Đích Nữ Ác Độc Sống Lại

Chương 5: Hộc máu




Trầm lão phu nhân kinh nghi bất định: “Lời này của đại phu, lão thân không biết rõ.”

Vương đại phu tùy tay cầm lấy một nắm dược liệu: “Theo thứ tự hàng giả, dược liệu lại bị cắt xén, chẳng trách bệnh tình tam lão gia không thấy tốt hơn. Dùng dược liệu như vậy, thì cho dù có là chữa một năm hay mười năm, bệnh tình tam lão gia cũng không có hi vọng.”

Trầm lão phu nhân tức giận đến phát run cả người. Lời này của Vương đại phu, bà sao có thể không rõ. Tam phòng cho Trầm Thanh Khang dược liệu chữa bệnh, đều là theo công trung lấy. Mọi việc ở công trung đều do Trầm Lưu thị quản, việc này cùng Trầm Lưu thị tự nhiên không thoát khỏi liên quan.

Trầm Tĩnh Thu đã ô ô khóc lên, quỳ trên mặt đất: “Lão phu nhân, cầu ngài cứu phụ thân ta. Cầu ngài nói với Nhị bá mẫu là mang dược liệu đổi lại. Nhị bá mẫu nếu nói thiếu tiền, tam phòng chúng ta còn chút tiền để dành, chỗ của mẹ ta còn có chút của hồi môn.Cháu gái mấy năm nay cũng tích chút tiền riêng. Cầu lão phu nhân thương xót, cứu phụ thân đi.”

Trầm Tĩnh Thu khóc lên khóc xuống, nghe thực thương tâm.

Trầm lão phu nhân gõ quải trượng: “Thu nhi đứng lên đi, việc này lão thân ta chắc chắn thay tam phòng đòi lại công đạo. Người đâu, đi gọi nhị phu nhân tới đây. Lão thân muốn hỏi nàng, nàng rốt cuộc là có ý gì.”

Vương đại phu cũng nhân cơ hội cáo từ, Trầm gia có chuyện nhà, hắn là một người ngoài sẽ không tham dự.

Nhị phu nhân Trầm Lưu thị tới trước Tùng Hạc đường, đã nghe được tin tức. Hừ lạnh một tiếng, hay cho một tiểu nha đầu dối trá, đợi lát nữa phải thu thập nàng thật tốt.

Trầm Lưu thị vào nhà chính, cung kính thỉnh an Trầm lão phu nhân. Trầm lão phu nhân không nói hai lời, vớ lấy ly trà trong tay, liền ném về phía Trầm Lưu thị: “Ngươi cái đồ lang tâm cẩu phế này, ngươi cho lão Tam dược liệu như vậy, ngươi nói, ngươi rốt cuộc là có dụng ý gì. Là ngại lão thân không thể sớm một chút bị ngươi làm tức chết sao?” Nói xong, đem toàn bộ dược liệu hất trên mặt, trên người Trầm Lưu thị.

“ Oan uổng quá lão phu nhân!” Trầm Lưu thị linh hoạt tránh thoát ly trà, lại không tránh thoát dược liệu. Sau đó gào khóc đứng lên: “Lão phu nhân, ngài nói gì vậy, con dâu trước đó một chút cũng không biết. Những năm gần đây con dâu vẫn cẩn thận chăm lo việc nhà, con dâu có làm sai chỗ nào, lão phu nhân ngài đều kiên nhẫn dạy, con dâu nhất định sửa. Nhưng là việc hôm nay, không cho con dâu nói một câu, vừa thấy mặt là đánh là mắng, con dâu không phục."

“Ngươi còn dám không phục, những dược liệu này đều là lão Tam cần dùng, ngươi nhìn xem ngươi cho đều là cái gì? Theo thứ tự hàng giả*, mưu hại tính mạng lão Tam, chuyện này không phải ngươi làm, còn có thể là ai?” Trầm lão phu nhân tức giận tay phát run, hận không thể đánh một cái tát trên má Trầm Lưu thị. Trầm lão phu nhân tổng cộng có ba nhi tử, đại nhi tử mười mấy năm trước đã chết trận sa trường, tiểu nhi tử ra ngoài du lịch bị mắc bệnh, nay mạng một sớm một chiều.Trầm Lưu thị không nghĩ cứu người, lại vì một chút tiền bạc, dám động tay động chân trên dược liệu, sợ Trầm Thanh Khang chết không đủ nhanh lại cùng nhau đấu. Điều này làm sao Trầm lão phu nhân làm sao có thể nhịn.

“Oan uổng!” Trầm Lưu thị lớn tiếng kêu oan: “Dược liệu của Tam thúc, con dâu vẫn giao cho nhóm bà tử xử lý. Chọn mua dược liêu, con dâu cũng là dặn mua dược liệu tốt nhất. Vì sao sẽ biến thành như vậy, nhất định là hạ nhân tham ô, hoặc là hạ nhân không biết nhìn hàng, bị tiệm bán thuốc nhân cơ hội lừa bịp. Lão phu nhân, việc này còn chưa rõ ràng. Xin lão phu nhân cho con dâu cơ hội tự sửa sai."

Thấy Trầm lão phu nhân bất vi sở động, Trầm Lưu thị dứt khoát nói: “Lão phu nhân, trước đó vài ngày Tĩnh Nghi truyền tin trở về, nói là được Thái Hậu nương nương cùng Trữ quý phi nương nương rất coi trọng, nói không chừng sắp có chuyện mừng. Lúc này, quý phủ chúng ta nếu gây ra sự tình gì, không chỉ Tĩnh Nghi bị liên lụy, chính là chỗ học mấy cái hài tử cũng bị ảnh hưởng. Xin lão phu nhân xem bọn nhỏ phân lượng, cho con dâu một cơ hội sửa sai. Lão phu nhân yên tâm, con dâu nhất định sẽ nghiêm khắc chỉnh đốn hạ nhân, đem sâu mọt trung gian kiếm tiền bỏ túi riêng, tất cả đều đánh một chút rồi đuổi đi. Quý phủ chúng ta tuyệt đối không thể lưu lại những điêu nô như vậy.”

