìm Vương đại nương làm bữa sáng.

Vừa bước vào sân nhà bếp, một con UFO, á, chính là vật thể bay không xác định đập thẳng vào mặt, theo sát phía sau là tiếng thét chói tai như giết gà của Vương đại nương: “Tiểu Bảo —- Bắt nó cho ta —-”.

Bằng vào kỹ năng thủ môn số một của đội bóng trường cũ, ta theo bản năng nhảy lên, nhanh, chuẩn, quyết đoán tóm được UFO đang làm loạn, chăm chú nhìn kĩ, Vương đại nương eo đeo tạp dề, tay cầm dao phay, lưỡi dao dính máu, hóa ra đúng là giết gà.

Vươn tay cướp đi chiến lợi phẩm trong tay ta, Vương đại nương vừa lưu loát cắt tiết, vừa ha ha cười nói: “Tiểu Bảo, chưa ăn sáng à, trong phòng có bánh bao thịt mới ra lò, là thịt nấu tương con thích ăn nhất đó, mau đi lấy đi.”

Ta hoan hồ tặng bà một cái hôn gió, chạy vội vào phòng lấy ra hai cái bánh bao lớn, xoay người dựa vào bên khung cửa cắn một miếng, xem Vương đại nương làm ảo thuật biến ra một chậu nước sôi, đang chuẩn bị ném con gà đã yên giấc ngàn thu vào vặt lông.

Từ từ………. Màu lông của con gà này sao quen mắt vậy cà……………….

“Vương đại nương, bác bắt con gà này ở đâu dạ!” Ta hét thảm một tiếng.

“Trong ***g trúc nhỏ sau phòng con đó, nói thiệt, đúng là một con gà ngon!” Vương đại nương vừa trả lời, vừa nhanh chóng lột trần đồng hồ báo thức của ta.

Ta khóc không ra nước mắt dùng hai cái bánh bao che mặt, cố nén giận nói: “Đại nương ơi, mới sáng sớm, nghĩ sao muốn giết gà vậy, cho dù muốn giết, tốt xấu cũng đừng giết con này của con chứ, cho dù muốn giết con này của con, tốt xấu cũng đừng biến con thành đồng lõa nha……..”

“Gà này là con nuôi hả Ôi chao không phải là một con gà thôi sao, cần chi đau lòng muốn chết vậy chứ. Con yên tâm, lão thái gia không ăn thịt, chỉ uống nước canh, đợi lát nữa hầm xong, canh bưng cho lão thái gia, thịt gà toàn bộ cho con ăn. Dù sao con nuôi cũng là để ăn mà, coi như đại nương giúp con giết giúp con hầm, chỉ cần con chia một chén canh cho lão thái gia uống, không tính là lỗ ha”

Thế nào không tính Bác đâu biết đi tìm một con gà trời chưa tảng sáng đã gáy có bao nhiêu khó!! Nhưng mà giết cũng giết rồi, lông còn vặt sạch, cho dù lỗ cũng không thể quay lại, ta chỉ đành uể oải ngồi trước cửa, hung hăng nhai bánh bao để nuốt hận. Ăn ăn, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Đại nương, bác bình thường đều gọi lão thái sư là lão gia, sao hôm nay lại gọi thành lão thái gia”

Vương đại nương cười ha ha, nói: “Con là bồi giá tới, cho nên không biết đâu, lão thái gia này là đại bá của lão gia, trưởng lão của Văn gia, ngày thường đều ở trong Định Giang sơn trang tại An Châu lân cận, hiếm lắm mới về một lần.”

“Lão gia còn có đại bá Ông ấy nhất định rất rất già rồi”

“Lão thái gia lớn hơn lão gia hai mươi tuổi, như thế tính ra năm nay cũng gần tám mươi, nhưng mà là người tập võ, cho nên tinh thần rất tốt, tướng mạo chưa thấy già vậy đâu.” Bác đột nhiên bày ra bộ dáng bà tám, dán sát vào ta tỏ vẻ thần bí, “Nghe nói năm đó lão thái gia rất muốn gả con gái mình cho lão gia, cho nên mới không thích phu nhân, không thường tới đây làm khách.”

“Vậy năm đó lão gia nhất định là gạt bỏ muôn vàn khó khăn, cuồng dại không đổi, ra sức phản kháng trưởng bối ép duyên, cuối cùng lấy được người con gái mình yêu” Tế bào lãng mạn của ta lập tức sôi sục

“Cũng chẳng phải……” Vương đại nương cố gắng hồi tưởng lại, “Khi đó tiền lão gia và tiền lão phu nhân, chính là cha mẹ của lão gia còn tại thế, làm sao tới phiên lão gia tự mình làm chủ. Chủ yếu tiền lão phu nhân cũng họ Tiêu, là cô mẫu của phu nhân, bà ấy quyết định cưới phu nhân vào cửa, thế là cưới, không có quan hệ gì với lão gia.”

Bị một đống lão gia phu nhân rối mù làm cho choáng váng mặt mày, hồi lâu sau ta mới phát hiện ra một điều quan trọng: “Nói vậy phu nhân là biểu muội của lão gia Nhị thiếu gia sinh hạ bởi kết hôn cận thân” (kết hôn họ hàng gần)

Trách sao Văn Liệt khó tính như thế, kết hôn cận thân mà, khác thường thế nào cũng có thể lý giải được……… Ai, không đúng…… Ta cư nhiên quên mất Văn Liệt không phải là Văn phu nhân………. Ai nha, phức tạp quá, ân oán của mấy nhà giàu này còn làm quá hơn cả phim truyền hình, dù sao không phải chuyện ta nên nghĩ, không nghĩ nữa!!

Nuốt vào miếng bánh bao cuối cùng, ta hướng di thể của đồng hồ báo thức mặc niệm ba giây, nói tạm biệt với Vương đại nương, cầm dụng cụ vệ sinh, đến thư phòng của Văn nhị thiếu gia lấy tiếng quét tước, nhưng đọc sách mới là thật.