Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 229: Tuyết Như nổi điên rời xa kinh thành




Tần Tuyết Như đi từ từ đến bên cạnh Tần Thư Dao, nước mắt chảy liên tục như sợi dây trân châu bị đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng ta không lau nữa, chẳng qua là mặc kệ chúng nó chảy xuống mặt.

"Tỷ nói ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không gả đi, Đại hoàng tử cũng đã chán ghét ta. Mà ta lại sức không đủ, tỷ nói đi, rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ!"

Tần Tuyết Như đột nhiên bắt lấy cánh tay Tần Thư Dao, dùng sức lay: "Tại sao tỷ có thể trôi qua tốt như vậy, rõ ràng ban đầu Tam hoàng tử chán ghét tỷ. Vì sao bây giờ Tam hoàng tử lại đối xử tốt với tỷ như vậy, tỷ nói một chút rốt cuộc tỷ đã dùng quỷ kế gì, mới mê hoặc Tam hoàng tử xoay vòng như vậy."

Lúc này Tần Tuyết Như không mềm mỏng và đau thương như vừa nãy, trở nên hung thần ác sát, khuôn mặt dữ tợn, chợt nàng ta cười lạnh một tiếng: "Bây giờ tỷ thấy ta có bộ dạng này, có phải rất vui vẻ không. Có phải không?"

Tần Thư Dao cảm thấy Tần Tuyết Như như người điên, nàng muốn hất Tần Tuyết Như ra, lại phát hiện sức lực của nàng ta rất lớn, bản thân hoàn toàn không hất nàng ta ra được.

Thi Vận đứng ở một bên thấy thế, vội vàng kéo Tần Tuyết Như từ trên người Tần Thư Dao ra.

Tần Tuyết Như ngửa đầu cười to, tiếng cười kia làm cho người ta cảm thấy không rét mà run, làm cho người ta cảm thấy âm trầm vô cùng.

"Ngươi cũng rất nhanh thôi. Những ngày tháng tốt lành của ngươi cũng sắp đến rồi. Ha ha ha ha... Dã chủng trong bụng ngươi có thể giữ được hay không còn chưa biết, ngươi cho rằng ngươi có thể vĩnh viễn hưởng thụ vinh hoa phú quý sao? Nằm mơ, ngươi chỉ do tiện nhân sinh, nếu như không có ngươi, hiện tại hết thảy tất cả cũng đều là của ta, là của ta. Cũng bởi vì ngươi, ngươi đoạt đồ cưới của ta!"

Tần Tuyết Như giông như nổi điên, chạy lên, thật may là tay chân hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh cực nhanh, lập tức ngăn Tần Tuyết Như lại.

"Ha ha ha... Ngươi cho rằng có bọn họ bảo vệ ngươi, ngươi liền bình an vô sự, ngươi chờ, cơn ác mộng của ngươi cũng sắp đến rồi! Ha ha ha..."

Tần Tuyết Như giống như kẻ điên, vẻ mặt nàng ta dữ tợn, lớn tiếng nói: "Ta chờ, ta sẽ chờ xem kết quả thê thảm của ngươi!"

Tần Thư Dao không thể không hoài nghi có phải Tần Tuyết Như thật sự đã điên rồi hay không.

"Phu nhân, chúng ta đi thôi!"

Thi Vận lôi kéo tay Tần Thư Dao, mà Tuyết Ảnh vẫn cản trở Tần Tuyết Như.

Cho đến sau khi đi xa, Tần Thư Dao vẫn có thể nghe được nụ cười như kẻ điên của Tần Tuyết Như.

Nàng không nghĩ tới mình còn chưa động thủ, Tần Tuyết Như đã bị mình bức cho điên rồi.

Sau khi trở lại trong cung, Tần Thư Dao nói chuyện này cho Mộ Thiếu Dục nghe, Mộ Thiếu Dục chỉ cười không nói gì. Tần Thư Dao lại nghĩ tới hôm đó thấy hành động kỳ lạ của Bạch Thiển, liền nói chuyện này ra, ai ngờ Mộ Thiếu Dục vẫn cười, chẳng qua là nụ cười có chút quỷ dị.

