Địa Ngục Cấm Ái: I Love My Sister

Chương 18: Chân tình




Quả nhiên, sáu ngày sau anh hai nói ngày mai anh sẽ không có ở nhà, từ tỉnh T đến tổng dinh của Tả thị đi và về mất hơn nửa ngày, có lẽ đến sáng hôm sau mới về tới đây. Anh hai cho người đến chuẩn bị ba bửa cho tôi rồi đi.

Tôi chỉ đợi bao nhiêu, đứng cạnh khung cửa sổ nhìn xuống cổng, không bao lâu một bóng xe màu đen chầm chậm dừng lại trước cổng, tôi vờ như vô ý đưa cánh tay đeo vòng ra sau lưng.

Bạch Ngạo đứng ngoài cửa, vẻ mặt không cảm xúc nhìn tôi trên tầng hai, cậu ấy luôn như vậy nhưng tôi biết, Ngạo đang rất lo lắng cho tôi. Chú trung niên bên cạnh cậu ấy hẳn là chuyên gia về hệ thống vân tay và đồng tử rồi. Ông ta nhanh chóng lấy một va li, tóm lại là rất nhiều thao tác và mãi gần hai tiếng sau mới mở cổng được.

Cổng vừa mở, Bạch Ngạo lập tức chạy vào biệt thự, âm ĩ một lúc thì cửa bị phá, Bạch Ngạo định chạy đến ôm nhưng bị tôi ngăn lại ra dấu về chiếc camera trên tay, có lẽ do chờ đợi quá lâu cũng có thể do lòng tốt bị từ chối, cậu ấy xoay sang chú chuyên gia thấp giọng mắng gì đó.

Tuy nghe không rõ nhưng tôi vẫn thấp thoáng hiểu được đôi chút khẩu hình, “Đừng nói mình là chuyên gia hạng nhất nữa !”

Tôi thầm ngạc nhiên, câu này nhiều chữ quá. Lâu lắm mới thấy Ngạo nói một lần nhiều từ thế này.

Ông chú rũ mặt.

“Cậu không làm gì quá đáng với cô giúp việc chứ?”

Ngạo gật đầu.

Tôi cười xòa, khẽ nói ‘đi thôi’ rồi lập tức lấy một mảnh vải giấu từ trước buộc lại che kín chiếc vòng tay. Lúc này chắc anh hai cảm thấy bất thường rồi, nếu đã không tháo được thì chỉ còn cách che mà thôi, cũng may mấy tuần tìm hiểu cho tôi biết nó không lắp đặt GPS nếu không, tôi thở dài…

Ba người chúng tôi lao thẳng lên xe, Bạch Ngạo lên ga phóng nhanh như chớp, tôi ngồi ghế lái phụ thấp thỏm không yên, khẽ giơ tay lên, “Cậu có cách nào tháo nó được không ?”

Bạch Ngạo hơi liếc nó một chút, đưa tay chạm vào chiếc vòng cách một lớp vải, “Chất liệu ?”

“Dyneema.”

“Thương tổn tay.”

Ý cậu ấy là, có thể tháo được nhưng khiến tay tôi bị thương là điều khó tránh, “Đến mức nào ?”

“Tệ.”

Tức là khá nặng, tôi không thèm tháo nữa, cùng lắm thì tìm gì đó đeo để che lấp nó suốt đời.

Bạch Ngạo lái xe đưa tôi đi đâu đó, tôi lo lắng mãi nên không ngủ được, mở mắt lau láu nhìn đường phố suốt năm tiếng trên xe.

Không biết bao lâu nữa, xe dừng trước một nhà hàng khá bình thường, Bạch Ngạo mở cửa xe ra hiệu tôi xuống. Tôi định lắc đầu không ăn thì cái bụng đã biểu quyết đành chậm rãi xuống xe như kẻ có tật giật mình. Liếc nhìn về ông chú chuyên gia đang say sưa ngủ trong xe, vai bỗng nhiên nhói lên. Tôi mém la toáng, miệng bị một bàn tay che lại.

Xoay người, nhất thời mắt mũi miệng đều biến thành hình chữ ‘O’.

Tử Hoàng!!

Tử Hoàng từ từ hạ tay xuống, ôm tôi, cười khe khẽ.

Tôi ấp a ấp úng, “Tại… tại… tại sao?”

“Niên Niên nói cho anh.”

Tôi thầm mắng Nhã Niên trong lòng, con nhỏ này vẫn chưa chừa cái tật nhiều chuyện lắm điều.

“Sao vậy?” Tử Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế ôm, lôi tôi vào trong như một đứa bé.

An ổn ngồi xuống ghế rồi tôi mới nói năng lưu loát được, “Anh đến đây làm gì?” Vừa hỏi tới đó, tôi bỗng nhớ đến vấn đề quan trọng hơn, “Còn mẹ! Anh để bà một mình sao?!”

Tử Hoàng từ lúc gặp lại luôn nhìn tôi chăm chăm như sợ tôi sẽ tan biến, trong đầu nhớ đến cảnh ba tan biến trong mơ, nhất thời tâm trạng sầu thảm. Tôi cụp mắt im lặng.

