Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 961: Hoan Hoan mất mác




Bỗng nhiên hắn cúi đầu, nhìn đến tiểu nha đầu bên cạnh, khóe miệng hắn liền có chút cong lên:

Đứa ngốc này, bé không biết ngày hôm qua có bao nhiêu nguy hiểm sao?

Bất quá, bé cũng không uổng công, hắn rốt cục cũng đã biết chính mình là ai .

Uất Trì Tà Dịch......

Là tên của hắn ......

Đông Phương Ngữ Hinh, là thê tử của hắn.

Mà đứa nhỏ trước mắt này, chính là nữ nhi của hắn......

Hắn trúng độc , nhưng cũng may mắn hắn chưa có làm chuyện thương tổn tới bọn họ......

Bất quá tình huống trước mắt......

Hắn cùng Tiểu Hoan Hoan đều ở trong tay của Long Vương, muốn trở về cũng không dễ dàng.

Mà Long Vương, cho rằng đã khống chế được chính mình, chính mình nếu như vẫn luôn ở nơi này......

Tà Dịch gắt gao nhăn mày, có lẽ, hắn chỉ có làm như vậy .

“Phụ thân, phụ thân......”

Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm hưng phấn của tiểu nha đầu, theo trực giác Uất Trì Tà Dịch rất muốn ôm lấy bé, hung hăng hôn một cái......

Nhưng không được......

Ánh mắt của hắn ảm đạm xuống, hắn không thể làm như vậy được.

Cúi đầu, trên mặt đã khôi phục im lặng như lúc trước:

“Ngươi tại sao lại ở đây?......”

Trong lòng Tiểu Hoan Hoan có chút mất mác, bởi vì nếu như theo cách nói của tiểu hồ ly, phụ thân hẳn là có thể .....

“Con..... Phụ thân, người không sao chứ?”

Cẩn thận đem mất mác thu hồi lại, tuy rằng phụ thân vẫn như cũ không có khôi phục trí nhớ, nhưng tối thiểu tính mạng của hắn đã không thành vấn đề , này cũng là một chuyện tốt a.

“Không......”

Thanh âm ngắn gọn, khiến Tiểu Hoan Hoan càng thêm tĩnh mịch:

“Vậy là tốt rồi......”

Nhìn thấy tiểu nha đầu thất vọng như vậy, Tà Dịch thậm chí có xúc động muốn ôm lấy bé, cùng bé nói rõ ràng.

Nhưng không được, hắn không thể ích kỷ như vậy.

Như vậy sẽ hại chết tiểu nha đầu .

“Đi ra ngoài đi......”

Hắn đứng dậy, tiểu nha đầu cũng vội vàng theo hắn đứng lên, lúc này, trải qua một ngày thời gian, hắc khí trong phòng đã sớm không còn.

Là bị Tà Dịch hấp thu hết sao?

Tiểu Hoan Hoan không biết, bé chỉ biết là phụ thân vẫn như cũ không nhận biết chính mình --

“Tiểu Hoan Hoan......”

Trong đầu truyền đến thanh âm của Tiểu Nhạc Nhạc , Tiểu Hoan Hoan rất mất hứng nói:

“Biện pháp của ngươi không được a...... máu của ta vẫn là không được, Tiểu Nhạc Nhạc, xem ra chỉ có thể phải dựa vào ngươi a......”

“Tiểu Hoan Hoan, ngươi đừng có gấp...... Ta cảm giác hắn đã khôi phục a......”

Cảm giác của tiểu hồ ly vốn rất mẫn cảm, hơn nữa, cùng Tiểu Hoan Hoan so sánh, nếu như Tiểu Hoan Hoan là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, thìTiểu Nhạc Nhạc chính là “người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê” a.

Hắn ở một bên nhìn thấy rõ, nên hắn rất bình tĩnh.

“A...... Này...... Làm sao có thể?”

Nếu như phụ thân đã khôi phục , hắn khẳng định sẽ không đối với chính mình như vậy a.

Đối với chuyện này, Tiểu Hoan Hoan nhưng là cực kì khẳng định !

“Ngươi hẳn là cũng biết tình huống hiện tại của chúng ta đi? Hắn ra không được, ngươi cũng ra không được, hơn nữa chúng ta còn không cách nào khác đối phó Long Vương, cho nên...... Ta nghĩ hắn hẳn là muốn tương kế tựu kế đi......”

Cái này sao? Tựa hồ có vài phần đạo lý.

Tiểu Hoan Hoan gật gật đầu, nếu như phụ thân thật sự không có việc gì , vậy là tốt rồi .

Nhưng ở đây, nơi nơi đều có cơ sở ngầm của Long Vương, bé làm thế nào mới có thể cùng phụ thân nói chuyện đây?

Cho dù là phụ thân đã có tính toán, nhưng bọn họ cũng nên phối hợp một chút, khơi thông một chút a.

Bất quá, Tiểu Nhạc Nhạc quả nhiên thông minh, hắn thế nhưng có thể phát hiện cái này......

Tiểu Hoan Hoan đối với Tiểu Nhạc Nhạc, thật đúng là có chút bội phục .

Được nữ nhân chính mình thích bội phục, Tiểu Nhạc Nhạc liền cao hứng đến mức muốn vểnh cả đuôi lên, chỉ là thật đáng tiếc ......

Hắn ra không được, đuôi hồ ly này cũng liền không có cách vểnh lên!