Địa Ngục Thời Gian

Quyển 4 - Chương 5: Đêm ở Massachute




Ba tháng trước.

Đó là một buổi tối thứ sáu - Ba tháng sau Đại hội Danh ác.

Tầng 15 Massachute Parking, trung tâm thành phố.

Trong ánh đèn chớp nháy, thoáng thoáng lại soi rọi vào mấy góc tối nơi có những con người đang uốn éo theo điệu nhạc chát chúa, ầm ĩ, tại một góc cũng khá "thưa thớt" ánh sáng, dưới ánh đèn mờ, hai con người đang nâng cốc.

Chỉ vừa mới mấy phút gần đây thôi, họ còn đang lẫn trong đám đông đang hết mình "bay" ở đằng kia. Một người mặc áo thun đen, cơ bắp nổi gồng trông như lực sĩ, một người mặc áo sơ mi, quần bò, mặc dù ngồi một chỗ thôi song chỉ nhìn qua nét mặt cũng khiến không mấy người muốn lại gần.

Đó là Trần Văn Lập và Lê Minh Hoàng.

Lúc này, ở ngay trước mặt hai người là một đám đông, họ vây quanh một cái trụ lớn. Ở giữa đám đông có hai cái bồn lớn, bên trong có bốn cô gái trong trang phục thiếu vải nằm ngả ngớn liên tục thực hiện những động tác kích dục trắng trợn, ở giữa lại là một cái bàn xoay, gọi là "Desire roulete".

- Thế nào, anh Hoàng? Chỗ này chơi được đấy chứ?

Trần Văn Lập cười nói. Hoàng ngồi lặng yên uống rượu.

Đến đây thì cũng phải nói qua một chút. Chẳng là sau khi đại hội Danh Ác tại tỉnh Cooc kết thúc với ngôi vị quán quân thuộc về hắn và Ninh Sạn Yêu Nhiên, Hoàng vì mặc cảm bởi cái chết của Tiêu Lệ có liên quan đến mình nên đã quyết định rời khỏi thị trấn Một Sừng. Để rảnh tay, hắn đã đóng nguyên ba năm tiền phí để được miễn làm nhiệm vụ truy quét cho thiên đàng, dù sao sau khi lên ngôi vô địch, thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền.

Trước trận chung kết với Park Jong Seok, Hoàng vốn còn nuôi ý định sẽ dùng tiền thưởng để rời bỏ địa ngục, sống một cuộc sống thảnh thơi trên thiên đàng. Song sau đó, nghĩ lại nếu như đúng theo lời cô gái tự xưng là "Tạo Thần" gì đó nói, trái đất chỉ còn có ba năm đếm ngược, vậy thì chẳng phải đi đâu cũng vậy sao?

Chính vì thế, Hoàng do dự. Hắn bây giờ giống như người đi giữa đám sương mù, có mắt cũng như không, chẳng biết phải đi đâu, về đâu, mục đích sống của mình là gì.

Trở về thị trấn Một Sừng thì mọi thứ đã thay đổi một trời một vực, cảm thấy lạc lõng, Hoàng quyết định ra đi. Cha vừa mới rời đi, Chingna bây giờ đang lo củng cố quyền lực, gánh nặng khủng khiếp ấy không cho phép hắn làm phiền.

-...Nơi này nhà em cũng có tí cổ phần đấy, là tầng 17, khu cờ bạc. Tí em dắt anh lên đấy giải trí.

Trần Văn Lập vừa nói vừa bẻ ống cần về phía Hoàng. Cái gọi là "cần" thật ra là một ống thép mảnh, nối liền với một cái bình lớn khá kiểu cách. Đây thực ra là tên một kiểu hút thuốc qua dụng cụ chứa nước giống như hút thuốc lào ở Việt Nam, song khác ở chỗ thứ "thuốc" này "nặng đô" hơn nhiều, nói trắng ra là" hàng nóng".

Thứ mà hai người đang hút bây giờ thậm chí còn là loại "nặng" hơn bình thường mấy lần, tên lóng là "biệt dược", hiệu quả kích thích thần kinh rất mạnh. Song không giống như trên trái đất, cơ địa và sức đề kháng của quỷ sai lớn gấp nhiều lần người thường, đó là chưa kể đối với những"quái vật" như hai người, mấy thứ này thực sự chỉ là vô hại.

