Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 167: Lão phu nhân tức giận trách cứ




Tần Khả Cầm đều luôn chôn mình ở trong chăn khóc thút thít, những lời bọn họ nói đều nghe được rõ ràng.

Trong lòng nàng đương nhiên không muốn Hàn gia biết, nàng đã sớm có tình ý với Hàn Thế Quân. Nhưng hiện tại bản thân đã bị làm bẩn, cho dù không phát sinh quan hệ, như vậy hai người bọn họ ôm nhau ngủ một đêm cũng là sự thật. Thân thể của nàng đã ô uế, làm sao có thể gả cho Hàn Thế Quân.

Nhưng mà nàng lại không đồng ý gả cho Tô Nhược Hoài, trong lòng nàng mâu thuẫn vô cùng, không biết nên làm thế nào cho phải.

Tô Nhược Hoài mặc y phục chỉnh tề xong, người cũng đi cùng với Mộ Thành Hi ra ngoài thương lượng kế tiếp nên làm thế nào cho phải.

Trong lòng Tần Thư Dao cũng có chút áy náy, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn muội muội của mình nhảy vào trong đống lửa. Hôn sự của muội ấy và Hàn Thế Quân đã định xuống, nếu không làm mưu kế này, nàng thật sự nghĩ không ra nên dùng biện pháp gì để ngăn cản hôn sự này.

Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của Tần Khả Cầm, ôn nhu nói: "Muội cũng đừng khóc, chuyện này cũng không phải muội sai. Hơn nữa, Tô công tử cũng nói, nguyện ý phụ trách với muội, tỷ thấy người kia cũng không tệ..."

Bỗng nhiên, Tần Khả Cầm bỏ chăn ra, lớn tiếng khóc nói: "Tỷ tỷ thì biết cái gì? Tỷ tỷ gả cho Tam hoàng tử, đương nhiên rất vui mừng. Ta thật vất vả mới thích một người, không nghĩ tới cứ như vậy mà bị làm hỏng! Còn không bằng ta chết quách đi!" Nói xong Tần Khả Cầm muốn giãy giụa xuống giường, muốn đâm đầu chết.

Tần Thư Dao vội vàng ngăn lại, lớn tiếng quát: "Muội cho rằng tỷ tỷ nguyện ý gả cho Tam hoàng tử sao? Muội cho rằng vì sao hoàng thượng thoải mái tứ hôn như vậy, muội cho rằng tỷ tỷ chưa từng trải qua chuyện này sao? Muội còn may mắn hơn rồi, Tô công tử làm người chính trực, mạnh mẽ hơn Hàn công tử kia trăm ngàn lần."

Tất cả âm mưu trong hoàng cung, đều bị hoàng thượng làm biến mất. Cho nên người ngoài hoàn toàn không biết, hôn sự của Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, là vì có người cố ý hãm hại.

Tuy rằng Tần Thư Dao cũng dùng biện pháp như vậy, thiết kế muội muội của mình. Nhưng đó là bởi vì bản thân rõ ràng Hàn Thế Quân là người thế nào, cho dù Hàn Thế Quân muốn có vinh hoa phú quý vĩnh viễn, cho nên mới ở cùng một chỗ với Tần Khả Cầm.

Bởi vì Hàn Thế Quân biết Tần Thư Dao cực kỳ để ý Tần Khả Cầm, chỉ cần cột Tần Khả Cầm vào bên người. Như vậy, mặc kệ Hàn Thế Quân có yêu cầu gì, Tần Thư Dao đều sẽ đáp ứng.

Hơn nữa Tần Thư Dao là Tam hoàng tử phi tương lai, quyền thế sau này của nàng tuyệt đối có thể trợ giúp Hàn Thế Quân.

Đây là Hàn Thế Quân tính toán tỉ mỉ, Tần Thư Dao lại rõ ràng.

Chuyện này Tần Khả Cầm không nói nữa, chỉ cúi đầu thấp giọng thút thít.

Tần Thư Dao bất đắc dĩ thở dài một hơi, ôn nhu nói: "Việc này người biết đến không nhiều lắm, tỷ cũng sẽ không nói với người ngoài. Ngũ hoàng tử cũng là người tin được, tỷ phải đi về nói với tổ mẫu, để tổ mẫu ra mặt hủy hôn sự này. Sau đó qua nửa năm nữa, Tô gia lại tới cầu hôn, việc này coi như là kết thúc!"

Mưu kế này đối với Tần Thư Dao mà nói tuy rằng không tồi. Nhưng Tần Khả Cầm lại không cam lòng. Người nàng luôn nghĩ đến cũng chỉ có một mình Hàn Thế Quân, nàng đã sớm yêu quý hắn không thôi, thật vất vả hai người mới có hôn ước, không nghĩ tới cứ như vậy mà bị làm hỏng.

Tần Thư Dao chỉ cho rằng Tần Khả Cầm thương tâm khổ sở tạm thời, dù sao con người Tô Nhược Hoài cũng không tồi, gia thế bối cảnh cũng không tệ, cũng nguyện ý phụ trách, người biết chuyện này cũng không nhiều. Chỉ cần bọn họ làm tốt, như vậy cũng sẽ không có người hoài nghi.

