Di Thu

Chương 92




CHƯƠNG 92

.

.

ThuNhi chất vấn tướng quân: “Vậy vì sao sau khi ngài hứa xong còn khiến cho ta khó xử!”.

Tướng quân phản bác: “Ngươi mới là người khiến ta khó xử, còn dám nói ta?”.

ThuNhi yên lặng thấp đầu, bất đắc dĩ nói: “Ngài là người ăn trên ngồi trước, ta phải bảo hộ chính mình chứ!”.

Tướng quân nghe xong thì trong lòng khẽ động, vội vã ôm lấy ThuNhi, chân thành nói: “Có rất nhiều thứ ta không thể bỏ xuống được, thân phận, địa vị, còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa. Ta vẫn luôn nghĩ phải vứt bỏ ngươi để trở về với cuộc sống ban đầu, cảm thấy vì một tên nam sủng như ngươi thật sự là không đáng. Thế nhưng sự thật chứng minh, ngươi dùng chấp nhất cùng ngoan cường của chính mình đã chiến thắng hết thảy những thứ ta có. Bởi vậy sau khi nghe Thái y nói bệ hạ muốn bắt ngươi trở về, ta chỉ đấu tranh một chút liền ra quyết định!”.

Thu Nhi cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt nhiệt tình nơi tướng quân. ThuNhi trong lòng yên tâm, cũng thêm phần ấm áp, hắn rất tự nhiên thả lỏng thân mình dựa vào lòng tướng quân, xúc động nói: “Ta không cảm thấy bản thân có gì ngoan cường, ta chỉ là muốn sống sót!”.

“ThuNhi, có lẽ chính bản thân ngươi cũng không biết, ngươi thật sự là kẻ khiến người ta thương. Thái y nhiều năm như thế vẫn chăm sóc ngươi cũng không có gì lạ, ngươi có thể hầu hạ bệ hạ mười năm cũng không có gì lạ, ta sau khi vứt bỏ ngươi rồi lại đem ngươi trốn đi cũng không có gì lạ. Ngươi hiểu thấu cuộc sống, khiến người ta không thể không động dung, việc này ngươi đều không biết!”.

ThuNhi hiểu ý nở nụ cười, tươi cười hòa lệ. Nếu tướng quân không cho hắn biết, hắn cho tới bây giờ cũng không biết mình có nhiều ưu điểm đến vậy, sẽ vẫn tiếp tục hèn mọn sống. Tướng quân lau khô nước mắt ThuNhi, nói với hắn phải sống cho thật tốt, gắng sức mà sống, để không uổng công ai kia đã phải vứt bỏ bao thứ tại kinh thành lại sau lưng.

Những ngày này, bởi vì chưa thích ứng được với khí hậu, ThuNhi luôn không mấy thoải mái. Sau khi vào hạ, ThuNhi thường bị trướng bụng, lại thêm nôn ọe, Thái y nói ngoài việc uống thuốc hắn cũng cần phải an tâm tĩnh dưỡng hơn nữa. Nhưng trong lòng ThuNhi luôn không quá yên ổn, hôm nay lại bị ác mộng làm tỉnh, cũng may sau khi tỉnh lại hắn liền phát hiện bản thân đã yên ổn nằm trong lòng tướng quân, lúc này mới thở hắt ra.

Ngày lại ngày trôi qua, tướng quân vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn, khi hắn sinh bệnh thì nhu bụng hoặc cho hắn ăn dược. Mỗi lần nghĩ đến việc ấy, ThuNhi đều bất giác mỉm cười. Hắn đã không nhớ rõ đêm qua mình như thế nào trở về giường. Hắn chỉ nhớ kĩ mình đang ngồi trên ghế nhìn tướng quân và bọn nhỏ chơi đùa, tướng quân rất cao hứng, bọn nhỏ rất cao hứng, chính mình cũng rất cao hứng…

Nhớ lại tối qua, trong lòng ThuNhi tràn đầy hạnh phúc, hắn cực kì hi vọng ngày cứ như vậy tiếp tục trôi đi, nhưng có một vấn đề vẫn luôn lởn vởn quanh tâm trí hắn. Tướng quân cả ngày kề cận bên mình và bọn nhỏ, bọn hắn sau này lấy cái gì duy trì cuộc sống, nếu không thể mở y quán, sau này cuộc sống của bọn hắn lấy cái gì chống đỡ! Nhớ đến hai mươi lượng bạc mà bản thân phải cực nhọc gom góp đã không cánh mà bay đến chỗ mấy tên thị vệ, ThuNhi rốt cuộc nằm không được, đành phải tàn khốc đem tướng quân đang ngủ say sưa gọi tỉnh.

Tướng quân dụi dụi mắt, mơ hồ hỏi ThuNhi: “Thế nào? Lại không thoải mái sao?”.

“Ta không sao! Chẳng qua, tướng quân, ta nghĩ tới một việc rất trọng yếu, chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy, sau này chúng ta phải trông cậy vào cái gì sống?”.

Tướng quân khóe miệng run rẩy, ThuNhi dùng sức lay tỉnh hắn, hại hắn cứ tưởng có chuyện gì lớn lắm, hóa ra là vấn đề này. Tướng quân đánh cái ngáp, nói: “Ta còn tưởng có chuyện gì! Đi ngủ, đi ngủ!”.

ThuNhi vẫn tiếp tục lo lắng nói: “Cái này chính là chuyện lớn, chuyện cực kì lớn! Không có tiền sẽ không có cái ăn, không có cái ăn lấy cái gì mà sống!”.

Tướng quân đột nhiên cười ha ha, nói: “Ngươi không thấy bây giờ mới lo lắng có phải hơi chậm rồi không?” Tướng quân đi xuống giường, lấy một bao lớn trở lại, vừa mở ra liền thấy ngân tử trắng bóng cùng một sấp ngân phiếu thật dày.

.

.