Hoàng rít một hơi, hai mắt lim dim nhìn qua Trần Văn lập, lúc này đang thao thao bất tuyệt nói cái gì đó. Chẳng cần phải nói, mười phần thì có chín là liên quan đến Ninh Sạn Yêu Nhiên. Gã cốt đột này, ai không quen thì sẽ nghĩ khó gần lắm, song có tiếp xúc thì mới biết, trông to xác vậy thôi nhưng lại rất lụy tình.

Nói đến nguyên do vì sao hắn cùng Lập và Ninh Sạn Yêu Nhiên trở thành bạn đồng hành thì cũng khá đơn giản. Sau khi rời thị trấn Một Sừng, Hoàng vốn chỉ định du sơn ngoạn thủy ba năm rồi thuận theo vận mệnh, nhân tiện tìm tung tích Oha. Hắn nhớ tới lời hứa với cô gái tên "Alice", đó là đến gặp người phụ nữ tự xưng là "Truyền nhân của Thủy Thần" Đông Phương Ngân Nguyệt. Hoàng quyết định lên đường. Một phần cũng vì lời nói của Alice, rằng người có thể giải đáp hết các thắc mắc của hắn trên đời này, chỉ có người phụ nữ, Mar siêu cấp đó mà thôi.

Ai cũng biết, muốn tìm Truyền nhân của Thủy Thần, vậy thì phải đến băng nguyên Cosh.

Thế rồi, Hoàng tình cờ gặp Trần Văn Lập và Ninh Sạn Yêu Nhiên trên đường, không ngờ lại trở thành bạn đồng hành. Cả hai cũng là người ưa mạo hiểm, nghe vậy thì lập tức nhập đội. Chính xác thì đó là ý của Ninh Sạn Yêu Nhiên mới đúng, Trần Văn Lập chỉ là "bám theo" mà thôi.

Nói đến gã cốt đột họ Trần này thì lại càng buồn cười. Theo như Hoàng về sau được biết, tên này trước khi chết là con cháu của một vị quý tộc giàu nứt đố đổ vách dưới địa ngục tầng mười chín. Khỏi phải nói, tiền là thứ gã có nhiều nhất, gái theo xếp hàng thành hàng dài, cỡ phải dài cả mấy kilomet, thế nhưng không hiểu sao lại mù quáng say mê Ninh Sạn Yêu Nhiên như điếu đổ.

Nói ra có thể nhiều người không tin. Trần Văn lập ngày xưa theo như lời hắn kể thì là một tên thư sinh trói gà không chặt, song vì tình yêu với Ninh Sạn Yêu Nhiên mà quyết tâm thay đổi, đến giờ đã trở thành một tay "đô vật" bằng xương bằng thịt. Chẳng là, mang trong mình dòng máu Mar siêu cấp, Ninh Sạn Yêu Nhiên cũng giống Linh Chi luôn hứng thú với tranh đấu, máu me, thậm chí đặt lên làm mục đích sống. Người có được trái tim của cô ta, không thể nào yếu hơn Yêu Nhiên được. Đó chính là động lực lớn nhất cho chàng "thư sinh" Trần Văn lập, phấn đấu trở thành một Danh ác bậc năm như hiện nay.

Theo như lời Lập kể, Ninh Sạn Yêu Nhiên có một tử thù. Cô nàng ngực lép này sở dĩ luôn khát khao truy cầu đỉnh cao võ học cũng chỉ để phục thù " người đó" mà thôi. Người này nghe đâu cũng là một Mar siêu cấp, nhưng hiện tại lại đang sống trên trần gian như người thường. Chuyện này Hoàng cũng chỉ nghe cho biết mà thôi.

Mar siêu cấp sống trên trần gian? Đã có Linh Chi làm ví dụ, hắn cũng không cảm thấy lạ lùng. Chỉ là, nếu xét số tuổi, Ninh sạn yêu Nhiên sợ rằng bây giờ đã đáng tuổi "bà" của tên Lập này rồi, một "tình yêu" cách biệt lớn như vậy, thật sự có hy vọng sao?

- Alo, ừ, ừ, em đó hả? ...Về ngay, về ngay đây.

Trần Văn Lập cúp máy, quay ra nhìn Hoàng với vẻ ái ngại. Hắn nhếch môi cười:

- Yêu Nhiên gọi à?

-..Haizz. Anh đúng là đi guốc trong bụng em. Lập gãi đầu gãi tai: - ...Coi bộ em phải về ngay, anh cứ ngồi chơi nhé. Đúng ra là hôm nay em rủ anh đến đây, vậy mà...

- Được rồi, chú đi đi.

