Địa Ngục Chi Ngược

Chương 21




Đem thân thể nho nhỏ xinh xắn ôm vào trong khuỷa tay, nhiệt độ cơ thể ấm áp của Đông Phương truyền tới trên tay Khoa Lạc Đặc. Mùi thơm ngát đặc biệt quen thuộc, vốn là mùi khiến người khác vui vẻ không thể quên. Khoa Lạc Đặc vì Đông Phương nhanh như vậy quen thuộc chính mình tới gần mà mỉm cười, y hy vọng bất giác khiến Đông Phương càng một chút ỷ lại vào mình, càng khát vọng một chút.

Nhìn nam hài say sưa ngủ, ngón tay Khoa Lạc Đặc nhẹ nhàng mà hành động, động tác xảo diệu giống như phụ nữ tú lệ Trung Quốc, lặng lẽ bỏ đi quần áo tơ tằm trên người Đông Phương, làm cho thân hình ấm áp từ từ hiện ra trước ánh sáng.

Con mèo nhỏ ấm thuận trong mộng hiện ra trạng thái hoàn toàn không phòng bị, cùng tình hình đêm qua bị đụng vào đột nhiên bừng tỉnh hoàn toàn bất đồng. Da thịt khắp nơi đều hiện lên dấu vết bị ngược, Khoa Lạc Đặc không thể không lần nữa thừa nhận lòng mình đang co rút đau đớn.

Điểm nhỏ trên ngực nổi lên phập phồng, giống như hai đóa hoa nhỏ nở rộ. Đây là địa phương mẫn cảm khiến người khác không thể bỏ qua. Quả thực đỏ sẫm, một bên mang theo hồng ngân bị cắn, một bên phía dưới bắt đầu xuất hiện vết máu khô, nhưng kỳ diệu lại rất hấp dẫn, da thịt trắng nõn có vết thương đáng sợ tạo ra áp lực. Khoa Lạc Đặc nhịn không được liếm lên vài đạo huyết cũ. Cảm giác mạnh mẽ cùng da thịt nộn nộn bên cạnh hoàn toàn đối lập, điều này khiến Khoa Lạc Đặc từ nhẹ nếm trở thành hôn kéo dài đến bên còn lại, hơn nữa còn lan tràn đến cả trong ngực.

“Đừng…” Đông Phương nhắm mắt phát ra tiếng nói rất nhỏ, không phải phản ứng đau đớn, dường như mơ hồ hàm chứa sung sướng. Mơ hồ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn ỷ lại cọ xát cánh tay cường tráng của Khoa Lạc Đặc, miễn cưỡng xoay người, bỏ đi hoài bão của Khoa Lạc Đặc.

Phát ra tiếng động đáng yêu động lòng người, người ngủ say thật giống như thiên sứ. Nhưng bên môi lại lộ ra tia nhợt nhạt, lại làm cho Khoa Lạc Đặc cảm giác được chính mình đang bị ma vương hấp dẫn.

Đông Phương mất đi cánh tay một trận lạnh lẽo, ngay cả ngực cũng cảm giác hư không. Khoa Lạc Đặc cắn răng, nhẫn nại đem xúc động của Đông Phương tiến vào trong lòng.

Địa phương cảm giác mới mẽ cũng bắt đầu tìm kiếm địa phương thoải mái, mi nhẹ nhàng giật mình. Mệt mỏi làm cho Đông Phương kiên quyết không chịu rời khỏi mộng đẹp, đóng chặt hai mắt, thân thủ thô lỗ không biết trên giường cái gì chạm vào.

Khoa Lạc Đặc nhìn cử động hảo ngoạn này, cơ hồ bắt đầu cười khẽ. Y mân mê môi đơn bạc, Đông Phương không nghĩ bừng tỉnh trong mộng. Đem cánh tay thật dài hữu lực, giống như tìm mồi duỗi đến bên người Đông Phương.

Quả nhiên, con mèo nhỏ mơ hồ rất nhanh ôm lấy nơi rắn chắc lại ấm áp đó, giống như nhẹ nhàng ôm thân cây, hơn nữa còn áp mặt lên trên.

Hạ phúc bắt đầu xao động, cử động như vậy của Đông Phương càng làm nó thêm kịch liệt. Khoa Lạc Đặc khó chịu mà cau mày, chỉ có thể nhìn không thể chạm tư vị thật không dễ chịu.