Trầm Tĩnh Thu ngồi một bên im lặng nhíu mày, nhìn biểu tình của Trầm lão phu nhân, rõ ràng là bị thuyết phục. Giỏi cho một Trầm Lưu thị , lấy tương lai của đứa nhỏ làm lợi thế, coi như nắm đúng điểm yếu của Trầm lão phu nhân.

*Thứ tự hàng giả: Hàng kém chất lượng

Trầm Tĩnh Thu hiểu rõ, chỉ là một chút dược liệu, không thể làm cho Trầm Lưu thị ngã xuống. Dù vậy nhưng nàng vẫn muốn cho Lưu thị hiểu rõ rằng cái Hầu phủ này vẫn không đến lượt bà một tay che trời. Vì thế, Trầm Tĩnh Thu đứng ra nói: “Lão phu nhân, cháu gái nghĩ có lẽ Nhị bá mẫu trước giờ không biết việc này. Nhị bá mẫu hiền lành thương người như vậy, sao có thể làm ra cái việc tráo thuốc giả, cái chuyện ác độc mưu hại tính mạng như vậy cháu gái nghĩ là, chỉ có người có tâm tư cực kỳ độc ác mới có thể làm ra việc này. Cháu gái nguyền rủa kẻ ác độc này, chết không được tử tế, con cháu đều phải chịu số phận đen đủi theo. Nhị bá mẫu, cháu gái nói có đúng không?”

Trầm Lưu thị ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Trầm Tĩnh Thu: “Tam cô nương nói rất đúng. Nhưng là, Tam cô nương học quy củ này của ai, ta xem thực không được, ra ngoài đều là làm mất mặt xấu hổ. Nếu không ta thay mẫu thân ngươi hảo hảo dạy dỗ ngươi!”

Trầm Tĩnh Thu không đổi sắc mặt: “Đa tạ Nhị bá mẫu quan tâm. Quy củ này của cháu gái là do mama trong cung dạy cho. Chẳng lẽ, bá mẫu nói quy củ trong cung vẫn không sánh bằng Hầu phủ chúng ta?”

Không nghĩ tới tiểu nha đầu nối dối này, miệng mồm cũng thật là xảo hoạt. Trầm Lưu thị hừ lạnh một tiếng: “Làm càn, ngươi là vãn bối lại tùy ý bố trí trưởng bối, là ai dạy ngươi. Cha ngươi bệnh hồ đồ, chẳng lẽ nương ngươi cũng hồ đồ theo? Thật sự là buồn cười!”

Trầm Tĩnh Thu lạnh lùng nói: “Ta thấy Nhị bá mẫu mới là thật hồ đồ. Cha ta cùng nương tuy rằng xưng hô bá mẫu một tiếng tẩu tử, nhưng là bọn họ cũng không đến lượt bá mẫu ngươi có thể tùy ý nghị luận. Mẹ ta tốt xấu gì còn có cáo mệnh trong người, Hầu gia phu nhân ngươi, bất quá là theo Đại bá mẫu nơi đó mượn đến, sớm hay muộn cũng trả lại. Ôi, hay là Nhị bá mẫu làm Hầu gia phu nhân đã lâu, đã muốn quên tước vị là từ đại phòng mượn đến sao? Vậy cháu gái liền nhắc nhở Nhị bá mẫu một tiếng, tước vị Vũ Uy Hầu phủ chúng ta, là dựa vào Đại bá phụ dùng một mạng đổi lấy, tước vị này từ đầu đến cuối đều thuộc đại phòng.”

Trầm Lưu thị bỗng chốc thay đổi sắc mặt, ánh mắt giống như muốn lăng trì Trầm Tĩnh Thu. Trầm Lưu thị thực không cam lòng. Sở dĩ nàng làm hết thảy, mục đích cuối cùng đúng là vì làm cho tước vị vĩnh viễn ở chi thứ hai, làm cho nhi tử nàng thừa kế tước vị. Nhưng là Trầm Tĩnh Thu trực tiếp sát muối lên miệng vết thương của nàng, điều này làm cho Trầm Lưu thị sao không hận cho được.

Trầm Tĩnh Thu lộ vẻ mặt trào phúng, lòng tham của nữ nhân, cuối cùng phải nhận báo ứng.

Trầm lão phu nhân không nhìn không khí quái dị giữa hai người: “Đủ rồi, đều bớt tranh cãi đi. Vợ lão nhị, ngươi nhanh đi đem dược liệu đổi về, nếu lại còn có chuyện như vậy, ngươi cũng không cần quản gia nữa. Tam nha đầu, ngươi là vãn bối, có thể nào đối với trưởng bối nói như vậy. Trở về đem “Nữ giới” chép mười lần.”

“Cháu gái tuân mệnh.” Trầm Tĩnh Thu mi mắt vừa nhấc, mặt lộ vẻ trào phúng. Trầm Lưu thị hừ lạnh một tiếng, khá lắm tiểu tiện nhân, đợi lát nữa cho ngươi khóc.”

Nha đầu Xuân Trúc vội vội vàng vàng chạy vào: “Không tốt, không tốt, tam lão gia hộc máu.”

Trầm Tĩnh Thu quá sợ hãi, bất chấp Trầm Lưu thị, lúc này liền xông ra ngoài.