Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 115: Mộ Thành Hi nói ra độc Tương Tư




Nhã gian ở Túy Tiên lâu.

Tần Thư Dao tới trước một bước sớm hơn Mộ Thành Hi, nàng không thể bình tĩnh để ngồi uống trà, chỉ có thể đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn gió thổi bên ngoài cửa sổ, làm mặt hồ gợn sóng

Chỉ có như vậy, trái tim đang hỗn loạn của nàng mới có thể dần dần ổn định lại.

Mộ Thành Hi nhận được tin tức của Thanh Liên, trái tim của hắn giống như bị thứ gì đó chạm vào, luôn không bình thường được. Thậm chí hắn không nghĩ tới, tự bản thân đi gặp mặt, có hại với bản thân, với Tần Thư Dao hay không.

Hắn ra khỏi cung rất sớm, nhưng mà đi tới Túy Tiên lâu, lại bắt đầu do dự. Hắn nghĩ đến hôn sự của hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, nghĩ đến bản thân từng qua lại với Tần Thư Dao, trong lòng hắn thậm chí có ý nghĩ hối hận và ghen tị nồng đậm.

Lúc hắn trong nháy mắt mở cửa, hắn lại ngẩn ra, Tần Thư Dao đứng ở phía trước cửa sổ, tóc đen như mực buông xuống, trên đầu dùng một trâm cài Ngọc Bích nhẹ nhàng cắm xuyên qua tóc, lộ ra nồng đậm thanh nhã và thản nhiên. Sau đó nàng quay đầu, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, khóe miệng cũng mím chặt gắt gao. Nhưng mà cho dù như thế này, cũng không có biện pháp che lấp khí chất độc nhất trên người nàng.

Mộ Thành Hi chỉ cảm thấy hô hấp bản thân có chút tăng thêm, hắn có chút không được tự nhiên đi vào phòng, sau đó lại tiện tay đóng cửa lại, cố gắng hết sức bày ra vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng mà vì làm quá hết sức, biến thành có chút cứng ngắc. Ở trong mắt Tần Thư Dao, thì cho là hắn có chút khó xử.

Tần Thư Dao biết bản thân mời hắn tới đây trao đổi, quả thật có chút không ổn. Chỉ là nàng không nghĩ nhiều như vậy, nàng muốn nhanh chóng biết về độc Tương Tư gì đó.

Mà hiện tại duy nhất có thể giúp nàng chỉ có Mộ Thành Hi, nàng vẫn coi Mộ Thành Hi là minh hữu của mình, cho rằng đó là bằng hữu duy nhất của nàng.

Lúc trước nàng còn có Trịnh Anh Anh, nhưng mà từ sau khi hôn sự giữa nàng và Mộ Thiếu Dục định xuống, nàng và Trịnh Anh Anh liền mỗi người đi một ngả, vĩnh viễn đều không có khả năng trở thành bằng hữu.

Về phần Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao biết cửa hôn sự này, Mộ Thiếu Dục cũng không bằng lòng. Cho nên, người thứ nhất nàng nghĩ đến chỉ có Mộ Thành Hi.

"Ta tìm Ngũ hoàng tử là vì có một việc muốn hỏi ngài!"

Mặc kệ Mộ Thành Hi khó xử thế nào, nàng cũng muốn hỏi rõ ràng, tra cho ra.

Lúc này hai người cũng đã ngồi xuống, Tĩnh Nguyệt rót cho hai người bọn họ mỗi người một ly trà. Sau đó liền lẳng lặng lui ở phía sau.

Trên mặt Mộ Thành Hi không còn đùa giỡn như ngày xưa, ngược lại có chút nghiêm túc, làm Tần Thư Dao cực kì không thoải mái.

"Có chuyện gì?"

Tần Thư Dao không rõ vì sao hắn lạnh nhạt như vậy, cho dù là bởi vì một câu nói lúc trước của hoàng hậu, cũng không cần như thế, dù sao hai người bọn họ là trong sạch, chưa từng có bất kỳ quan hệ gì.

Chỉ là Tần Thư Dao không có thời gian dư thừa, nghĩ mấy vấn đề này. Nàng nghĩ đến Tần Khả Cầm, lông mày nhăn càng chặt.

"Ngài có biết độc Tương Tư?"

Mộ Thành Hi nghe vậy lông mày cũng cau lại, độc Tương Tư đương nhiên hắn biết, đó là một loại độc trùng ở Nam Cương, toàn thân nó đều màu đỏ, hơn nữa tác dụng của nó chính là để người ăn phải độc Tương Tư, thích người hạ độc, ngày ngày đêm đêm tưởng nhớ, hơn nữa còn nghe mệnh lệnh người hạ độc. Hơn nữa máu người ăn phải độc Tương Tư, cũng sẽ trở thức ăn cho độc Tương Tư. Độc Tương Tư dựa vào máu mà sống, nhưng cũng sẽ không lập tức hấp thu hết toàn bộ, mà nó sẽ chậm rãi hấp thu, thẳng đến khi máu trên người nọ cạn kiệt.

Đương nhiên, độc Tương Tư này không làm cho người liên quan có gì không khỏe cả, chỉ có nhớ mong ngày đêm khó nhịn, và nghe theo mệnh lệnh của người hạ độc mà thôi. Hơn nữa nếu không nghe theo, như vậy độc Tương Tư sẽ nhanh chóng hấp thu máu của người đó, làm cho máu của người đó nhanh chóng cạn kiệt.