“Đông Phương…” Nhẹ di chuyển cánh tay trở thành ôm Đông Phương “Đông Phương”

Đáp lại, con mèo nhỏ của y ôm được lại càng ôm chặt, cũng bỏ thêm động tác cọ xát, khiến Khoa Lạc Đặc trong nháy mắt kích động. Dục vọng cùng thần kinh giống như bị dòng điện chạy qua mà kích thích, không kìm hãm được cảm giác muốn buộc chặt kẻ khác.

Khoa Lạc Đặc bất đắc dĩ nhìn sang ngoài cửa sổ. Sắc trời lại tối, không biết dày vò vui vẻ như vậy còn bao nhiêu thời gian.

Đông Phương nhẹ cọ xát mà ngủ cũng không yên, hắn đang ngủ không ngừng kích thích chủ nhân xui xẻo của hắn. Bởi vì thân thể trong lòng Khoa Lạc Đặc không tự giác tiếp nhận tinh nghịch mà né ra, tiếp theo lại cảm giác bất an mà tìm kiếm phương vị của Khoa Lạc Đặc, lại dựa vào trở về.

“Thật sự là bị ngươi lăn qua lăn lại hại chết.” Âm thanh hoa lệ mang theo sủng nịch. Khoa Lạc Đặc không nhận được chính mình có thể nhẫn nại như vậy, y quyết định bắt đầu hành động. Một tay ôm Đông Phương, một tay cào bàn tay mềm nhũn nhỏ bé của Đông Phương đặt tại hạ thân chính mình, dẫn đạo Đông Phương xoa nắn di chuyển mà sớm dâng trào kích thích.

Vô ý thức theo sát tiết tấu của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương trầm lắng ngủ không biết tay của chính mình đã dính bạch trọc của Đông Phương. Mặc dù so ra kém hơn thân thể say lòng người của Đông Phương, ít nhất cũng có thể tạm thể giải quyết vấn đề.

Rốt cục có thể thoải mái mà thở ra một hơi, Khoa Lạc Đặc cảm thấy mỹ mãn mà buông tay tinh tế trắng noãn của Đông Phương. Vết thương dài nhỏ trên cánh tay, thoát ly khống chế của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương xoay người sau khi một người thích ý, dựa vào cổ Khoa Lạc Đặc.

Khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn mà dán trên cằm Khoa Lạc Đặc, có thể thanh thanh sở sở nghe được hô hấp nhẹ nhàng của Đông Phương. Khoa Lạc Đặc cao hứng nhìn con mèo nhỏ nhiệt tình như vậy, mặc dù đang ngủ cũng vô thức nhiệt tình. Nhưng hai chân mềm nhũn của Đông Phương khóa trên người y, y phát hiện hành động này thật sự có bao nhiêu đáng sợ. Hạ thân xao động một lần nữa lại tới, hơn nữa còn hung ác nhiệt động.

Khoa Lạc Đặc, người cầm quyền của Ngõa Tây Tư gia tộc, chính là chịu không được hình phạt vừa vui vẻ vừa kích thích như vậy, trợn tròn mắt chờ tới hừng đông

….....

Đông Phương ngủ hảo một giấc. Dường như đời này cũng không thể ngủ thoải mái được như vậy. Trí nhớ mơ hồ mang máng nhớ tới một “ôm chằm” đầy hơi ấm. Ngâ thơ mà trên giường xoay đến xoay đi, phát ra vài tiếng nhỏ, miễn cưỡng bắt đầu tỉnh lại. Hắn căn bản không biết, có một người đang cực kỳ kiên nhẫn chờ hắn mở mắt.

Thật vất vả duỗi thắt lưng, tựa hồ động tác quá lớn đụng tới vết thương, mi nhẹ khẽ khởi, lui thành một đoàn rời đi Khoa Lạc Đặc. Nhưng là hai mắt chợt lóe sáng, lông mi vẫn như cũ trốn không chịu gặp người. Ánh mắt ngây thơ, dao động không muốn rời giường.

Khoa Lạc Đặc kiên nhẫn cũng không thể tái nói: “Đông Phương, ngươi cũng nên tỉnh đi?”

Hai mắt mơ hồ nhìn Khoa Lạc Đặc cũng lập tức rõ ràng tỉnh lại. “Khoa Lạc Đặc…” Đông Phương ghé vào thành giường, cằm để trên sàn đan nhìn y. Đông Phương cũng không để ý chính mình đang xích lõa. Nghĩ muốn như vậy, Khoa Lạc Đặc cũng xích lõa như vậy càng làm cho Đông Phương sợ hãi.

Thân thể lớn nằm ở trước mặt chính mình, ngay cả né ra cũng không được. Càng đáng sợ chính là, hông hạ của hắn cảm giác được nóng rực, đỉnh rung động, chảy ra chất lỏng trong suốt khiến Đông Phương nhịn không được phát run.

