Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 210: Nói hôn sự ngay trước mặt nữ nhi




Trước tiên Tần lão phu nhân nhận lấy ly trà, sau khi uống xong, mới nói: "Ta mời ngài ấy nếu đã lui hôn sự của Như Nhi, vậy đồng thời cũng lui hôn sự của Dao Nhi luôn. Cô nương Tần gia chúng ta cũng không phải đều phải gả cho Thiên gia của ngài ấy."

Đây cũng là trúng ý trong lòng Tần Thư Dao, không nghĩ tới Tần lão phu nhân hủy hôn.

Vẻ mặt đám người Tần Lương lo lắng, mặc dù bất mãn Thiên gia đe dọa bọn họ, nhưng mà cũng không muốn lui hôn sự của Tần Thư Dao. Dù sao chuyện từ hôn như vậy đối với nữ nhi mà nói cuối cùng là thua thiệt.

Tất nhiên chi thứ hai và chi thứ ba không suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là nếu Tần phủ có một vương phi, như vậy sau này con đường làm quan của bọn họ đi cũng vững hơn.

"Bọn họ thật sự cho lui?"

Trong giọng nói Tần Lương khó nén vẻ tiếc nuối, mặc dù ông không phải là lộng thần, nhưng mà cũng không muốn để cho nữ nhi của mình bị từ hôn.

Tần lão phu nhân vừa thở dài một tiếng: "Nếu thật sự lui vậy cũng dễ tính. Hết lần này tới lần khác hoàng thượng không muốn, còn trách phạt hoàng hậu. Hơn nữa ngày mai để cho Như Nhi và Dao Nhi cùng nhau vào cung, sau đó sẽ hỏi một chút ý tứ của các hoàng tử!"

Như vậy lần này Tần lão phu nhân đi xem như không được gì?

Vẻ mặt Tần Thư Dao cũng buồn bực, nàng còn tưởng rằng lui được. Không nghĩ tới bị Tần lão phu nhân ầm ĩ như vậy, sợ hôn sự của Tần Tuyết Như cũng khôi phục như thường, mà chính nàng cũng sợ không thoát khỏi được Mộ Thiếu Dục rồi.

Tần Lương lại nghi ngờ nói: "Vậy sao mẫu thân đi cả một ngày?"

Tần lão phu nhân cau mày bất đắc dĩ nói: "Chẳng qua là lần hành động này cuối cùng chọc giận hoàng hậu, tuy bà ta nói với hoàng thượng giữ ta lại ôn chuyện, nhưng đưa một mình ta đến trong cung Tê Phượng, không cho nước cũng không cho ngồi cũng không gặp người. Cho đến trời tối, cửa cung sắp đóng. Mới có cung nữ ra ngoài nói là thân thể hoàng hậu không thoải mái, nhất thời ngủ quên, lại quên ta mất!"

Lời này ai cũng có thể nghe ra được cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.

Tần Lương hừ lạnh một tiếng, sau đó liền xoa bóp cho Tần lão phu nhân: "Hôm nay mẫu thân cực khổ rồi, người vẫn nhanh đi xuống tắm trước một cái sau đó nghỉ ngơi!"

Quả thật Tần lão phu nhân mệt mỏi không chịu nổi, cũng gật đầu một cái, để Lục ma ma đỡ đi ra ngoài.

Đêm đó, Tần Lương đi Như Ý Uyển ngay, thấy Tần Tuyết Như bị thương không cách nào đi lại, liền bỏ đi ý niệm trong đầu.

Ngày hôm sau, bởi vì Ngô thị bị giam lỏng, Tần Tuyết Như bị thương, cho nên chỉ có một mình Tần Thư Dao đi trước.

Hai người Ngô thị và Tuyết Như bởi vì “bị bệnh”, lại là vết nhơ của Tần phủ. Cho nên cũng không có ai sẽ đoán được, chỉ nói Tần Tuyết Như bị kinh sợ, tinh thần không tốt, sợ đụng phải hoàng thượng.