Hoàng phất phất tay. Gã cũng chỉ chờ có thế, thoắt cái đã phắn đi liền. Hoàng nhìn theo cái bóng to lớn khuất dần của Trần Văn lập mà thầm lắc đầu. Sở dĩ hôm nay Hoàng có mặt tại đây là do tên này rủ đi, mục đích muốn lấy lòng hắn để mong được truyền thụ ít công phu. Song mới nghe gái gọi một câu là đã tươm tướp như vầy, thật chẳng còn tí mặt mũi nào mà.

Hoàng uống nốt cốc rượu, sau đó đứng lên. Hắn bước dạo qua vị trí đám đông đang điên cuồng. Rất đông người đang chơi "Desire roulete". Cái bàn xoay này mô phỏng bàn quay roulette thật với một đĩa quay bên trong, mặt trên chia làm nhiều ô sơn 2 màu đỏ đen và đánh số thứ tự. Bên ngoài là một vành đai với 16 đĩa nhỏ cùng ô tương ứng mang màu sắc khác nhau.

Khi bắt đầu chơi, đến lượt ai người đó sẽ xoay chiếc đĩa đánh số, cùng lúc đó thả viên bi sắt vào đĩa. Sau khi đĩa quay dừng lại, bi sắt rơi vào ô có số nào thì những cô gái ở đằng kia sẽ phải làm theo chỉ dẫn ở ô đó. Mỗi một ô đều có chỉ dẫn riêng, nhẹ thì hôn, sờ soạng, phấn khích hơn là " thoát y múa một vòng"...thôi thì abc xyz cái gì cũng có. Có bốn cô gái phục vụ chính, thỉnh thoảng khi có người phải "đi khách" thì lập tức có "gà" lấp chỗ ngay.

Không hiểu luẩn quẩn ở đó bao lâu, lúc Hoàng bắt đầu ngà ngà say, nghĩ đến chuyện ra về thì mới nhận ra, trong người chẳng có một xu dính túi. Hắn nhíu mày, lục tìm điện thoại thì cũng không thấy, nghĩ ngợi một lúc thì nhớ ra đã bỏ quên ở quầy rượu. Song khi quay lại thì tất nhiên là đã không cánh mà bay rồi.

Nghĩ đến tờ hóa đơn không nhỏ đang chờ mình thanh toán, Hoàng cũng thấy hơi nhức đầu. Chép miệng, hắn ngồi chờ một hồi, đợi Lập có thể sẽ quay lại, song hơn hai tiếng đồng hồ mà chả thấy người đâu, lại tốn thêm hai chai rượu. Hoàng lúc này cũng đã chuếnh choáng say. Từ khi trở thành quỷ sai, mặc dù thực lực có tăng, song "tửu lượng" của hắn thì vẫn thế.

Chờ mãi không thấy Lập, Hoàng rời quầy rượu, chẳng biết từ lúc nào hắn đã bước lên lầu 17, là sòng bạc giải trí. Chỗ này thứ gì cũng có, từ cò quay nga, Xì dzách, roulette cho đến cả..xóc đĩa. Thu hút sự chú ý của hắn là một bàn đánh theo kiểu mạt chược, song lại dùng bài tú lơ khơ. Trò này cách chơi gần giống "chắn", luật chơi chỉ khác một chút, cũng thu hút khá nhiều con bạc.

Đứng ngoài nhìn một lúc, sẵn hơi men trong người, máu cờ bạc trong Hoàng bắt đầu nổi lên. Do tiếp xúc từ nhỏ, hắn vốn chẳng lạ gì mấy trò đỏ đen, thậm chí còn có thể nói là bậc thầy.

Đó là hồi hắn còn chưa gặp Lan Anh.

Ngồi một lát, Hoàng dần trở thành" quân sư" của một người chơi, là một cô gái mặc váy màu đỏ, cổ trễ, trang điểm khá đậm, cũng có chút nhan sắc. Nhờ có hắn, cô ta thắng liền hai ván.

- Này, còn thiếu một chân đấy, có muốn chơi không?

Cô gái quay sang nhìn Hoàng hỏi. Hắn cũng muốn nhập cuộc, song lục mãi trong túi chỉ có ít tiền lẻ. Cô ta cũng là người tinh ý, lại vừa trúng quả, thấy vậy thì hào phóng cho hắn vay hẳn hai trăm ngàn. Hoàng và cô ta về một phe, tham gia chiếu bạc. Chỉ mới gần nửa tiếng, hai người đã thu về đến mười hai triệu.