“Cuối cùng đã tỉnh.” Khoa Lạc Đặc thật cao hứng nhìn Đông Phương trừng mắt thưởng thức thân thể của y, bên môi hiện lên một tia cười tà ý: “ Ta đợi thật lâu rồi…”

Đông Phương nghe lời nói bao hàm ái dục, sợ run lên. Tình ái hiện tại trong trí nhớ lưu lại của hắn chỉ có mặt trái cảm xúc, thuần túy vốn là thủ đoán ghê người. Hắn sợ hãi mà nhìn Khoa Lạc Đặc, không rõ chính mình phạm sai lầm gì, làm Khoa Lạc Đặc tức giận.

Khoa Lạc Đặc nhìn con mèo nhỏ trước mắt. Hắn dựng thẳng lông toàn thân, cẩn cẩn dực dực thu lại móng vuốt của mình. Khoa Lạc Đặc khẳng định, nếu như bây giờ mình tới gần, Đông Phương sẽ hung hắn hét rầm lên. Lần nữa bất đắc dĩ đáy lòng thở dài, Khoa Lạc Đặc lửa nóng bi ai dưới hông hạ. Khẽ nói ra bên ngoài: “Đem bữa sáng bưng vào đi.” Đối với vẻ mặt lộ ra kinh ngạc của Đông Phương, khởi mi lên hỏi: “Ngươi không đói bụng sao?”

Cảm giác Khoa Lạc Đặc không có ý đồ xâm phạm, Đông Phương đem đại bộ phận cảnh giác biến mất. Hai mắt đen nhánh tròn tròn quan sát biểu hiện của Khoa Lạc Đặc.

Lúc người hầu vào, Đông Phương cảm giác chính mình xích lõa, một lần nữa đem quần áo che lại chính mình. Không muốn Đông Phương tiếp tục sợ hãi, Khoa Lạc Đặc cũng mặc vào áo ngủ, đem vật uy vũ thật lớn nóng rực ẩn dấu.

“Lại đây.” Khoa Lạc Đặc tay vừa lấy buổi sáng, vừa đối với Đông Phương nhẹ nhàng nói. Ôn nhu như vậy, vật nhỏ này không thể phản kháng. Đối với sủng nịch vô hạn có vẻ không hài lòng, Khoa Lạc Đặc ý định một lần nữa xuất ra uy nghiêm của chủ nhân. Nếu Đông Phương không nghe theo nhất định phải cường ngạnh.

Nhưng Đông Phương vẫn không có ý định không nghe lời. Hắn quả thật đói bụng, canh nóng hổi cùng bánh bao phát ra hương thơm hấp dẫn dạ dày hắn, trứng gà vàng óng ánh cũng làm cho hắn thèm thuồng. Không đợi Khoa Lạc Đặc ra lệnh một lần nữa, hắn từ góc giường đã đi lại. Cách thân thủ Khoa Lạc Đặc, xé một miếng bánh bao, nhét ở trong miệng chậm rãi nuốt vào.

“Uống một chút.” Thanh âm trầm thấp gợi cảm truyền đến.

Dò xét nhìn Khoa Lạc Đặc thật lâu, thủy chung xem có nguy hiểm gì không, Đông Phương rút cuộc cũng buông tha phòng bị, lấy cái chén trong tay Khoa Lạc Đặc, cúi đầu nếm canh thơm mát. Uống ngon thật. Hắn tiếp tục lấy cái chén bên cạnh tiến lên môi lần nữa. Chẳng những uống một ngụm, mà còn vươn lưỡi hồng hồng phấn nộn liếm cái chén.

Phảng phất trái tim bị đánh trúng, hai tròng mắt nam nhân đột nhiên mị lên. Bàn tay to lớn tràn ngập lực, lặng lẽ xoa cái cổ trắng nõn của Đông Phương. Đông Phương thoáng ngẩng đầu, liếc nhìn Khoa Lạc Đặc một cái, cũng không để ý đến cái tay đang trên cổ mình vuốt ve, tiếp tục đưa canh nóng vào giữa miệng.

“Ăn ngon sao?” Khoa Lạc Đặc mang theo ý cười hỏi.

Đông Phương gật đầu. Bàn tay trên cổ an ủi có thể cảm giác được các ngón tay của y chuyển động, mang đến rung động diệu kỳ.

“Tái ăn một chút.” Lười biếng cầm miếng bánh, đưa tới bên miệng Đông Phương.