Nàng nhìn Mộ Thiếu Dục, đầu tiên là nghi ngờ, chỉ chốc lát sau liền kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết?"

Mộ Thiếu Dục khẽ vuốt cằm, nói: "Mặc dù Thiển Nhi trời sanh tính thiện lương cũng hoạt bát, nhưng sao tính tình có thể ngây thơ như vậy, tính tình này vốn không phải là bản tính* ban đầu của nàng!" (tình tính vốn có/tình tình trời sinh)

Tần Thư Dao suy nghĩ tỉ mỉ, thì ra, mặc dù Bạch Thiển cũng hoạt bát nhưng cũng điềm tĩnh, mỗi ngày không phải hái thảo dược chính là ở nhà xem sách thuốc, cũng sẽ nuôi mấy con động vật nhỏ.

"Như vậy thì nàng ấy muốn làm gì?"

Tần Thư Dao biết chắc Mộ Thiếu Dục đã biết chủ phía sau Bạch Thiển là ai, hơn nữa mục đích Bạch Thiển tới, tuyệt đối không phải chỉ gả cho Mộ Thiếu Dục đơn giản như vậy.

Nàng suy nghĩ trong chốc lát, lại lập tức nói: "Có phải nàng muốn hạ độc ngươi không?"

Mộ Thiếu Dục cười gật đầu: "Chỉ là, ta cũng đã sớm chuẩn bị tốt thuốc giải. Ngay cả độc của nàng ta cũng đã giải quyết được, chẳng qua là mỗi lần Bạch Thiển sẽ bỏ trong thức ăn của nàng thêm một chút thuốc giải."

Như vậy Tần Thư Dao càng thêm mê hoặc, rốt cuộc Bạch Thiển là địch hay bạn.

Qua hai ngày nữa chính là ngày xuất cung, trong khoảng thời gian này hoàng hậu cũng không tìm thêm phiền toái cho Tần Thư Dao, sau khi đi cung Thái Hòa, Tần Thư Dao càng thêm không cần mỗi ngày đợi trong cung, chỉ cần mùng một, mười lăm vào cung một lần là được.

Cung Thái Hòa nằm ở bên cạnh thành Đứa Hòa ngoài Kinh Thành, là nơi rộng rãi ít người.

Trạch viện của Mộ Thiếu Dục và trạch viện Tần Lương vừa mua chỉ cách mấy bước, cũng dễ dàng. Bởi vì bách quan đi theo, cho nên Tần Lương cũng mang Tần lão phu nhân theo, điều này cũng làm cho Tần Thư Dao càng thêm dễ dàng đi xem Tần lão phu nhân.

Biệt viện được bố trí lịch sự tao nhã và đơn giản, cũng rộng rãi như trong cung. Trừ một tòa viện được phân cho mọi người ở ngoài, bên ngoài còn có một vườn hoa, còn có một hồ sen, lúc này hoa sen nở rộ, ngược lại cũng là một phen cảnh đẹp.

"Tối nay, hoàng thượng mở tiệc mời. Nàng cũng theo ta vào cung đi!"

Trong tay Mộ Thiếu Dục cầm một chiếc hộp tinh xảo, sau đó đặt ở trước mặt Tần Thư Dao, nhẹ giọng nói: "Ta biết nàng thích hoa Tường Vi, cho nên đặc biệt làm trâm hoa này cho nàng."

Tần Thư Dao cười nhận lấy chiếc hộp, lại cũng không mở ra, chẳng qua là rúc vào trong ngực Mộ Thiếu Dục. Coi như sự yên lặng ngắn ngủi, Tần Thư Dao cũng mãn nguyện vô cùng.