Độc trùng như vậy, cực thích hợp bồi dưỡng tâm phúc. Dù sao độc Tương Tư không tham ăn, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của người hạ độc, mười năm thậm chí hai mươi năm nó sẽ không hấp thu hết.

Sau khi Tần Thư Dao nghe xong, vẻ mặt đau buồn, nàng nhất thời không chú ý lại để Hàn Thế Quân biến Tần Khả Cầm thành quân cờ của mình. Thậm chí nàng không biết Hàn Thế Quân lấy mấy thứ kia từ chỗ nào. Kiếp trước Hàn Thế Quân hoàn toàn không dùng độc trùng gì, có lẽ là có, chính là sau này có Tần Thư Dao hỗ trợ, cho nên không cần dùng nữa.

Mộ Thành Hi nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Tần Thư Dao, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?" Tiếp đó hai mắt lại trợn to, sốt ruột nói: "Chẳng lẽ cô nương bị người hạ độc Tương Tư?"

Tần Thư Dao mờ mịt lắc đầu, khóe miệng lộ ra tươi cười bất đắc dĩ: "Ngài có biết biện pháp nào hóa giải không?"

Thực ra Tần Thư Dao rất hiểu Hàn Thế Quân, tính tình hắn ác độc, vì một chuyện sẽ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Hơn nữa lần này Hàn Thế Quân dám xuống tay với muội muội của mình như vậy, có lẽ đã chuẩn bị chu đáo rồi.

Mộ Thành Hi lắc đầu, thở dài: "Độc Tương Tư kia sẽ ở bên trong thân thể người nọ cả đời, cho dù là người hạ độc đã chết, cũng không có biện pháp bức độc Tương Tư kia ra. Hơn nữa khi người hạ độc chết, độc Tương Tư không có người khống chế, ngược lại sẽ càng thêm không kiêng nể gì hút máu người nọ đến hết."

Tần Thư Dao nghe vậy hai mắt trống rỗng, chẳng lẽ một đời này của mình lại phải tiếp tục làm con rối cho Hàn Thế Quân sao? Hai mắt của nàng phủ kín nước mắt trong suốt, giọng điệu cũng trở nên có chút bi thương: "Chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Thư Dao, trái tim của Mộ Thành Hi cũng co rút theo, trong lòng cũng khó chịu vạn phần. Hắn cúi đầu, chính mình chỉ biết độc Tương Tư đến chừng đó, về phần biện pháp hóa giải, hắn vẫn chưa bao giờ nghe nói qua.

Nhìn thấy Mộ Thành Hi trầm mặc, trong lòng của Tần Thư Dao cũng càng ngày càng nặng trĩu, chẳng lẽ kiếp này Tần Khả Cầm lại phải chịu dày vò sao? Nàng không cam lòng, nàng không cam lòng, vì sao nàng cố gắng nỗ lực như vậy, vì sao nàng thay đổi nhiều như vậy, vì sao cuối cùng vẫn biến thành như thế!

Nàng không rõ, nàng không tin đây là vận mệnh nàng nên có. Nàng không tin bản thân mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, đều không thoát khỏi lòng bàn tay của Hàn Thế Quân.

Mộ Thành Hi thấy trong hai mắt nàng mang theo bi thương, lại chuyển thành kiên định, trong lòng nổi lên một chút gợn sóng, thậm chí hắn vươn tay muốn nắm tay nàng, trấn an nàng. Nhưng mà khi tay đưa đến giữa không trung, lại đột nhiên nhớ tới, Tần Thư Dao trước mắt đã là tam tẩu tương lai của mình, sao mình lại có ý nghĩ không an phận như thế.

Nghĩ đến đây sắc mặt của Mộ Thành Hi càng trở nên thêm khó coi: "Ta không biết, không bằng cô nương đến hỏi Tam ca, Tam ca đi lại nhiều nơi, nói không chừng biết đến cũng nhiều!"

Tần Thư Dao lại giống như là bắt được một cọng cỏ cứu mạng, cho dù nàng biết hiện tại Mộ Thiếu Dục không muốn đến gặp bản thân, cho dù nàng biết thực ra Mộ Thiếu Dục rất chán ghét bản thân. Nàng cũng phải đi hỏi một chút, cũng phải tìm ra được thuốc giải.

Nàng vui mừng quên trói buộc, không ngờ vươn tay trực tiếp cầm lấy tay của Mộ Thành Hi, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng: "Thật vậy chăng? Hắn thật sự biết thuốc giải sao? Thật tốt quá, thật tốt quá!"

Hai mắt Mộ Thành Hi nhìn Tần Thư Dao cầm lấy tay của mình, hắn cảm giác được trên tay nàng truyền đến độ ấm.

Chỉ là Tần Thư Dao thu tay lại rất nhanh, hơn nữa trực tiếp đứng lên, gấp gáp nói: "Bây giờ ta phải đi gặp hắn!"

Hóa ra một chút ấm áp kia, không phải là nàng muốn cho, chỉ là trong lúc vô tình nàng mang cho hắn mà thôi.

Trong mắt của Mộ Thành Hi thoáng qua một chút mất mát, hắn buồn bực cảm xúc của mình, nhưng mà lại bị cảm xúc mất mát kia chiếm giữ toàn bộ trái tim.