Địa Phủ Wechat Đàn: Lão Công Của Ta Là Minh Vương

Chương 4: Tần Quảng Vương




“Hiện nay, danh sách hảo hữu của ngài chỉ có một người, có muốn mở chức năng ‘lắc lắc’, phạm vi tìm kiếm có thể tăng thêm ngàn dặm?”

Thấy màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên những dòng này, Ninh Hoan Tâm sửng sốt một hồi, phạm vi ngàn dặm? Sao giống như thời cổ đại vậy?

Cô thuận tay chọn “Có”.

Lúc này, không cần cô làm gì, màn hình điện thoại tự động xoay tròn. Mấy giây sau, một bức ảnh chân dung hiện lên trên mà hình điện thoại của Ninh Hoan Tâm.

Trên ảnh chân dung của người này có những văn tự cổ phức tạp, Ninh Hoan Tâm không nhận ra, may mà, tên nick của hắn là chữ giản thể.

“Tần Quảng Vương?”

Ninh Hoan Tâm nhỏ giọng đọc một câu, cư nhiên coi mình là một vương gia, đoán chừng người này có bệnh.

“Có thêm người này làm hảo hữu không?”

Ninh Hoan Tâm không chút do dự chọn “Không”, ngay sau đó, màn hình điện thoại lại xoay vòng lần nữa.

Sau đó, một thông tin khác xuất hiện!

Lại có thể … vẫn là Tần Quảng Vương kia!

Ninh Hoan tâm không nhịn được cau mày. Cô lại chọn “Không”. Một lần, hai lần, ba lần… Đến lần thứ N, lúc màn hình hiện lên cái tên Tần Quảng Vương, Ninh Hoan tâm cũng chóng mặt rồi.

Nói phạm vi ngàn dặm, lẽ nào cũng chỉ có một người này trên wechat sao hả?

“Ta đi, ta sẽ không thêm ngươi!”

Ninh Hoan Tâm lẩm bẩm, chuẩn bị click “Không”, ai biết lúc này, tay của cô giống như bị thứ gì đó đụng vào, ngón tay trượt một cái, cư nhiên ấn vào “Có”!

“Ngài đã thành công thêm Tần Quảng Vương làm hảo hữu.”

Thấy tin tức hệ thống bắn ra, Ninh Hoan Tâm không nhịn được thở dài một hơi.

Thật là tà môn.

Chuyện hôm nay chỗ nào cũng thấy tà môn, cái wechat này càng thêm tà môn.

Quên đi, không chơi nữa, tải lại các ứng dụng kia rồi hãy nói.

Ninh Hoan Tâm thoát wechat, sau đó tải các ứng dụng khác trong app store. Lúc tải hết các ứng dụng đã mất trong điện thoại lại xong, cô nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, đã 0 giờ 30 phút.

Qua mười hai giờ, một ngày mới lại bắt đầu!

Giằng co cả nửa ngày Ninh Hoan Tâm cũng cảm thấy mệt mỏi, cô tiện tay đặt điện thoại lên trên tủ cạnh đầu giường, sau đó kéo chăn bọc kín người, cuộn thành một đoàn, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Sau khi Ninh Hoan Tâm ngủ, màn hình điện thoại của cô vẫn không ngừng lóe sáng…

Sáng ngày hôm sau, Ninh Hoan Tâm bị đói tỉnh.

Thật là đói a!

Cô mơ mơ màng màng đứng dậy đánh răng rửa mặt, đến chỗ bà chủ dưới lầu mua một thùng mỳ tôm.

Nhưng mà trước khi xuống đến nơi, Ninh Hoan Tâm đã gặp được bà chủ khách sạn, cô đột ngột dừng lại, không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu: “Bà chủ, phòng 204 bên cạnh phòng tôi trước đây cũng là phòng cho thuê à?”

Nghe thấy câu hỏi của Ninh Hoan Tâm, bà chủ luôn luôn chuyên tâm trông nhà cho đoàn làm phim suốt thời gian qua đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không biết có phải Ninh Hoan Tâm nhìn nhầm không nhưng cô cảm giác được trong nháy mắt đó, con ngươi bà chủ có phần âm u, lạnh lẽo.

“Cô hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Bà chủ tức giận trả lời một câu.

“Tôi chỉ hỏi một chút, chẳng lẽ một chút cũng không được sao?”

Ninh Hoan Tâm bĩu môi, nếu không phải quanh đây chỉ có một khách sạn này, cô cũng không muốn ở nơi này, phòng thì cũ nát, bà chủ thì càng kỳ quái. Ở đây, ngay cả một người dọn phòng cũng không có.

Chỉ có điều…

Khách sạn này thực sự rất nổi tiếng.

Bởi vì, gần đây có một bãi tha ma, cũng chính là nơi bọn Ninh Hoan Tâm đóng phim kinh dị. Nơi này đã từng tiếp đón rất nhiều đoàn làm phim. Mà xung quanh đây vô cùng hoang vắng, chỉ có một trấn nhỏ lạc hậu, dân số trên trấn cũng không nhiều, có thể tìm được một khách sạn cho mười mấy người ở ngay như này thực sự là rất ly kỳ.

Nghe nói, phàm là đoàn làm phim nào đến đây cũng đều ở khách sạn này.

Như vậy thì trong phòng 204 rốt cuộc là có những người nào đã từng ở qua?

Bất tri bất giác, Ninh Hoan Tâm đã quay lên lầu, mà lúc này, cô đang đứng trước cửa phòng 204.

—— Hết chương 4 —–