Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Chương 80: Con vịt đến bên miệng lại bay




Thượng Quan Khinh Vãn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của hắn, có chút không thể lý giải hỏi ngược lại:”Nhưng mà… Bạch công tử nói hắn đã tìm được cửa hàng rồi.”

Giọng điệu của nàng vẫn có chút không thể từ bỏ như cũ, con vịt đã đến bên miệng không lẽ còn có thể để nó bay đi? Cho dù hai người này có giận dỗi nhau đi nữa, cũng đừng đem nàng kéo vào chuyện này nha!

Nam Cung Nguyên Thác đương nhiên nghe được trong giọng nói của nàng toát ra luyến tiếc, trực tiếp thưởng cho nàng một cái xem thường, lãnh ngôn nói:”Vậy bổn vương hỏi ngươi, ngươi còn muốn tính toán để cho bổn vương giúp ngươi phá huỷ hôn ước với Bắc Minh Quốc không?”

Những lời này vừa ra, lập tức có hiệu quả, Thượng Quan Khinh Vãn thật đúng là thiếu chút nữa đem chuyện cực kỳ quan trọng quẳng sau đầu, liên tục gật đầu, khẩn cấp đáp:”Muốn muốn muốn, đương nhiên muốn.”

“Yên tâm đi! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời bổn vương, cách xa tên cầm thú này một chút, bổn vương không chỉ đáp ứng giúp ngươi dẹp cửa hôn sự kia, còn sẽ giúp ngươi tìm cửa hàng khác tốt hơn, mở y quán lớn hơn nữa. Lời bổn vương nói qua, thì nhất định sẽ thực hiện!” Gương mặt Nam Cung Nguyên Thác lạnh lùng, tiếng nói trầm thấp có lực, giống như đang cùng ai đó âm thầm khiêu chiến.

“Nghe một chút thì nghe một chút, chỉ cần tam hoàng tử có thể giúp ta hoàn thành được hai chuyện này, ngươi nói cái gì ta cũng sẽ nghe theo ngươi.” Thượng Quan Khinh Vãn lập tức gió chiều nào che chiều ấy, đồng thời âm thầm cho Bạch Hoa Trần một ánh mắt oán giận, ý bảo hắn chuyện này cũng không thể trách nàng, nàng cũng chỉ xuất phát từ bất đắc dĩ, lúc có việc cầu người cũng chỉ có thể ăn nói khép nép.

Bạch Hoa Trần tiếu sái nhún nhún vai ý không sao cả đáp lại ánh mắt của nàng, khoé môi phát hoạ một độ cong cực kỳ xinh đẹp, đáy mắt thâm thuý loé ra tinh quang bí hiểm, nhìn về phía Nam Cung Nguyên Thác ý vị thâm trường ném ra một câu:”Thác, tình cảm chúng ta nhiều năm thế này, ngươi sẽ không thật sự muốn cùng ta trở mặt chứ?”

“Nếu như ngươi thực sự niệm tình cảm tình nhiều năm của chúng ta như vậy, thì sẽ không làm ra loại chuyện này…” Nam Cung Nguyên Thác hừ lạnh một tiếng, nhìn ra được lửa giận trong lòng ngực vẫn chưa tiêu.

Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược một mực trốn ở góc phòng, không hề lên tiếng, rất ăn ý liếc nhau, mâu quang loé ra, xem tam hoàng tử tức giận như thế, chẳng lẽ là… Bạch công tử phản bội hắn?

Theo đối thoại vừa rồi giữa bọn họ, còn có phản ứng cực đoan của Nam Cung Nguyên Thác, hình như cũng chỉ có loại khả năng này là lớn nhất, Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được có chút đồng tình với Nam Cung Nguyên Thác, đường tình cảm của hắn nhất định là rất nhấp nhô.

Tiếng nói trầm thấp lạnh lùng của Nam Cung Nguyên Thác lại vang lên, ánh mắt lợi hại nhìn thẳng Bạch Hoa Trần:”Trần, bổn vương nguyện ý cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi…”

“Không cần! Lời nên nói ta đã nói, ngươi nếu không thể đứng ở lập trường của ta mà lo lắng cho ta, vậy chúng ta… Chia tay cũng được (Ạch…)!” Tia lười nhát bên khoé môi của Bạch Hoa Trần trong nháy mắt thu lại sạch sẽ, con ngươi màu hổ phách tản ra sự lạnh lùng xa cách người ngàn dặm.

Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được âm thầm vì trí tuệ của mình mà tán thưởng, cảm tình hai người này xem ra thật đúng là đã xuất hiện nguy cơ, nghe qua như là Bạch Hoa Trần có kẻ thứ ba, Nam Cung Nguyên Thác đã buông ra tư thái muốn cho hắn một cơ hội cuối cùng, nhưng đối phương ngay cả nghĩ cũng không them nghĩ, liền một ngụm từ chối hắn. Dám cự tuyệt sự yêu thương của tam hoàng tử, từ nay về sau chắc sợ chỉ có một người là Bạch công tử đi!

“Trần, ngươi nhất định sẽ hối hận, bổn vương tuyệt đối sẽ không cho ngươi vừa lòng đẹp ý!” Nam Cung Nguyên Thác nhìn chằm chằm đối phương, đôi mắt thâm thuý trong phút chốc buộc chặc, giống như là cắn răng gằng từng tiếng, nói xong câu này, một phen kéo tay Thượng Quan Khinh Vãn, cũng không them quay đầu lại mà rời đi, Hồng Thược vẻ mặt khẩn trương, theo sát phía sau.

“Đối với quyết định của chính mình, tại hạ chưa từng hối hận qua.” Thanh âm vân đạm phong khinh của Bạch Hoa Trần từ phía sau bay tới.