Càng chơi càng say. Hoàng dần quên mất mục đích ban đầu của mình là kiếm ít bạc vụn trang trải hóa đơn. Phải đến khi tiền trên bàn đã đầy đến khó mà đếm nổi, hắn mới chợt nhớ ra, mục đích của mình đến đây hôm nay không phải là chơi bạc.

- Tôi rút thôi, mọi người chơi vui vẻ.

Thấy Hoàng rút lui, cô gái mặc váy đỏ vốn đang cười tít mắt kia bỗng chốc xụ mặt xuống.

- Làm gì vậy, đang chơi hay mà? Về chi sớm thế? ở lại chơi thêm mấy ván nữa đã.

Hoàng còn chưa kịp trả lời thì mấy con bạc cùng chiếu đã đồng thanh chỉ trích. Dần dần chuyện bé xé ra to, chẳng hiểu sao thành to tiếng, xô xát. Có người bắt đầu chụp mũ hắn gian lận. Một người kích động, những kẻ còn lại cũng lập tức đỏ mắt. Chẳng mấy chốc người bu chỗ này đã đông nghẹt. Xô xát là khó tránh khỏi.

Hoàng mặc dù đã say song nhìn qua cũng biết, những kẻ này là muốn lật bàn, thua nhiều quá nên đánh bài cùn. Gian lận? Đúng là hắn có gian lận thật, song những kẻ ngồi cùng chiếu với hắn có kẻ nào là không gian lận? Mẹ nó, bài bạc mà không gian lận, thế thì còn gọi gì là bài bạc?

Mẹ kiếp, trò mèo.

Hoàng nhíu mày, sau đó chẳng nói chẳng rằng, bốc một nắm tiền thắng được trên bàn của mình, lại gần quầy thu ngân, cất giọng lè nhè sặc mùi rượu:

- ...Thanh toán.

Nói rồi bước đến thang máy. Thế nhưng lúc này nơi đó cũng đã có hơn chục người không biết từ đâu ra đứng chặn cửa. Cầu thang bộ cũng có, thậm chí còn nhiều hơn. Đám người kia xem ra hôm nay nhất quyết không để hắn rời khỏi chỗ này.

- Muốn đi dễ vậy à? Không biết luật ở đây sao? Ai gian lận, phế một tay.

Một tên cắt đầu đinh đập bàn nói.

Hoàng nhíu mày. Hắn vốn chẳng để đám người này vào mắt. Nếu không phải nể mặt đây là địa bàn góp vốn của gia đình Trần Văn Lập, hắn đã chẳng ngại mà biến chỗ này thành một đống tan tành rồi.

Tiền thì cũng đã trả rồi. Rượu cũng uống đủ rồi, tốt hơn hết là về đánh một giấc.

Nghĩ vậy, Hoàng lừ đừ bước tới cửa thang máy, mặc kệ mấy chục con mắt hình viên đạn đang nhìn mình chằm chằm.

- Mẹ mày, định trốn à!

Một kẻ dùng vai chặn hắn lại, song không hiểu vì sao mà nháy mắt văng thẳng vào một xó. Hai, ba tên nữa lao vào, song cũng cùng chung số phận.

Tạm thời không có tên nào dám thử nữa.

Hoàng bấm bấm thang máy, đoạn lắc đầu. Hỏng à? Mẹ, bọn này chơi lầy thiệt. Hắn đang định chuyển hướng bước đến cầu thang bộ thì nghe thấy đằng sau có tiếng la. Là giọng của cô gái mặc váy đỏ đã cho hắn vay tiền.

- Bắt lấy nó, ả là đồng bọn của nó đấy!

- Thả tao ra, á..!

Cô gái này rõ ràng là không được "thoải mái" như hắn, lúc này đã bị một đám to con khống chế. Mà cô ta cũng chẳng phải hạng vừa, lớn tiếng vừa la hét vừa mắng chửi, giọng điệu sặc mùi chợ búa, song tất nhiên là chẳng ích gì.

Thế rồi chỉ thấy cổ tay bị ai đó nắm lấy, sau đó cả người nhẹ bẫng. Một bóng người lao đến, kéo tay lướt đi. Song cô ta còn chưa kịp vui mừng thì sắc mặt đã lập tức xanh như tàu lá.

Bời vì lúc này, đập vào mắt cô ta là khoảng không vô tận!

"Choang...." ( Tiếng kính vỡ)

- A.aaaaaaa........đây là tầng 17 mà !!!!!!!