Đầu tiên là Tần Thư Dao để cung nữ dẫn đường đến cung Tê Phượng, mà thủ đoạn của hoàng hậu cũng giống nhau như đúc, chính là để cho Tần Thư Dao ở bên ngoài chờ, lần chờ này gần một canh giờ, cho đến hoàng thượng hạ triều, hoàng hậu mới đi từ trong phòng ra.

Trên mặt Tần Thư Dao nở một nụ cười lạnh, quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương kim an!"

Nàng không ngẩng đầu lên, cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu

Cách gần một khắc đồng hồ, hoàng hậu mới nói với nha hoàn bên cạnh: "Ai u, xem Bổn cung này, lại quên con mất. Nhanh đứng lên đi!" Nói xong liền bảo nha hoàn một bên đỡ Tần Thư Dao lên.

Tần Thư Dao biết hoàng hậu cố ý, cũng không để ở trong lòng.

Hoàng hậu lại hỏi hai người Ngô thị và Tần Tuyết Như, Tần Thư Dao liền nói lý do đã suy nghĩ kỹ ra. Mà hoàng hậu cũng không đa nghi, sau đó liền hỏi một chút những chuyện quan trọng không liên quan.

Lại một lát sau, bên ngoài vang lên giọng nói thanh thúy.

"Đại hoàng tử và Tam hoàng tử giá lâm!"

Trong lòng Tần Thư Dao căng thẳng, thân thể cũng không bị khống chế nhìn về phía cửa điện một chút.

Chỉ chốc lát sau, liền có hai nam tử áo bào màu xanh và màu đen cùng đi vào. Bọn họ rối rít ôm quyền thi lễ với hoàng hậu, sau đó mới lui sang một bên.

Hoàng hậu bảo bọn hắn ngồi xuống, lại liếc nhìn Tần Thư Dao nói: "Hôm qua tổ mẫu cô nương tới chỗ này, bảo là muốn lui chuyện chung thân của cô nương. Chẳng qua là hoàng thượng nhân từ, không đành lòng như thế, cho nên mới mời các ngươi tới đây!"

Mộ Thiếu Dục cũng có nghe thấy chuyện hôm qua, hắn vốn chán ghét hoàng hậu, cũng càng thêm chán chuyện hoàng hậu làm. Chẳng qua là, dù sao hoàng hậu cũng là mẹ cả trên danh nghĩa của hắn, cho nên coi như hắn chán ghét bà ta đi nữa, cũng không thể xung đột.

Mộ Phượng Thiên cũng biết chuyện mình từ hôn, mặc dù hắn cực kỳ bất mãn với hoàng hậu, nhưng chỉ cần nghĩ tới ngày đó thấy bộ dạng Tần Tuyết Như bị những tặc tử kia lăng nhục, lửa giận trong lòng hắn liền khó dập tắt. Cho nên khi hắn biết được hoàng hậu vì hắn hủy bỏ hôn ước, hắn cũng không ngăn cản. Có lẽ sâu trong nội tâm của hắn cũng muốn thoái hôn, chẳng qua là sợ bị thế nhân nói, hiện tại có hoàng hậu giúp hắn ra mặt, vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn rồi.

Hoàng hậu chỉ đơn giản nói rõ ràng nguyên nhân, rồi nói với Mộ Thiếu Dục và Mộ Phượng Thiên: "Hai người các con có bằng lòng từ hôn hay không?"

"Không muốn!"

Giọng nói của Mộ Thiếu Dục cực kỳ thẳng thắn, hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, trong con ngươi thoáng qua cực ít dịu dàng: "Kính xin mẫu hậu thành toàn!"

Trong lòng hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, lại liếc nhìn Mộ Phượng Thiên, lạnh lùng nói: "Còn con? Phượng Nhi?"

Mộ Phượng Thiên vội vàng nắm chặt tay, khuôn mặt khủng hoảng, hắn do dự trong chốc lát, rốt cuộc nói: "Hôn nhân là lệnh của cha mẹ. Nhi thần không có quyền làm chủ!"