Không cần Khoa Lạc Đặc phân phó, Đông Phương cũng sẽ tận lực ăn no. Cuộc sống lúc bị nhốt chuyện gì cũng có thể bị trừng phạt, thân thể từ khi bị ngược đãi, cũng bị cấm ăn uống đến khi Đông Phương cầu khẩn, nam nhân tàn nhẫn mới hài lòng. Vết thương nhanh chóng khỏi, cũng làm cho Đông Phương có chút lực phản kháng. Cho nên một hai ngày không ăn gì, hoặc không cho uống nước, vốn là chuyện thường tình.

Cơ hồ nam hài đã ăn no, tựa hồ quên một chút đau khổ, kéo thân thể đầy vết thương, muốn tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi. Thân thủ của Khoa Lạc Đặc tràn đầy tự tin,  y tiếp tục vuốt ve, thích ý mà nhắm mắt lại. Nhưng là, người y ôm lại không bị hành động của mình hấp dẫn, hết lần này đến lần khác không thể chấp nhận.

“Xem ra phải tìm vài chuyện cho ngươi có tinh thần một chút.” Đem nam hài trong chăn mỏng ôm vào lòng, chống đỡ thắt lưng của hắn, làm cho hắn ngồi trên cửa sổ cao cao. Khoa Lạc Đặc thân hình cao lớn, cho dù Đông Phương hai chân hư không ngồi ở cửa sổ, cũng bất quá cao hơn Khoa Lạc Đặc nửa cái đầu. Cái mông chạm cửa sổ đá cẩm thạch lạnh lẽo, Đông Phương không rõ mà mở hai mắt trong suốt.

Khoa Lạc Đặc tươi cười tà mị. “Không nên cử động oh…” Thanh âm ra lệnh đầy từ tính, bắt đầu cởi ra áo ngủ màu trắng tinh khiết của Đông Phương.

Phân thân ôn thuần bị gió nhẹ mơn trớn, chợt phát hiện sự tình lâm vào đáng sợ. Trên mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ sợ hãi mang theo kinh hoàng cầu khẩn. “Không.. Ta không muốn…” Địa phương yếu ớt bị tay vuốt ve, Đông Phương bất an mà giãy dụa.

Vòng eo mảnh khảnh trên cánh tay Khoa Lạc Đặc đong đưa, âm thanh áo ngủ cùng da thịt cọ xát rất nhỏ, nhưng cũng đủ để làm cho trái tim Khoa Lạc Đặc nhẹ nhàng nhộn nhạo. Khoa Lạc Đặc khóe môi đầy tà khí hỏi: “Muốn ta đưa ngươi đưa trở về sao? Đông Phương.” Một bên bàn tay tiếp tục chơi đùa với khí quan phấn hồng xinh đẹp.

Đông Phương bị câu này uy hiếp câm như hến, sợ hãi mà cúi đầu, nhìn phân thân yếu ớt của chính mình dần dần trong tay Khoa Lạc Đặc sung huyết. Bị nhẹ nhàng xoa nắn truyền đến khoái cảm, giống như có một dòng dung nham chảy tới bên người, làm cho thân hình vì động tác của Khoa Lạc Đặc mà khẽ run.

Ánh mắt to đen nhánh có điểm mê mang, nhưng vẫn như cũ không buông tha sự sợ hãi. Nhiều lắm. Bị đùa giỡn nhiều lần như vậy kể ra, thật sự nhiều lắm. Bắt đầu có điểm thoải mái, nhưng là một khi bắt đầu kích động, hành hạ điên cuồng sẽ xuất hiện. Đông Phương không quên sự đáng sợ ấy, hắn không bao giờ muốn gặp lại. Khoa Lạc Đặc cũng muốn như vậy đối với ta sao?

“Khoa Lạc Đặc, cầu ngươi…” Đông Phương cầu khẩn nhìn ý cười bên miệng Khoa Lạc Đặc.

Hiển nhiên, y thích tình cảnh hưởng thụ như vậy, cũng rất hưởng thụ phản ứng của Đông Phương. Phát hiện vẻ mặt của Đông Phương, Khoa Lạc Đặc cho hắn một cái hôn êm ái.

“Không phải sợ, rất thoải mái đi..” Bên tai Đông Phương trầm thấp cười khẽ hai tiếng, Khoa Lạc Đặc đột nhiên cúi đầu, đen phân thân bắt đầu sung huyết ngậm vào trong miệng.

“A…” Phảng phất nghe thấy tiếng rên của Đông Phương, Khoa Lạc Đặc dùng môi vây quanh phân thân, giương mắt nhìn Đông Phương. Muốn tái cố gắng một chút, làm cho con mèo nhỏ biết sự tốt đẹp của tình ái. Kinh nghiệm khẩu giao phong phú hoàn toàn triển khai ở nơi khí quan mẫn cảm, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ đầy áp lực của Đông Phương.