Dường như nhận thấy điều đó, Tử Hoàng nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của tôi, “Đừng lo, anh có nhờ dì chăm sóc bác rồi.”

‘Dì’ trong miệng Tử Hoàng là quản gia ở nhà chính của họ Tử, nghe bác Tử Minh nói bà làm việc lúc ông mười lăm tuổi. Tử Hoàng lớn lên dưới sự chăm sóc của dì. Mẹ Tử Hoàng mất khi sinh anh, do mất máu quá nhiều, đối với Tử Hoàng mà nói, dì chính là mẹ của mình. Bảo dì đi xa như vậy để đến chăm sóc mẹ cho thấy anh quan tâm đến tôi như thế nào. Hốc mắt bắt đầu ươn ướt.

Anh lại nói tiếp, “Hôm đó anh đi mua thức ăn về phòng đã trống không. Thiếu chút nữa anh đã lấy thế lực nhà bức cái bệnh viện tư đó phá sản rồi, xem video mới biết em bị anh Thiên đưa đi.”

Tôi gật đầu.

“Anh biết tin Bạch Ngọc Liên nhận tội mưu sát bác lập tức biết em cũng sẽ nghĩ như anh, Ngọc Liên nhận tội vì anh Thiên. Anh đợi, đợi thông tin của em, đợi mấy mươi ngày rốt cuộc Niên Niên thông báo, anh mừng muốn điên lên.”

Tôi cười gượng.

“Hai mươi mấy ngày nay em sống thế nào?”

Tôi im lặng.

Tử Hoàng sốt sắn, đứng dậy kéo tôi lại gần mình, khi anh nhìn thấy những vết hằn đỏ trên cổ tay và cổ chân tôi, đôi mày nhíu chặt, “Anh ta… trói em?”

Tôi vẫn không trả lời, trong lòng thầm bổ sung, là xích và cưỡng bức!

“Anh ta rốt cuộc có bình thường không! Xem em như chó mèo hay sao mà lại… !” Quát đến phân nửa, thấy vô số ánh mắt đổ dồn vào mình, Tử Hoàng kềm chế, cắn răng kéo tôi ngồi xuống cái ghế cạnh mình.

Lúc không khí đang vô cùng căng thẳng, Bạch Ngạo xuất hiện, bên cạnh còn có một người ăn mặc trang phục đầu bếp, nhìn kỹ một chút, là đầu bếp của Lăng gia đây mà. Biến mất nãy giờ ra là đi gặp ông ấy.

Bạch Ngạo ngồi xuống, đôi mắt liếc về tay trái của tôi.

Tôi giật mình đưa tay xuống bàn.

Tử Hoàng lập tức nhận ra, kéo tay tôi lên nhìn nhưng vẫn không hề tháo khăn ra, xem ra anh đoán được rồi.

Mọi người vẫn không lên tiếng, mãi đến khi ăn xong ra bãi đỗ xe, Tử Hoàng kéo tôi đến chiếc Audi của anh. Bạch Ngạo không tỏ thái độ gì về xe mình. Ngồi bên ghế lái phụ, tôi không biết phải làm thế nào trước ánh mắt của Tử Hoàng.

“Anh ta… còn làm gì nữa?” Giọng nói trầm trầm vang lên.

Trong giây phút này, tôi bỗng thấy Tử Hoàng rất giống anh hai.

“Em nói đi. Tả Nhật Thiên còn làm gì nữa ?!” Tử Hoàng gào lên.

Tôi run người, càng cảm thấy tại sao cả hai người này có thể thay đổi đến vậy. Chắc Tử Hoàng do nhất thời giận dữ mà thôi, sao có thể thay đổi tính tình toàn diện như anh hai được.

Sự thật chứng minh, tôi sai rồi.

“Chẳng… chẳng có gì cả.”

“Không có? Em coi anh là thằng ngốc? Nói !”

“Anh, anh đáng sợ quá.” Tôi run rẩy đáp, cảm giác này y như đang nói chuyện với anh hai.

“Anh đáng sợ?” Tử Hoàng nắm tay tôi kéo, tôi không phòng bị ngã nhào vào lòng anh.

“Bản chất của anh chính là thế này!” Đôi tay kềm chế tôi giãy dụa, hạ môi cắn xuống đầu lưỡi trốn đông chạy tây của tôi.

Tôi sợ hãi nâng mắt nhìn con ngươi đen lúc nào cũng hiền lành của Tử Hoàng. Ngắt quãng nói được vài chữ, “Tử… Tử Hoàng! Anh… Anh nổi giận cái gì?”

Tử Hoàng hơi ngập ngừng, bỗng nhiên bên má cảm thấy ấm áp kèm theo ươn ướt. Tôi giật mình, anh thả môi tôi ra.

Trên khóe mắt của anh chảy dài hai hàng lệ.

Ánh nắng không xuyên qua được lớp kính xám tối của cửa xe, không gian trong xe tràn ngập màu hắc ám. Khuôn mặt bị khuất một nửa của Tử Hoàng hiện lên vẻ đau khổ tột cùng.

Tôi cắn răng.

“Anh yêu em bao nhiêu em biết không?”

Nước mắt chảy khỏi hốc, tôi mím môi chặt đến mức dòng máu đỏ chảy ra khỏi miệng lúc nào không hay.