Câu trả lời, làm hoàng hậu cực kỳ hài lòng.

Mà đang lúc ấy thì, bên ngoài vang lên âm thanh the thé lần nữa.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Hoàng thượng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện hôm qua, đối với chuyện thủy tặc đánh bất ngờ hôm đó vẫn luôn canh cánh trong lòng, chẳng qua là thủ lĩnh bị bắt cũng đã sớm tự sát, nếu không ông nhất định sẽ cho hắn ta nhận hết hành hạ.

Một đám người lập tức đi ra ngoài đón, hoàng thượng thấy chỉ có một mình Tần Thư Dao đứng trong điện, không khỏi ngẩn ra, sau đó mới lớn tiếng cười nói: “Đã lâu không thấy, ngược lại càng lớn càng xinh đẹp.”

Hoàng hậu cũng bởi vì hoàng thượng nói những lời này, không nhịn được nhìn Tần Thư Dao nhiều hơn, phát hiện nàng quả thật cao hơn trước kia, vóc người cũng càng lớn càng nổi bật.

Hoàng thượng vén long bào lên, ngồi xuống, sau đó cười nói: "Hôm qua Tần lão phu nhân có nói qua mục đích đến đây chứ?"

Tần Thư Dao khẽ vuốt cằm, sau đó quỳ xuống, trầm giọng nói: "Kính xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tiểu nữ tử không xứng với Tam hoàng tử!"

Lời này vừa nói ra, Mộ Thiếu Dục lập tức khẩn trương lên: "Không thể!"

Chẳng qua lời vừa nói ra, Mộ Thiếu Dục lập tức cảm giác mình có chút xúc động.

Hoàng thượng nhìn Mộ Thiếu Dục, trong mắt đều là vui vẻ. Đứa con trai này của ông mặc dù có dũng có mưu, tuy nhiên nó quá mức lạnh lùng, cho tới bây giờ đều chưa từng để ý đến một người bên cạnh nào. Nhưng mà hôm nay ông lại phát hiện, đứa con trai lạnh lùng của ông, sẽ vì một nữ tử mà khẩn trương. Điều này làm cho tâm trạng ông thật tốt.

Mộ Thiếu Dục vội vàng che giấu bối rối của mình: "Nhi thần cảm thấy chuyện hôn nhân chính là chung thân đại sự, há có thể làm trò đùa như vậy!"

Hoàng thượng hài lòng gật đầu, nói với Mộ Phượng Thiên: "Vậy Phượng Nhi thì sao?"

Lúc này tâm trạng của Mộ Phượng Thiên rất phức tạp, quả thật ngưỡng một Tần Tuyết Như trong lòng, dù sao hai người cũng là cùng lớn lên từ nhỏ, tuy nhiên hắn chưa từng nghĩ tới Tần Tuyết Như sẽ bị tặc nhân khi dễ. Nếu không có chuyện này, có lẽ hắn còn có thể vui vẻ chờ Tần Tuyết Như. Nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện như vậy, làm trong lòng hắn giống như có một vướng mắc, vẫn luôn không cách nào biến mất.

Sắc mặt Mộ Phượng Thiên có chút khó coi, hai tay ôm quyền, chỉ do dự trong chốc lát, nói: "Hôn nhân là lệnh của cha mẹ. Nhi thần do phụ hoàng làm chủ!"

Hắn nói cực kỳ miễn cưỡng, nếu như không phải bởi vì lời của Mộ Thiếu Dục nói trước đó, có lẽ hắn sẽ trực tiếp nói ra ý tưởng từ hôn. Nhưng nếu hắn làm như vậy, nhất định sẽ làm hoàng thượng chán ghét. Hắn không có chỗ dựa cường đại, chỉ muốn an phận hưởng thụ những vinh hoa phú quý kia. Cho nên mặc kệ là hoàng thượng hay hoàng hậu, hắn cũng không thể đắc tội.