Có lúc nàng thật sự hi vọng không muốn tỉnh mộng, vẫn luôn muốn sống vui vẻ hạnh phúc như vậy.

Chẳng qua là mỗi đêm vẫn sẽ giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, thỉnh thoảng nhắc nhở tất cả những chuyện nàng đã trải qua ở kiếp trước.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

"Thiển Nhi đi không?"

Nàng chỉ là trắc phi, thân phận địa vị cũng không bằng Bạch Thiển.

Mộ Thiếu Dục lắc đầu một cái: "Nàng ấy không thích những trường hợp đó, hơn nữa mẫu phi nói muốn gặp nàng!"

Nói xong liền cúi đầu nhẹ nhàng sờ sờ bụng còn chưa to lên của Tần Thư Dao.

Từ Kinh Thành đến thành Đức Hòa cũng phải năm, sáu ngày hành trình, vốn Tần Thư Dao không nôn oẹ, nhưng bởi vì ngồi mấy ngày xe ngựa, ói đến người gầy một vòng. Mộ Thiếu Dục cực kỳ đau lòng, hắn hôn lên trán Tần Thư Dao một cái, nhẹ giọng nói: "Thái y nói, chờ thêm ba tháng nữa, sẽ khá hơn một chút. Nàng cũng có thể ăn nhiều một chút gì đó!"

Tần Thư Dao cũng sờ sờ bụng của mình, mặc dù lúc này nàng còn chưa cảm giác được sự tồn tại của đứa bé, tuy nhiên nó đã thật sâu chôn ở trong lòng của nàng. Đời này nàng nhất định phải bảo vệ con của mình thật tốt, tuyệt đối không thể để cho nó bị bất kỳ tổn thương nào.

Ban đêm, tiệc mời cung Thái Hòa Cung mời đủ loại quan lại, hơn nữa có thể mang theo gia quyến của mình.

Mộ Thiếu Dục mang theo Tần Thư Dao vào cung, đầu tiên là đi xem Hiền phi.

Cung điện Hiền phi cách cung điện Hoàng thượng không xa, điều này cũng có thể nói rõ vị trí của Hiền phi ở trong lòng hoàng thượng.

Tần Thư Dao nhờ người khác giúp đỡ đi tới trong cung, sau đó cúi người thi lễ với Hiền phi, nhẹ giọng nói: "Hiền phi nương nương cát tường!"

"Đứng lên đi." Hiền phi hơi giơ tay lên, sau đó lại nói: "Nghe nói hai ngày trước con nôn oẹ rất nhiều, hiện tại khỏe được một chút nào chưa?"

"Đa tạ nương nương quan tâm, hiện tại thiếp thân đã tốt hơn nhiều. Cũng không có gì đáng ngại!"

Lần trước gặp mặt, Hiền phi còn muốn để cho Tần Thư Dao nói rõ với Mộ Thiếu Dục, để cho nàng đi thuyết phục Mộ Thiếu Dục cưới Trịnh Anh Anh. Không biết lần này tới, Hiền phi lại có mục đích gì.

Hiền phi bảo người ban ghế, Tần Thư Dao cũng ngồi xuống.

Xung quanh im lặng, Tần Thư Dao vẫn luôn hơi cúi đầu, nhìn tay mình.

"Vốn là Bổn cung muốn gả Anh Anh cho Dục nhi, sau đó sẽ để cho Dục Nhi hưu Bạch thị. Nhưng Dục Nhi không đồng ý, cũng chỉ nói muốn cưới một mình con làm thê tử. Bổn cung thật sự không phải người nhỏ mọn, chẳng qua là Bổn cung chỉ có một đứa con trai, tất nhiên sẽ không để cho bên cạnh nó chỉ có một người chăm sóc. Bây giờ trong bụng con đã có thai, cũng không thể cùng phòng với Dục Nhi được nữa rồi. Sáng mai Bổn cung liền chọn mấy nha hoàn cơ trí cho nó, cũng để cho nó yên tâm!"