Xảy ra việc này, Tô Nhược Hoài cũng không còn hứng thú đi săn thú, Tần Thư Dao thấy Tần Khả Cầm luôn sa sút, cũng sợ muội ấy sẽ luẩn quẩn trong lòng, hơn nữa nàng còn muốn nhanh trở về đi xử lý chuyện hối hôn.

Hôm đó bọn họ không ở lại trong thôn trang, mà đều vội vàng trở về kinh thành.

Những người khác chỉ cảm thấy Tô Nhược Hoài có chút cổ quái, nhưng lại không đặt ở trong lòng.

Sau khi trở lại Tần phủ, Tần Thư Dao lập tức mang theo Tần Khả Cầm đến Vinh Thọ viện, muốn hối hôn, như vậy cần phải có Tần lão phu nhân hỗ trợ, hơn nữa chuyện này cũng không thể gạt Tần lão phu nhân, một năm một mười đều nói cho bà biết.

Cho nên Tần Thư Dao đi qua Vinh Thọ viện, lập tức đuổi tất cả nha hoàn, bà tử ra ngoài.

Tần lão phu nhân không rõ chân tướng, kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Tần Khả Cầm ngồi ở trên ghế, cầm khăn chỉ lo khóc.

Trên đường về, nàng cũng khóc một đường. Tần Thư Dao nhìn mà lòng đau đớn, chỉ là chuyện đã làm đến bước này, phải giải quyết dứt khoát không thể do dự.

Cho nên Tần Thư Dao nói chuyện phát sinh đêm qua và sáng nay cho Tần lão phu nhân nghe, sau khi Tần lão phu nhân nghe xong kinh ngạc thật lớn, trong chốc lát không thể tiêu hóa nổi.

Tần Khả Cầm chỉ cảm thấy nhục nhã không chịu nổi, nàng bỗng nhiên đứng lên, muốn đâm đầu vào trên cột. May mắn Tần Thư Dao luôn có phòng bị, vội vàng ngăn nàng lại.

"Muội làm cái gì vậy hả? Tổ mẫu cũng không phải người ngoài, chỉ có tổ mẫu ra mặt, Hàn gia mới có thể từ hôn. Muội mới có thể trong sạch lập gia đình!" Tần Thư Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát lớn.

Lúc này Tần lão phu nhân cả kinh sợ hãi, nhưng cũng bình tĩnh, bà lạnh mặt nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chuyện này có chút kỳ quái, chỉ là cô nương Tô gia có gặp qua một lần, là người thông minh hiểu biết, quả thật là người không tệ. Nghĩ đến Tô Nhược Hoài kia hẳn là cũng một người tốt. Hơn nữa bà cũng không thích Hàn Thế Quân, dù sao bà lớn tuổi, nhìn người cũng chuẩn hơn nhiều, ánh mắt của Hàn Thế Quân mang theo tính kế, nếu không phải Ngô thị gật đầu đồng ý, bà cũng sẽ không thể đồng ý cửa hôn sự này.

Chỉ là không nghĩ tới bây giờ lại xảy ra loại chuyện này, tuy rằng Tô gia sẽ phụ trách, nhưng bọn họ cũng phải tìm ra được lý do từ hôn hợp lý mới được!

"Cháu cũng đừng khóc. Chuyện này nói không chừng cũng là một chuyện tốt!" Tần lão phu nhân lạnh mặt nhẹ giọng nói.

Tuy rằng bà già đi, thế nhưng còn chưa đến mức già đến hồ đồ, chuyện này tuy rằng kỳ quái, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ kỹ là hiểu được. Chỉ là có chút buồn bực Tần Thư Dao lại dính vào, may mắn Tô công tử kia vẫn hiểu biết, bằng không Tần Khả Cầm có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Tần Khả Cầm vừa nghe, ngẩn ra, lập tức lại khàn giọng nói: "Tổ mẫu, chuyện này thì có gì tốt. Trong sạch của cháu gái đều không còn, tốt cái gì chứ!"

Hiện tại nàng hối hận vô cùng, nàng không nên ra khỏi kinh thành, nên thành thành thật thật đợi ở trong nhà.

Tần lão phu nhân than nhẹ một tiếng, khuyên: "Tiểu tử Hàn gia kia không thích hợp với cháu, tính tình cháu yếu đuối. Gia đình phức tạp như vậy, làm sao cháu chịu nổi. Tô gia thì không tồi, gia thế bối cảnh đơn giản, không phức tạp. Nếu cậu bé đó thật sự nguyện ý cưới cháu, vậy cũng là cháu có phúc!"

Tần Thư Dao nghe xong lời Tần lão phu nhân nói, trong lòng vui mừng không thôi. Vừa rồi nàng thấy Tần lão phu nhân dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn nàng, còn tưởng rằng bị bà nhìn thấu, hiện tại thấy bà gật đầu đồng ý, trong lòng cũng thoải mái một chút.

Chỉ là Tần Khả Cầm cũng là một người cứng rắn, hơn nữa trong lòng nàng cũng đã sớm yêu quý Hàn Thế Quân không thôi, lại cảm thấy Tô Nhược Hoài là một người rất ác. Chính là nếu từ hôn, bản thân cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Nàng khẽ cắn răng, trầm tư một lát nói: "Chuyện này người biết đến cũng không nhiều lắm, chỉ cần hai người không nói, Hàn gia cũng sẽ không biết. Huống hồ... Huống hồ ta cũng còn trong sạch ..."