“…Ô…Không..Không muốn…” Tiếng rên rỉ pha trộn giữa thống khổ cùng vui sướng từ môi Đông Phương thoát ra, lượn lờ khắp phòng.

Muốn tiếp tục gia tăng một tay sao? Hoặc là, hung hăng kích thích một chút, làm cho Đông Phương đạt tới đỉnh? Hai tay khống chế làm bắp đùi trắng noãn khẽ sợ run, Khoa Lạc Đặc tin tưởng đó là bởi vì khoái cảm mãnh liệt, mà không phải vì bị sợ hãi.

Dục vọng đánh sâu vào Khoa Lạc Đặc, Đông Phương rên rỉ mê người làm Khoa Lạc Đặc hận không thể nuốt vào trong bụng. Bất quá, nhìn thấy dấu răng bên trong bắp đùi, làm cho Khoa Lạc Đặc bỏ đi ý đồ này. Không cần suy nghĩ, trên người nhỏ nhắn xinh xắn của Đông Phương, nhất định là đầy dấu vết gặm cắn đầy *** hèn của nam nhân.

Nế như giống bọn họ làm cho Đông Phương đau đớn, sau này Đông Phương nhìn thấy ta sẽ trốn trong một góc đi? Đầu lưỡi giống như xà, nhẹ nhàng ôn nhu mà lấy lòng khí quan nóng rực run rẩy trong miệng.

“Ô.. Khoa Lạc Đặc..” Đông Phương càng phát ra kích động, nhẫn nại không nổi mà cào tóc Khoa Lạc Đặc, gian nan hổn hển nói.

Khoa Lạc Đặc biết Đông Phương nhanh đến cao trào. Y hút nhanh hơn, cẩn cẩn dực dực mà không cuồng bạo đưa Đông Phương lên thiên đường. Con mèo nhỏ thét chói tai, một mảnh bạch trọc bắn ra. Tất cả đều rơi vào yết hầu Khoa Lạc Đặc, y ngẩng đầu nuốt vào, đem cả người Đông Phương như nhũn ra mà ôm vào trong lòng.

“Ha ha, mệt muốn chết rồi đi.”Đơn giản bỏ đi quần áo duy nhất trên người Đông Phương đang mềm yếu vô lực, ôm hắn đặt trên giường.

Da thịt trắng nõn sau khi cao trào lưu lại ấn ký phấn hồng, da tay non nớt thản nhiên cũng ửng hồng, lông mi che đậy cặp mắt đang run nhè nhẹ, Đông Phương phảng phất như cũ thở hổn hền.

Thưởng thức cảnh đẹp như vậy, rất khó đem dục hỏa chính mình đốt đi. Khoa Lạc Đặc cảm giác được chính mình đau đớn, nằm sấp trên người người Đông Phương nói vào lỗ tai: “Đông Phương, bây giờ đến phiên ngươi giúp ta làm.” Ngồi trên đầu giường, đem Đông Phương nằm trong hai chân mở rộng, cũng làm cho hắn xoay người để cằm đặt trước phân thân chính mình.

“Đến đây đi, Đông Phương. Ngươi sẽ không quên đi? Đây là phương pháp trước kia.”

Tư tưởng bị cao trào đánh sâu vào, dựa theo tiềm thức mà tuân theo lời Khoa Lạc Đặc. Đông Phương cố gắng mở mắt, tìm tư thế thoải mái vươn đầu lưỡi.

Khoa Lạc Đặc biết hắn rất mệt, tận khả năng mà làm. Có một chút nhẹ nhàng liếm lộng phân thân thô to, mí mắt ngày càng trầm trọng.

Khoa Lạc Đặc bị “thị hầu” thong thả này cơ hồ bức điên, đột nhiên phát hiện liếm lộng đình chỉ. Cúi đầu nhìn, con mèo nhỏ của hắn — đã ngủ.

Ghé vào hai chân mở rộng của Khoa Lạc Đặc, đối với mãnh thú nóng rực, vui vẻ mà rơi vào mộng đẹp.

Khoa Lạc Đặc chính mình đành phải bi ai tự lực cánh sinh. Y lấy bàn tay nhỏ bé của Đông Phương đang khoác lên đùi chính mình, lần nữa đặt tại hạ thân chính mình…

Chờ con mèo nhỏ tĩnh dưỡng tốt, này hết thảy đều phải đòi lại.